Trác Ngọc

Chương 80: Ta Không Thích Y, Ta Là Không Thể Rời Xa Y




Editor: Miri



- --------------------------------



Phó Ngọc Thù nghe vậy liền bật cười, nhưng sắc mặt tái nhợt, không có một tia huyết sắc. Lận Trần duỗi tay cầm tay hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi có sao không?"



"Ta không sao."



Phó Ngọc Thù lắc đầu, vừa mới dứt lời, chỉ nghe không trung truyền đến tiếng gầm giận dữ của Tạ Thận. Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Vương Hàm Thư hóa thành một đạo hoa quang, mặc kệ đệ tử đi cùng với mình mà hoảng loạn bỏ chạy mất.



Phó Trường Lăng vung tay lên, phù văn tạo thành kim võng nháy mắt ngăn lại Vương Hàm Thư. Vương Hàm Thư hét thảm một tiếng, liền trực tiếp hóa thành tro bụi biến mất ở không trung.



Phó Trường Lăng quay đầu nhìn Lận Trần đỡ Phó Ngọc Thù, hắn mím môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói. Hắn ném một lá bùa lên không, lá bùa nháy mắt phân tán ra, giúp cho ba người Phó Ngọc Thù, Lận Trần, Việt Tư Nam chữa trị vết thương. Hắn nhìn thoáng qua phía sau, thấy Tạ Thận và lệ quỷ đã hoàn toàn khống chế được thế cục, liền giơ tay thiết một đạo kết giới, sau khi xác nhận không ai bị bỏ mặc ra khỏi đây, đạm nhiên nói: "Đi về trước đi."



Nói xong, hắn cùng Tần Diễn đi ở phía trước mở đường, đưa ba người bị thương trở về Bạch Ngọc thành.



Phó Trường Lăng tìm được tiểu viện bọn họ ở trước đó, an trí ba người tại đấy.



Phó Trường Lăng đầu tiên bắt mạch cho Lận Trần, sau đó kéo Phó Ngọc Thù xuống xem mạch, Phó Ngọc Thù lập tức nói: "Ta biết mình bị thương ở đâu, chỉ là vết thương nhỏ, ngươi xem Việt Tư Nam trước đi."



Phó Trường Lăng do dự một lát, gật gật đầu, liền đi xem bệnh cho Việt Tư Nam. Nàng bị thương nặng nhất, vốn là không có Kim Đan nên cho tới nay đều là dựa vào phù chú cùng rối gỗ để giao chiến. Hiện tại bị thương thì cũng không khác gì phàm nhân bị, không có một chút linh lực nào để dưỡng thân.



Phó Trường Lăng băng bó vết thương cho nàng, sau đó nói: "Thương thế dưỡng lành là được, nhưng sau này sợ sẽ lưu lại bệnh căn, cứ hảo hảo điều dưỡng đi."



Lận Trần gật đầu, Phó Trường Lăng đứng dậy, nhìn Phó Ngọc Thù nói: "Có thể chẩn bệnh cho ngươi chưa?"



Phó Ngọc Thù cười méo, Phó Trường Lăng túm lấy tay Phó Ngọc Thù, kéo hắn tới một cái phòng khác.



Tần Diễn đi theo họ vào trong, liền thấy Phó Trường Lăng bắt mạch cho Phó Ngọc Thù, giương mắt nói: "Linh căn đâu?"



Phó Ngọc Thù cười khổ: "Trận pháp lớn vậy, nếu không nấu chảy linh căn......"



"Chúng ta vẫn ở đó," Phó Trường Lăng nhìn chằm chằm Phó Ngọc Thù, "Ngươi không tin được chúng ta sao?"



Phó Ngọc Thù không nói lời nào, một lát sau, hắn chậm rãi đáp: "Ta biết hai vị linh lực cao cường, nhưng đối mặt với nhiều tu sĩ như vậy, đây cũng là sinh tử chi tranh, ta không biết hai vị nguyện ý vì ta cùng A Trần, có thể tranh tới mức nào."



Nghe vậy, Phó Trường Lăng cắn môi không nói, Phó Ngọc Thù nói tiếp: "Hơn nữa, nhận ân huệ người khác, không thể nhận quá nhiều. Nếu là chuyện ta có thể tự giải quyết, có thể không kéo hai vị xuống nước, thì tất sẽ không kéo xuống. Quan trọng nhất chính là," Phó Ngọc Thù giương mắt, nhìn hai người, hắn nhìn một hồi, chầm chậm nói, "Kỳ thật ngay lần đầu gặp mặt, nội tâm ta luôn mơ hồ có một loại cảm giác."



"Hai vị không phải người thế giới này."



Hắn khẳng định chắc nịch, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn đều sửng sốt. Phó Ngọc Thù cười rộ lên: "Huyền linh căn có thể cảm ứng thiên địa, hai vị không hợp với thế giới này. Hơn nữa, "Trường" chính là tên đệm tiếp theo của thế hệ Phó gia, nếu thế hệ sau của Phó gia có một đệ tử kiệt xuất như vậy, sao ta không biết được cơ chứ?"



"Ta kể chuyện này, mong các vị đừng chê cười," Phó Ngọc Thù nhìn Phó Trường Lăng, mặt lộ vẻ từ ái, "Kỳ thật ta vốn nghĩ là nếu ta cùng với A Trần ở bên nhau, hài tử của ta, ta muốn đặt tên cho hắn là Trường Lăng."



Phó Trường Lăng ngẩn người, sau đó lại nghe Phó Ngọc Thù nói: "Vốn tính đặt là Trường Lận, nhưng cảm thấy vậy thì quá rõ ràng. Vừa lúc năm đó chỗ ta và A Trần đính ước có tên là Trường Lăng trấn nên lấy tên của nó đặt cho hài tử, xem như làm kỷ niệm. Nếu ta không đoán sai, vị công tử này," Phó Ngọc Thù mở miệng thăm dò, "Có quan hệ huyết thống với ta sao?"



Phó Trường Lăng không nói lời nào, Phó Ngọc Thù liền biết đáp án. Hắn bật cười: "Nếu hai vị không phải người thế giới này, sao ta có thể dựa dẫm vào hai vị đây?"



"Chuyện nên phát sinh," Phó Ngọc Thù rũ mắt, "rồi cũng sẽ phải phát sinh."



Ba người không nói chuyện nữa, sau một lúc lâu sau, Tần Diễn đột nhiên nói: "Hai vị tính thành thân sao?"



Phó Ngọc Thù ngẩn người, Tần Diễn nhắc nhở hắn: "Giá y, ta có mang đến."



Phó Ngọc Thù nghe vậy, rốt cuộc mới phản ứng lại, hắn lên tinh thần, gật đầu nói: "Rượu mừng tất nhiên vẫn muốn cho hai vị uống, chỉ là hiện giờ hoàn cảnh đơn sơ, mong rằng......"



"Ta giúp ngươi."



Phó Trường Lăng đứng dậy: "Ngươi dưỡng thương cho tốt, ta giúp ngươi chuẩn bị hôn sự."



Nói xong, Phó Trường Lăng kéo Tần Diễn: "Sư huynh đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị một chút."



Tần Diễn gật đầu, đi tới cửa, hai người liền thấy Lận Trần đứng ở đó.



Lận Trần lẳng lặng nhìn Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng ngóng nhìn nàng.



Sau một hồi, Phó Trường Lăng gật đầu, cùng Tần Diễn rời khỏi đấy.



Đi được vài bước, Phó Trường Lăng đột nhiên nghe Lận Trần hỏi: "Trường Lăng," thanh âm nàng vô cùng nhu hòa, "Sau này, ngươi hạnh phúc không?"



Phó Trường Lăng dừng bước chân, Tần Diễn ngẩng đầu nhìn hắn.



Phó Trường Lăng thần sắc bình tĩnh, sau một hồi, hắn mở miệng ra tiếng: "Rất hạnh phúc"



"Cha nương yêu thương nhau hết mực, gia đình đầy đủ ấm cúng," Phó Trường Lăng bình tĩnh nói ra, "Thiếu niên thành công, có người thương luôn luôn bên cạnh, có thân hữu tương bồi, vô cùng viên mãn."



Lận Trần nghe hắn nói vậy, khuôn mặt lộ vẻ vừa lòng, cười cười nói: "Vậy là tốt rồi."



Nói xong, nàng đẩy cửa đi vào, Phó Trường Lăng đi về phía trước, Tần Diễn cùng hắn quẹo qua hành lang dài, bình thản nói: "Sao lại lừa nàng?"





"Tại sao không lừa?"



Phó Trường Lăng cười cười: "Dù sao cũng có ý nghĩa gì đâu."



Nói xong, hắn nghiêng mình trên giường, đạm nhiên nói: "Sư huynh nghỉ ngơi đi."



Tần Diễn đứng ở trong phòng, một lát sau, y thong thả lên tiếng: "Trường Lăng, những chuyện đã phát sinh, có thể không có tác dụng gì với họ. Nhưng đối với lòng ngươi, lại rất quan trọng."



"Có thể cùng bọn họ nói chuyện với nhau, quen biết," Tần Diễn thanh âm bình thản, "Không phải cũng là cách để đền bù tiếc nuối sao?"



Phó Trường Lăng mở mắt không nói gì, Tần Diễn trở về giường, ngồi xếp bằng đả tọa. Qua hồi lâu, y nghe thấy Phó Trường Lăng nhỏ giọng đáp: "Ừ, ta biết rồi."



Hai người một giấc ngủ qua đi, ngày thứ hai tỉnh lại, trời còn chưa sáng hẳn, hai người liền đứng dậy ra sân, đã thấy Lận Trần và Phó Ngọc Thù đứng đó.



Phó Ngọc Thù ngồi ở đình viện uống trà, Lận Trần ở trong sân phơi thảo dược, hai người thấy Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng đi ra, liền cười vui vẻ. Phó Ngọc Thù tiếp đón hai người nói: "Ngủ ngon chứ?"



"Cũng không tệ lắm."



Hai người đang hàn huyên, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa, Phó Trường Lăng đứng dậy đi mở.



Cửa vừa mở ra, liền thấy một đống quỷ hồn tầng tầng lớp lớp đứng ở bên ngoài, chen đầy ngõ nhỏ, hồn phách cầm đầu hmặc chiến giáp, nhìn qua cực kỳ cường tráng, ngoại hình đã bị quỷ hóa, chỉ còn là một đống sương đen hình người, trong mắt phiếm lục quang.



Tuy không thể thấy mặt, nhưng khí tức của mỗi quỷ không hề giống nhau, Phó Trường Lăng sửng sốt một lát liền theo bản năng thốt ra: "Tạ Thận?"



Lận Trần đưa Phó Ngọc Thù và Tần Diễn đi ra, Tạ Thận thấy Lận Trần cùng Phó Ngọc Thù, tức khắc quỳ xuống lạy, cao quát: "Tạ ân tiên sư hồi sinh chúng ta."




Hắn nói xong, thanh âm hồn phách như sóng triều vỗ tới vang lên, Lận Trần tiến về phía trước nâng dậy Tạ Thận, thấp giọng nói: "Vốn là do tu sĩ chúng ta làm bậy, bất quá chỉ có thể nghĩ cách đền bù các vị một chút, làm sao có thể gọi là ân hồi sinh chứ?"



"Giết chúng ta là người khác, cứu chúng ta chính là các vị," Tạ Thận bình tĩnh nói, "Là ân là oán, Tạ mỗ vẫn phân rõ. Ngày sau nếu ân công mở miệng, Tạ mỗ dù có phải vào núi đao biển lửa, cũng sẽ giữ đạo nghĩa không chối từ."



"Không cần......"



Lận Trần vội vàng cự tuyệt, lời còn chưa nói xong, liền nghe Phó Trường Lăng nói: "Núi đao biển lửa không cần, bất quá hiện tại đúng là còn một việc cần nhờ Tạ quốc chủ hỗ trợ."



Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. Phó Trường Lăng nhìn thoáng qua Lận Trần cùng Phó Ngọc Thù, sau lại nói: "Lẽ ra hai vị này vốn phải thành thân, nhưng vì các ngươi nên mới bị hoãn lại, các ngươi có thể hỗ trợ chuẩn bị hôn lễ cho họ không?"



Nghe thế, Tạ Thận lập tức thông suốt, vội cười nói: "Hết thảy đều nghe tiên sư an bài."



Phó Trường Lăng được Tạ Thận hỗ trợ, bất quá chỉ một ngày đã an bài xong hôn lễ. Hôn sự được diễn ra trong tiểu viện, lược bỏ hết mấy bước đón dâu rườm rà, chỉ để lại nghi lễ bái đường.



Vừa sáng sớm, hắn đã kêu hai người tách riêng nhau ở từng phòng, sai người hầu đi trang điểm cho hai người, sau đó lại sai người chuẩn bị tiệc rượu, quét tước đình phủ, chuẩn bị hỉ tự cùng đèn lồng màu đỏ.



Tần Diễn đều nhất nhất nghe theo an bài của Phó Trường Lăng, thấy hắn bận trước bận sau, tới đêm rồi, Phó Trường Lăng đóng vai lễ quan, phụ xướng kêu hai người vào làm lễ.



Cao đường không ở đây, hai người ở trước mặt mọi người, quỳ lạy thiên địa, phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ.



Sau đó mọi người kính rượu chúc phúc bọn họ, Phó Trường Lăng bồi Phó Ngọc Thù, giúp hắn chắn rượu.



Nơi này cũng không có người quen, đều là mấy tiểu quỷ lỗ mãng hơi hơi nhiệt tình đi lên náo loạn. Việt Tư Nam đứng giữa, thương thế chỉ vừa khá lên nên Lận Trần lấy trà thay rượu đưa cho nàng, nàng lại vẫn như cũ đảo chén rượu, cầm chặt trong tay, hùng hổ hướng tới Phó Ngọc Thù nói: "Phó Ngọc Thù, nếu ngươi dám cô phụ tỷ tỷ, sau này ta chắc chắn sẽ cho ngươi thiên đao vạn quả, nghe rõ chưa!"



"Đã biết," Phó Ngọc Thù nghe Việt Tư Nam nói, vẫn ôn hòa cầm chén rượu, nghiêm túc nói, "Nếu ta làm chuyện có lỗi với nàng, ta sẽ tự róc thịt mình ra, không nhọc ngươi động thủ."



"Ngươi tự nhớ lấy lời mình đấy!"



Việt Tư Nam đem rượu uống một hơi cạn sạch, nàng uống quá nhanh nên rượu mới vào yết hầu đã ho sặc liên tục. Tần Diễn đưa khăn qua cho nàng, Việt Tư Nam vẫy vẫy tay, liền rời đi.



Người kính rượu càng ngày càng ít, mọi người đều đã say khướt, Việt Tư Nam đang muốn đỡ Lận Trần rời đi, liền thấy một người mặc áo choàng đen, chậm rãi đi tới.



Người nọ ẩn trong đêm tối, hắn đi ra cúi đầu, hoàn toàn không lộ mặt.



Hắn vừa xuất hiện, thần sắc Phó Ngọc Thù liền lạnh lại. Người nọ bưng rượu, từng bước một đi lên trước, hai tay nâng chén trước ngực.



Sau đó hắn chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra mặt nạ bạch ngọc. Việt Tư Nam nhìn thấy mặt nạ này, kinh hãi thốt lên: "Lận Nhai!"



Nghe cái tên đó, Lận Trần hơi khựng lại, một lát sau, nàng liền nghe thấy Lận Nhai khàn khàn mở miệng: "Thiếu chủ, ly rượu này, thuộc hạ đã đợi nhiều ngày. Hôm nay tiến đến, là vì muốn chúc thiếu chủ," hắn nhìn chằm chằm khăn voan đỏ trên đầu Lận Trần, đẩy ly rượu về phía trước, trong mắt mang theo vài phần mông lung, "Phu thê ân ái, bạch đầu giai lão, ngày sau bình an hỉ nhạc, vạn sự như ý."



Hắn vừa chúc phúc xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Lận Nhai lẳng lặng nhìn chăm chú Lận Trần, sau một hồi, mới nghe Lận Trần mở miệng nói: "Đa tạ."



Nhận được câu nói đó, Lận Nhai cười cười, uống cạn một hơi ly rượu mừng trong tay, hành đại lễ trước mặt nàng, cung kính nói: "Thiếu chủ, ttrưởng bối trong nhà đã đưa ra quyết định, bắt đầu từ hôm nay, thiếu chủ bị xóa khỏi gia phả của Lận gia, người thừa kế Lận gia sẽ được chọn người khác. Lận gia từ đây phong bế sơn môn, nếu không có chuyện liên quan mình, thì sẽ không ra núi. Sau này thiếu chủ làm gì, đều không can hệ tới lận gia."



Nói xong, Lận Nhai quỳ xuống, dập đầu nói: "Lận Nhai bái biệt, mong rằng thiếu chủ sau này bảo trọng."



Lận Trần nghe hắn nói xong thì trầm mặc không nói, sau một hồi, nàng mới bảo: "Ta đem phiền toái cho gia tộc, là ta không phải. Mong rằng ngươi trở về, thay ta cáo lỗi với gia tộc."



"Vâng."



Lận Nhai khàn khàn mở miệng, Lận Trần trầm mặc, sau một hồi, nàng khàn khàn ra tiếng: "Trở về đi."




Lận Nhai dập đầu, đứng dậy.



Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lận Trần, qua hồi lâu mới xoay người, đi ra ngoài.



Hắn đi ra ngoài được một lúc rồi, nhưng Lận Trần vẫn luôn đứng sững sờ tại chỗ. Mọi người không dám nói lời nào, đợi thật lâu, mới nghe Lận Trần mở miệng: "Hắn đi rồi sao?"



"Đi rồi."



Phó Ngọc Thù giơ tay đập vào vai nàng, bình thản nói: "Có ta ở đây."



"Ta đi về trước."



Lận Trần vững vàng nói: "Ngươi chiêu đãi khách nhân."



Phó Ngọc Thù cũng đáp không do dự, Việt Tư Nam đỡ Lận Trần xoay người trở về phòng. Phó Ngọc Thù nhìn chăm chú theo bóng nàng, Phó Trường Lăng từ phía sau vỗ vỗ đầu vai hắn, nhắc nhở nói: "Có một người tới thôi mà đã mặt ủ mày ê, đến nỗi như vậy? Huynh đệ, đây chính là ngày đại hỉ của ngươi đó! Tới," Phó Trường Lăng lôi kéo hắn, "Kính rượu đi!"



"Rồi rồi rồi," Phó Ngọc Thù vui vẻ, "Ngươi đừng kéo ta, ta tự mình đi!"



Nói xong, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn đi theo Phó Ngọc Thù, một đường kính rượu đi ra ngoài.



Phó Ngọc Thù còn phải đi dỡ khăn voan, không thể uống quá nhiều, gần như đều đổ qua Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng uống hơi nhiều, Tần Diễn xem không nổi nữa, chỉ có thể đoạt lấy chén rượu của hắn.



Đoàn người vung quyền uống rượu, vô cùng náo nhiệt, tuy rằng không có trang trí hoa lệ của Hồng Mông Thiên cung, nhưng cũng đã tràn đầy không khí hoan hỉ.



Lận Trần nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài, lẳng lặng chờ ở trong phòng. Việt Tư Nam ngồi bên cạnh, hình như cũng bị cảm nhiễm không khí này, nói nhiều hơn thường ngày.



Tới lúc động phòng, Phó Trường Lăng nhắc nhở Phó Ngọc Thù còn đang ngồi uống rượu, lôi kéo hắn: "Đừng uống đừng uống, mau mau đi xốc khăn voan."



Vừa nghe xốc khăn voan, Phó Ngọc Thù tức khắc tỉnh táo lại, vội vàng buông chén rượu, đi theo Phó Trường Lăng vào tiểu viện.



Phó Trường Lăng kéo Tần Diễn đi quấy phá động phòng, Tần Diễn uống rượu xong nên ít nói hẳn, chỉ dựa vào cây cột phòng bên cạnh, nhìn Phó Trường Lăng quấy phá Phó Ngọc Thù, đánh đố hắn rồi lại bắt hắn thề thốt, cuối cùng Phó Ngọc Thù không thể nhịn được nữa, đuổi hết bọn họ ra ngoài.



Phó Trường Lăng bị đuổi ra còn gõ cửa ầm ầm kêu: "Phó Ngọc Thù, ngươi có bản lĩnh thì để ta vào! Ta còn chưa xong đâu!"



"Cút!"



Phó Ngọc Thù cười quát một tiếng, Tần Diễn say xẩm đi khuyên Phó Trường Lăng: "Được rồi được rồi, cho bọn họ nghỉ ngơi."



Phó Trường Lăng bị Tần Diễn kéo tay nên liền ngoan ngoãn, hai người đều uống đến choáng váng, đi vài bước đã mệt nhừ. Phó Trường Lăng dứt khoát ngồi bệt xuống hành lang, ăn vạ: "Không đi không đi, ta muốn nghỉ ngơi."



Tần Diễn nghe Phó Trường Lăng nói vậy thì có vài phần bất đắc dĩ, nhưng y cũng có chút choáng váng, thấy Phó Trường Lăng ngồi xuống, bản thân cũng ngồi theo.



Hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, Phó Trường Lăng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, khe khẽ ngâm xướng.



Tần Diễn nghe hắn ngâm nga, bình thản nói: "Vui sao?"



Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn hỏi chuyện, quay đầu nói: "Vui chứ. Thấy bọn họ tốt như vậy, cho dù là chuyện đã qua, ta vẫn thấy vui."



"Ngươi vui là được."



Tần Diễn đáp lại hắn, Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nói vậy thì quay đầu nhìn y. Tần Diễn thấy hắn nhìn chằm chằm mình hơi lâu thì không khỏi quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: "Ngươi nhìn ta chi đấy?"




"Sư huynh," hắn ôn hòa nói, "Tại sao ngươi tốt với ta như vậy?"



"Ngươi đối xử rất tốt với ta." Tần Diễn bình thản nói, "Ta nợ ngươi, nên báo đáp."



"Sư huynh, ngươi đối tốt với ta như vậy, không sợ ta thích ngươi sao?"



Phó Trường Lăng nghiêng mặt, chống cằm nhìn Tần Diễn, Tần Diễn cầm túi rượu, đạm nhiên nói: "Đời trước, Tần Diễn đối xử không tốt với ngươi, không phải ngươi cũng thích y sao?"



Nghe vậy, Phó Trường Lăng ngẩn người. Tần Diễn giương mắt nhìn hắn: "Kỳ thật ta vẫn luôn không hiểu," Phó Trường Lăng nghe không ra y rốt cuộc là say hay thanh tỉnh, chỉ nghe y nói, "Tại sao ngươi lại thích Tần Diễn?"



Nếu nói thích Yến Minh thì còn có thể hiểu là vì đã từng cứu hắn trong bão tuyết, nhưng Tuế Yến Ma Quân lại là ma đầu giết hết người nhà của hắn, có thể yêu chỗ nào cơ chứ?



Phó Trường Lăng nghe y hỏi chuyện, không khỏi cười: "Nếu ta đáp lại ngươi chuyện này, ngươi có thể trả lời ta một chuyện sao?"



"Ta không lừa ngươi."



Phó Trường Lăng nghe hiểu ý Tần Diễn. Nếu là chuyện y không thể trả lời, y sẽ không đáp lại hắn.



Phó Trường Lăng cười cười: "Vậy thì nhớ cố gắng trả lời ta nhé, được không?"



"Được."



Tần Diễn gật đầu.



Phó Trường Lăng nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: "Thật ra ta không thích Tần Diễn đến vậy."




Hắn nhìn trời, nghiêm túc nói: "Đến nay ta vẫn không biết ta thích Tần Diễn bao nhiêu. Động tâm là tất nhiên có động tâm, người như y, rất ít có người không động tâm, nhưng nếu nói thích, ta cũng không biết là chuyện bắt đầu từ khi nào."



"Ta giao thoa với y cũng không nhiều, mỗi lần gặp mặt, một là y muốn giết ta, hoặc là ta muốn giết y. Vô số lần ta thấy y bò dậy trong vũng máu, sau đó nghĩ hết mọi cách để chạy trốn. Nói thật, ngươi đừng giận," Phó Trường Lăng ngửa đầu, có chút bất đắc dĩ nói, "Khi ta thấy toàn thân y dính máu, một người một kiếm không sợ muôn vàn tu sĩ, ta đều sẽ cảm thấy rung động."



"Loại rung động này rất khó mở miệng," Phó Trường Lăng quay đầu đi, nhàn nhạt nói, "Nhưng ta quả thật cảm thấy, thứ đẹp nhất của y, chính là kiếm."



"Vì thế nên ngươi thích y?"



"Ta nổi lên dục niệm với y," Phó Trường Lăng bình thản tự thuật, "Loại dục niệm này ta chưa từng kể cho thân hữu, cũng không dám nghĩ nhiều. Có người nói cho ta, đôi khi cảm giác thấy máu và làm chuyện giường chiếu rất giống nhau. Một tu sĩ hăng hái chiến đấu, kỳ thật cũng sẽ nhận khoái cảm tương tự như vậy trên giường. Ta không biết điều đó có thật hay không, nhưng ta thật sự có cảm giác đó."



"Ngươi đối với y, chỉ có nhiêu đó thôi sao?"



Tần Diễn bình đạm mở miệng, Phó Trường Lăng quay đầu lại, cười khẽ: "Chỉ nhiêu đó?"



"Dục niệm."



Nghe vậy, Phó Trường Lăng cúi đầu cười khẽ, làm như đang nghe chuyện hài hước nhất trần gian: "Có lẽ đó là chuyện dễ nói ra nhất đấy. Những cảm tình khác, ta cũng không biết nên nói như thế nào."



"Ta đã từng cùng y uống rượu rất nhiều lần. Mỗi lần như vậy, không phải y không biết ta là ai, thì cũng là ta không biết y là ai, nhưng sau này lại biết. Lần duy nhất chúng ta mặt đối mặt uống rượu cùng nhau, là ở trước mộ sư phụ y."



"Lúc ấy ta đi giết y."



Phó Trường Lăng nhìn Tần Diễn một cái, thấy thần sắc y vẫn như thường, liền quay đầu tiếp tục nói: "Ta bám theo ba tháng, muốn phục kích y, rốt cuộc phát hiện người này căn bản không có thời cơ nào có thể phục kích được, ở đâu lúc nào đều giống nhau. Vào một buổi sáng, y đột nhiên thay một bộ y phục, khi đó ta liền biết, đây chính là thời cơ giết y."



"Vì thế ta đi theo y, bám theo một đường thật dài, sau lại thấy y tới trước một bia mộ. Y cầm rượu cùng hai cái chén, đột nhiên đưa một chén ra sau, nói với ta rằng, trước mộ sư phụ y không muốn động kiếm, mời ta uống một chén rượu. Uống xong xuống núi, lại bàn ân oán."



"Ngươi uống."



Tần Diễn khẳng định, Phó Trường Lăng cười cười: "Đúng vậy, ta liền bồi y uống chén rượu kia. Lúc ấy ta cũng không tả được cảm giác đó là gì, ta nhìn y uống rượu, liền cảm thấy người này, thật ra đang rất đau khổ."



"Y cũng giống như ta. Hai người chúng ta, đều là những kẻ hai bàn tay trắng."



"Sau đó y hỏi ta, ta hẹn y tới Luân Hồi kiều, tại sao lại không tới. Khoảnh khắc đó, ta đột nhiên không muốn giết y. Ít nhất ngày đó không muốn."



"Sau này y chết. Trước khi y chết ta mới biết được...a, hóa ra người này thích ta. Lúc ấy thật ra ta cũng không cảm thấy rất xúc động hay gì, chỉ là chẳng hiểu sao không thể dời mắt khỏi y, chỉ có thể nhìn chằm chằm, nhìn đến khi y bị thiêu rụi không sót lại gì, ta vừa đứng lên đã nôn máu."



"Y vừa chết, ta cảm thấy cuộc đời trở nên vô nghĩa, cảm thấy sống cũng không thú vị, cũng không biết tại sao mình lại sống. Vậy ngươi nói thử xem, ta đối Tần Diễn, ngoại trừ dục niệm, cảm tình khác là gì đây?"



"Là thích sao? Là yêu sao?" Phó Trường Lăng cười khổ, "Ta không cảm nhận được. Nhưng ta biết, kỳ thật dù là với ta, hay với y, ba mươi năm dài kia kết thúc, cũng chỉ còn sót lại người này. Ta không còn thân thích, không còn bằng hữu, tất cả những người gặp ta trong quá khứ đều đã biến mất. Mọi người chỉ biết Hoa Dương chân quân, nhưng đó là ta sao?"



"Tần Diễn là quá khứ của ta," Phó Trường Lăng bình tĩnh nhìn Tần Diễn, bình tĩnh mở miệng, "Là cuộc đời ta. Tại sao ta thích y ư? Ta không thích y."



Hắn cười khổ: "Ta đây là không thể rời xa y. Y đã chết, ta cũng sống không nổi."



Tần Diễn lẳng lặng nghe, Phó Trường Lăng thở dài: "Ta biết ngươi không hiểu......"



"Ta hiểu."



Tần Diễn ngắt lời hắn, Phó Trường Lăng dừng một chút, sau đó lắc đầu cười khổ: "Không, ngươi không thể hiểu đâu."



Nói xong, hắn thở dài ra tiếng: "Tần Diễn, ngươi không trải qua ba mươi năm kia, nên sẽ mãi mãi không thể hiểu."



Tần Diễn không nói lời nào, Phó Trường Lăng nhớ ra: "Tới lượt ta hỏi chuyện."



"Ừm."



"Ngọc bội này," Phó Trường Lăng cầm ngọc bội đeo ở eo lên, nhướng mày nói, "Rốt cuộc có ý nghĩa gì?"



Ánh mắt Tần Diễn rơi xuống ngọc bội trong tay Phó Trường Lăng, nghe Phó Trường Lăng nói: "Đời trước Tần Diễn cũng đưa ngọc bội này cho ta, lúc ấy y giết người nhà ta, Phó gia khi đó, ngoài trừ nữ tử, lão nhân và hài tử, những người khác đều chết trong tay ma tu. Vốn dĩ ta cũng đã chết, chỉ là ta mạng lớn."



Phó Trường Lăng nói, vuốt ve ngọc bội kia: "Trước khi y giết ta, y đã thả ngọc bội này vào tay ta. Sau này ta vào Hồng Mông Thiên cung, ngươi cũng cho ta ngọc bội này. Rốt cuộc ngọc bội mang ý nghĩa gì?"



Tần Diễn uống rượu, im lặng.



Phó Trường Lăng nhướng mày: "Ngươi đã đáp ứng ta sẽ cố gắng trả lời."



"Ngọc bội này," Tần Diễn ung dung đáp, "Vốn là của ngươi."



- -----------------------------------------



Lời Editor:



Mình từng rất rất rất thắc mắc cảm tình giữa Trường Lăng và Tần Diễn. Yêu một kẻ thù giết người nhà không logic chút nào, nhưng đó đã là yêu chưa, hay là một cái gì khác? Chương này đã giải thích rất rõ ràng. Kỳ thật cảm tình của Trường Lăng không phải là thích. Chữ "thích" hay "yêu" đại diện cho một tình yêu hy sinh cao thượng, trong trẻo. Cảm tình của Trường Lăng vốn là cô đơn, đi tìm một người để ký thác và quan tâm, là ánh lên dục niệm trong chiến trường, là một kiểu thưởng thức, sau lại là đồng cảm. Thậm chí tới giai đoạn truy thê sau chương 22, thích của Trường Lăng vẫn không phải là thích. Nó là muốn bầu bạn, là áy náy, là mong người nọ sẽ sống tốt. Mình nghĩ "thích" của Trường Lăng đã bắt đầu từ lúc Tần Diễn tìm hắn ở dưới Vạn Cốt nhai...nhưng vẫn có một cái hố sâu tên "thù nhà" ngăn cắt, vậy nên hắn cũng nhẹ nhõm khi Tần Diễn không đáp lại.



Lần đầu mình đọc một truyện mà tình cảm nhân vật công lẫn thụ lại mang tầng tầng lớp lớp hàm nghĩa thế này...thật sự rất ấn tượng, dù nó rất khó để cảm hơn những tình yêu nhất kiến chung tình, hy sinh cao thượng.