Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 28: Vương tổng! TAY ĐẶT SAI CHỖ RỒI! (27)




Thấm thoắt ngày diễn ra buổi tiệc cũng đến, Lạc Thiên Kỳ đứng trước gương chỉnh chỉnh cổ áo của mình, mặt có chút nhăn nhó nhìn mình trong gương

"Sao cái chỗ này bẻ xuống không được vậy nhỉ?"

"Tiểu Kỳ em đã xong...."

Vương Thiên Minh vừa bước vào đã ngơ ngác nhìn người trước mặt, đẹp quá, bình thường y đã đẹp nay lại càng đẹp hơn

Hôm nay y mặc một bộ suit màu nâu sữa nhạt cùng áo sơ mi trắng bên trong, quần tây âu bỏ sát làm lộ ra đôi chân thon gọn cùng đường cong hoàn hảo, dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng, tổng thể nhìn qua y trông trưởng thành nhưng cũng không kém phần tinh nghịch

Lạc Thiên Kỳ lúc này cũng quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt to tròn khẽ chớp vài cái sau đó híp lại, môi nở nụ cười như ánh mặt trời, y khẽ gọi hắn lại

"Mau lại đây giúp em một chút"

Vương Thiên Minh ngơ ngác đi lại gần y, chưa kịp định hình thì đã thấy y cầm tay mình đặt lên cổ áo

"Em làm chỗ này hoài mà không được, ngài giúp em đi"

"Được"

Vương Thiên Minh dịu dàng chỉnh lại cổ áo cho y, Lạc Thiên Kỳ rất ngoan ngoãn mà đứng im để hắn sửa cho mình

Sau khi chỉnh xong hắn vuốt nhẹ mép cổ áo một cái để nó được bằng phẳng hơn

"Cám ơn ngài"

Lạc Thiên Kỳ vui vẻ nhìn mình trong gương, đẹp rồi này, Vương Thiên Minh từ phía sau vòng tay ôm lấy y, cằm đặt lên một bên vai của y, giọng điệu có chút ủy khuất

"Hay là em ở nhà đi, đừng đi nữa"

"Hở? Tại sao?" Lạc Thiên Kỳ nghiêng đầu đầy thắc mắc nhìn hắn

Vương Thiên Minh thở dài rồi hôn cái chóc lên chóp mũi y

"Em đẹp quá, tôi sợ người khác sẽ để ý"

"Ngài đây...là đang ghen à?" Lạc Thiên Kỳ híp mắt cười

"Có lẽ vậy"

Vương Thiên Minh vươn lên ngậm lấy vành tai của y khiến nó đỏ lên

"A.." Lạc Thiên Kỳ khẽ kêu lên, mặt cũng bắt đầu đỏ

Hắn khẽ cười, không may tiếng cười này lọt vào tai y, Lạc Thiên Kỳ chau mày nhìn hắn

"Ngài cười cái gì chứ?"

"Không có...Tiểu Kỳ à, sao em lại có thể đáng yêu như vậy chứ"

"Không được khen em đáng yêu" Y bĩu môi

"Hửm?"

"Phải khen đẹp trai"

"Haha nhưng em đáng yêu thật mà"

"Ngài....hứ không thèm nói chuyện với ngài" Lạc Thiên Kỳ vờ giận dỗi khoanh tay quay mặt đi

Vương Thiên Minh thấy thế cười cười, tay siết lại ôm y chặt hơn

"Rồi rồi Tiểu Kỳ không đáng yêu, Tiểu Kỳ rất đẹp trai, rất ngầu, rất rộng lượng nên là tha cho tôi nhé"

Có ai trong đời được khen mà không vui chứ, Tiểu Kỳ nhà ta cũng vậy, được hắn khen đến nở mũi rồi, nhưng bên ngoài phải tỏ ra mình có giá, y hừ mũi

"Tha cho ngài lần này"

"Được được, cám ơn em đã tha cho tôi"

Lạc Thiên Kỳ xoay người vòng tay qua cổ hắn, người hơi nhướn lên, Vương Thiên Minh có hơi vui mừng khi y chủ động như vậy, hắn cũng nhanh chóng phối hợp mà cúi xuống, ngay khi môi hai người sắp chạm vào nhau thì

'Rầm'

Cánh cửa đập mạnh vào tường đến độ bản lề xém không giữ được mà bung ra, theo sau đó là Lạc Thiên Nhân hiên ngang đút tay vào túi bước vào

"Hai người làm gì mà lâu....ồ~"

Lạc Thiên Kỳ đẩy mạnh hắn ra, cả mặt đỏ lựng lên, tay chân luống cuống đi ra ngoài

"Em xuống dưới đợi trước"

Nói xong liền lập tức dọt xuống nhà, Vương Thiên Minh nhìn theo bóng y mặt đã đen nay lại càng đen hơn, lâu lắm mới được y chủ động một lần mà lại bị phá đám bởi tên dở hơi này, đúng là đáng hận mà

Hắn liếc đôi mắt như muốn giết người nhìn Lạc Thiên Nhân khiến anh rùng mình, Lạc Thiên Nhân gãi đầu cười hì hì nhìn hắn

"Hì hì xin lỗi nhé tao không biết là hai người đang...."

"Hừ"

Vương Thiên Minh hừ lạnh nhìn Lạc Thiên Nhân một cái rồi lướt qua đi thẳng xuống lầu

Lạc Thiên Nhân ngơ ngác nhìn theo bóng hắn, mình không phải cố ý thật mà, chậc biết vậy lên trễ một chút vậy là có chuyện hay để xem rồi hehe

Lạc Thiên Nhân vui vẻ bước ra khỏi phòng đi xuống phòng khách, thấy phòng khách trống trơn không một bóng người mà Lạc Thiên Nhân hoang mang, ủa vợ mình đâu? Hai đứa kia đâu hết rồi?

Cũng lúc này ở trên xe

"Thiên Nhân thật sự sẽ đến sau sao?" Vân Thụy ngơ ngác nhìn hai người kia

"Nó nói có việc đột xuất ở công ty nên phải đi giải quyết, nó kêu tôi đưa Tiểu Kỳ và cậu đến đó trước còn mình sẽ đến sau" Vương Thiên Minh nói dối không chớp mắt

"Đúng vậy đấy anh dâu, anh không cần phải lo đâu, anh hai em sẽ đến sau thôi" Lạc Thiên Kỳ cũng gật đầu phụ họa

Vân Thụy mặc dù cảm thấy có chút gì đó không đúng nhưng cũng nhanh chóng bị Lạc Thiên Kỳ kéo vào cuộc nói chuyện nên liền đem nó ném ra sau đầu

Lúc này ở nhà hắn, Lạc Thiên Nhân mặt đã không thể nào đen hơn ngồi trên ghế, hai tên kia được lắm dám bỏ ông ở lại hơn nữa còn bắt vợ ông đi. Hai đứa bây tới số rồi con ạ

"Lạc đại thiếu gia đã có xe rồi" Trương quản gia nói

Nghe thế Lạc Thiên Nhân liền đứng bật dậy đi nhanh ra ngoài

"Mau đi, ông đây còn phải đi giành vợ mình về"

Bọn họ cuối cùng cũng đến nơi, địa điểm tổ chức tiệc lần này lại là nhà hàng trước đó Vương gia tổ chức tiệc

Y nhớ thức ăn chỗ này làm rất ngon a, tiếc là lần trước không ăn được nhiều, quyết định vậy đi lần này nhất định phải ăn cho đã mới được

Nhìn biểu cảm hạ quyết tâm như sắp làm chuyện gì lớn của y khiến hắn không khỏi buồn cười, mèo nhỏ lại muốn làm gì đây

Đang lúc ba người chuẩn bị bước vào thì bị tiếng gọi lớn gọi giật lại

"Đứng lại!!!!!"

"???!!!"

Lạc Thiên Nhân như mộ cơn gió lao đến ôm chầm lấy Vân Thụy vào lòng

"Trả vợ cho ông rồi muốn đi đâu thì đi"

"Ủa chồng, anh xong việc bên công ty rồi hả?"

"Hả?"

"Chứ không phải anh có việc đột xuất nên bảo đến sau à"

"Ai nói?" Lạc Thiên Nhân cau mày

"Là người này"

Theo hướng tay chỉ Lạc Thiên Nhân liền bắt gặp được ánh mắt như khủng bố của hai người kia, lời muốn nói ra đều tuột ngược xuống lại cuống họng không cách nào phát ta cho trọn vẹn

"Ực...à ờ xong rồi...chúng ta vào thôi"

Nói rồi liền cầm tay Vân Thụy đi vào trước

"Xì, đồ nhát gan"

Lạc Thiên Kỳ khoanh tay bĩu môi nhìn theo anh mình đang nắm tay anh dâu chạy trối chết vào trong

"Chúng ta vào thôi" Hắn ôn nhu nắm lấy tay y

"Được" Y mỉm cười gật đầu

Bên trong khách khứa đã đến đủ, cánh nhà báo cũng vậy ai ai trên mặt đều là sự mong chờ, nghe danh nhị thiếu Lạc gia đã lâu nhưng bọn họ chưa từng thấy mặt, nay được thấy rất nhiên phải trông chờ rồi, không biết diện mạo có giống như lời đồn hay không, là xấu xí đến nổi không dám bước ra ngoài gặp người?

Bạch Nhạc Vy và Lý Tuấn hôm nay cũng đến, tất nhiên là phải đến rồi là y gửi thiệp cho hai người này mà, đã đến đây thì cũng phải có chút trò vui chứ

Mà nhân vật đang được mọi người mong chờ nhất hiện tại đang ngồi ăn uống vui vẻ bên cạnh Vương Thiên Minh

"Này em trai yêu quý, em đã ăn đủ chưa, sắp đến giờ rồi nha"

Lạc Thiên Nhân bất đắc dĩ nhìn em trai của mình với đống bát dĩ trống không bên cạnh, nó ăn gì mà ăn lắm thế, bộ tên bạn hắn ở nhà bỏ đói nó à? Nghĩ rồi Lạc Thiên Nhân không nhịn được quay qua nhìn hắn, thấy hắn dùng ánh mắt si mê nhìn em trai mình chỉ biết bất lực đỡ trán

À không, là do em mình nó vốn là con heo sẵn rồi

"Đừng ăn nữa, ba lên phát biểu luôn rồi kìa"

"Kệ ba"

Bàn của Lạc Thiên Kỳ ngồi là bàn cạnh sân khấu, ba Lạc ở bên trên đang vui vẻ phát biểu nghe con trai nói câu phũ phàng khóe miệng liền cứng đờ, thằng ranh con mi đợi đấy, xong chuyện này ông tống mi đi luôn

Cố nhịn xuống cảm xúc muốn lao xuống kí đầu con trai nhỏ, ba Lạc cố gắng duy trì nụ cười tươi nhất có thể trên môi tiếp tục phát biểu

"Cám ơn các vị đã đến tham dự bữa tiệc của gia đình chúng tôi, như các vị đã biết mục đích chính của buồi tiệc hôm nay là để làm gì mà nhỉ?...."

"Kìa kìa, sắp lên rồi kìa, lẹ lên dùm cái" Lạc Thiên Nhân hối thúc

"Rồi rồi"

Lạc Thiên Kỳ nhàn nhã để hắn lau miệng cho mình sau đó cầm ly nước bên cạnh lên uống một hơi, sau đó đứng dậy chỉnh chỉnh lại áo của mình

"Xem em tỏa sáng đấy"

Lạc Thiên Kỳ tự tin nói sau đó bước xuống dằng sau chuẩn bị bước lên

"Và tôi xin giới thiệu con trai nhỏ của tôi, nhị thiếu gia của Lạc gia, Lạc Thiên Kỳ"

Vừa dứt lời, cậu thiếu niên từ bên trong đi ra khiến mọi người ngơ ngẩn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, là ai đồn ác thế, người ta đẹp nhú vậy mà bảo xấu, y mà xấu thì bọn họ là cái gì

Cánh nhà báo nhanh chóng chụp hình lia lịa, Lạc Thiên Kỳ cũng không ngại ống kính mà hướng về nó nở nụ cười tỏa nắng khiến kí giả ôm tim

Ba Lạc bên kia khóe môi giật giật, được được hiệu ứng rất tốt, rất biết cách gây chú ý nhưng mà làm ơn đi nhanh cái được hay không, ông đây còn muốn về ngồi với vợ

Như hiểu được tiếng lòng của ba mình, Lạc Thiên Kỳ cười cười đi lại gần ông

Ba Lạc khẽ lườm con trai mình rồi tiếp tục cầm micro lên nói

"Đây là con trai tôi, Lạc Thiên Kỳ, mong mọi người sau này giúp đỡ nó"

Vừa dứt lời hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên, ba Lạc hài lòng đưa micro cho y, sắp xong rồi, sắp được xuống cùng vợ rồi

Lạc Thiên Kỳ cầm lấy micro nhẹ nhàng đưa lên miệng, giọng nói trong trẻo của thiếu niên bắt đầu cất lên

"Xin chào mọi người, tôi là Lạc Thiên Kỳ, con trai thứ hai của Lạc gia, có lẽ thân phận của tôi khiến mọi người tò mò rất nhiều nhỉ, nhưng bây giờ thì không cần phải tò mò nữa đâu, vì tôi đã đứng trước mặt mọi người đây rồi"

Y dừng lại một chút rồi tiếp tục nói

"Vì thế, xin mọi người đừng hiểu lầm mà nói những điều không tốt nữa nhé"

Giọng nói của y tuy vẫn rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta rùng mình, 'xin' nhưng không khác gì ra lệnh, vài người chột dạ mà cúi đầu, còn vài người thì cảm thấy vị tiểu thiếu gia này lại rất thú vị, rất có uy

"Cuối cùng, mong mọi người sau này giúp đỡ nhiều hơn" Y khẽ cúi đầu

Bên dưới liền vỗ tay, lâu lâu vang lên tiếng hô hào

"Được, được"

"KHÔNG ĐƯỢC!!!"