"Hai người đi đâu nãy giờ vậy?"
Vương Tuyết Linh mỉm cười nhìn hai người vừa mới bước vào
"A...có chút chuyện thôi" Lạc Thiên Kỳ ngượng ngùng nói
Thấy biểu cảm của y trong lòng Tuyết Linh bổng nảy lên nghi ngờ, chợt tầm mắt chạm đến dấu ngân đỏ thấp thoáng sau cổ áo, cô dùng ánh mắt đã thấu hồng trần nhìn hai người
"Ồ...thì ra là vậy...anh dâu mau lại đây"
Vương Tuyết Linh vui vẻ kéo y đến ngồi cạnh mình, Lạc Thiên Kỳ có hơi giật mình khi bị kéo đi bất ngờ, y vẫn là chưa quen bị người ta gọi là anh dâu đâu, nghe cứ sao á, ngại chết đi được
Dù ngài nhưng Lạc Thiên Kỳ vẫn không quên lễ phép chào các trưởng bối xung quanh
Mẹ Vương vui sướng nắm lấy tay y xoa xoa, đứa nhỏ này đáng yêu quá đi mất, nếu có thể bà cũng muốn có đứa con như vậy
"Tiểu Kỳ à hay là con làm con nuôi ta đi, khỏi cần phải cưới cái thằng kia"
"Ơ kìa mẹ" Vương Thiên Minh chớp chớp mắt không thể tin nhìn mẹ mình
Hắn quyết định rồi, cưới xong phải kiếm ngôi nhà nào xa nhà chính một chút để mẹ hắn khỏi phải chạy qua thường xuyên
"Khụ...chúng ta nên vào chuyện chính thôi nhỉ"
Ba Vương đưa tay lên hắng giọng kéo mọi người về, Vương Thiên Minh nhanh tay kéo người về ngồi bên cạnh mình mặc kệ ánh mắt ai oán của mẹ cùng em gái
"Ba nói đi"
"Được rồi, như chúng ta đã nói từ trước cuối tháng nay sẽ tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa, cũng chính là hai tuần nữa, ta muốn hỏi ý kiến hai đứa muốn tổ chức như thế nào"
Vương Thiên Minh suy nghĩ một chút xong lại nhìn xuống người bên cạnh mình, khóe môi cong lên
"Con đều nghe em ấy"
Lạc Thiên Kỳ đang ăn nho nghe thế xém nữa phun luôn quả nho ra ngoài, Vương Thiên Minh cười cười vuốt lưng cho y
"Bình tĩnh bình tĩnh không cần kinh ngạc như thế"
Mẹ Vương nhin cảnh này gật đầu hài lòng, quả nhiên tình cảm đã có tiến triển, cảm tạ trời phật thằng con tôi cuối cùng cũng có bến đổ rồi
"Ngài thật sự để cho em lo à? Không sợ em phá hư sao?". Bạn đang đọc ???уện ?ại { ??UM??U? Ệ?.?n }
"Tôi tin em, với lại dù có hư thì tôi dư tiền để sửa cho em"
"Cái này là ngài nói đấy nhé"
Lạc Thiên Kỳ vui vẻ bốc quả nho bỏ vào miệng hắn, hắn vui vẻ liếm đầu ngón tay của y
Lạc Thiên Nhân rụt tay lại trừng mắt nhìn hắn, mặt ghét bỏ chà tay lên chiếc áo đắt tiền của hắn, hắn cũng vui vẻ để y chà
Mà ba người nhà họ Vương ngay cả anh trai y nhìn thấy thế mà cằm muốn rớt xuống đất, đây là cái người ưa sạch sẻ mà họ quen ấy hả, ôi sự khác biệt to lớn
Lạc Thiên Kỳ sau khi chà tay cho đã đời liền cười tươi nhìn mọi người
"Mọi người trước hế cứ chuẩn bị sơ qua đi ạ, con sẽ lên kế hoạch cụ thể sau"
"À được thôi" Ba Vương cười nói
"Vậy hết việc rồi đúng không ạ? Con đưa Tiểu Kỳ về trước"
"Ừ hai đứa về cẩn thận" mẹ Lạc ôn dịu dàng nhìn hại người, bà không quên ôm con trai nhỏ mình dặn dò
"Nhớ ăn uống đầy đủ, ta thấy con gầy lắm rồi ấy nhé"
"Con biết rồi mà"
Mẹ Lạc nhìn qua hắn mỉm cười nói
"Con chăm sóc nó dùm ta nhé"
"Tất nhiên rồi ạ"
"Tụi con về đây, tạm biệt mọi người'
Hai người nhanh chóng ra xe, vừa đóng cửa xe thì đã bị gõ cửa kính, Vương Thiên Minh hạ cửa kính xuống nhướn mày nhìn em gái mình
"Chuyện gì?"
"Em không tìm anh, em tìm anh dâu, né cái đầu ra"
Vương Tuyết Linh không kiêng nể gì mà đè đầu anh mình xuống nhe răng cười nhìn y
"Anh dâu à, anh học ở trường M nhỉ, nói cho em biết lớp của anh đi, nãy em quên hỏi làm chạy mệt muốn chết"
"À lớp 2, ban A" Lạc Thiên Kỳ chớp chớp mắt nói
"Lớp 2 ban A, nhớ rồi"
Vương Tuyết Linh vui vẻ nhẩm lại tên lớp trong đầu, Vương Thiên Minh ngước lên nhíu mày nhìn em gái mình
"Nhóc con, em định phá gì nữa à?"
Vương Tuyết Linh bĩu môi nói nhỏ với hắn
"Em là đang giúp anh giữ vợ đó, anh đừng quên anh dâu đẹp ra sao"
Đúng nhỉ, Vương Thiên Minh gật gù, nói nhỏ với cô
"Mai lập tức chuyển lớp đi"
Vương Tuyết Linh ra dấu ok với anh mình rồi mỉm cười nhìn y
"Vậy thôi tạm biệt hai người"
Nói rồi cô vẫy tay chạy đi mất, Lạc Thiên Kỳ nhìn theo thầm cảm thán, cô gái này năng động thật đấy
"Giờ chúng ta về thôi"
"Vâng"
'Reng reng'
Tiếng chuông báo giờ vào học đã đến, ngay tức khắc bọn học sinh vội vã chạy vào lớp học, có vài người đang ăn dở cũng để đó mà chạy đu luôn, sân trường trong phút chốc vắng tanh không một bóng người
"Chào mọi người"
Lạc Thiên Kỳ vui vẻ bước vào lớp, thấy ai ai cũng nhìn mình bằng con mắt khác thì cũng không quá bất ngờ, bây giờ ai cũng biết y là thiếu gia Lạc gia, dĩ nhiên là bọn họ thay đổi cách nhìn rồi
Nhưng mà bị nhìn bằng ánh mắt khinh thường chế giễu đã quen này lại bị nhìn với ánh mắt dè chừng thấp thỏm thế kia cảm thấy hơi lạ thật
"Mặt tớ có dính gì sao?" Lạc Thiên Kỳ mỉm cười nói
Bọn học sinh nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn y trừ hai người, một là Nhạc Vy với con mắt căm hận, hai là Hứa Vĩ Nhân đang nhìn y với ánh mắt có chút phức tạp
Lạc Thiên Kỳ không để ý quá lâu chuyện này, y nhanh chóng đi lại chỗ ngồi của mình lấy sách ra đọc, hoàn toàn đem mọi người xung quanh thành không khí, ngay cả khi cô giáo vào y cũng không biết
"Chào các em, hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới chuyển đến, em vào đây đi"
Từ ngoài cửa Vương Tuyết Linh với mái tóc xoăn nhẹ buông xõa tiến vào khiến mọi người nhìn không chớp mắt
"Em giới thiệu về mình đi" Hàn Ngọc Chi mỉm cười nói
"Xin chào mọi người, mình là Vương Tuyết Linh chuyển từ lớp 1 sang đây, mình đến đây vì một người nên không cần bất kì sự giúp đỡ nào đây ạ" Cô mỉm cười nói
Lời nói mang đầy ngông cuồng nhưng không ai dám hó hé ai biểu cô là vị tiểu thư được yêu chiều của Vương gia cơ chứ, cho họ mười lá gan cũng không dám động vào, họ chỉ thắc mắc người mà cô nhắc đến là ai, chắc không phải người đó đâu nhỉ
Nghe được giọng nói cùng cái tên quen thuộc, Lạc Thiên Kỳ tức khắc dời mắt khỏi cuốn trang truyện, mắt mở to nhìn cái người đang đứng phía trên
"Tuyết Linh?"
"A...anh dâu!!!"
Vương Tuyết Linh vui vẻ chạy như bay đến ôm chầm lấy y
"Sao lại..."
"Hì em đến đây học chung với anh nha"
"À à"
"Cô ơi, em muốn ngồi ở đây" Vương Tuyết Linh chỉ tay về chiếc ghế trống bên cạnh cậu
"Được, dù sao chỗ đó cũng trống"
"Em cám ơn ạ"
Vương Tuyết Linh vui vẻ mang cặp sách bỏ xuống ghế, xong xuôi cô quay lại nhìn cái người vừa chuyển chỗ vào hai ngày trước ở đằng sau y
"Xin chào, mong được giúp đỡ" Vương Tuyết Linh đưa tay ra
"Không mong sự giúp đỡ của những người trong lớp, nhưng lại mong của tôi sao"
Hứa Vĩ Nhân cười nhạt bắt tay cô, ánh mắt hai người nhìn nhau có chút quyết liệt
"Tất nhiên, vì cậu khá đặc biệt" Có tôi ở đây đừng hòng đụng đến anh dâu
"Vậy thì vinh hạnh cho tôi quá, Vương tiểu thư" Hứa Nhân Vĩ cười lạnh nhìn cô