Trác Ngọc

Chương 81: Nàng Có Thai




Editor: Miri



- -------------------------------



Nghe vậy, Phó Trường Lăng ngẩn người, sau đó lại thấy Tần Diễn nhìn hắn: "Chắc ngươi không nhớ đâu. Lễ đại điển kế nhiệm cung chủ của Hồng Mông Thiên cung năm đó, ngươi ta đã gặp qua nhau. Lúc ấy ta đi theo sư phụ tham dự, nhưng không cẩn thận làm vỡ ngọc bội của mình. Trưởng lão ai cũng mắng ta, đúng lúc đó ngươi đi ra đưa ta cái này, bảo chỉ là một cái ngọc bội mà thôi, có gì mà to tát."



Phó Trường Lăng nghe vậy, nhất thời có chút phản ứng không kịp.Tần Diễn bình thản nói: "Ta vẫn luôn nhớ kỹ, nên giữ trả lại ngươi."



Phó Trường Lăng im lặng không nói câu nào, sau một hồi, hắn không khỏi cười cười: "Ta thật sự không nhớ."



"Khi đó còn quá nhỏ."



Tần Diễn ngẩng đầu lên, nhìn tinh tú trên trời: "Ta chưa đến tám tuổi, năm ấy sư phụ cũng vừa qua nhược quán. Ngươi trông còn nhỏ hơn ta, lùn hơn một chút."



"Nhưng bây giờ ta cao hơn ngươi còn gì?"



Phó Trường Lăng buột miệng, Tần Diễn nhàn nhạt liếc hắn. Phó Trường Lăng im bặt không nói, dù sao bị chê lùn thì có là ai cũng sẽ không vui.



Hắn nghĩ nghĩ, vội vàng chữa lời: "Bất quá ta cũng mơ hồ nhớ một ít chuyện năm ấy. Ta nhớ rõ lúc sư phụ ngươi được sắc phong, các ngươi phải leo một cầu thang rất dài. Ngươi đi theo sau sư phụ ngươi, cùng ngài ấy leo lên đỉnh, mặt không hồng khí không suyễn. Tô Vấn Cơ cũng đứng chung với phụ thân y trên đài sắc phong chờ sư đồ các ngươi, chờ tới rồi, Tô Vấn Cơ và ngươi đứng hai bên trái phải......"



"Ngươi nhớ rõ quá ấy chứ."



Tần Diễn không khỏi bật cười, Phó Trường Lăng ngượng ngùng nói: "Một phần là vì ngươi leo bậc thang cao vậy mà không hề thở dốc, cảm thấy ngươi quá lợi hại, một phần là vì...ngươi và Tô Vấn Cơ đứng sau sư phụ, nhìn cũng...cũng có chút ngốc."



Tần Diễn liếc hắn một cái, Phó Trường Lăng có chút kỳ quái hỏi: "Bất quá, tại sao sư phụ ngươi lại muốn làm cung chủ Hồng Mông Thiên cung vậy? Ta nghe nói ngài ấy năm đó Kiếm Khiêu Bách Tông, còn nghĩ ngài là kiểu người tự do tự tại. Làm cung chủ Hồng Mông Thiên cung tù túng như vậy, sao ngài ấy chịu được?"



"Ai biết được?" Tần Diễn lấy ra một hồ rượu gạo, tu một ngụm, bình tĩnh nói, "Khi ta bốn tuổi, ngài ấy nhặt ta về. Khi đó ngài ấy không biết làm gì cả, mua một bộ y phục còn phải nhờ ta mặc giúp."



"Không thể nào?" Phó Trường Lăng cười ra tiếng, "Sư phụ lại là người như thế?"



"Tông môn ngài ấy kỳ quái, ẩn cư nơi hoang dã," Tần Diễn thong thả kể, "Ngoài kiếm, ngài ấy chẳng biết gì khác. Ta chiếu cố ngài, ngài thu lưu ta. Ta cũng không biết tại sao ngài lại đi tới các đại tông môn, thử kiếm tại từng nơi từng nơi. Ta cũng từng hỏi ngài, ngài bảo là ngài muốn biết mình mạnh bao nhiêu."



"Sau đó chúng ta tới một cái thôn, ở nơi đó nửa tháng. Người trong thôn rất tốt bụng, sư phụ thích bọn họ. Sau đó chúng ta tới tìm một tiểu tông môn để tỷ thí, lúc trở về đã không còn thấy thôn kia nữa."



"Sao lại không?"



Phó Trường Lăng khó hiểu, Tần Diễn uống rượu: "Có tà ám quấy phá, cầu viện không ai tới. Sư phụ đứng chết lặng trong thôn đó thật lâu, đột nhiên nói với ta rằng ngài muốn tham gia đại tuyển của Hồng Mông Thiên cung, cho nên ta nghĩ có lẽ sư phụ, là muốn tạo nên một thế giới không như thế này."



"Hồng Mông Thiên cung khác các tông môn khác. Các đại tông môn hiện tại đều vì bản thân mà tu luyện, chưa bao giờ quản chuyện khác của thế gian trừ phi liên lụy đến mình, nhưng Hồng Mông Thiên cung sẽ quản."



"Hồng Mông Thiên cung, chắc là đạo nghĩa duy nhất của thế gian này đi?"



Tần Diễn cười khổ.



Phó Trường Lăng không nói gì.



Hồng Mông Thiên cung trong lòng Tần Diễn, là đạo nghĩa duy nhất của thế gian này.



Thế nhưng đạo nghĩa đó, hiện tại cũng đã bị huỷ hoại.



"Ngươi nói xem," Tần Diễn nhìn trời, "Trên đời này, muốn tìm vài người tốt thôi, cũng khó vậy sao?"



"Thiên Đạo hỏng rồi," Phó Trường Lăng rũ mắt, "Thế đạo cũng hỏng rồi."



Tần Diễn không nói gì. Hai người trầm mặc một lát, Tần Diễn chống thân mình ngồi lên, đứng dậy, tùy ý nói: "Ta mệt rồi, về trước, ngươi nghỉ ngơi đi."



"Sư huynh," Phó Trường Lăng thấy Tần Diễn phải đi, lúc này mới nhớ ra, "Ngươi còn chưa nói cho ta, rốt cuộc ngươi đưa trả ngọc bội này là có ý nghĩa gì?"



Tần Diễn không nói gì, y nhìn cành lá lay động dưới ánh trăng gần đó, nhè nhẹ.



Y cảm thấy bản thân đã hơi nhuốm men say, tuy có những lời không thể nói, nhưng y vẫn mở miệng.



"Tô Vấn Cơ bảo, nên trả cho ngươi."



Nói xong, y xoay người, liền rời đi về hướng phòng mình.



Phó Trường Lăng theo bóng y, đứng yên không nói gì.



Mới đầu hắn cảm thấy có chút buồn cười, cảm thấy Tần Diễn người này cũng quá chấp nhất. Một khối ngọc bội mà thôi, nhiều năm như vậy, còn trả để làm gì?



Nhưng sau đó hắn lại đột nhiên nhớ tới, một khối ngọc bội, y giữ nhiều năm như vậy để làm gì? Để lại nhiều năm như vậy, Tuyền Ki mật cảnh năm đó, tại sao y lại không trả cho hắn, tại sao phải đúng thời điểm y giết hắn, mới thật sự trả lại?



Dù cho y giữ gìn ngọc bội để trả lại, nhưng phẩm tính Tần Diễn lúc nào cũng quyết đoán, cầm đồ người khác, y nhất định phải trả lại ngay.



Nhưng Tuyền Ki mật cảnh, y nhận ra hắn, thậm chí...có lẽ đã thích hắn, thế nhưng vẫn giữ ngọc bội lại, rốt cuộc để làm gì?



Một khắc trước khi y động thủ, trả lại ngọc bội, rốt cuộc có ý nghĩa gì?



Khi những câu hỏi đó thoáng xẹt qua trong đầu, Phó Trường Lăng nhất thời không còn cười nổi nữa.



Hắn đứng ở đình viện một lúc lâu, rốt cuộc mới hoãn lại tâm thần, gió đêm mang theo lạnh lẽo phất qua khuôn mặt hắn. Hắn giơ tay vuốt ve ngọc bội, xoay người rời đi.



Sáng hôm sau, Phó Trường Lăng thức sớm, liền thấy đoàn người đang quét tước dọn sân.



Lận Trần tháo mặt nạ, qua quýt búi tóc như phụ nhân, mặc một váy dài màu xanh lam, đang cùng Phó Ngọc Thù lau bàn.



Vóc dáng nàng mỹ mạo, nhưng cái đẹp của nàng khác với một phụ nhân bình thường, là một loại xinh đẹp thanh nhã đạm nhạt, lúc cười lên thì ôn hòa tao nhã, tựa như xuân lan nơi đình viện, ngẫu nhiên nhấc mắt ngắm nhìn, liền mơ hồ có thể nhìn ra vài nét tương tự với Phó Trường Lăng.



Mặt trời vừa lúc phát nắng, nhảy nhót trên đầu. Tay Phó Trường Lăng hợp lại trong tay áo, nghiêng người dựa trên cột, cười nhìn Phó Ngọc Thù cùng Lận Trần, cảm thấy trong lòng như được mặt trời chiếu rọi, cái ấm dào dạt tràn vào.



Hai người nói chuyện, không để ý tới Phó Trường Lăng. Việt Tư Nam đang gột sạch dây đằng mọc lùm xùm trên tường, cũng không để ý đến Phó Trường Lăng, thẳng đến lúc Tần Diễn cuốn tay áo, trước người mặc một cái tạp dề, dùng kiếm treo bốn thùng nước bước vào, y mới kêu một tiếng: "Trường Lăng, dậy rồi?"



Y vừa kêu hắn, tất cả mọi người đều nhìn lại. Phó Trường Lăng vẫy tay lên tiếng chào hỏi: "Sáng tốt lành."



Dứt lời, hắn vội vàng chạy vượt qua Tần Diễn, đi đoạt lấy thùng nước trong tay y: "Sư huynh, ngươi làm mấy thứ này làm gì? Ngươi ngồi, để ta làm."



"Không đáng ngại."



Tần Diễn bình đạm nói: "Cùng nhau làm đi."



Phó Trường Lăng cũng cảm thấy, nếu để mình Tần Diễn ngồi không thì có lẽ y sẽ xấu hổ vì thấy không thỏa đáng, thành ra hắn chỉ xách đi hai thùng nước, cười nói: "Sư huynh, ngươi đi rửa dược giá đi, để ta múc nước quét rác."



Nói xong, hắn nhanh chóng bưng hai thùng nước vào viện, móc ra tạp dề từ trong linh nang đeo lên người, sắn tay áo, lập tức bắt đầu ra sức quét dọn.



Tần Diễn sống sờ sờ bị hắn cướp mất đồ, chỉ có thể nghe lời hắn đi rửa dược giá.



Rửa dược giá thật ra rất đơn giản, y vừa chà chà những chỗ bẩn dưới đáy, vừa rửa sạch sẽ cặn dính phía trên.



Lận Trần bên cạnh nhìn thoáng qua Phó Trường Lăng đang uy vũ lấy chổi quét sân xoành xoạch ra gió, lại nhìn thoáng qua Tần Diễn bình tĩnh ổn trọng như núi chùi chùi cái rổ, nhịn không được cười: "Không ngờ Trường Lăng cũng biết làm việc nhà."



Tần Diễn nhận ra Lận Trần đang nói chuyện với mình, y quay đầu qua do dự một lát thì tiếp lời: "Hắn cái gì cũng biết hết."



"Cha nương hắn dạy dỗ hắn tốt thật." Lận Trần nhấp môi cười khẽ, "Người Phó gia trước nay quen cẩm y ngọc thạch, mấy chuyện này không ai làm tốt, ngươi nhìn Ngọc Thù xem."



Nói xong, Lận Trần hất hất cằm, Tần Diễn giương mắt nhìn qua, liền thấy Phó Ngọc Thù đang chùi bàn, chùi tới chùi lui một hồi vẫn chưa lau khô. Lận Trần quay đầu nhìn Tần Diễn, ôn hòa nói: "Ngươi quen hắn bao lâu rồi?"



"Rất lâu."



"Rất lâu là bao năm?"



"Nhớ không rõ." Tần Diễn rũ mắt, hắn nghe Lận Trần hỏi thăm Phó Trường Lăng, mơ hồ hiểu ra nàng đây là muốn nghe từ miệng y, để có thể hiểu thêm về Phó Trường Lăng một chút.



Phó Trường Lăng ở một bên vừa quét rác, vừa nghe bọn họ nói chuyện. Hắn cũng không biết bị trúng tà gì, mà càng quét rác càng hăng hái.



Vui thật!



Năm người quét tước sạch sẽ cả đình viện thì cũng vừa tới chiều. Vào giờ ăn cơm tối, Lận Trần xung phong nhận việc nấu ăn, ước chừng một canh giờ sau, rốt cuộc cũng bưng lên vài món điểm tâm. Mọi người thấy mấy món điểm tâm cháy đen thùi, nghe Lận Trần nói: "Ra ngoài tùy tiện ăn chút gì là được."



Phó Trường Lăng nhìn Tần Diễn nhíu mày, vội ngăn lời: "Lận đạo hữu, thật ra mấy chuyện vặt này, về sau cứ để ta lo hết."



"Ngươi lo hết?" Lận Trần nghi hoặc nhìn qua, theo bản năng hỏi, "Ngươi còn biết nấu ăn?"



Tần Diễn ngồi ở một bên, thản nhiên nói: "Hắn cái gì cũng biết."



"Biết," Phó Trường Lăng gật đầu nói, "đều biết."



Lận Trần nhíu mày, nàng nhìn thoáng qua Phó Ngọc Thù, do dự hỏi: "Trường Lăng, ngươi......rốt cuộc ngươi sống thế nào?"



Phó Trường Lăng vừa nghe nàng hỏi, liền đoán ra Lận Trần bắt đầu nghi ngờ hắn sống cực khổ, hắn vội vàng nói: "Trù nghệ ta đều học từ nương ta hết, nương ta dạy ta sau này phải thương tức phụ thật nhiều, không thể giống như cha ta, cho nên ta cái gì cũng biết hết."



Nghe vậy, Phó Ngọc Thù tự dưng thấy chút bực bội, hắn vội vươn đũa gắp đồ ăn, thúc giục: "Dùng bữa, dùng bữa."



Từ hôm sau, chuyện bếp núc đều do Phó Trường Lăng ôm vào người, những người khác cũng bắt đầu phân phối nhiệm vụ, bảo Tạ Thận muốn một phủ viện nhỏ, muốn một mảnh đất, cứ thế mà định cư ở Vạn Cốt nhai.



Dù sao ngoại giới cũng không còn chỗ dung thân cho Lận Trần cùng Việt Tư Nam, cũng chỉ còn nơi này vì có mười vạn lệ quỷ cùng kết giới của Phó Ngọc Thù, nên người bình thường không dám lại đây.



Người Nhạc quốc ban đầu thành quỷ còn chưa thích ứng, nhưng sau cũng quen dần. Mấy quỷ kia sống cũng không tồi, người sống như người, quỷ sống như quỷ. Điểm khác biệt duy nhất giữa hai bên chính là nơi ở của quỷ luôn có trời âm u, khắp nơi âm khí cực thịnh, đối với người thường mà nói, điều này không tốt cho cơ thể của họ.




Vài người học theo phàm nhân sinh hoạt, Lận Trần cùng Phó Ngọc Thù học xong cách gieo trồng linh thực, còn bắt đầu nghiên cứu phải xem bệnh cho quỷ như thế nào. Việt Tư Nam chủ yếu phụ trách quét tước vệ sinh, mà Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn đảm nhận chuyện cơm nước, mỗi ngày đi chợ quỷ mua chút linh thực, đi theo mấy lão quỷ học ủ rượu, thời gian thấm thoát trôi qua.



Ngoài mấy lúc đó, mỗi người đều lo chuyện tu luyện của mình.



Tuy Phó Ngọc Thù không còn Huyền Linh căn, nhưng hắn vốn đã có thiên tư không tệ, lại có Lận Trần song tu với hắn, cũng xem như tiến bộ thần tốc.



Việt Tư Nam mất đi Kim Đan, mỗi ngày đều mượn linh lực từ người khác, bắt đầu chế tác con rối.



Khôi Lỗi thuật của Việt gia từ trước đến nay đều không truyền ra ngoài, nhưng Việt Tư Nam đã chết tâm đối với Việt gia, thành ra cũng không thèm để ý bí thuật hay không bí thuật, biểu diễn trước mặt Phó Trường Lăng và Tần Diễn, còn thỉnh Phó Trường Lăng bày Tụ Linh trận cho mình, sau đó liền bắt đầu ra tay làm con rối.



Lận Trần mỗi ngày trở về, thấy Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn đều ngồi xổm bên cạnh Việt Tư Nam đi học Khôi Lỗi thuật. Qua thêm mấy ngày, cũng không biết sao lại đột nhiên vỗ vỗ vai Phó Trường Lăng, sau đó ôn hòa nói: "Trường Lăng, ta dạy ngươi kiếm pháp được không?"



Phó Trường Lăng ngốc trong một lát. Kỳ thật tu vi của hắn so với Lận Trần chỉ cao hơn chứ không thấp, nhưng Lận Trần muốn dạy hắn kiếm pháp?



Lận Trần nhìn ra hắn đang hoang mang, cười nói: "Người Lận gia, chỉ có học kiếm pháp Lận gia, mới có thể học tốt."



Nói xong, Lận Trần liền để ý đến ánh mắt ẩn ẩn chờ mong của Tần Diễn bên cạnh, Lận Trần nhẹ nhàng cười: "A Diễn cũng muốn học đúng không?"



Không biết từ khi nào, Lận Trần gọi bọn họ, đã giống như cách gọi đối với vãn bối.



Tần Diễn bị phát hiện tâm tư cũng không xấu hổ, chỉ hành lễ. Phó Trường Lăng thấy Tần Diễn đáp ứng cũng nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý dạy, chúng ta tất nhiên nguyện ý học."



Lận Trần thấy bọn họ đồng ý, ngày hôm sau liền đưa cho bọn họ một trương biểu, mặt trên an bài thời gian học mỗi ngày vô cùng chi tiết. Lận Trần ôn hòa nói: "Nếu muốn bắt đầu học, thì phải học cơ bản cho thuần thục đã, học từ đầu luôn đi. Ta cùng Tư Nam, Ngọc Thù đã thương lượng xong, chúng ta biết gì đều sẽ dạy cho các ngươi."



"Này......" Phó Trường Lăng nhìn thời gian biểu trông cứ như còn hồi ở Hồng Mông Thiên cung, cười méo xẹo, "Lận đạo hữu, cái này có phải là......"



"Cảm tạ đạo hữu," không đợi Phó Trường Lăng nói xong, Tần Diễn đã hành lễ đáp lại.



Phó Trường Lăng ai oán nhìn y, còn y thì không mảy may nhúc nhích mặt.



"Cứ như vậy đi, mai bắt đầu."



Lận Trần hơi hơi mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Tần Diễn: "Ngươi giám sát Trường Lăng."



"Tất nhiên rồi."



Nghe vậy, Phó Trường Lăng nhảy dựng trong lòng, liền cảm thấy không ổn. Quả nhiên, sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, trăng còn trên đầu, Phó Trường Lăng đã nghe thấy có người một chân đá văng cửa, xốc chăn túm hắn lên.



Phó Trường Lăng cả người thình lình bị gió lạnh thổi vào làm cho lẩy bẩy, sau đó lại nghe giọng lạnh nhạt mang theo vài phần cảnh cáo của Tần Diễn vang lên: "Dậy."



Phó Trường Lăng bị Tần Diễn ép buộc kéo ra ngoài, vừa vào trong viện đã thấy Lận Trần cầm trường kiếm chắp tay sau lưng, vững vàng đứng dưới ánh trăng. Nàng thấy Tần Diễn xách Phó Trường Lăng đang khóc không ra nước mắt, cười nhẹ một cái, ôn hòa nói: "Tới?"



Tần Diễn cung kính hành lễ, Phó Trường Lăng cũng theo Tần Diễn hành lễ, mặt mày không chút tình nguyện. Lận Trần nắm kiếm nói: "Kiếm của Lận gia, đều đúc ra từ kiếm cốt của họ, trời sinh tâm ý hai bên tương thông. Bởi vậy kiếm pháp tu hành, cũng khác với người thường. Bộ kiếm pháp này của Lận gia là do Kiếm Tôn Diệp Lan sáng chế, trải qua ngàn năm rèn luyện, được tộc nhân Lận gia cải tiến, tên là Thiên Vấn Cửu Thức."



Nghe nàng nói tên kiếm pháp, Phó Trường Lăng sững sờ ngưng động, đầu óc có chút hoảng hốt, cảm thấy tiếng Lận Trần đang chồng lên một thanh âm khác.



"Đạo tu kiếm, lấy tâm làm một, kiếm ý làm hai......"



"Học được cách xuất kiếm, cũng phải học được cách thu kiếm. Trước tiên cứ luyện đỡ kiếm, sau đó luyện xuất kiếm......"



Phó Trường Lăng nhìn thân ảnh người nọ dưới ánh trăng, nhìn nàng giơ tay rút kiếm, đỡ kiếm, Tần Diễn ở bên cạnh nàng, cũng học theo động tác của nàng, cùng nàng xuất kiếm.



Hai thân ảnh dưới ánh trăng, hai sinh mệnh quan trọng nhất đời hắn, cùng nhau xoay người, cùng nhau xuất kiếm, nghiễm tụ tung bay, kiếm tựa lưu quang.



Đáy lòng gợn sóng.



Qua một hồi lâu, hắn nghe Lận Trần hỏi: "Trường Lăng, ngươi rõ chưa?"



Phó Trường Lăng chậm rãi hoàn hồn, hắn nhìn Lận Trần, ấp úng: "Biết......tiền bối."



"Tiền bối?" Lận Trần bật cười, "Tự nhiên lại kêu ta tiền bối?"



Phó Trường Lăng cũng cười theo, Tần Diễn lẳng lặng nhìn hắn, trong nụ cười của Phó Trường Lăng, y đọc ra vài phần muốn khóc, y nhìn hắn nói: "Ta còn hơi mơ màng, tới, Lận đạo hữu."



Hắn nhấc kiếm lên: "Thiên Vấn Cửu Thức."



Hắn vung kiếm, nói: "Ngươi xem ta làm đúng hay không."



Hắn lưu loát tự nhiên múa ra kiếm pháp, Lận Trần ngẩn người, sau lại cười bảo: "Ngươi quả nhiên sẽ học nhanh, chỉ là còn vài chỗ chưa được, tới, ngươi xem lại một lần."



Nói xong, Lận Trần lại vung kiếm lên, Phó Trường Lăng cười nhìn, sau đó lại cùng nàng học.




Từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, Phó Trường Lăng và Tần Diễn đi theo Lận Trần học kiếm, đi theo Phó Ngọc Thù học Phó gia đạo pháp, đi theo Việt Tư Nam học Khôi Lỗi thuật.



Hắn và Tần Diễn tu vi quá cao, muốn học mấy thứ này, cũng chỉ có thể là tạm thời hạ thấp tu vi rồi đơn phương chịu đánh, con rối không linh lực của Việt Tư Nam cũng có thể đuổi theo bọn họ, ép họ chạy trốn điên cuồng.



Lúc hai người bị thương trở về cũng tựa vào nhau, Phó Trường Lăng bị thương nặng hơn, bởi vì hắn luôn thích che ở trước Tần Diễn.



Tần Diễn đỡ hắn vào phòng, kêu hắn nằm xuống trước. Y đi lấy dược tới, bảo Phó Trường Lăng cởi y phục trước, thoa thuốc mỡ lên người hắn.



Lúc Phó Trường Lăng có mặc xiêm y, thân hình hắn thon dài xinh đẹp, lúc cởi ra liền có thể thấy rõ đường cong trên người hắn, không hề có chút gầy yếu.



Tần Diễn vô cùng bình tĩnh bôi dược cho hắn, đạm nhiên nói: "Hôm nay ngươi phát hiện gì sao?"



"Cái gì?"



"Buổi sáng," Tần Diễn nhắc hắn, "Thần thái ngươi không đúng."



"Ngươi nói cái này à," Phó Trường Lăng nằm bò ra, cười cười "Là nương ta...ta mới phát hiện," Phó Trường Lăng hơi vui sướng bảo, "Có lẽ nàng chưa chết."



Tay Tần Diễn khẽ run lên, đầu ngón tay xẹt qua da Phó Trường Lăng, vén lên một trận tê dại, Phó Trường Lăng nằm nhoài trên giường, không tự chủ được liền có chút "phản ứng". Hắn lén lút kéo chăn đắp lên người mình, tiếp tục nói: "Lúc trước ta ở Vạn Cốt nhai, không phải được một cây kiếm tên Đàn Tâm sao? Trong kiếm có một đạo thần thức, chính là nàng dạy ta kiếm pháp."



"Ngươi nói đó là Lận tiền bối?" Tần Diễn tức khắc thông thấu, "Lận tiền bối vẫn còn một đạo thần thức tồn tại sao?"



"Đúng vậy," Phó Trường Lăng cao hứng nói, "Ta nghĩ, nếu cha ta......"



Nói còn chưa dứt lời, Phó Trường Lăng lại câm miệng.



Tần Diễn giương mắt nhìn qua, Phó Trường Lăng nằm trên giường, cúi đầu cười khổ: "Thôi, đợi nhìn kết thúc của ảo cảnh này rồi tính sau, có ai biết cuối cùng họ thế nào đâu?"



"Có lẽ lúc cha ta giết nàng," Phó Trường Lăng nhắm mắt lại, "Cũng là thật sự cam tâm tình nguyện thì sao?"



Nếu không phải ngài ấy cô phụ Lận Trần, sao Việt Tư Nam lại muốn vào lúc ngài đại hôn, đưa cho ngài mũ phượng Lận Trần đội năm đó, có ý nhắc nhở?



Tần Diễn nghe Phó Trường Lăng nói xong, trầm mặc một lát lại nâng tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn.



"Ngủ đi."



Y đứng dậy: "Sáng mai, ta lại đến kêu ngươi."



"Còn tới?!"



Phó Trường Lăng khiếp sợ bò lên, Tần Diễn quay đầu nhìn qua, Phó Trường Lăng lập tức cười cười, lắc lắc tay nói: "Hoan nghênh sư huynh."



Tần Diễn quay đầu đi, lúc ra cửa, nhịn không được nhấp môi cười.



Hai người không biết đã bao lâu trôi qua, có đôi khi cơ hồ còn quên mất bản thân làm thế nào mà đi vào thế giới này.



Qua mấy tháng, Lận Trần đột nhiên nằm yên ở nhà. Suốt thời gian đó Lận Trần luôn khó chịu, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn được nghỉ, vốn là muốn đi nghe diễn, kết quả lại nghe Lận Trần bị ngất xỉu.



Phó Ngọc Thù sợ hãi, vội vào trong viện gọi người. Nơi này người có y thuật tốt nhất là Phó Trường Lăng, trước kia hắn từng tự bắt mạch xem bệnh quanh năm cho bản thân, sau này bị rớt xuống Vạn Cốt nhai, hắn cũng theo thỉnh giáo một lão quỷ đại phu, nghi nan tạp chứng, hắn cũng trị không ít. Hắn vốn đang thử xiêm y, đang thấy bộ đồ này mặc đi chung Tần Diễn để nghe diễn khá hợp, lại nghe Phó Ngọc Thù kêu la. Hắn vội xông ra ngoài, đi theo Phó Ngọc Thù vào phòng, thấy Lận Trần đang nằm trên giường.



Hắn vội vàng tiến lên bắt mạch cho nàng. Đám ngườiTần Diễn cũng lục đục chạy tới, Việt Tư Nam sốt ruột: "Tỷ tỷ làm sao vậy?"



Phó Trường Lăng bắt mạch cho Lận Trần, kinh ngạc một lúc, Phó Ngọc Thù thấy thần sắc hắn như vậy, cuống quít hỏi: "Làm sao vậy?"



Phó Trường Lăng hơi hơi hé miệng, nhất thời nói không nên lời. Phó Ngọc Thù vội la lên: "Nàng làm sao vậy!? Ngươi mau nói coi!"



"Nàng...", Phó Trường Lăng lắp bắp, "Nàng có thai......"



Nghe vậy, Phó Ngọc Thù cùng Lận Trần đều sững sờ tại chỗ. Một lát sau, Phó Ngọc Thù cũng phản ứng kịp: "Có thai? Kia......" Phó Ngọc Thù làm như nghĩ đến cái gì, nháy mắt sửa miệng, "Vậy thân thể nàng không sao chứ?"



Phó Trường Lăng không nói lời nào.



Ở nơi cực âm như Vạn Cốt nhai hoài hài tử, sao có thể không sao được?



Vừa rồi, hắn rõ ràng cảm giác được có một cổ âm khí đã bao lấy đứa nhỏ này. Nếu tiếp tục như vậy, dù hài tử kia có sinh ra, thì cũng là thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ.



Phó Ngọc Thù thấy hắn không nói lời nào, nhịn không được nói: "Ngươi có thể thẳng thắn một chút không hả? Ngày thường nói nhiều lắm mà?"



"Nơi này âm khí quá nặng."



Phó Trường Lăng chỉ có thể nói thật, Phó Ngọc Thù vừa nghe, tức khắc liền minh bạch. Hắn nhìn Phó Trường Lăng, nhíu mày: "Là ảnh hưởng tới hài tử, hay là nương nó?"



"Hài tử." Phó Trường Lăng rũ mắt, "Đứa nhỏ này, nếu sinh hạ ở đây, sợ......là sẽ thành quỷ. Dù có là hài tử bình thường, thọ mệnh cũng không dài."




Phó Ngọc Thù không nói câu nào, Lận Trần lẳng lặng nghe, mặt không biểu tình. Một lát sau, nàng ôn hòa nói: "Các ngươi hôm nay không phải hẹn nhau đi nghe diễn sao? Không còn sớm nữa, đi trước đi, ta cùng Ngọc Thù trò chuyện."



Lời này mang ý đuổi khách, Phó Trường Lăng tất nhiên nghe ra, hắn nhìn Tần Diễn liếc mắt một cái, Tần Diễn lắc lắc đầu. Phó Trường Lăng liền đứng dậy, cùng Tần Diễn đi ra ngoài.



Hai người đứng ở cửa một lúc lâu, Tần Diễn chờ Phó Trường Lăng, trong phòng truyền đến tiếng ầm ĩ của hai người.



Tần Diễn quay đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng đang đứng bất động, nghe loáng thoáng tiếng quát nạt của Lận Trần: "Ta sẽ không để hài tử ta sinh ra làm quỷ, đó là trời phạt! Nếu ép ta sinh hắn ra như vậy, còn không bằng đừng sinh ra!"



"Vậy không cần sinh." Phó Ngọc Thù nghẹn ngào, "Ta có thể không có hài tử, nhưng ta không thể không có ngươi."



Lận Trần trầm mặc, một lát sau, nàng khàn khàn nói: "Nhưng...Trường Lăng sống."



Hắn sống sót, liền chứng minh năm đó bọn họ đã quyết định lựa chọn đứa nhỏ này.



"Hắn sống, hắn nói chúng ta hạnh phúc," Lận Trần khuyên bảo Phó Ngọc Thù, thanh âm ôn hòa, "Ngọc Thù, dù chúng ta ra ngoài, cũng chưa chắc sẽ chết mà. Có lẽ chúng ta sẽ giống như hắn nói, sống rất tốt, đúng không?"



"Chính là......"



Phó Ngọc Thù không nói nữa, Phó Trường Lăng liền xoay người sang chỗ khác, hắn đẩy cửa ra, ánh mắt rơi xuống Lận Trần, bình tĩnh nói: "Ngươi muốn đi đâu, thì cứ đi đó."



Lận Trần cùng Phó Ngọc Thù đều ngơ ngác nhìn Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng cười cười: "Ta còn ở đây, ta bảo hộ các ngươi."



"Ngươi không cần giỡn," Phó Ngọc Thù nhíu mày nói, "Ngươi chỉ có một mình."



"Còn có ta."



Tần Diễn đứng ở sau Phó Trường Lăng, nhìn Phó Ngọc Thù cùng Lận Trần: "Chúng ta cùng nhau bảo hộ các ngươi."



"Quá khứ không thể thay đổi," Phó Trường Lăng nhìn Phó Ngọc Thù, "Nhưng ta hy vọng thời điểm các ngươi làm theo ý ta, có thể yên ổn hơn một chút."



Phó Ngọc Thù nghe vậy, rốt cuộc phục hồi tinh thần.



Hắn rũ mày, một lát sau, hắn cười khẽ một tiếng: "Theo ý ngươi đi."



"Như vậy," Phó Trường Lăng quay đầu nhìn về phía Lận Trần, "Lận tiền bối, ngươi muốn đi nơi nào?"



Ánh mắt Lận Trần dừng ở Phó Trường Lăng, nàng nhìn chăm chú vào hắn, chậm rãi mở miệng: "Ta muốn đi nơi nào có thể giúp hài tử ta sinh ra khỏe mạnh, yên bình lớn lên."



"Vậy chúng ta tùy tiện tìm một trấn nhỏ."



Phó Trường Lăng nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Giả làm người một nhà, thế nào?"



"Được."



Lận Trần quay đầu nhìn về phía Phó Ngọc Thù: "Ngọc Thù, ngươi cảm thấy sao?"



"Các ngươi quyết định là được."



Lúc dùng cơm chiều, năm người thương lượng, quyết định đi tới một trấn nhỏ gần Vạn Cốt nhai để dừng chân, sinh hài tử tại đó. Nếu ở giữa xảy ra bất luận vấn đề gì, thì cũng có thể dễ dàng về Vạn Cốt nhai.



Bọn họ quyết định xong rồi, Phó Ngọc Thù cùng Phó Trường Lăng đi tìm Tạ Thận từ biệt, Tạ Thận cùng bá tánh tiễn bọn họ ra Vạn Cốt nhai. Ra khỏi rồi, Phó Ngọc Thù nhìn hồn phách đang ngửa đầu nhìn họ dưới kết giới, hắn nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Lại bổ một tầng kết giới."



Phó Trường Lăng gật đầu, rút kiếm bổ thêm một tầng kết giới.



Năm người tùy ý đi tới một thị trấn nhỏ, là nơi Phó Ngọc Thù định. Chờ Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn đến rồi, Phó Trường Lăng không khỏi cười rộ lên: "Trùng hợp vậy."



"Hả?" Phó Ngọc Thù có chút kỳ quái, "Trùng hợp gì?"



"Ta và sư huynh từng tới đây."



Nói xong, hắn nhìn về phía Tần Diễn, Tần Diễn nhìn bảng ghi "Thanh Thủy trấn", ừ một tiếng.



Đây là nơi bọn họ lần đầu gặp vị cô nương lão bản họ Quan kia, bây giờ Phó Ngọc Thù lại chọn nơi này, có thể thấy được nơi hắn từng chọn năm đó, có lẽ cũng là nơi đặt chân của hai người lúc ấy.



Năm người ngụy trang thành người một nhà, Phó Ngọc Thù mở ra một tiệm cơm nhỏ, Phó Trường Lăng làm chủ bếp, Việt Tư Nam cùng Tần Diễn làm tiểu nhị, Phó Ngọc Thù tính toán thu chi, định cư tại Thanh Thủy trấn.



Bụng Lận Trần mỗi ngày đều nhô lên một chút, tất cả mọi người trong đây đều kích động. Hài tử còn chưa sinh ra, đã bắt đầu tính toán xem phải dưỡng nó thế nào.



Việt Tư Nam thích làm con rối cho hài tử này chơi, vậy nên nàng nhìn bụng Lận Trần, bảo: "Mọi người đều nói nam vuông nữ tròn, bụng tỷ tròn như vậy, chắc chắn là một cô nương đi?"



"Là nam hài nhi."



Nghe nàng vừa nói thế, Phó Trường Lăng liền không vui, vội nói: "Khẳng định là nam hài nhi."



"Sao ngươi biết là nam hài?"



Việt Tư Nam nhíu mày: "Ta cảm thấy là một đại cô nương."



"Ngươi tin ta, không sai đâu" Phó Trường Lăng cãi lại, "Ta đã cảm ứng được Thiên Đạo, khẳng định là nam hài nhi."



"Này còn cần phải cảm ứng Thiên Đạo?" Việt Tư Nam không thể tưởng tượng nổi, Phó Trường Lăng nghiêm trang lừa dối nàng, "Ngươi là Hóa Thần sao?"



"Không...không phải." Việt Tư Nam bị hỏi ngốc ra, Phó Trường Lăng vỗ tay, "Vậy tất nhiên không cảm ứng được, ta là Hóa Thần, cảnh giới ta ngươi có thể hiểu sao?"



Nghe vậy, Phó Ngọc Thù "Phụt" cười ra tiếng, Lận Trần cũng cười đến có chút bất đắc dĩ, Tần Diễn đứng sau lưng, trong mắt mang theo vài phần ôn hòa, chụp vai hắn: "Đi mua đồ ăn đi, trưa còn phải mở tiệm bán."



Nói xong, y liền kéo Phó Trường Lăng ra ngoài.



Hai người mua đồ ăn, Phó Trường Lăng xách đồ ăn trở về, trên đường thấy chong chóng, trống bỏi, tượng đất be bé nào, hắn đều mua một cái, nhét hết vào tay Tần Diễn.



Trong tay Tần Diễn ngập đồ chơi, không khỏi có chút bất đắc dĩ: "Ngươi mua mấy thứ này nhiều như vậy làm gì?"



Phó Trường Lăng sung sướng quay đầu lại: "Đây đều là thứ ta muốn khi còn nhỏ."



"Khi ta còn nhỏ, cha ta không quá để ý đến ta," Phó Trường Lăng đi phía trước, thanh âm vô cùng vui vẻ, "Cũng không gặp ta bao lần, cả ngày ta đều đi cùng đám hài tử trong tộc đi học, nhân gia có cha nương, ta không nương, cha cũng mặc kệ ta, những tiểu hài tử lớn hơn khi dễ ta cũng thôi đi, ta đánh mấy đứa nhỏ hơn, cũng là để có đồ chơi ta không có."



Tần Diễn ngẩn người, buột miệng: "Không ai mua cho ngươi sao?"



"Mấy cái lão điêu nô kia," Phó Trường Lăng cười nhạo một tiếng, "Ta muốn đồ chơi, liền sẽ nói là cha ta muốn ta chăm chỉ đọc sách, không thể ham chơi, chưa bao giờ nghe ta nói. Ta chỉ cần không chết không xảy ra chuyện là được. Bất quá ta cũng thấy họ đã mất công nói ta như thế, nên ta cũng rất nỗ lực hồi còn nhỏ. Nhưng nỗ lực chưa bao lâu, ta lại giỏi hơn Phó Trường Ngôn, Việt Tư Hoa liền không vui, đi mắng Phó Trường Ngôn. Phó Trường Ngôn liền dẫn người tới gây chuyện, bảo hắn là đích công tử trưởng thất, so với tư sinh tử như ta là một trời một vực."



Phó Trường Lăng cúi đầu nhìn cây củ cải trắng to đùng trong ngực, âm điệu mang theo ý cười, cứ như đang kể lại những chuyện vặt vãnh: "Nương hắn mắng hắn, hắn liền tìm người tấu ta một lần, xé sách ta, cướp bài ta viết, sau này ta hung hăng đánh hắn một trận, bị cha ta biết. Cha ta liền không cho ta học chung với người trong tộc nữa, dứt khoát dưỡng ta ở một căn nhà nhỏ dưới chân núi, nuôi lớn, mới trở về."



"Vừa lớn chút ta liền hiểu, hắn là đích công tử, ta một tư sinh tử, cần gì phải ưu tú như vậy cơ chứ? Ngươi càng ưu tú, không phải hắn sẽ càng không vui sao? Kỳ thật Việt Tư Hoa đối xử ta không tệ đâu, thành ra ta nghĩ...a, cứ cà lơ phất phơ là được rồi, như thế sẽ ổn thỏa."



"Nhưng sau này bà ta vẫn muốn giết ngươi."



Tần Diễn bình đạm ra tiếng, Phó Trường Lăng thở dài: "Trước kia ta cũng không hiểu tại sao, nhưng hôm nay đã hiểu. Phó Trường Ngôn căn bản không phải huyết mạch cha ta, ta mới là người thừa kế duy nhất. Nếu nàng muốn Phó Trường Ngôn kế thừa Phó gia, có thể để ta sống sao?"



"Nàng giết ngươi," Tần Diễn nói thẳng, "Phó Trường Ngôn cũng không kế thừa được Phó gia."



"Cái đấy thì chưa chắc," Phó Trường Lăng nhắc nhở y, "Dù sao hắn cũng là huyết mạch Phó gia, không phải sao?"



Tần Diễn trầm mặc xuống, Phó Trường Lăng kể cho y toàn bộ chuyện này, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Tần Diễn cơ hồ không thể đoán ra cảm xúc của hắn lúc này là gì.



Phó Trường Lăng thấy Tần Diễn không lên tiếng, hắn lại điều chỉnh ngữ khí, vui sướng nói: "Nói mấy thứ này làm chi? Không sao cả, chúng ta nói chút chuyện vui hơn đi. Hơn một tháng nữa ta phải sinh ra rồi, ngẫm lại mà nói, ta thật sự rất muốn tận mắt nhìn bản thân sinh ra, cảm giác này quá mới lạ!"



Tần Diễn đi theo sau hắn, trong tay ôm chặt mấy món đồ chơi hắn mua, nghe hắn tiếp tục: "Ta quả thực không muốn rời chỗ này chút nào, muốn làm cha của chính mình một hồi ha ha ha......không được không được, ý tưởng này hoang đường quá. Uầy, không đúng, chúng ta không thể ở đây mãi được, ta vui, nhưng sư huynh còn phải ra ngoài."



"Ta có thể."



Tần Diễn đột nhiên lên tiếng, Phó Trường Lăng dừng bước chân, hắn quay đầu nhìn y.



Tần Diễn nói xong câu đó, nhất thời cũng hơi hoang mang.



Chính y cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên thốt ra câu ấy. Đầu đường người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, Phó Trường Lăng ngơ ngác nhìn Tần Diễn. Tần Diễn nhìn hắn sững sờ, thong thả bình tĩnh lại.



Y đã từng luôn tùy ý như vậy.



Không muốn kiên quyết theo đuổi cái gì, kháng cự cái gì, khắc chế cái gì. Y biết Phó Trường Lăng hiện tại, lời hắn nói, đều là thật.



"Ta có thể cùng ngươi ở lại."



Y nói: "Không sao hết."



- ------------------------



Lời Editor:



Dễ thương, sao hai đứa ai cũng dễ thương như vậy huhuhu. Cả cái nhà này đều dễ thương.



Nhận con dâu rồi!!



Không liên quan nhưng cảm giác Giang Dạ Bạch cứ như không phải là người vậy...không biết sinh hoạt thông thường nó cứ hơi đáng nghi...