Trà Kỷ Tử

Chương 67: Muốn chú




Toàn thân Hiểu Ngư chuyển màu anh đào dưới sự kích thích mãnh liệt liên tục ập đến. Bên dưới nổi lên cảm giác như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực, khiến cô vô cùng khó chịu.

Mà loại khó chịu này chỉ có thể dùng một biện pháp để giảm bớt...

Hiểu Ngư hơi nhíu mày, thân thể bị cảm giác trống rồng hành hạ đến mềm nhũn như vũng nước, không thể chờ đợi được muốn dùng thứ gì đó để lấp đẩy.

Song người đàn ông phía sau cô lại không có chút gì gọi là vội vàng, cho dù đồ vật c.ương cứng giữa hai chân đã sưng phồng đến mức đáng sợ, những đường gân xanh chẳng chịt trên đó như muốn nổ tung, nhưng anh vẫn có thể chịu đựng được cám dỗ từ từ trêu chọc đùa bỡn cô.

Sau khi đùa giỡn thoã thích với sự mềm mại bên này, Quế Quân lại nhàn nhã chuyển sang bên kia. Hành động vô cùng bình thản mặc cho sự khó chịu của người nào đó.

Hiểu Ngư hít một hơi lấy hết can đảm xoay mặt lại nhìn Quế Quân. Cô biết anh có một khuôn mặt được ông trời ưu ái, từng đường nét, góc cạnh đạt đến một mức độ gọi là hoàn mỹ, dường như không tồn tại một khuyết điểm nào? Hiều Ngư đang nhìn bất chợt hướng mắt sang nơi khác khi đôi con ngươi Quế Quân chạm phải ánh nhìn của cô.

Với tính cách Quế Quân thì anh nào có để cho chuyện gì trôi qua một cách yên ả, nhất quyết đuổi tới cùng. Cằm Hiểu Ngư bị anh xoay lại, bàn tay bên dưới giữ chặt eo nhỏ sau đó lật cả người cô trở lại đối mặt với anh một cách dễ dàng. Mặc dù cái gì thấy cũng đã thấy, cái gì làm cũng đã làm nhưng sau tất cả cô vẫn ngại.

Quế Quân đang định cất lời thì động tác bất chợt khựng lại trước hành động của Hiểu Ngư.

Hiểu Ngư đưa tay kéo mặt anh xuống tiếp đó nhanh chóng áp môi đỏ lên hôn một bên má Quế Quân. Nhanh chóng đến và cũng nhanh chóng rời đi.

Quế Quân thật sự bất ngờ, nha đầu nhà anh hôm nay còn biết chủ động. Mọi khi muốn cô hôn, anh phải nói hết lời và dường như là đang ra lệnh cho cô thì đúng hơn.

_Hay nhỉ? Ai dạy em đầy?...Hửm?

Hiểu Ngư mặt mày đỏ lựng, nhanh chóng quay mặt đi nhưng đã bị anh kịp ngăn lại, để cô đối diện hoàn toàn với nhau. Ánh mắt hai người đang giao nhau, sóng mắt Quế Quân không ngừng lưu chuyển. Anh đang nhìn, đang quan sát mọi nhất cử nhất động của cô.

Anh nâng cằm Hiểu Ngư lên sau đó hôn xuống môi cô, đưa lưỡi vào miệng cô, khàn giọng nói: " Há miệng..."

Hiểu Ngư bị ép há miệng thừa nhận sự tấn công của anh, hai chiếc lưỡi quẩn lấy nhau, cô dần cảm nhận được một mùi vị thơm nhẹ, thanh mát lan tràn trong khoang miệng. Nụ hồn kéo dài hơn cô nghĩ, Quế Quân càng hôn càng hăng, đầu lưỡi anh liên tục vờn qua lại lưỡi cô khiến chúng dần trở nên tê dại.



Một lúc sau, Quế Quân cảm thấy cơ thể cô bắt đầu run rẩy, hô hấp càng lúc càng khó khăn, lúc này anh mới buông cô ra. Anh rời môi cô còn quyến luyến kéo theo sợi chỉ bạc màu sáng nước dưới ánh đèn trông gợi tình vô cùng.

_Hưm...

Hiểu Ngư thở gấp, cổ họng bật ra tiếng ngân âm thanh như mèo kêu.

Ngón tay thon dài của Quế Quân lướt qua từng tấc da thịt mịn màng của cô, lòng bàn tay giống như mang theo mị lực, đi đến đâu là nơi đó nóng bỏng lạ thường, như thể có một ngọn lửa được nhóm lên.

Sau khi lướt qua bụng nhỏ bằng phẳng, bàn tay anh đáp xuống cặp đùi thon dài trắng nõn của cô khẽ mân mê.

_Ư...chú nhanh lên...tôi...tôi muốn ngủ..

Cơ thể Hiểu Ngư nhạy cảm lại run rẩy, cô vòng tay qua cổ anh, giọng nói lí nhí trong miệng nữa phần nỉ non nữa nghe như than cầu.

_Em...còn có tâm trạng để ngủ?

_Hức...tôi buồn ngủ mà...

_Thế bây giờ em muốn tôi làm gì?

Quế Quân nâng khuôn mặt phụng phịu như sắp khóc của Hiểu Ngư lên, động tác hết sức nhẹ nhàng hệt như đang nâng niu một đóá hoa mềm mại kiều diễm. Anh hơi cuối đầu gần mặt cô " hửm" một tiếng, giọng nói đã khàn khàn lại mang theo độ quyến rũ đến lạ lùng. Âm thanh phát ra lại khiến tai Hiểu Ngư nổi cơn nhột, cả người cô khó chịu như châm lửa giờ lại càng bức bối hơn.

Cô lần nữa nhướn người câu chặt cổ Quế Quân, cô úp mặt lên vai anh một chút cũng không dám ngầng lên. Lời từ cổ họng phát ra be bé, mặt vì xấu hổ mà đỏ máu lan đến tận vành tai và sau gáy.

_Muốn muốn chú mà..