Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ

Chương 56: Khách "quý" đến chơi (2)




Người đàn ông đứng trên thềm nhà vừa mới đến làm bầu không khí còn căng thẳng hơn trước. Khí lạnh tràn tới làm mọi người cũng cảnh giác.

- Lâu rồi không gặp, xem ra lời đồn quả nhiên thật đúng. - Davidson mỉm cười nhìn Zane Anthony rồi Kaylin đứng bên cạnh hắn ta.

Zane Anthony không có thèm để ý tới Davidson, ánh mắt anh cũng lạnh lùng coi như không có chuyện gì xảy ra.

- Tôi chỉ muốn đưa người của mình đi, chắc Zane lão đại chắc sẽ không để ý đến việc ngoài lề này đâu nhỉ?!

Tinh Tuyết cũng nép phía sau lưng Davidson. Cô biết Zane Anthony là người ra sao, hắn ta còn ra tay với kẻ khác mà không hề cảm thấy run sợ. Nếu như hắn ta mà cảm thấy khó chịu thì chắc cô và Davidson khó mà rời được khỏi đây.

- Thứ nhất, muốn nhìn thấy ánh sáng thì đưa cặp mắt ra chỗ khác. Thứ hai, đây là chuyện của tôi. Cậu có quyền được định đoạt cuộc chơi này? - Zane Anthony thẳng thừng nói.

Lời nói của Zane Anthony giống như tiếng gọi của địa ngục làm cho bên phía thuộc hạ của Davidson cũng đang nao núng.

Davidson nghe vậy thì bật cười quy sang nhìn Tinh Tuyết rồi lại nhìn Zane Anthony.

- Xem ra cô gái nhỏ của anh cũng đang sợ anh không kém gì đâu. Nói xem, tôi khá ưng với thể loại tiểu bạch thỏ. Nói không chừng lần sau sẽ là cô gái nhỏ của anh cũng nên.

Davidson buông lời trêu đùa mà không cần để tâm Zane Anthony nghĩ gì. Nhưng anh biết lời nói đó sẽ đánh động đến tâm lý của Zane Anthony không ít. Trên mọi cuộc chiến, kẻ giữ được cho mình cái đầu lạnh đương nhiên sẽ chiến thắng. Davidson cũng vừa muốn Zane Anthony mất kiểm soát còn để đánh giá xem cô gái đó đối với Zane Anthony có thật sự quan trọng hay không. Vì nếu có thì anh sẽ có thể nắm bắt được một điểm yếu của hắn ta.

Nhưng trái lại với những gì Davidson nghĩ, Zane Anthony lạnh lùng nhìn Kaylin rồi lại nhì về phía Davidson.

- Cô ta có chết cũng sẽ chết dưới tay tôi, cậu dám định đoạt mạng sống người của tôi?

- Nào dám, tôi đây sao dám động vào người của Zane lão đại đây. Tôi cũng chỉ là muốn đưa người của mình đi, chắc Zane lão đại sẽ không để tâm lắm đâu nhỉ?

Tinh Tuyết chú ý xem Zane Anthony có định đồng ý hay không thì cô lại chợt nhìn sang bên Kaylin. Dù cô bé đó đang gục đầu không nhìn ai nhưng cô cảm thấy cô bé đó cũng muốn được thoát khỏi đây. Trong một giây phút nọ, Tinh Tuyết lại muốn đưa Kaylin đi cùng. Cô mạnh dạn đi đến gần Zane Anthony đứng trước mặt anh.

- Em ấy, tôi muốn em ấy. Giá cả thế nào tùy anh lựa chọn. - Gương mặt Tinh Tuyết vô cùng nghiêm túc.

Kaylin nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Tinh Tuyết. Đôi mắt cô bé đỏ hoe nhưng vẫn long lanh như vì sao sáng. Từ khóe môi cô và cả ánh mắt đó đều tràn ngập sự vui mừng hiếm có.

Nhưng cô vui chưa được bao lâu liền cụp mí mắt không dám nhìn Tinh Tuyết thêm nữa.

Cũng vì luồng khí áp đảo bên cạnh cô bé và cả cái "nắm tay" đầy "thiện ý" đó của Zane Anthony làm cô cũng không dám nhìn ai nữa.

- Cô chắc sẽ trả nổi? - Zane Anthony bình tĩnh hỏi Tinh Tuyết.

Dù là vậy nhưng đáy mắt anh hiện lên tia tức giận như muốn nổ súng bắn chết Tinh Tuyết ngay tại đây vậy.

- Bằng mọi giá, tôi sẽ trả đủ cho anh. - Tinh Tuyết gật đầu chắc nịch.

- Vậy thì chết đi, đấy là cái giá.

Khuôn mặt của Zane Anthony vẫn lạnh lùng đến lạ khi buông ra lời nói đó. Dường như anh chả quan tâm đến mạng sống của Tinh Tuyết cho lắm, dù cô có chết ngay tại đây hoặc là khi nào tại đâu thì anh cũng chả quan tâm.

Tinh Tuyết nghe được như vậy thì rùng mình. Trong một giây lát cô đã nhìn thấy ẩn ý trong tầng mắt của Zane Anthony. Con người này đúng thật là tâm độc mà miệng cũng thật độc.

Davidson thì lo lắng Tinh Tuyết sẽ bị hắn ta làm gì nên liền kéo cô lại.

- Em để anh nói với hắn ta. Không cần vội, anh sẽ đưa được cô bé ấy ra cùng em. - Davidson ân cần xoa đầu Tinh Tuyết nói.

- Anh David... anh nhớ nhé. Kaylin... hình như cũng muốn...

Còn chưa nói xong thì xe của Nhất Thiên phóng vù vù đến. Anh tiến thẳng về chỗ Davidson đang đứng cạnh Tinh Tuyết rồi phanh xe gấp. Mở cửa xe rồi bước nhanh về phía Tinh Tuyết. Sắc mặt anh tối đi trông thấy. Tinh Tuyết nhìn vậy cũng run theo. Cô muốn nép sau lưng Davidson nhưng lại bị Nhất Thiên kéo về phía anh nên không thể làm gì.

- Oh, thì ra đây là chồng của Tiểu Tinh nhà tôi sao? Làm tôi cứ nghĩ là chân sai vặt của ai kia.

Dù nụ cười vẫn đang trên môi Davidson nhưng cả hai người đều đang đấu với nhau bằng mắt.

Nhất Thiên coi như không nghe thấy lời của Davidson mà quay sang nhìn Tinh Tuyết còn nở nụ cười với cô.

- Sao em không mời khách "quý" đây vào uống nước? - Nhất Thiên còn vuốt tóc Tiểu Tinh để hỏi.

- ...

Tinh Tuyết thì đâu có dám trả lời, cô biết rằng tiếp theo đây sẽ là những trận chiến không phải tầm thường. Cô cũng không dám làm Nhất Thiên tức giận.