Trong lúc Nhất Thiên đang ở Mạc gia thì phía khu "giáo dưỡng" của anh lại có kha khá con mắt đang nhòm ngó qua bước tường cao chót vót.
Người đàn ông có mái tóc nâu hạt dẻ vẫn đang nhìn về phía thành tường. Dù bước tường đã ngăn cách nhưng anh có thể hình dung không ít về bên trong đó như thế nào.
Xem xét kỹ lưỡng tình hình, nhìn đồng hồ trên tay trái của mình, Davidson phất tay gọi thuộc hạ của mình đến.
- Tình hình? - Davidson trực tiếp hỏi.
- Lão đại, bên trong nhân lực của chúng ta đang đột kích từ xa. Thời gian chính xác là một phút nữa có thể hành động. - Tên thuộc hạ kính cẩn nói.
- Được rồi, kêu tất cả chuẩn bị sẵn sàng cho tôi. Phải đảm bảo Tiểu Tinh ra ngoài an toàn không một vết xước. Nếu không các người tự biết hậu quả.
- Chúng thuộc hạ đã rõ.
Tên thuộc hạ cúi đầu rồi lui về phía sau để thông bảo tình hình cho tất cả nhưng tai sai khác.
Kim giây chỉ đúng đến số mười hai, một tiếng nổ lớn vang lên. Lần này không phải là nổ thông thường. Tiếng nổ trấn động còn có thể khiến người đứng gần điếc tai. Cũng vì thế cả người bên trong lẫn bên ngoài đều bịt tai thật chặt không dám hé ra.
Tiếng nổ qua đi lại đến tiếng gạch đất rơi xuống đất. Có những mẩu gạch thì bắn tung tóe rất nguy hiểm khi đứng gần.
Bức tường thành kiên cố cuối cùng lại sụp đổ xuống. Cát bụi bay trong không khí nên giảm khá nhiều tầm nhìn.
Đợi một lúc cho khói bụi giảm đi thì bên phía Davidson mới bắt đầu hành động. Tất cả đều tập kích xông vào bên trong để vây quanh thuộc hạ của Nhất Thiên. Nhưng điều này vẫn không làm cho thuộc hạ của Nhất Thiên nao núng. Họ đã trải qua rất nhiều trận sinh tử còn nguy hiểm hơn bây giờ hơn nữa có Zane Anthony với Austin Mahone ở đây làm trụ cột làm họ vững tin hơn.
- Mấy người muốn gì? - Bên phía của Nhất Thiên lên tiếng trước.
Davidson ôn tồn tiến lên phía trước đứng ở giữa hai phe. Anh vẫn nở nụ cười rất thân thiện nhưng sâu bên trong là mang đến một sự chết chóc.
- Tôi là người yêu hòa bình, vì thế nên sẽ nói thẳng luôn. Tôi đưa người của tôi về, mọi việc hôm nay chi phí bao nhiêu tôi sẽ chi trả. Hoặc nếu không các người muốn có "cuộc cách mạng đỏ" thì tôi cũng có thể tiếp mấy người.
Giọng nói của Davidson có phần đùa cợt, khinh thường nhưng vẫn có sự đe dọa trong đó.
Đương nhiên trước lời của Davidson thì thuộc hạ của Nhất Thiên vẫn chả hề nao núng. Họ không hề biết Lão đại của họ và phía người lãnh đạo bạch đạo có thù hằn gì để dẫn đến ngày hôm nay. Nhưng họ chỉ biết một điều bây giờ là tuyệt đối không thể để Tinh Tuyết đi được. Dù thế nào cũng phải cầm cự đến khi Nhất Thiên về. Dù sao chuông báo nguy cấp cũng đã mở, chắc chắn Nhất Thiên sẽ về sớm thôi.
Tiếng động lớn đó cũng khiến người bên trong biệt thự để ý đến. Tinh Tuyết đang ở trong phòng khóc hết nước mắt thì nghe được tiếng động đó. Tâm cô cũng bị xáo trộn hết cả lên. Tiếng nổ lớn làm cô sợ run người phải nép vào gậm giường để tránh có chuyện gì. Một lúc sau thấy yên tĩnh hơn thì cô mới dám hé mở mắt rồi chui ra ngoài. . ngôn tình sủng
Đi xuống dưới nhà xem thế nào thì thấy ngoài sân cả mấy tốp người đang đứng ngoài đó. Hơn nữa còn có bóng dáng người mà cô từng quen biết. Lúc này Tinh Tuyết cảm giác như đang có tia sáng nhỏ lóe lên để chiếu sáng cho cô. Vậy là cô liền chạy vụt ra bên ngoài sân để nhìn kỹ hơn.
Tất cả thuộc hạ của Nhất Thiên thấy Tinh Tuyết ra liền đến chặn cô lại.
- Mong phu nhân hiểu cho, không có lệnh của Lão đại thì phu nhân sẽ không được gặp người lạ. - Một tên đứng đầu trong phe Nhất Thiên nói.
- Mấy người... nhưng mà đó không phải là người lạ. Anh ấy... David, tôi quen anh ấy. - Tinh Tuyết liền lắc đầu chỉ tay về phía Davidson rồi nói.
- Công chúa nhỏ của anh, lâu rồi không gặp. Muốn tìm em để hỏi thăm một chút, nào ngờ Dương thiếu gia lại đưa em đến đây làm anh không tìm ra. Thứ lỗi cho anh đến muộn rồi.
Davidson trực tiếp đến gần Tinh Tuyết hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô.
Những tên thuộc hạ của Nhất Thiên bất bình nhưng vẫn chưa thể động thủ được ngay.
Tinh Tuyết thì vui mừng khôn xiết. Cô lâu lắm rồi mới có được nụ cười đẹp như ngày hôm nay. Không nghĩ ngợi nhiều liền nhảy lên ôm chặt lấy người Davidson. Cuối cùng cũng có người tìn ra cô, cuối cùng cũng có người có thể đưa cô ra khỏi đây. Tinh Tuyết vui sướng cười không ngớt.
- David, anh sẽ đưa em ra khỏi đây thật sao? - Tinh Tuyết chăm chú nhìn Davidson để hỏi.
- Công chúa ngốc, đương nhiên phải đưa em ra rồi. Anh trai em nhớ em lắm đấy. - Davidson véo má Tinh Tuyết cười nói.
Dù là vậy nhưng Davidson cảm thấy Tinh Tuyết đã khác xưa. Trước kia cô dù quý anh nhưng không có cười vui đến mức này, cũng không bao giờ chủ động nhảy vào lòng anh, càng không ôm anh chặt như bây giờ. Cô luôn giữ ý trước mặt anh nhưng bây giờ cô giống như cô gái được tự do sống theo lối suy nghĩ của mình. Thích làm điều mình muốn, không cần phải lo lắng xem người khác có thích hành động đó của mình hay không. Nhưng dù có khác thế nào thì bản tính lương thiện, tốt bụng của cô vẫn không thay đổi. Davidson có thể thấy rõ được điều đó.
- Lão đại.
Đột nhiên tất cả thuộc hạ của Nhất Thiên đều quay về hướng biệt thự cúi đầu chào. Davidson cũng liếc mắt nhìn về phía người đứng trên thềm nhà. Gương mặt anh trở nên căng thẳng hơn trước. Không có cợt nhả mà thay vào đó là sự nghiêm túc đến tuyệt đối...