Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 29: Vương tổng! TAY ĐẶT SAI CHỖ RỒI! (28)




Mọi người đổ dồn ánh mắt về nơi tiếng nói phát ra, ba Lạc nhíu mày, là đứa nào chán sống thế, sắp xong rồi mà còn cắt ngang, hừ

Lạc Thiên Kỳ câu môi nhìn người con gái kia

"Bạch tiểu thư nói vậy là ý gì? Không được là không được ra sao?" Y vẫn giữ một bộ mặt ôn hòa mà nói

"Tôi...tôi...cậu không thể là nhị thiếu Lạc gia"

"Ồ, tại sao?" Y nhướn mày

"Mọi người đừng để cậu ta lừa, tôi là bạn học chung lớp với cậu ta, ai ai trong lớp cũng biết cậu ta rất nghèo, rõ ràng là tên này mạo nhận mình là thiếu gia của Lạc gia, Lạc tổng ngài đừng để cậu ta lừa"

Ba Lạc cau mày nhìn cô gái trước mặt

"Vị tiểu thư kìa, ý cô đang nói là tôi già đến mức đến con mình cũng nhìn không ra?"

"Không...không phải...tôi không có ý đó"

"Vậy ý của cô là gì?"

Thấy tình hình không ổn cô ta đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lý Tuấn, hắn ta liền mềm lòng xoa đầu cô

"Lạc tổng, Nhạc Vy còn nhỏ không hiểu chuyện mong ngài bỏ qua cho, với lại chắc gì lời em ấy nói đã không đúng"

"Không hiểu chuyện? Cô ta bằng tuổi con tôi, con tôi hiểu chuyện nhưng cô ta thì không sao? Nực cười"

"Vậy ngài có thể xem như nể mặt Lý gia mà bỏ qua không?"

"Lý gia? Cậu là Lý Tuấn?"

"Đúng vậy" Lý Tuấn vui vẻ gật đầu khi được ba Lạc biết đến, điều này chứng tỏ hắn có chút tiếng tăm rồi

Ba Lạc nghe thế đáy mắt lạnh đi vài phần, ông đã nghe vợ kể qua chuyện của con trai một lần, thì ra là tên này, vậy mà còn không biết xấu hổ mà vác mặt đến đây

Ba Lạc quay đầu nhìn Lạc Thiên Kỳ thấy y cũng đang nhìn mình thì nhướn mày, muốn tự giải quyết?

Lạc Thiên Kỳ cười cười gật đầu, ba Lạc thở dài vỗ vai y vài cái rồi đi xuống, tụi nhỏ lớn rồi có thể tự giải quyết chuyện của mình, ông vẫn là đứng ở đăng sau cổ vũ thôi

Lạc Thiên Kỳ ngoắc tay bảo người đem ghế lên cho mình, chiếc ghế nhanh chóng được mang đến đặt trên sân khấu

Lạc Thiên Kỳ hiên ngang ngồi xuống trước con mắt ngạc nhiên của nhiều người, hai chân y bắt chéo, tay chống cằm nhìn hai người phía dưới, trên người toát ra khí thế vương giả đầy áp bức

"Lý thiếu gia nói những lời vị tiểu thư đây nói không phải là không đúng là có ý gì? Anh coa từng điều tra thân thế của tôi sao?" Y híp mắt cười nhìn Lý Tuấn

Lý Tuấn bị hỏi liền cứng họng, nhưng không để mình chịu thiệt hắn liền nói lớn

"Lạc Thiên Kỳ cậu đừng nháo nữa, tôi không biết cậu dùng cách gì để lừa gạt Lạc gia, nhưng nếu để thu hút sự chú ý của tôi thì bỏ đi"

Lạc Thiên Kỳ nhíu mày, chắc không phải đến bây giờ tên này vẫn còn ảo tưởng là y thích hắn đấy chứ, bộ hôm bữa đánh mạnh quá nên bay não luôn rồi à

'Lý thiếu nói vậy là ý gì?"

"Ý gì cậu còn không hiểu sao? Trong trường ai ai cũng biết cậu thích tôi, nhưng tôi lại thích Nhạc Vy nên cậu sinh hận mà hãm hại em ấy biết bao nhiêu lần, nay lại dùng cách này để khiến tôi chú ý đồng thời chèn ép em ấy, đúng là không ra gì"

Mọi người xung quanh bắt đầu xì xầm, cánh nhà báo nhanh chóng ghi lại các thông tin mình vừa nghe được

Lạc Thiên Kỳ đảo mắt chán nản, tên này cũng thật biết lựa chuyện kể đi, sao hắn không kể là hai người họ đu đưa đi ngoại tình để y phát hiện?

"Có phải cậu ảo tưởng hơi quá rồi không?"

Giọng nói trầm tính phát ra từ bên dưới khiến xung quanh im bặt, bọn họ đưa mắt nhìn người đang từ từ bước lên sân khấu đứng cạnh y, là Vương tổng kìa

"Từ khi nào vợ sắp cưới của tôi lại thích cậu vậy?"

'Đùng'

Câu nói như sét đánh qua tai mọi người, cánh nhà báo lập tức chụp hình lia lịa, kỳ giả tay nhanh thoăn thoắt đặt bút ghi chép, lượng thông tin trong ngày quá lớn họ vui chịu không nổi a

"Vợ sắp cưới?" Lý Tuấn mở to mắt nhìn hai người

"Lý thiếu đâu cần ngạc nhiên đến thế, hôm nay vốn dĩ cũng sẽ thông báo đến chuyện này...phải không bác Lạc?"

"Đúng vậy" Ba Lạc vui vẻ gật đầu cười

Nhìn như vậy chắc hai đứa này đổ nhau rồi, haha con rễ mau hốt nó đi đi, như vậy vợ sẽ có nhiều thời gian dành cho ông rồi

"Sẵn đây tôi xin thông báo, cuối tháng hai nhà Vương và Lạc sẽ tổ chức lễ đính hôn của tôi và Tiểu Kỳ, các vị sẽ nhận được thiệp mời sớm thôi, hi vọng các vị sẽ đến, à tôi nói thế nhúng trừ hai người nào đó nhé"

Vương tổng đã nói vậy, họ muốn không tin cũng không được, khẽ liếc mắt nhìn hai người đang đứng như trời trồng ở đằng kia, miệng không nhịn được nở nụ cười trào phúng, chọc ai không chọc lại chọc vào hai gia tộc lớn, xem ra lần này bọn họ chết chắc

"Vậy thôi, tôi xin phép đưa Tiểu Kỳ vào trong, các vị cứ tiếp tục ăn uống"

Dứt lời hắn liền bế y lên đi thẳng vào trong trước mặt mọi người, cánh nhà bảo thấy cảnh đẹp liền bấm máy, tiếng 'tách' 'tách' vang lên khắp nơi, Lạc Thiên Kỳ xấu hổ đánh vào vai hắn, cái tên này

Vương Thiên Minh mỉm cười hôn xuống cánh môi y, hai người cứ thế khuất bóng

Mọi người cũng nhanh chóng trở lại buổi tiệc của mình, để mặc có hai người đứng như tượng ở đó

Lý Tuấn tức giận xoay người rời đi, Bạch Nhạc Vy cũng nhanh chóng chạy theo, trước khi đi còn không quên nhìn theo hướng hai người vừa rời khỏi bằng con mắt căm hận

"Um...um...ha.."

Tại một góc khuất ở hành lang, Vương Thiên Minh bế Lạc Thiên Kỳ để y tựa lưng lên tường, mạnh bạo hôn lấy cánh môi kia

Lạc Thiên Kỳ cả mặt ửng hồng, hô hấp có chút khó khăn khi bị hôn lâu như vậy, đã hơn năm phút mà chiếc lưỡi của tên này vẫn vùng vẫy trong khoang miệng y, đây là muốn y vì thiếu oxi mà chết hay sao

Một lúc sau hắn mới buông tha cho y, hai người tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh, Lạc Thiên Kỳ gục đầu trên vai hắn thở dốc, quần áo đã có chút xộc xệch khi bị tay hắn sờ loạn

Vương Thiên Minh vẫn tư thế cũ ôm Lạc Thiên Kỳ trên tay để chân y vòng qua eo mình

"Khi không ngài phát tiết cái gì chứ?" Lạc Thiên Kỳ thở dốc nói

"Em từng thích tên kia?" Vương Thiên Minh không vui hỏi

Lạc Thiên Kỳ ngẩn ra, thì ra bình giấm vỡ rồi a, thảo nào

Lạc Thiên Kỳ vươn người dậy hai tay nhỏ nhắn bưng lấy mặt hắn

"Trước kia thôi, bây giờ....em thích ngài"

[Ting, độ hảo cảm: 95%]

Lạc Thiên Kỳ mỉm cười hôn xuống, hai người nhanh chóng chìm vào nụ hôn ngọt ngào lần nữa

Vương Thiên Minh di chuyển xuống cần cổ trắng nõn của y mà hôn mạnh lên nơi đó

"A~" Lạc Thiên Kỳ ngửa cổ khẽ kêu lên

Nhìn thành quả là dấu hôn đỏ khá bắt mắt kia hắn liền thấy thành công

Lạc Thiên Kỳ thấy thế thì bĩu môi

"Lỡ người ta thấy thì sao?"

"Vậy càng tốt, bọn họ sẽ biết rằng em là hoa đã có chủ rồi"

"Xì, đúng là đồ độc tài" y bĩu môi

"Với em thì tôi sẵn sàng" hắn cười cười