Trầm Mê Học Tập, Mặc Kệ Yêu Đương

Chương 12: Một đôi




Tuy rằng điểm Ngữ Văn vùng Tiếng Anh của cậu rất xuất sắc, nhưng có mấy môn sau xuống, dẫn đến thành tích của cậu chỉ xếp trung bình trong lớp toàn học bá.

Sau khi dán phiếu điểm lên bảng thông báo, mọi người cũng không biết nói gì sau khi nhìn điểm số của Lâm Mộc Dương.

Nói cậu học tra hẳn không phải, chỉ mình điểm Văn với Anh của cậu, ngoại trừ Tuân Ngọc ra, là đã có thể ném xa bọn họ hẳn một con phố rồi. Nói cậu học bá thì điểm mấy môn tự nhiên của cậu lại là hạng nhất đếm ngược. Nhưng nói cậu thành tích trung bình lại thấy có chỗ nào sai sai.....

Lâm Mộc Dương, một học tra phi điển hình không tài nào định nghĩa được thuộc tính.

Với cương vị là chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy toán, Nhiếp Cảnh vốn định phê bình cậu một chút, nhưng khi đối diện với khuôn mặt hết sức vô tội kia thì y lại tắt lửa, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười:

"Thầy Lâm của các em bảo thầy đến hỏi em là có phải muốn làm ông ấy tức chết hay không."

Thầy Lâm tên đầy đủ Lâm Sách, là giáo viên của ban nhất.

Nghe Nhiếp Cảnh nhắc tới Lâm Sách, phía dưới bỗng 'ồ~' lên một tiếng đầy ẩn ý, Lâm Mộc Dương bị 'ồ' đến không hiểu ra sao, vô tri nhìn sang Chu Đồng.

Chu Đồng chớp chớp mắt, nhỏ giọng giải thích cho cậu:

"Nhiếp ca cùng thầy Lâm là bạn đại học, thi nghiên cứu sinh cũng cùng một thầy, quan hệ rất tốt."

Lâm Mộc Dương vẫn không hiểu, hai giáo viên có quan hệ tốt liên quan gì đến việc ồn ào này?

Nhắc đến Lâm Sách, Nhiếp Cảnh rốt cuộc cũng nở nụ cười, âm trầm nhìn đám nhóc ồn ào phía dưới:

"Còn cười sao, nếu tôi mà là các em bây giờ, có khi muốn khóc còn không kịp, chỉ có các em là ngồi đây cợt cợt nhả nhả thôi."

Lâm Mộc Dương cảm thấy đầu gối mình như trúng một mũi tên.

Sau đó Nhiếp Cảnh chữa bài khảo sát vừa rồi, so sánh điểm với ban hai bên cạnh, cuối cùng nói:

"Tôi thấy các em nghỉ hè quá sung sức rồi, quên mất bản thân mình là học sinh, điểm lần ngoài ngoại trừ Tuân Ngọc, thành tích các bạn khác rồi đi xuống, chúng ta phải biết rằng..."

Chữa đề xong, Nhiếp Cảnh chuyển đề tài:

"Còn một chuyện nữa, trước kia đã nói qua với các em về việc thi xong sẽ bắt đầu đổi vị trí, để nhằm vào các bạn có một vài lỗ hổng kiến thức, nhà trường quyết định áp dụng mô hinh học một thầy một trò, cho nên lần này không đổi chỗ ngồi bằng xếp hạng thành tích nữa, mà là ngồi cùng bàn để bổ sung khiếm khuyết cho nhau."

Hình thức một kèm một rất đơn giản, ví dụ như:

Bạn kém Tiếng Anh giỏi Toán còn tôi kém Toán giỏi Tiếng Anh, chúng ta ngồi cùng bàn, vừa khéo bổ sung cho nhau, giúp nhau tiến bộ.

Nghe Nhiếp Cảnh nói xong, Lý Hà giơ tay hỏi:

"Thế Nhiếp ca, loại học bá giống Tuân Ngọc thì phải ngồi một mình đúng không?"

Bạn học xung quanh cười ồ lên, rồi mồm năm miệng mười nhanh chóng phụ họa:

"Đúng đó, lớp trưởng toàn năng, môn nào cũng giỏi, không cần phải bổ sung cho ai hết á."

"Tuân Ngọc nếu không bảo ổng ngồi cạnh bục giảng đi, dưới đây không chứa nổi ổng đâu."

Nhắc tới Tuân Ngọc con quái vật học tập này, ai nấy đều háo hức, đều mong hắn có thể ngồi cùng bàn với mình, như vậy thì khi có bài nào khó liền không phải chạy thật xa đến văn phòng để hỏi giáo viên nữa rồi.

Đương nhiên tiên quyết là Tuân Ngọc chịu giảng bài cho bọn họ.

Lâm Mộc Dương cùng mọi người nhìn Tuân Ngọc, cũng có chút tò mò hắn sẽ ngồi cùng bàn với ai.

Nếu không phải vì hoàn cảnh không cho phép, cậu còn muốn tính cho Tuân Ngọc một quẻ.

Bên dưới một mảnh ầm ĩ, Nhiếp Cảnh vỗ vỗ bảng đen ý bảo mọi người trật tự, sau đó nói:

"Tài nguyên tốt như Tuân Ngọc, ngồi một mình thật lãng phí."

Dứt lời, Nhiếp Cảnh nhìn quét quanh lớp học một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lâm Mộc Dương, đưa ra quyết định:

"Nếu Tuân Ngọc không cần giúp đỡ, vậy đi xuống giúp đỡ người nghèo đi, ngồi cùng Lâm Mộc Dương."

Đột nhiên trở thành nguời nghèo được giúp đỡ Lâm Mộc Dương sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Nhiếp Cảnh: "A?"

Nhưng Nhiếp Cảnh không nhìn cậu, mà đem ánh mắt dò hỏi hướng Tuân Ngọc:

"Lớp trưởng em cảm thấy thế nào?"

Nói thì nói thế, vẫn nên hỏi ý Tuân Ngọc xem người ta có đồng ý không kìa.

Tuân Ngọc nghiêng đầu nhìn Lâm Mộc Dương, vẻ mặt bất đắc dĩ:

"Em ngồi với ai cũng được."

Tuân Ngọc không ý kiến, chuyện này nhanh chóng được định xong.

Lâm Mộc Dương có thể ngồi cùng Tuân Ngọc bạn bè đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cậu, ý tứ trong mắt chính là ——

Tui cũng muốn ngồi cùng bàn với lớp trưởng, muốn cậu ấy dạy bổ túc cho tui QAQ.

Thật ra dù cho Tuân Ngọc là học tra, thì vẫn có rất nhiều người muốn ngồi với hắn, đặc biệt là nữ sinh.

Chỉ cần nhìn gương mặt của Tuân Ngọc, liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Nhiếp Cảnh vừa lòng gật đầu, tiếp tục nói:

"Các bạn học khác cũng như vậy, mau chóng thương lượng xem có thể cùng ngồi với ai, sau đó nói với ủy viên học tập lập sơ đồ lớp học cho tôi, buổi tối sắp xếp chỗ ngồi để buổi tự học ngày mai sẽ đổi vị trí."

Vừa nghe nói có thể tự chọn bạn cùng bàn, mọi người bắt đầu xông xáo hỏi đông hỏi tây, bạn hiền có muốn ngồi cùng với tôi không...

Giải quyết ổn thỏa, Nhiếp Cảnh bắt đầu giảng lại bài thi lần này, Lâm Mộc Dương nhìn Tuân Ngọc bên trái, cuối cùng cũng phản ứng bản thân chính là kẻ nghèo cần giúp đỡ.

Ngày mai liền phải đổi chỗ ngồi, Chu Đồng một tay chống cằm nhìn Lâm Mộc Dương, nhỏ giọng cảm thán:

"Không ngờ kiếp cùng bàn của chúng ta lại ngắn như vậy đó."

Nói xong, không đợi Lâm Mộc Dương trả lời, Chu Đồng lại dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Tuân Ngọc:

"Tiểu Mộc, vận khí của cậu tốt thật đấy, mới đến đã có thể ngồi cùng bàn với Tuân."

Đào Triết ở phía sau nghe thấy được, thấp giọng trả lời:

"Chỉ có nữ sinh mấy cậu mới cảm thấy ai ngồi cùng Tuân Ngọc là vận khí tốt thôi đúng không? Các cậu thèm muốn khuôn mặt của Tuân Ngọc, còn sư phụ của tôi thì không."

Nghe Đào Triết nói, Chu Đồng cũng tưởng tượng, mọi người đều muốn làm bàn cùng bàn với Tuân Ngọc, hắn ngoại trừ thành tích tốt ra, còn muốn nhân cơ hội kéo gần khoảng cách với giáo thảo nữa.

Không phải người ta đều nói lâu ngày sinh tình, gần quan được ban lộc, lỡ như may mắn vớ phải cọc liền có thể cùng học bá giáo thảo có một đoạn tình ngây ngô vườn trường thì sao?

Còn nếu không thể cùng Tuân Ngọc yêu đương, mỗi ngày có thể gần gũi nhìn ngắm gương mặt kia cũng là một loại hưởng thụ.

Mọi người không biết, Lâm Mộc Dương có thể cùng Tuân Ngọc làm bạn cùng bàn, vui nhất không phải bản thân cậu, mà là đám nhóc của cậu.

Đám nhóc tí hon nhìn điểm số của Tuân Ngọc mà xuýt xoa ——

Gần đèn thì sáng, có Tuân Ngọc đi đầu, thành tích của Mộc Mộc khẳng định rất mau sẽ tiến bộ, như thế Mộc Mộc sẽ không buồn nữa rồi!

............

Buổi chiều, các thầy cô đều chữa đề thi vừa rồi, vì thế Lâm Mộc Dương liền nghênh đón giáo viên tiếng Anh khen ngợi không thôi, còn giáo viên hoá học vật lý lại điểm danh phê bình tận mấy tiết.

Đặc biệt là tiết hóa, giáo viên dạy hóa là một người phụ nữ có đôi mắt và thái dương xám xịt, dạy học nghiêm cẩn, nổi tiếng vô cùng nghiêm khắc với học sinh.

Trước khi vào lớp, bởi vì điểm hóa trung bình của ban nhất không cao bằng ban hai, bà đã mắng lớp vài phút, sau đó điểm danh một bài học sinh, bao gồm Lâm Mộc Dương người không đạt được 60 điểm.

Cô dạy hóa nâng mắt kính, ánh mắt sắc bén cùng ngữ khí nghiêm túc:

"Thi đại học chỉ cần một điểm thôi là có thể áp đảo mấy ngàn người, hóa học là một môn rất dễ lấy điểm, thế mà các em ngay cả điểm trung bình cũng không đạt được, những câu tặng điểm đều làm sai, vậy đến khi thi đại học, với điểm số như này các em tính thế nào?"

"Các em là học sinh ban nhất, người bên ban hai còn có thể thi đến 80 90, các em lại thi được 50 60, nói xem có lý không?"

"Tôi thật khó hiểu, ban hai cũng là tôi dạy, điểm người ban hai sao có thể cao hơn các em sáu phần..."

Chờ giáo viên hóa quở quở trách xong, vừa uống nước vừa liếc đồng hồ trên tường, phát hiện đã vào học được tám phút, vì thế lại nói:

"Xem đi, các em chậm trễ như vậy, thiếu mất mười phút, toàn ban bốn mươi mấy người, một người mười phút, thật lãng phí thời gian, các em có thể làm tôi bớt lo được hay không?"

Mọi người phía dưới: "......"

Oan quá, bọn em có đứng trên bục nói hết mười phút đâu, bọn em bị chửi hết mười phút mà QAQ

Lâm Mộc Dương nhìn bài thi, nghĩ đến số điểm môn hóa thảm đến không nỡ nhìn của mình, trong lòng thở dài ——

Thành tích này, ngay cả có ngồi cùng bàn với Tuân Ngọc cũng không cứu vớt được, hơn nữa...

Lâm Mộc Dương ngắm Tuân Ngọc bên cạnh, trong lòng yên lặng nghĩ:

Tuân Ngọc cũng không nhất định sẽ giúp mình giảng đề.

_____

Buổi chiều tan học, Lâm Mộc Dương thu thập xong xuôi chuẩn bị đi, Đào Triết thần thần bí bí mà kép cậu sang một bên, nhìn quanh bốn phía, thấy không ai chú ý tới bọn học mới hạ giọng mở miệng:

"Sư phụ, có sinh ý tới cửa."

Lâm Mộc Dương không hiểu ra sao: "Sinh ý gì cơ?"

Đào Triết nháy mắt với cậu: "Đại sinh ý!"

Đám nhóc phía trên cũng hứng thú, hai mắt tỏa sáng nhìn Đào Triết:

Lại có sinh ý tìm tới cửa sao?

Cơ hội kiếm phí sinh hoạt của Mộc Mộc Nhanh như vậy lại tới nữa sao?

Nhưng mà Lâm Mộc Dương nghe Đào Triết nói vậy, cau mày cẩn thận đánh giá cậu ta:

"Có phải cậu không thoải mái chỗ nào không?"

Nghe Lâm Mộc Dương nói, Đào Triết 'Hả' một tiếng nhanh chóng xua tay:

"Không phải con, con rất tốt, là người khác cơ."

Lâm Mộc Dương cho rằng Đào Triết xui xẻo lại gặp thứ gì không sạch sẽ, vừa nghe không phải cậu ta, thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời tò mò:

"Không phải cậu, vậy là ai?"

Đào Triết: "Vừa đi vừa nói, dù sao cũng là đơn đại sinh ý."

Ngay khi Lâm Mộc Dương cùng Đào Triết nhỏ giọng thảo luận, một thanh âm quen thuộc đột nhiên truyền đến, cả hai ngẩng đầu lên, liền thấy Tuân Ngọc không biết từ bao giờ đã đứng ở phía sau bọn họ:

"Lớn cỡ nào?"

Đào Triết bị giọng nói của Tuân Ngọc làm cho giật mình, vỗ ngực nhìn hắn:

"Tuân ca mày suýt hù chết tao rồi."

Lâm Mộc Dương cũng cả kinh, quay đầu nhìn thấy Tuân Ngọc mới nhẹ nhàng thở ra.

Thấy phản ứng của Lâm Mộc Dương, Tuân Ngọc âm thầm nhướng mày:

Gan nhỏ như vậy?

Tuân Ngọc không phải người ngoài, Lâm Mộc Dương có thể nhìn thấy quỷ, cũng là thiên sư hắn đều biết, cho nên Đào Triết cũng không kiêng nể:

"Chỉ là một người bạn làm ăn của bố tao, mấy hôm trước ổng bị ngã xuống mương, gãy chân rất nặng, sau khi được đưa vào viện còn không ngừng la hét là bị quỷ dọa."

"Ban ngày ổng hôn mê không dậy nổi, cứ đến tối thì tinh thần lại phấn khởi, ôm gối ngồi trên giường, vừa đung đưa gối vừa lẩm bẩm, không cho gia đình, bạn bè hay bác sĩ lại gần, người ta rõ ràng là ngã gãy chân, không có chuyện bị ngã đến ngốc, thế mà bây giờ ai cũng nói ổng bị trúng tà."

Trúng tà bác sĩ cũng không thể nào giải quyết, cho nên người nhà tìm người khắp nơi, không biết từ nơi nào nghe được chuyện nhà Đào Triết, bèn tìm tới cửa.

Nghe Đào Triết nói xong, Lâm Mộc Dương nghĩ nghĩ hỏi:

"Bọn họ muốn tôi đi xem chỗ kia có phải có quỷ thật hay không hả?"

Đào Triết gật đầu: "Hơn nữa bọn họ còn ra cái giá này nè...."

Đào Triết chụm hai ngón trỏ vào nhau, tạo hình chữ "十"

Tuân Ngọc: "Mười vạn?"

Đào Triết rút tay về, gật đầu: "Không sai."

Lâm Mộc Dương cả kinh —— nhiều như vậy?

Đám nhóc đang phiêu du trên không bấy giờ đang bẻ ngón tay của mình ra tính, tính nửa ngày cũng không ra, cuối cùng ngây thơ mờ mịt nhìn chúng bạn, ngữ khí còn không chắc chắn:

"Mười vạn, đủ tiền cho Mộc Mộc học đại học rồi ha?"

Đối diện ánh mắt kinh ngạc của Lâm Mộc Dương, Đào Triết giải thích:

"Người nhà bên kia làm địa ốc, tiền phải nói là vô số kể, chút tiền lẻ này chẳng là gì với họ đâu."

Lâm Mộc Dương lắc đầu: "Mười vạn quá nhiều rồi."

Thiên sư tuy rằng không có Vật Giá Cục giám thị, nhưng cũng không thể thu phí loạn được.

Tuân Ngọc nghe vậy nhìn cậu: "Cậu định giúp không"

"Không." Ngoài dự đoán của Đào Triết, Lâm Mộc Dương lắc lắc đầu: "Cũng không chắc nữa."

Chưa thấy qua đương sự, cũng không đến bệnh viện xem qua tình hình, sao có thể dễ dàng đồng ý được.

Đào Triết chỉ là người móc nối, nghe vậy cũng đi theo nói:

"Không vội, sư phụ cứ về nhà suy nghĩ kỹ nha."

Đào Triết hôm nay có việc không trực tiếp về nhà, cho nên đi đến cổng trường liền cùng hai người Lâm Mộc Dương Tuân Ngọc đường ai nấy đi.

Ngoài cổng trường, Lâm Mộc Dương đang nghĩ về chuyện Đào Triết vừa nói, Tuân Ngọc đột nhiên mở miệng hỏi cậu:

"Hôm nay có uống trà sữa không?"

Lâm Mộc Dương ngẩng đầu nhìn hắn: "Gì cơ?"

Tuân Ngọc giơ tay chỉ chỉ tiệm trà sữa bên cạnh.

Nhìn thoáng qua hướng ngón tay của hắn chỉ đến, Lâm Mộc Dương lắc đầu: "Không đâu, uống trà sữa nhiều không tốt cho cơ thể."

Tuân Ngọc nghe vậy cười: "Thì ra cậu cũng biết uống trà sữa nhiều không tốt đấy."

Lâm Mộc Dương cũng biết hai ngày nay mình uống hơi nhiều trà sữa, nghe ra ngữ khí trêu chọc trong giọng nói của Tuân Ngọc, liền ngượng ngùng cười cười.

Hai người đi về phía trước vài bước, Lâm Mộc Dương nhìn tài xế nhà Tuân Ngọc đang đứng bên đường vẫy tay, vì thế cậu dừng lại, chỉ chỉ trạm xe buýt bên cạnh:

"Tuân Ngọc, ngày mai gặp."

Tuân Ngọc lại duỗi tay giữ chặt Lâm Mộc Dương đang muốn chạy, đối diện ánh mắt khó hiểu của cậu chậm rãi mở miệng:

"Dù sao cũng cùng một tiểu khu, về cùng nhau đi."

Lâm Mộc Dương nghe xong sửng sốt, vừa định từ chối lại nghe Tuân Ngọc nói:

"Lợi dụng thời gian này, tôi đánh dấu những điểm quan trọng của môn hóa cho cậu."

Nghe Tuân Ngọc nói đến đây, lời cự tuyệt đã đến bên miệng của cậu từ từ nuốt trở lại, xoay người một cái trở nên ngoan ngoãn.

Cứ như vậy, Lâm Mộc Dương cùng Tuân Ngọc ngồi với nhau ở ghế sau.

Thấy Lâm Mộc Dương cũng đi theo lên xe, chú Thâncó chút kinh ngạc nhìn cậu một cái, cuối cùng quay đầu nhìn Tuân Ngọc.

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của chú Thân, Tuân Ngọc bình tĩnh mở miệng:

"Lâm Mộc Dương, chú Thân đã gặp một lần, cùng tiểu khu với con, tiện đường nên mang người lên xe."

Chú Thân hơn bốn mươi tuổi, còn chưa thời điểm già cả mắt mờ, hai ngày trước chú mới thấy qua Lâm Mộc Dương, tất nhiên sẽ không quên.

Cái chú bất ngờ chính là, từ lúc tiểu học bắt đầu đón đưa Tuân Ngọc đi học tới nay, ngoại trừ Đào Triết, chú chưa thấy Tuân Ngọc tiện đường đưa ai về cả.

Mà cái đứa nhỏ tên Lâm Mộc Dương, trong mấy ngày ngắn ngủi, lần này là lần gặp thứ hai, cho nên chú mới có thể nhìn đối phương nhiều hơn hai mắt (?)

Đối diện với ánh mắt của chú Thúc qua kính chiều hậu, Lâm Mộc Dương ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào chú Thúc ạ."

Chú Thân một bên khởi động ô tô, một bên gật đầu cười với cậu: "Chào bạn học nhỏ."

Xe lăn bánh, Tuân Ngọc nhớ tới một việc, quay đầu nhìn Lâm Mộc Dương, nhưng trong nháy mắt, hắn đã thấy Lâm Mộc Dương đang cầm quyển sách hóa trong tay, mắt trông mong nhìn hắn.

Tuân Ngọc: "......Sao thế?"

Lâm Mộc Dương đem sách đưa về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc: "Không phải đánh trọng điểm sao?"

Tuân Ngọc: "......"

Bị Lâm Mộc Dương cắt ngang, Tuân Ngọc lập tức quên mất chính mình định nói cái gì, nhìn cậu một hồi lâu mới giơ tay tiếp nhận sách.

Thấy hắn cầm sách, Lâm Mộc Dương lại đưa bút đỏ, chân thành nói lời cảm tạ:

"Cảm ơn cậu, Tuân Ngọc cậu thật tốt."

Động tác lật sách Tuân Ngọc dừng trong chốc lát, trong đầu vô duyên vô cớ hiện lên ba chữ 'thẻ người tốt'.

Lắc đầu vứt hết đống suy nghĩ lung tung rối loạn ra khỏi đầu, Tuân Ngọc cúi đầu đánh dấu những phần trọng điểm cho Lâm Mộc Dương.

Tuân Ngọc ở bên cạnh bôi bôi vẽ vẽ, Lâm Mộc Dương liền duỗi cổ xem, bên trong xe nhất thời lâm vào yên tĩnh, chỉ có điều hòa trong xe phát ra âm thanh rất nhỏ.

Sau khi đánh dấu xong hai chương, khi Tuân Ngọc lật trang, hắn nhìn thấy bài tập sau giờ học của Lâm Mộc Dương, động tác tay dừng lại.

Tiếp theo Lâm Mộc Dương liền thấy Tuân Ngọc gạch chéo đáp án C mà cậu chọn, bên cạnh viết một chữ A.

Lâm Mộc Dương sửng sốt: "Đáp án A sao? Tôi tính ra khối lượng Magie là 0,7 mà."

Tuân Ngọc đảo mắt nhìn Lâm Mộc Dương, thay mặt đa số mọi người trong lớp, hỏi ra nghi hoặc trong lòng:

"Sao cậu không chọn ban xã hội?"

Vấn đề này Chu Đồng sau khi nhìn thành tích khảo sát cũng hỏi cậu một lần, lúc ấy Lâm Mộc Dương chưa nghĩ ra cách trả lời, giờ thì nghĩ ra rồ.

Lâm Mộc Dương hồi: "Học ban xã hội ngành học có hạn, ban tự nhiên nhiều chuyên ngành lựa chọn hơn."

Tuân Ngọc ngoài ý muốn: "Chỉ vì cái này?"

Lâm Mộc Dương gật đầu: "Lí do này chưa đủ sao? Hơn nữa hiện tại cao trung trọng tự nhiên khinh xã hội, rõ ràng khoa học tự nhiên tương đối nổi tiếng."

Sau khi nói xong không đợi Tuân Ngọc đặt thêm câu hỏi, Lâm Mộc Dương rất mau nói sang chuyện khác, vẻ mặt đau khổ thở dài:

"Nhưng mà toán lý hóa thật sự rất khó."

Nhớ đến thành tích khoa học tự nhiên của Lâm Mộc Dương, Tuân Ngọc cũng trầm mặc hai giây, trong giọng nói còn có chút bất đắc dĩ:

"Vậy sao cậu làm ngữ văn với tiếng anh tốt như vậy, còn mấy môn khác lại lẹt đẹt theo sau thế?"

Lâm Mộc Dương cao thủ học lệch, Tuân Ngọc lớn từng này mới lần đầu được diện kiến.

Đối mặt với câu hỏi đến từ linh hồn của Tuần Ngọc, Lâm Mộc Dương dựa lưng ra sau, ủ rũ:

"Tôi cũng không biết, rõ ràng khi đi học tôi nghe giảng rất nghiêm túc, nhưng chỉ hiểu mình lúc ấy thôi, lát sau lại quên ngay, hoặc là đổi sang một đề cùng dạng liền không làm được nữa."

Lâm Mộc Dương tư duy không đủ linh hoạt, người khác có thể từ một đề suy ra ba hướng giải quyết, còn cậu thì không làm được.

Từ góc độ này, Tuân Ngọc có thể thấy nốt ruồi nhỏ trên dái tai của Lâm Mộc Dương, nhìn rất giống một lỗ tai nhỏ.

Cái nốt ruồi kia thật sự quá giống lỗ tai, nhìn kỹ cũng không nhìn ra được, cho nên Tuân Ngọc luôn có xúc động muốn sờ thử xem nó là lỗ tai hay nốt ruồi.

Nhưng đầu ngón tay đang cầm sách của Tuân Ngọc chỉ mới khẽ giật giật, nhịn xuống.

Tựa đầu vào lưng ghế một hồi, Lâm Mộc Dương đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tuân Ngọc, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ cùng tò mò:

"Cho nên Tuân Ngọc, rốt cuộc cậu học như nào vậy? Sao cậu có thể đạt điểm tối đa môn lý thế?"

Tuân Ngọc nói đến đây cùng không ngẩng đầu lên:

"Học nhiều luyện nhiều, cậu hiện tại làm đề rất ít, thế nên trữ lượng kiến thức mới không đủ."

Lâm Mộc Dương nghe vậy không chút nghĩ ngợi đáp:

"Nhưng tôi thấy cậu đi học có nghe giảng gì đâu?"

Tuân Ngọc nghe vậy nhướng mày nhìn cậu: "Không ngờ cậu quan sát tôi cẩn thận vậy nha bạn học học nhỏ."

Trước ánh mắt cười như không cười của Tuân Ngọc, Lâm Mộc Dương dừng lại một chút, không nói câu 'Chuyện cậu đi học không nghe giảng cả lớp ai chả biết' ra khỏi miệng.

Coi Lâm Mộc Dương trầm mặc trở thành đang chột dạ cam chịu, Tuân Ngọc cười cười không nói chuyện.

Lâm Mộc Dương liếc nhìn hắn một cái, có chút không hiểu hắn cười cái gì, rõ ràng chính mình cái gì cũng chưa nói.

Khai giảng nửa tháng, Lâm Mộc Dương không bỏ lỡ bao nhiêu chương trình học, không bao lâu Tuân Ngọc liền làm xong, nhưng mà một câu 'xong rồi' hắn còn chưa nói, trong tay Lâm Mộc Dương lại cầm sách sinh học tới.

Tuân Ngọc: "......"

Nhóc này, định biến hắn thành công cụ hình người hay sao?

Lâm Mộc Dương mỉm cười với Tuân Ngọc, vẻ mặt ngoan ngoãn hai mắt cong cong:

"Sinh học...."

Không chờ Lâm Mộc Dương nói xong, Tuân Ngọc liền tức giận đoạt lấy quyển sách trong tay cậu, nhận mệnh tiếp tục đánh dấu trọng điểm cho cậu.

Ai bảo mình mở lời trước làm gì cơ chứ.

Vì thế trong suốt hành trình dài, Tuân Ngọc chẳng những giúp Lâm Mộc Dương đánh dấu những phần trọng điểm, còn giảng cho cậu hai đề toán cậu không hiểu.

Sau khi xuống xe Lâm Mộc Dương nói lời cảm ơn Tuân Ngọc, trong lòng Tuân Ngọc lại suy nghĩ:

Bây giờ chưa ngồi cùng bàn đã bắt đầu giảng đề, chờ đến khi ngồi cùng bàn không biết sẽ thành cái dạng gì?

Lâm Mộc Dương nào biết Tuân Ngọc trong lòng suy nghĩ cái gì, vui sướng hài lòng về nhà, thời điểm ăn xong cơm chiều trở về phòng làm bài tập, không nhịn được cười vui sướng, cảm thán cùng đám nhóc trên bàn:

"Sao cậu ấy có thể tốt như vậy chứ."

Đám nhóc đang chán đến chết nhìn cậu làm bài tập, nghe cậu nói không đầu không đuôi, mặt mờ mịt như lâm đại địch:

"Ai cơ? Mộc Mộc anh cảm thấy ai tốt cơ? Có tốt bằng tụi tui hong? Có đáng yêu bằng tụi tui hong?? "

____

Ngày hôm sau đi học, thời điểm Lâm Mộc Dương ra khỏi tiểu khu liền vô thức nhìn sang nơi Tuân Ngọc ở, tự hỏi liệu rằng mình có thể gặp được Tuân Ngọc đang đi học hay không.

Hai người học tuy rằng chung một tiểu khu, nhưng mỗi lần đi học đều chưa từng gặp qua.

Tuy vậy Lâm Mộc Dương cũng chỉ nhìn hai lần liền đi rồi, cùng đám nhóc tí hon thầm thì.

"Không đợi thì tốt hơn, lỡ cậu ấy cho rằng mình đang đợi cậu ấy để đi nhờ xe thì làm sao bây giờ?"

Đám nhóc luôn đứng về phía Lâm Mộc Dương vô điều kiện, nghe cậu nói vậy bèn sôi nổi tỏ thái độ:

"Có thể đi học cùng Mộc Mộc, chính là phúc khí của Tuân Ngọc hắn!"

"Đúng vậy đúng vậy, đi học với Mộc Mộc thiên sư, có thể tránh né thật nhiều thiên tai nhân họa, không gặp phải quỷ, bao người cầu còn không được!"

Đám nhóc thổi phồng Lâm Mộc Dương đến nghiện, may là Lâm Mộc Dương hiện tại không nghe hiểu đám nhóc ấy nói gì, nếu không cậu khẳng định sẽ bị khen đến nóng mặt.

Hôm nay xe buýt đến muộn, cho nên khi Lâm Mộc Dương vội vã chạy vào trường học, chỉ còn cách tiếng chuông vào học vài phút nữa, mà toàn bộ học sinh ban nhất đều đã đứng ở hành lang, chuẩn bị đổi vị trí.

Nhiếp Cảnh giơ tay ý bảo mọi người trật tự, sau đó nói:

"Chờ lát nữa bạn học tôi gọi tên theo thứ tự đi vào, hai người một nhóm, sau khi vào thì ngồi ở hàng thứ nhất từ trái sang phải"

Nhiếp Cảnh sau khi nói xong, mọi người lên tiếng, khẩn trương lại chờ mong.

Đào Triết còn không biết bạn cùng bàn của mình là ai, hâm mộ nhìn về phía Lâm Mộc Dương cùng Tuân Ngọc:

"Hai người thích thật, thấu thành một đôi ngồi cùng nhau, bỏ lại tôi mình cô đơn, thật thê lương làm sao."

Nghe Đào Triết nói, Lâm Mộc Dương cả kinh, quay đầu nhìn cậu ta:

"Một đôi có thể dùng như vậy sao?"

Thấy Lâm Mộc Dương đối với hai chữ này phản ứng lớn như vậy, Tuân Ngọc bên cạnh ý vị thâm trường mà nhìn cậu.

Đào Triết cũng có chút ngốc, ngơ ngác mở miệng:

"Một đôi cộng sự, chẳng lẽ không phải dùng như vậy sao?"