Trầm Mê Học Tập, Mặc Kệ Yêu Đương

Chương 11: Thiên khoa




Lâm Mộc Dương bình thường đều biểu hiện như mình là một tên học tra, cuối cùng lại đạt hạng nhất môn ngữ văn, 147 điểm dành dành trước mắt, không muốn tin cũng không được. Điều này khiến mọi người trong lớp mở man tầm mắt, sôi nổi lên án cậu tâm cơ, ấy thế mà cậu lại che giấu thực lực, làm người ta cho rằng thành tích mình kém.

Quả thực là khiến người giận sôi, thật quá đáng!

Ngay cả Chu Đồng cùng Đào Triết đều cảm thấy như vậy, học giỏi còn dám giấu.

Chu Đồng thi được 100 điểm, cô u oán nhìn Lâm Mộc Dương:

"Cậu là đại lão sao không nói sớm?"

Đối diện với ánh mắt lên án của mọi người xung quanh, Lâm Mộc Dương nhanh chóng xua tay giải thích:

"Toán lý hóa tôi rất kém, tổng điểm cũng không được cao."

Nhưng hiện tại cho dù Lâm Mộc Dương có nói như nào, những người khác đều không tin, nói cậu bây giờ còn ngụy trang làm học tra làm gì không biết.

Ủy ban học tập nhìn cậu: "Ngữ văn cậu giỏi như vậy, nếu như toán lý hóa kém sao không chọn ban xã hội?"

Lâm Mộc Dương không trả lời, chỉ im lặng, mọi người coi như cậu đã cam chịu.

Lâm Mộc Dương kéo một đợt thù hận, ở trong lòng thở dài:

Tôi cũng muốn đến ban xã hội lắm, nhưng người nào đó lại ở ban tự nhiên mới đau~

Lâm Mộc Dương trí nhớ tốt, nhưng tư duy lại không đủ linh hoạt, chỉ cần có thể dựa vào trí nhớ, điểm số không tồi, sinh học cũng không tệ, nhưng mà toán học, vật lý, hóa học yêu cầu biến hóa, với cậu mà nói quả thật là ác mộng.

Lâm Mộc Dương có thể ghi nhớ thành thạo mọi công thức vật lý và phương trình hóa học, nhưng phần lớn cậu lại không biết sử dụng nó, nên khi gặp khó khăn, cậu chỉ có thể lấy điểm bằng cách viết công thức.

Tuy nhiên bài thi hóa học lại chỉ cần kết quả, không có phần tự luận, cho nên thành tichs môn hóa của cậu quả thật là thảm không nỡ nhìn.

Đối mặt với quần chúng chung quanh đang vô cùng hoài nghi, Lâm Mộc Dương cũng không giải thích nhiều, dù sao thành tích môn toán ngày mai sẽ có, mọi người kiểu gì cũng tin cậu thôi.

Sau khi công bố thành tích, Lý Hà vẫn luôn thật cẩn thận nhìn Tuân Ngọc, muốn nhìn phản ứng của hắn như thế nào khi bị người ta đoạt mất hạng nhất.

Nhưng mà làm Lý Hà ngoài ý muốn chính là, biểu tình Tuân Ngọc lại rất bình tĩnh, không hề khó chịu.

Biểu tình Tuân Ngọc hết thảy tự nhiên, nhưng Lý Hà vẫn không nhịn được mà an ủi hắn:

"Tuân ca cậu đừng để ý, lúc này mới có thành tích một môn thôi, còn mấy môn nữa lận, cậu khẳng định vẫn là người đứng đầu khối chúng ta."

Tuân Ngọc nghe vậy nhìn gã: "Tôi nhìn giống kiểu sẽ để ý mấy thứ này sao?"

Lý Hà: "???"

Vương miện luôn đội trên đầu của cậu sắp đoạt đi rồi mà cậu vẫn không thèm để ý á?

Sau khi thành tích được công bố, Nhiếp Cảnh giải thích thêm vài câu liền nói tan học, Lâm Mộc Dương thu dọn đồ đạc, đám nhóc cũng ở trên bàn đợi cậu.

Từ khi biết Lâm Mộc Dương đạt hạng nhất, đám nhóc vừa kiêu ngạo vừa tự hào, hận không thể ke đầu ngay tại chỗ để thể hiện lòng kích động của chúng nó.

Nhìn đám nhóc đang cao hứng muốn nhảy cẫng lên, Lâm Mộc Dương không khỏi có chút chột dạ:

Chờ đến ngày mai đám nhóc này sẽ không vui nổi đâu.

Sau khi Đào Triết biết Lâm Mộc Dương ở tiểu khu đối diện nhà mình, liền nhiệt tình mời cậu cùng nhau về nhà.

Lâm Mộc Dương nghe xong lắc đầu cự tuyệt:

"Không cần, tôi muốn đi mua trà sữa."

Ngày hôm qua Lâm Mộc Dương uống ly trà sữa ở cổng ngoài, cảm thấy vị khá ngon, nên hôm nay cũng chuẩn bị mua một ly.

Tuân Ngọc vừa đi tới của, nghe cậu nói vậy bước chân khẽ dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu một cái.

Hiện tại Lâm Mộc Dương đối với Đào Triết là kính nể chi tình, như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, cho nên nghe cậu nói xong liền nhanh chóng sửa miệng:

"Vậy thì sư phụ con đi với người, con mời người nha."

Lâm Mộc Dương nghe xong vừa định mở miệng, Lý Hà bên cạnh bắt đầu nhiều chuyện, tò mò hỏi:

"Đào Triết, sao ông luôn gọi Lâm Mộc Dương là sư phụ vậy?"

Đào Triết quay đầu nhìn cả người đều phát ra hơi thở bát quái Lý Hà, giơ ngón trỏ lắc đầu với gã:

"Phật nói, không thể nói, không thể nói."

Lâm Mộc Dương: "......"

Đám nhóc tí hon nhìn Đào Triết,bay tới giơ tay vỗ vỗ đầu cậu ta:

Còn Phật Tổ, nhà mình Tổ sư gia đều lầm!



Nhìn Đào Triết thần thần bí bí, ánh mắt Lý Hà tràn ngập hồ nghi đảo quanh hai người:

"Xin hỏi các ông có giao dịch gì không muốn cho tôi biết sao?"

Nói đến giao dịch, Đào Triết vỗ trán, xoay mặt nhìn Lâm Mộc Dương:

"Sư phụ, ngày hôm qua bận quá, hôm nay lại vội vàng vụ chuyển ban, nên là quên chuyển tiền cho người mất rồi!"

Cậu ta còn một nghìn tệ chưa chuyển nữa.

Tài khoản Lâm Mộc Dương viết chính là tài khoản của mẹ cậu, Đào Triết chuyển hay không chuyển cậu cũng không biết, nghe Đào Triết nói vậy, cậu một bên ra ngoài phòng học, một bên thuận miệng nói:

"Không sao, chờ cậu rảnh rồi chuyển cũng được."

Đào Triết hiện tại đã rảnh, bèn lấy di động chuyển khoản cho Lâm Mộc Dương.

Lý Hà giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau hai người, tò mò:

"Tiền gì vậy? Phí bái sư à?"

Chuyển xong tiền Đào Triết giơ tay đẩy Lý Hà đầu to, tức giận nhìn gã:

"Sao chỗ nào cũng có ông thế?"

Lý Hà 'hắc hắc' cười, ngữ khí kiêu ngạo: "Nơi nào có bát quát nơi ấy có tôi."

Cái tên Lý miệng rộng Đào Triết ở ban ba cũng đã nghe qua, nghe lời này của Lý Hà còn có chút bội phục mà nhìn gã:

"Ở một khía cạnh nào đó, ông cũng rất đáng được noi theo."

Đào Triết cùng Lý Hà câu có câu không nói chuyện phiếm, còn Lâm Mộc Dương bên cạnh thì âm thầm vạch ra kế hoạch học tập tối nay.

Toán học đã thi xong, hiện tại cậu chỉ nhọc lòng vật lý cùng hóa học, trong ba môn lý hóa sinh, điểm lý có giá trị cao nhất, vì thế buổi tối cậu chuẩn bị tấn công môn vật lý.

Ít nhất là nhớ các kiến thức và công thức trong sách giáo khoa, ngoài ra còn phải hiểu được ví dụ.

............

Sau khi Lâm Mộc Dương về đến nhà, ba mẹ cậu biết hôm nay trường cậu tổ chức thi cử, hỏi cậu làm bài thế nào, Lâm Mộc Dương thành thành thật thật đáp:

"Ngữ văn con làm được, nhưng toán thì lại không thể."

Nghe cậu nói xong, mẹ Lâm trái lại còn an ủi:

"Con mới đến trường mới, rất nhiều thứ vẫn chưa quen, thi trượt một lần cũng không sao, từ từ rồi sẽ đâu vào đó thôi."

Đối với thành tích học tập của Lâm Mộc Dương, ba mẹ cậu chưa bao giờ vội vàng, biết chính cậu trong lòng hiểu rõ, chưa bao giờ thúc giục, cũng không xác định mục tiêu yêu cầu cho cậu.

Nói đơn giản chút, chính là ở phương diện học tập ba mẹ nuôi thả, chỉ cần cậu không phá phách, còn lại vui vẻ là được rồi.

Điều mà các bậc cha mẹ khác truyền cho con mình chính là: Mong con thành tài, học tập mới là trên hết, còn ba mẹ cậu thì:

Học tập không phải con đường duy nhất, học không giỏi có thể làm thiên sư.

May là Lâm Mộc Dương tự chủ tốt, bằng không đã sớm giơ chân điên trở thành cái dạng gì cũng không biết.

Ăn cơm chiều xong rồi về phòng làm bài tập, Lâm Mộc Dương hậu tri hậu giác phát hiện đám nhóc tí hon hình như đã nhìn rõ hơn trước, độ trong suốt cũng thấp hơn.

Sau khi Lâm Mộc Dương chậm nửa nhịp phát hiện sau, có chút ngạc nhiên, nhịn không được dùng bút chọc chọc trong đó một nhóc:

"Các em sao lại thế này?"

Bút không ngoài ý muốn xuyên qua thân thể nhóc tí hon, nhóc bị chọc kia cúi đầu nhìn bụng mình, ngốc ngốc tại chỗ hai giây, sau đó bật mode diễn xuất, giơ tay ôm bụng trên bàn lăn qua lộn lại:

"A a a Mộc Mộc em bị thương."

Đám nhóc còn lại nhìn bạn mình lăn lộn: "!!!"

Tên này ăn vạ nè!

Lâm Mộc Dương sửng sốt một chút, tuy rằng không hiểu đám nhóc kia nói gì, nhưng nhìn động tác cũng đoán ra được, bật cười:

"Em đang làm gì thế, ăn vạ à"

Nhóc ôm bụng ngã xuống đất lăn lăn đến tầm tay Lâm Mộc Dương, nằm ngửa lộ ra bụng nhỏ, nhìn Lâm Mộc Dương:

"Bị thương, muốn Mộc Mộc thổi thổi mới hết đau."

Đám nhóc còn lại: "Ta chưa bao giờ gặp qua ai vô sỉ như cái tên này!"

Có mấy nhóc không muốn tên nhóc ăn vạ kia độc chiếm ân sủng của Lâm Mộc Dương, từ khóe mắt liếc nhìn, tụi nhóc thấy trên bàn cậu có một mảnh giấy vụn nhỏ không dùng đến, mấy nhóc nỗ lực cùng nhau vò mảnh giấy lại rồi ném tên nhóc ăn vạ không biết xấu hổ kia:

Giả bộ nè!!!

Cũng là sau khi thấy tụi nhóc ném cục giấy, Lâm Mộc Dương phát hiện không chỉ thân thể đám nhóc có biến hóa, mà chúng còn có thể cầm một ít vật nhẹ.

Lâm Mộc Dương cả kinh, không rảnh lo nhóc đang điên cuồng làm nũng phía dưới, buông cây bút trong tay xuống rồi hỏi:

"Các em sao có thể cầm được đồ vật vậy?"

Nếu như cậu nhớ không lầm, đám nhóc này tuy có thể đứng trên đồ vật, nhưng sức lực rất nhỏ, trước kia hợp sức lại cũng không nhổ được nổi một cọng tóc của Tuân Ngọc kia mà.

Sau khi Lâm Mộc Dương nói xong, đám nhóc hai mặt nhìn nhau, nhóc táo bạo nhìn cục giấy mình mới ném ra, lại nhìn sang Lâm Mộc Dương, cuối cùng nhìn chúng bạn bên cạnh:

"Mộc Mộc hình như không biết, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của tên đồ đệ và giải quyết vấn đề của Lâm Tinh thì chúng mình sẽ tăng điểm kinh nghiệm thì phải?"

Đám nhóc còn lại gật đầu:

"Nhìn biểu tình Mộc Mộc, hình như là vậy đó."

"Mộc Mộc chẳng lẽ không biết mỗi lần anh ấy hoàn thành một nhiệm vụ, chúng mình sẽ mạnh thêm một chút hay sao?"

"Hehe, Mộc Mộc thật ngốc a."

Hoàn toàn không biết linh của mình đang phun tào mình Lâm Mộc Dương, thấy đám nhóc đột nhiên động tác nhất trí nhìn mình, sửng sốt:

"Nhìn anh làm gì, trên mặt anh có vết bẩn à?"

Kế tiếp chính là giải thích dài dòng, đám nhóc tí hon dùng cơ thể của mìn để tạo thành từ, nói cho Lâm Mộc Dương nguyên nhân tại sao chúng có thể cầm nắm được đồ vật.

Chờ đến khi Lâm Mộc Dương xem xong, vẻ mặt cậu như bừng tỉnh:

"Cho nên khi Đào Triết chuyển nốt số tiền còn lại, nghĩa là nhiệm vụ đã hoàn thành sao?"

Đám nhóc lại giải thích, việc chuyển khoản số tiền còn lại không có nghĩa là nhiệm vụ đã hoàn thành, mà đó là “khoản thanh toán cuối cùng” đã được thỏa thuận giữa cậu và Đào Triết ngày hôm đó, việc chuyển khoản số tiền còn lại có nghĩa là cậu ta hoàn thành thỏa thuận mà thôi.

Năng lực lý giải của Lâm Mộc Dương rất tốt, đám nhóc ấy nói tương đối trừu tượng, nhưng cậu rất mau đã hiểu.

Mặc kệ có chuyển khoản hay không, chỉ cần cậu cùng đương sự có thỏa thuận từ trước, thì chỉ cần hoàn thành thỏa thuận là xong.

Lâm Mộc Dương muốn hỏi sâu thêm một vài vấn đề nữa, nhưng mà nhìn đám nhóc vì chuyển đi chuyển lại quá nhiều lần mà nằm la liệt trên bàn ngủ mất, cậu lại không đành lòng, nghĩ thầm ——

Quên đi, lần sau lại nói.

............

Thời điểm đọc sách buổi sớm ngày hôm sau, Nhiếp Cảnh bước vào lớp với phiếu điểm môn toán kiểm tra hôm qua, dưới ánh mắt lo lắng cùng chờ mong của mọi người, y liếc nhìn Lâm Mộc Dương, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ gọi Tuân Ngọc lên dán phiếu điểm

Tuân Ngọc cầm tờ phiếu điểm, trầm mặc hai giây mới dán nó lên.



Nhìn phản ứng Tuân Ngọc, trong lòng mọi người phía dưới không khỏi cả kinh ——

Biểu tình này của Tuân ca, đừng nói là Lâm Mộc Dương hạng nhất tiếp nhé?

Cảm nhận được bốn phương tám hướng đều có ánh mắt dò xét, Lâm Mộc Dương nhịn không được lại ở trong lòng thở dài.

Hai phút sau, xem xong điểm Đào Triết biểu tình phức tạp nhìn Lâm Mộc Dương, nhất thời không biết cậu ta nên khen sư phụ thế nào.

Đào Triết chẳng thể nghĩ tới, Lâm Mộc Dương ngữ văn có thể thi được 147 điểm, nhưng điểm toán lại lơ lửng giữa ranh giới đậu hay không đậu.

Tuy rằng lần này đề toán khó, nhưng Tuân Ngọc vẫn đạt điểm tối đa 150, nhưng mà….Lâm Mộc Dương chỉ khảo 99.

Ngay cả Đào Triết còn thi được 113.

Nhìn thấu ánh mắt Đào Triết muốn nói lại thôi, Lâm Mộc Dương ghé lên bàn, nhắm mắt:

"Được rồi cậu không cần nói, tôi biết cả rồi."

Vừa rồi đám nhóc lại làm mật báo cho cậu rồi.

Thấy Lâm Mộc Dương như vậy, Đào Triết cho rằng cậu lại tính được điểm của mình, vì thế cân não vừa chuyển, chạy nhanh nói:

"99, thật là một con số cát lợi đó sư phụ, người khác có muốn cũng chưa chắc đạt được số điểm này đâu!"

Lần này tên Lâm Mộc Dương nằm ở danh sách cuối cùng, đám nhóc không vui tẹo nào, nhưng mà nghe Đào Triết nói lời này, chúng bỗng vỗ trán một cái ——

Đúng vậy, 99 nhiều cát lợi a, sao bọn mình không nghĩ ra cách nói này chứ!

Đào Triết lại lần nữa làm đám nhóc tí hon cảm nhận được áp lực, tên đồ đệ này của Mộc Mộc, vuốt mông ngựa trông đến là lưu loát, bọn họ đuổi không kịp a!

Rất tức giận.

Lâm Mộc Dương toán học thi được 99, Đào Triết cùng đám nhóc tí hon của cậu cảm thấy đây là con số cát lợi, nhưng thân là chủ nhiệm lớp kiêm thầy dạy toán Nhiếp Cảnh lại không cho rằng như vậy.

Nhưng mà nghĩ đến Lâm Mộc Dương mới vừa chuyển đến, không thích nghi cũng có thể hiểu được, cho nên Nhiếp Cảnh chỉ nói:

"Có một vài bạn học nổi trội ở một số môn, khiến chúng ta phải coi trọng a."

Ai nghe xong cũng biết Nhiếp Cảnh đang nói đến Lâm Mộc Dương, chính cậu cũng rất ngượng ngùng.

Tuân Ngọc liếc nhìn Lâm Mộc Dương như sắp vùi đầu vào gầm bàn tới nơi, bèn giơ tay về phía cậu:

"Đưa sách toán cho tôi."

Nghe được thanh âm của hắn, Lâm Mộc Dương uể oải ngẩng đầu: "Sách gì cơ?"

Tuân Ngọc nhìn cậu: "Sách toán, bằng không thì cậu nghĩ là sách gù"

Nhìn chằm chằm Tuân Ngọc mấy giây sau, Lâm Mộc Dương mới phản ứng lại, hai mắt sáng ngời:

"Cậu gạch trọng điểm cho tôi à?"

Tuân Ngọc nghe xong không đáp mà hỏi lại: "Bằng không thì sao, chẳng lẽ tôi lại so xem sách của cậu với tôi sách nào mới hơn?"

U ám trên mặt Lâm Mộc Dương nhanh chóng biến mất, cười tủm tỉm đem sách toán cầm trong tay đưa qua.

Sau khi lấy được sách, Tuân Ngọc nhìn Lâm Mộc Dương mặt mày hớn hở, nghĩ thầm ——

Gạch có cái trọng điểm mà cũng vui như vậy sao?

Mở sách của Lâm Mộc Dương ra, Tuân Ngọc phát hiện cậu chưa viết tên, quay đầu nhìn cậu:

"Sao lại không viết tên?"

Lâm Mộc Dương nghe vậy thò lại gần nhìn thoáng qua, cuối cùng sờ sờ cổ, nhỏ giọng đáp: "Tôi quên mất."

Tuân Ngọc không biết gân cốt mình có vấn đề gì, ma xui quỷ khiến hỏi một câu:

"Tôi giúp cậu viết được không?"

Tuân Ngọc lời dứt lời, không chỉ có chính hắn sửng sốt, ngay cả Lâm Mộc Dương cũng ngẩn ra một giây.

Trước khi Tuân Ngọc kịp hối hận, Lâm Mộc Dương đã gật gật đầu, ra vẻ bình tĩnh: "Được chứ, cậu viết đi."

Cùng lắm là viết cái tên, Lâm Mộc Dương đồng ý rồi, Tuân Ngọc cũng không cần phải làm ra vẻ, cầm bút xoát xoát vài đường, ở trang đầu tiên viết tên Lâm Mộc Dương.

Lý Hà nhìn thấy, không khỏi tò mò nhìn bạn cùng bàn của mình, trong lòng tò mò:

Tuân ca từ khi nào thích giúp đỡ người khác như vậy?

Tuân Ngọc mở sách ra gạch trọng điểm, Lâm Mộc Dương mang theo ý cười trong mắt, nghiêng đầu nói là đọc sách, nhưng trên thực tế ánh mắt vẫn luôn dừng trên sườn mặt của Tuân Ngọc.

Kỳ thật người này không lạnh nhạt như người ta vẫn nói.

Khá tốt mà.

Tuân Ngọc đánh dấu trong một phần trọng điểm, khẽ ngước mắt lên liền đối diện với cặp mắt sáng lấp lánh của Lâm Mộc Dương sáng lấp lánh hai mắt, động tác lật sách cũng tạm dừng lại.

Cuối cùng Tuân Ngọc dùng ngón trỏ đẩy trán Lâm Mộc Dương, tức giận nhìn cậu:

"Toán học đã thi xong, hôm qua khi chạy còn giành giật từng cái phương trình, bây giờ cậu lại nhìn tôi làm gì?

Lâm Mộc Dương trả lời ở trong lòng: Bởi vì cậu so với sách hoá còn đẹp hơn đó.

Nhưng mà Lâm Mốc Dương cũng không dám nói những lời này ra khỏi miệng, giơ tay xoa xoa trán, thành thật làm bé ngoan đi gặm sách hoá.

Lâm Mộc Dương đang nghiêm túc đọc sách cũng không biết, trong lúc Tuân Ngọc lật sách cũng nhìn cậu vài lần, ánh mắt mỗi lần càng thêm phức tạp.

Sau khi buổi đọc sách buổi sáng kết thúc, mọi người bắt đầu thi Tiếng Anh và khoa học tự nhiên, Lâm Mộc Dương trí nhớ tốt, vốn từ vựng lớn, bài thi Tiếng Anh làm còn nhẹ nhàng hơn cả bài thi Ngữ Văn.

Nhưng đến khi thi khoa học tự nhiên thì lại hoàn toàn ngược lại, lần này đến phiên đám nhóc tí hon cổ vũ cho cậu.

Thi xong hai môn vừa vặn tới giờ cơm, buổi chiều khi lên lớp sẽ được công bố kết quả và xếp hạng thành tích chung.

Đi ra khỏi phòng thi, Đào triết đã chờ ở bên ngoài, cậu ta thò qua hỏi Lâm Mộc Dương:

"Sư phụ, người đến căng tin ăn hay là ra ngoài ăn?"

Trường Nhất Cao vừa có học sinh ngoại trú như Lâm Mộc Dương, Tuân Ngọc, cũng có học sinh nội trú như Chu Đồng, học sinh nội trú một ngày ba bữa chỉ có thể ở trường ăn, mà học sinh ngoại trú có thể ăn ở trường hoặc về nhà.

Tuy nhiên phần lớn thời gian, học sinh ngoại trú ngại phiền toái nên cũng sẽ ở trường hoặc ra ngoài ăn mà không về nhà.

Lâm Mộc Dương không muốn ra khỏi trường, nên đã làm thẻ cơm, hiện tại cậu đang chuẩn bị xuống nhà ăn để giải quyết bữa trưa.

Vì vậy, khi nghe Đào Triết hỏi vậy, Lâm Mộc Dương nói:

"Đi nhà ăn, các cậu thì sao?"

Đào Triết nhìn về phía Tuân Ngọc: "Mày định đi đâu"

Lấy điện thoại ra nhìn thời gian, Tuân Ngọc nói: "Xuống nhà ăn đi, tao lười đi xa."

Đào Triết nghe vậy liền vui vẻ: "Vậy được, ba đứa mình cùng nhau đi."

Trước kia Tuân Ngọc thường ăn cơm với Đào Triết, Đào Triết hiện tại không hỏi hắn đã trực tiếp kéo Lâm Mộc Dương vào vòng nhỏ hẹp của hai người bọn họ, nên cậu ta còn có chút lo lắng Tuân Ngọc sẽ cự tuyệt.

Nhưng điều câụ ta không ngờ đến chính là, Tuân Ngọc chỉ liếc qua Lâm Mộc Dương một cái, gật gật đầu, không nói gì.

Đào Triết chỉ nghĩ Tuân Ngọc biết Lâm Mộc Dương là sư phụ cậu ta nên cho cậu ta chút mặt mũi, trong lòng Đào Triết không khỏi cảm động ——



Ôi anh em tốt!

Trong nhà ăn chen chúc người qua lại, ba người Lâm Mộc Dương, Tuân Ngọc cùng Đào Triết tìm được một chỗ trống cho bốn người, Đào Triết ngồi bên cạnh sư phụ của mình, còn Tuân Ngọc ngồi đối diện Lâm Mộc Dương.

Sau khi ngồi xuống, nhìn khay đồ ăn của Lâm Mộc Dương, thấy một bát canh trứng, một phần khoai tây liền thấy một chén nhỏ canh trứng, một phần khoai tây vụn, một phần đậu hủ Ma Bà, ngoài ra không còn gì nữa.

Đào Triết nhíu mày không tán thành nhìn cậu:

"Sư phụ, người đang tuổi ăn tuổi lớn, sao chỉ có thể ăn đồ chay như vậy???"

Vừa nói, Đào Triết không ngừng gắp thịt bò trong khay của mình sang cho Lâm Mộc Dương, một bên nói:

"Sư phụ người yên tâm, con chưa động qua đâu, rất sạch sẽ."

Lâm Mộc Dương vội vàng giơ tay bảo vệ khay đồ ăn của mình: "Không cần không cần, cậu cứ ăn đi."

Đào Triết kiên trì: "Sư phụ người yên tâm, con lấy nhiều lắm."

Khác với Lâm Mộc Dương, trong khay của Đào Triết có thịt có cá có thịt bò, còn có một phần thịt thăn chua ngọt.

Tuân Ngọc nhìn hai người giằng qua giằng lại, bỗng nhiên trong lòng một cỗ khó chịu từ đâu nổi lên, nhíu mày nhìn cả hai:

"Mấy người còn tiếp tục nữa, thức ăn sẽ nguội đó."

Tuân Ngọc nói vậy Đào Triết mới dừng tay, chỉ có Lâm Mộc Dương là cắn cắn đũa liếc hắn một cái, nghĩ thầm ——

Vừa rồi đang còn tốt, sao đột nhiên lại hung dữ như vậy.

Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad của @dromfangare

Tiết đầu của buổi chiều là tiết toán, Nhiếp Cảnh đạp chuông vào lớp, nhìn y trên bục, Lâm Mộc Dương nhìn trời:

Thời khắc xử tội công khau đến rồi.

Cầm phiếu điểm, Nhiếp Cảnh đọc đi đọc lại, sau khi xác nhận rằng mình không hoa mắt, câu đầu tiên mở miệng chính là:

"Tôi phát hiện, có đồng học là thiên khoa, mà có đồng học là gãy chân a."

Sau khi nói xong không đợi mọi người phản ứng, ánh mắt Nhiếp Cảnh thẳng tắp bắn về phía Lâm Mộc Dương, vẻ mặt hận sắt không thành thép:

"Nào, Lâm Mộc Dương, em hãy nói cho mọi người biết, em làm sao có thể thi Vật Lý và Hoá Học mà điểm hai môn cộng lại cũng chưa bằng điểm môn Tiếng Anh vậy?"

Bị Lâm Mộc Dương bị điểm danh theo bản năng đứng lên, nhìn Nhiếp Cảnh ngốc ngốc rồi 'à' một tiếng.

Đồng học xung quanh cũng đồng thời nhìn về phía cậu.

Nhiếp Cảnh đập phiếu điểm lên bàn, chất vấn cậu:

"Tiếng Anh tối đa 150 thì em thi được 145, thêm Hoá Lý là trên 200, mà em thi Vật Lý được 78, Hoá Học được 57, hai môn cộng lại cũng không bằng điểm môn Tiếng Anh!"

Nghe Nhiếp Cảnh nói xong, bạn học xung quanh vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc, cũng không biết là kinh ngạc vì điểm Tiếng Anh của cậu cao, hay là vì điểm hoá lý của cậu thấp.

Vật Lý tối đa là 110, Hoá Học tối đa 100, Sinh Học tối đa 90, ba môn tổng điểm 300, mà Lâm Mộc Dương chỉ thi được 206, đứng ở vị trí từ đầu đếm ngược của ban nhất.

Tuy nhiên điểm Ngữ Văn cùng Tiếng Anh của cậu lại cực kì cao, khiến cho tổng điểm được kéo lên, thành tích chung của cậu cũng nằm ở nhóm trung bình của lớp.

Trái lại, Tuân Ngọc, điểm Tiếng Anh cùng Lâm Mộc Dương không phân cao thấp, nhưng lý hoá sinh đạt điểm tối đa là 300, sự khác biệt điểm số ngày càng lớn, khiến cho hắn lại lần nữa ngồi chiễm chệ trên đầu bảng thành tích.

Người học lệch đến lợi hại như Lâm Mộc Dương Nhiếp Cảnh vẫn là lần đầu tiên gặp được.

Nhìn phiếu điểm xong, mọi người rốt cuộc cũng tin thành tích toán lý hoá của Lâm Mộc Dương không tốt.

Chu Đồng nhìn Lâm Mộc Dương, trong lòng trầm mặc nghĩ:

Xin lỗi nha bạn cùng bàn, tôi hiểu làm cậu rồi.

Đối diện với ánh mắt Nhiếp Cảnh, Lâm Mộc Dương rất là hổ thẹn, nhỏ giọng đáp:

"Em sẽ cố gắng đi lên."

Nói như thế thôi, chứ trong lòng Lâm Mộc Dương vô cùng cao hứng, mình ấy vậy mà có thể thi lý được trên 70!! Bé ngoan âm thầm vỗ tay tán dương chính mình.

Vượt xa người thường phát huy đó!!!

_tbc_

18/03/2023

Tác giả có lời muốn nói:

Mộc Mộc: Tôi còn rất trâu bò nha hehehe.

Tuân Ngọc:......

Giải nghĩa:

Vuốt mông ngựa /拍马屁/: “Vuốt mông ngựa” là cách người Trung Quốc dùng để chỉ hành động nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi ai đó để người đó vui, hòng đạt được chút lợi ích. Tỉ như những người làm ăn thường “vuốt mông ngựa” với các nhà lãnh đạo chính trị để công việc hanh thông hơn một tí.