Trầm Mê Học Tập, Mặc Kệ Yêu Đương

Chương 5: Nhóc tí hon




Bụng của Hà Du Tinh vẫn phẳng lì, nhưng Lâm Mộc Dương lại nói nàng mang thai, Đào triết ban đầu còn ngơ ngác, nhưng sau khi thấy Hà Du Tinh sờ bụng theo bản năng, cậu ta mới tin nàng mang thai thật.

Nhìn thấy vẻ hoảng sợ lóe lên trong mắt Hà Du Tinh, Tuân Ngọc quay đầu tò mò hỏi Lâm Mộc Dương:

"Sao cậu thấy được."

Thấy Đào Triết và Hà Du Tinh phản ứng lớn như vậy, Lâm Mộc Dương biết mình lỡ lời, trầm mặc hai giây mới trả lời:

"Phụ nữ mang thai toát ra hơi thở khác người bình thường."

Cậu có thể nhìn thấy một lớp sương trắng nhỏ trên bụng của Hà Du Tinh, điều này chỉ có ở thai phụ, đại biểu rằng nơi đó đang có một tân sinh mệnh,

Đánh giá kích thước của lớp sương trắng trên người Hà Du Tinh, ước tính đã gần hai tháng.

Sau khi nghe cậu nói, Tuân Ngọc thanh sắc bất động nhìn chằm chằm vào Hà Du Tinh, nhưng nhìn bằng mắt thường, hắn hoàn toàn không nhìn ra chỗ nào không ổn.

Người mẹ kế của Đào Triết, được cha cưới về sau 5 năm mẹ cậu ta qua đời vì ung thư, hiện tại đã hai người đã kết hôn được hơn 4 năm,

Ban đầu Đào Triết vẫn không mấy thiện cảm với Hà Dù Tinh, dù rằng nàng đi cửa sau, nhưng trong lòng cậu ta vẫn có cảm giác người ba của mình bị đối phương đoạt mất.

Tuy nhiên con người Hà Du Tinh rất tốt, nàng không quan tâm đến việc Đào Triết đang phủ đầy gai vào thời điểm đó, một mực gọi nàng là dì, còn nàng vẫn luôn hỏi han ân cần, chăm sóc Đào Triết như đứa con chính mình mang nặng đẻ đau.

Đào Triết đau đầu nhức óc, Hà Du Tinh so với cha cậu ta là Đào Hòa Chí còn khẩn trương hơn, suốt cả đêm sợ Đào Triết ngủ không được, nửa đêm mang cháo lên cho cậu ta, tri kỷ như một người mẹ tuyệt vời.

Đào Triết hay học muộn, mỗi đêm Hà Du Tinh đều đưa bữa khuya lên cho cậu ta, ôn nhu dặn dò đi ngủ sớm, không cần học quá muộn, nếu không hôm sau đi học sẽ không có tinh lực......

Hà Du Tinh nhiệt tình đối đãi như vậy, tảng đá trong lòng Đào Triết mấy năm nay đã sớm tan chảy bốc hơi, huống chi cậu ta cũng không phải cục đá, gả cho Đào Hòa Chí, bản thân Hà Du Tinh lại không sai.

Bởi vậy, trong vô thức, Đào Triết cũng dần mềm mỏng với Hà Du Tinh, cậu ta có thể gọi nàng là dì một cách chân thành, dần dần coi nàng như người nhà của mình

Hiện tại nghe được Lâm Mộc Dương nói Hà Du Tinh mang thai, Đào Triết đầu tiên là sửng sốt, theo sau đó là niềm vui trào lên khóe mắt:

"Dì Hà dì mang thai sao không nói sớm? Cha con có biết không?"

Nghĩ đến việc mình sắp sửa có em trai hoặc em gái, trong lòng Đào Triết vô cùng vui sướng.

Chuyện đến mức này dù giấu đi cũng vô dụng, Hà Du Tinh co giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười khô khốc:

"Hai ngày trước dì đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe cũng mới biết, nên còn chưa kịp nói với hai cha con con."

Nói xong lời này, Hà Du Tinh nhìn Lâm Mộc Dương với một cái nhìn phức tạp:

"Không ngờ bạn học của con lại có nhãn lực tốt như vậy, chuyện này cũng có thể nhìn ra."

Nàng mới mang thai được hơn hai tháng, bụng căn bản không hiện rõ, người thường căn bản không nhìn ra được gì.

Nghe xong lời này của Hà Du Tinh, Đào Triết nhớ ra quả thật Hà Du Tinh mới đi khám sức khỏe vào cuối tuần trước, nghĩ kỹ lại, biểu hiện của nàng sau khi từ bệnh viện trở về quả thực có điều gì đó không ổn.

Mặc kệ thế nào, trong nhà sắp nghênh đón thành viên mới, Đào Triết lên tinh thần:

"Cha con mà biết chắc chắn sẽ rất vui."

Ngoài sự vui mừng khôn xiết, Đào Triết lại đổ ánh mắt ngưỡng mộ về phía Lâm Mộc Dương, biểu lộ hết trên khuôn mặt ——

Không hổ là đại sư, cái gì cũng có thể nhìn thấu!

Mà Đào Triết tận đáy lòng bội phục còn Lâm Mộc Dương lại có chút rầu rĩ không vui, cậu nhớ tới dân gian từng nói, phụ nữ mang thai ba tháng không được nói với người ngoài, nếu không sẽ không giữ nổi thai.

Hà Du Tinh không nói, hẳn là cũng là nguyên nhân này.

Là cậu lắm miệng.

Đám nhóc tí hon phát hiện Lâm Mộc Dương đang suy sụp tinh thần, một trong số tụi nhóc khẽ đến cọ cọ vào lỗ tai cậu, âm thầm an ủi ——

Không sao không sao, cậu cũng đâu phải là cố ý.

Thấy nhóc kia đang cọ lỗ lai, những nhóc khác cũng không chịu thua kém, thầm nghĩ —— mình cũng phải an ủi Mộc Mộc mới được.

Vì thế một đám nhóc tiến đến, đứa xoa đầu, đứa cọ mặt, vài đứa còn nắm lấy tay Lâm Mộc Dương khiêu vũ trước mặt cậu, cố gắng khiến cậu vui.



Nhìn đám nhóc đang nhảy nhót trước mặt, Lâm Mộc Dương không biết bọn ẻm đang làm gì: "......"

Tụi nhóc này đột nhiên nổi điên sao?

Đám nhóc tí hon hiểu được ánh mắt của Lâm Mộc Dương: "......"

Mộc Mộc không hiểu phong tình!

Nhưng nhìn đến tụi nhóc lít nhít đang bày trò quỷ vặn vẹo mông, tâm tình Lâm Mộc Dương cảm thấy khá hơn, thu hồi suy nghĩ nhìn ba người Tuân Ngọc, lên tiếng nhắc nhở:

"Tôi muốn mở cửa."

Tuân Ngọc gật đầu: "Mở đi."

Sau khi nghe Lâm Mộc Dương nói vậy, Đào Triết khẩn trương bảo Hà Du Tinh xuống lầu chờ, kẻo lát nữa bị thứ trong phòng dọa sợ.

Hà Du Tinh giơ tay bảo vệ bụng rồi lui một bước, nhưng không rời đi:

"Nhà chúng ta không có thứ gì không sạch sẽ, các con hổ nháo như vậy, dì không yên tâm, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

Hà Du Tinh khăng khăng muốn đi cùng, Đào Triết rất khó xử nhìn về phía Lâm Mộc Dương ——

Bọn mình phải làm gì bây giờ?

Kỳ thật chính Đào Triết cũng muốn vào xem thử, dù sao thì cậu ta cũng chưa từng thấy ai bắt quỷ ngoại trừ trên phim điện ảnh và phim truyền hình.

Lâm Mộc Dương nhìn Đào Triết trên mặt lộ rõ vẻ chờ mong, Hà Du Tinh với vẻ mặt lo lắng cùng Tuân Ngọc trong mắt có chút tò mò. Lâm Mộc Dương cạn ngôn hai giây, cuối cùng cũng đồng ý để bọn họ đi theo.

Yêu cầu duy nhất là, sau khi tiến vào phải thành thật đứng ở sau lưng cậu.

Câu nói phía sau là Lâm Mộc Dương cố ý nói cho Tuân Ngọc nghe, đối diện với ánh mắt của cậu Tuân Ngọc khẽ nhún vai.

Lâm Mộc Dương vặn tay nắm cửa, từ từ mở cửa phòng Đào Triết.

Theo cửa phòng mở ra, phòng Đào Triết cũng chậm rãi bày ra trước mắt Lâm Mộc Dương:

Căn phòng rất lớn, đầu giường dán mấy tấm poster, trên poster là cầu thủ bóng rổ nước ngoài nào đó chơi bóng rất lợi hại, đối diện giường là giá sách và bàn học, trên bàn đặt một số tài liệu học tập cùng sách vở linh tinh, ngoài trừ sách còn có một ít vật trang trí nhỏ.

Sau khi vào cửa, nhìn hắc khí lưu lại bên trong, Lâm Mộc Dương vô thức kéo cổ tay Tuân Ngọc về phía mình:

"Cẩn thận."

Tuân Ngọc đã từng đến phòng của Đào triết, nhìn quanh một vòng cũng không thấy có gì bất thường, hắn liếc nhìn Lâm Mộc Dương đang cản đường:

"Có phát hiện gì không?"

Lâm Mộc Dương quay đầu nhìn Tuân Ngọc: "Muốn biết?"

Nói xong, không đợi Tuân Ngọc trả lời, Lâm Mộc Dương đột nhiên giơ tay vươn ra giá sách, trên giá sách là một người lính giống như đang cầm thương, giáo trong tay.

Ngón trỏ Lâm Mộc Dương chạm lên mũi giáo, khẽ nhấn xuống.

Gặp phải mũi giáo bén nhọn, đầu ngón tay trắng nõn của Lâm Mộc Dương nháy mắt chảy từng giọt máu, Tuân Ngọc theo bản năng nhíu mày:

"Cậu làm gì vậy?"

Dưới ánh mắt nghi ngờ của ba người, Lâm Mộc Dương bôi máu lên giữa mày Tuân Ngọc.

Đầu ngón tay Lâm Mộc Dương có chút lạnh, thời điểm cậu chạm tay đến Tuân Ngọc nhắm mắt lại rồi lui một bước nhỏ, trong lòng suy nghĩ đợi chút nữa hắn sẽ hỏi Lâm Mộc Dương rốt cuộc muốn làm trò mèo gì.

Nhưng đến khi mở mắt ra lần nữa, Tuân Ngọc ngây ngẩn cả người, căn phòng vốn dĩ thoáng đãng, sáng sủa nay đã thay đổi, sương mù đen dày đặc không ngừng tuôn ra bao trùm căn phòng, tối tăm u ám, khiến người ta khó thở.

Ngay khi Tuân Ngọc đang sững sờ, Lâm Mộc Dương dùng cách tương tự, ấn lên trán Đào Triết một chút.

So với Tuân Ngọc, phản ứng của Đào Triết đặc sắc hơn nhiều, nhìn bộ dạng hiện tại của căn phòng chính mình, cậu ta không khỏi chửi thề 'Cái đệt'.

Sau khi mắng căn phòng quỷ dị của mình, Đào Triết trốn sau Lâm Mộc Dương bước một bước.

Lâm Mộc Dương không ngạc nhiên chút nào trước phản ứng của Đào Triết, nhưng sự bình tĩnh của Tuân Ngọc nằm ngoài dự đoán của cậu, khiến cậu không thể không nhìn hắn thêm vài lần.

Đào Triết cao hơn so với Lâm Mộc Dương, giờ phút này trốn sau lưng cậu trông giống như một con chim lớn núp người:

"Bạn, bạn học Lâm, căn phòng này chứa đầy thứ gì vậy? Nhão nhão dính dính thật ghê tởm."

Nghe được ba chữ 'thật ghê tởm', làn sương đen đang trôi nổi liền cứng lại, sau đó trong phòng xuất hiện một cơn gió lạ thổi qua

Tuân Ngọc cũng nhìn thấy, chỉ có Hà Du Tinh là không nhìn thấy gì, thấy căn phòng đột nhiên nổi gió, trong thần sắc mờ mịt còn có chút nôn nóng, hỏi:

"Làm sao vậy, các con thấy cái gì."

Sợ dọa đến Hà Du Tinh đang mang thai, Lâm Mộc Dương không ấn máu lên trán nàng.

Lâm Mộc Dương nhìn làn sương đen đang nhảy nhót nhốn nháo trong phòng, giải thích:

"Đây là Âm Khí."

Đào Triết nổi hết cả da gà, lắp bắp nói mình cũng không làm điều gì hổ thẹn với lòng, thứ này tại sao lại tìm đến mình, tại sao chỉ có phòng cậu ta mới có.

Ánh mắt Lâm Mộc Dương dừng ở trên giường Đào Triết, trả lời một vấn đề trong đó:

"Tại sao nó lại tìm đến cậu, chỉ còn cách hỏi nó mới biết được."

Theo ánh nhìn của Lâm Mộc Dương, đám nhóc tí hon ban đầu còn đi theo cậu giờ thẳng đến giường Đào Triết, thiếu điều tạo thành cái mũi tên chỉ vào giường nói cho Lâm Mộc Dương nơi đó có vấn đề.

Nó trong miệng Lâm Mộc Dương là ai, không cần nói cũng biết, Tuân Ngọc nhìn theo ánh mắt của Lâm Mộc Dương, hắn không nhìn thấy được tụi nhóc, chỉ có thể nhìn thấy sương mù quanh quẩn bên mép giường.

Nhưng rất kỳ quái, sương mù dừng lại cách giường gần một mét, tựa hồ có thứ gì đó bên cạnh giường khiến bọn họ sợ hãi, không dám tiếp cận.

Lâm Mộc Dương vừa đi được hai bước đến cạnh mép giường thì đã bị Tuân Ngọc giữ lại, hắn cau mày nhìn cậu:

"Cậu muốn đi qua đó?"

Lâm Mộc Dương dừng lại một lúc, quay đầu nhìn Tuân Ngọc:

"Cậu còn chưa tin tôi?"

Cậu cho rằng sau khi Tuân Ngọc nhìn thấy mấy thứ này, hẳn phải tin cậu không phải là kẻ lừa đảo.

Tuân Ngọc lắc đầu: "Tôi tin cậu."

Chuyện xảy ra trước mắt quá mức không thể tưởng tượng, Tuân Ngọc cũng một lần nữa đổi mới một chút về thế giới quan, biết trên đời này thật sự có quỷ, cũng tin tưởng Lâm Mộc Dương thật sự có bản lĩnh, nhưng điều này cũng không ngăn hắn cản Lâm Mạt Dương lại.

Thế giới quan là định hướng nhận thức cơ bản của một cá nhân hay xã hội bao gồm toàn bộ kiến thức và quan điểm của các cá nhân hay xã hội. Thế giới quan có thể bao gồm triết học tự nhiên; định đề cơ bản, hiện sinh, và quy chuẩn; hoặc các chủ đề, các giá trị, cảm xúc, và đạo đức. (Theo Wikipedia)



Nhìn Lâm Mộc Dương, Tuân Ngọc từng câu từng chữ mở miệng:

"Cậu cái gì cũng chưa chuẩn bị, rất nguy hiểm."

Đào Triết đang sợ hãi ôm cánh tay của Tấn Vũ, cũng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, bạn học Lâm cậu có muốn chuẩn bị gì đó không? Hoặc có yêu cầu đồ vật gì, bây giờ tôi đi mua giúp cậu."

Lâm Mộc Dương ngơ ngác nhìn hai người: "Chuẩn bị cái gì cơ?"

Đào Triết tuôn ra lời thoại mà cậu ta đã chuẩn bị trước đó: "Thì là kiếm gỗ đào, gạo nếp, tỏi, hoàng phù gì đó ấy."

Đây không phải là tiêu chuẩn bắt quỷ chuẩn phim truyện hay sao?

Tuy rằng từ đáy lòng tin tưởng vào năng lực Lâm Mộc Dương, nhưng nhìn vào hai bàn tay trống trơn của cậu, Đào Triết vẫn không khỏi đổ mồ hôi hộ.

Nghe Đào Triết nói xong, Lâm Mộc Dương: "......"

Kiếm gỗ đào gạo nếp gì đó thì quên đi, cơ mà tỏi... Không phải quỷ hút máu phương tây mới sợ thứ này sao?

Dưới ánh mắt sợ hãi cùng lo lắng của Đào Triết, Lâm Mộc Dương trấn ani:

"Qua âm khí trong phòng cùng với miêu tả của cậu, thứ này đã đi theo cậu ít nhất nửa tháng, nếu nó là lệ quỷ muốn hại cậu, cậu bây giờ đã không còn đứng ở đây đâu."

Trên thế giới có người this người that thì quỷ cũng có quỷ that quỷ this, lệ quỷ, ác quỷ, oan quỷ, chết chìm quỷ....

Ngoại trừ lệ quỷ và ác quỷ, không phải con quỷ nào cũng có tâm hại người.

Đặc biệt là những người chết oan, mặc dù sau khi chết họ biến thành quỷ báo thù, nhưng phần lớn cũng sẽ không làm liên lụy người vô tội.

Đây gọi là "Người không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ ma quỷ gõ cửa."

Lâm Mộc Dương cảm thấy thứ kia cứ quấn lấy Đào Triết, khẳng định là có nguyên nhân khác.

Nó không chịu hiện thân, cho nên cậu chỉ có thể đi tìm nó.

Nghe Lâm Mộc Dương nói vị trong phòng này không hại mình, Đào Triết nhẹ nhàng thở ra, nhưng cứ tưởng tượng đến việc mình ở trong phòng này lâu như vậy khiến da đầu cậu ta tê rần.

Vẫn thấy rợn người.

Hà Du Tinh không biết họ rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì, mày nhăn chặt muốn hỏi Đào Triết, nhưng người này lại nuốt nuốt nước bọt, lòng còn sợ hãi nhìn nàng một cái:

"Dì Hà, tốt hơn hết dì không nên biết thì hơn."

Đào Triết tự xưng là lá gan lớn, nhưng chuyện hôm nay hắn mới đối mặt có chút xíu thôi mà đã sợ đến mức tim đập dồn dập, nếu Hà Du Tinh thật sự thấy rồi, sợ rằng sẽ trực tiếp ngất xỉu mất

Không thể không nói, đôi khi vô tri cũng là một loại hạnh phúc.

Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad của @dromfangare

Đào Triết không nói, lòng tò mò của Hà Du Tinh ngược lại càng nặng, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Mộc Dương, như là muốn từ trên người cậu nhìn ra được gì đó.

Dưới ánh nhìn của ba người, Lâm Mộc Dương đi về phía giường của Đào Triết, còn không quên quay đầu lại nhìn Tuân Ngọc:

"Chốc nữa đừng tới đây."

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc trông giống ông cụ non của Lâm Mộc Dương, Tuân Ngọc có chút buồn cười, nhưng với không khí lúc này hắn biết mình cười lên có chút không thích hợp, vì vậy hắn đành mím môi rồi yên lặng gật đầu.

Lâm Mộc Dương lúc này mới yên tâm quay đầu lại, mà Đào Triết đứng một bên bị xem nhẹ: "?"

Đại sư, trong mắt người có tôi không? Vì sao người chỉ nhắc nhở Tuân Ngọc không nhắc nhở tôi? Vì Tuân Ngọc đẹp trai hơn tôi sao? QAQ

Tuy nhiên ngay sau đó Đào Triết đã tự lý giải nghi vấn của bản thân, Tuân Ngọc và Lâm Mộc Dương là bạn cùng lớp, Lâm Mộc Dương hẳn là vì tình cảm bạn bè nên thân tình nhắc nhở một chút mà thôi.

Thời điểm Lâm Mộc Dương từ từ chậm rãi tới gần mép giường, sương mù màu đen bao quanh giường dường như cảm nhận được ý đồ cậu, nhanh chóng tụ lại thành một quả bóng, chắn trước mặt cậu.

Hai tay Lâm Mộc Dương rũ bên người khẽ giật giật, nhưng không đợi cậu có động tác tiếp theo, đám nhóc tí hon đang nãy giờ luôn ngồi trên giường Đào Triết đột nhiên lao tới, giống như một bàn tay, xẹt qua làn sương mù màu đen xuất hiện trước mặt Lâm Mộc Dương.

Sau khi xé toạc một lỗ thủng trong làn sương mù màu đen dày đặc, đám nhóc tay chống nạnh nhin Lâm Mộc Dương, trên trán thiếu điều dán thêm ba chữ 'Khen tui đi'.

Nhìn ánh mắt mấy nhóc ấy lộ rõ vẻ chờ mong, Lâm Mộc Dương cười cười, không chút do dự thốt lên:

"Giỏi quá à."

Đám nhóc tí hon được khích lệ vui đến độ nhảy nhót trong trong không trung, còn vỗ tay khen ngợi nhau —— Yây, Mộc Mộc khen tui đó!

Tụi nhóc gần như nắm tay nhau đi vòng tròn.

Tuân Ngọc không thể nhìn thấy mấy nhóc, chỉ thấy Lâm Mộc Dương đứng trước mặt đám sương đen một lát, ở giữa liền bị xé toạc, trong lòng kinh ngạc, vừa định nói Lâm Mộc Dương thì ra lợi hại như vậy, giây tiếp theo bèn nghe được Lâm Mộc Dương nói ra câu 'Giỏi quá à'.

Tuân Ngọc sững sờ một lúc rồi bật cười:

Tự khen mình cơ đấy, người này đúng là thành thật đến đáng yêu.

Lâm Mộc Dương vốn không biết Tuân Ngọc đang nghĩ gì, cũng không ngạc nhiên trước hành vi của đám nhóc tí hon, cậu nhẹ nhàng đi qua lớp sương đen đến bên giường với vẻ mặt bình tĩnh.

Đám nhóc này là linh khí của mình, sau khi cậu sinh ra đã đi theo cậu, điều này mãi đến khi Lâm Mộc Dương trọng sinh mới biết được.

Chuẩn xác mà nói, là sau khi đọc bản thảo ông nội lưu lại mới biết được.

Sau khi trọng sinh trở về, Lâm Mộc Dương cũng không giấu cha mẹ việc cậu có thể nhìn thấy quỷ cùng đám nhóc tí hon, nhưng vẫn không nói cho họ biết mình đã trọng sinh.

Đối với việc con trai mình sau khi ngủ dậy liền thức tỉnh kỹ năng Thiên Sư, cha Lâm kinh ngạc đến nỗi đánh rơi đũa xuống bàn ăn.

Sau cùng, ông nội Lâm Mộc Dương đã từ chối dạy ông những kỹ năng của một thiên sư, thứ nhất vì sợ ông chết đói, thứ hai là vì ông thực sự không có tài năng của một thiên sư

Cha Lâm không thể mở thiên nhãn, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của ma quỷ.

Ngày xưa dù ông nội Lâm Mộc Dương có trói quỷ để trước mặt ông, ông cũng không cảm nhận được sự dao động của linh khí.

Sau đủ loại suy xét, ông nội Lâm Mộc Dương cũng từ bỏ ý định để con trai kế thừa y bát của mình, vẫn nên thành thành thật thật đọc sách đi học đi.

Y bát: truyền tâm ấn qua cách "Dĩ tâm truyền tâm" và truyền lại cho những Pháp tự. Biểu tượng của việc "Truyền tâm ấn" là pháp y và Bát, gọi ngắn là "y bát"

Cha Lâm từ trước đến nay tự trách bản thân vì chức thiên sư không được kế thừa tiếp nối, cảm thấy chính mình vô năng.

Cũng vì quá xấu hổ khi nói với con trai rằng mình không có thiên phú gì, cho nên cha Lâm mới luôn nói với Lâm Mộc Dương rằng:

Cha ông không cho ông học.

Hiện tại biết Lâm Mộc Dương có thể thấy quỷ, cha Lâm sửng sốt một hồi lâu, sau khi liên tục xác nhận những gì Lâm Lâm Mộc Dương nói là thật, cơm cũng không thèm ăn, cao hứng phấn chấn đi tìm di vật ông nội Lâm Mộc Dương để lại ——

Một chiếc rương đen nhỏ.

Đưa rương nhỏ cho Lâm Mộc Dương, cha Lâm vẻ mặt trịnh trọng:



"Mộc Dương, trọng trách chấn hưng sự nghiệp của gia tộc nhà họ Lâm, hôm nay ba ba giao cho con."

Cho rằng nói ra chân tướng cha mẹ sẽ coi mình như người ngoài hành tinh Lâm Mộc Dương nhận lấy rương nhỏ, nhìn một bộ nhẹ nhàng thở ra của cha Lâm:

"??"

Đối với người chồng thường xuyên động kinh của mình, mẹ Lâm tập mãi thành thói quen, chỉ chỉ bàn ăn:

"Ăn cơm trước nào hai cha con, đồ ăn nguội rồi đấy."

Sau khi ăn xong Lâm Mộc Dương mang theo chiếc rương nhỏ mà cha cậu coi như trân bảo trở về phòng, sau khi mở ra liền phát hiện bên trong là mấy quyển sách.

Mấy quyển sách nhìn qua đều có dấu vết của năm tháng, sờn rách và cuộn tròn, thoạt nhìn thì chúng có vẻ thường người lật xem.

Lâm Mộc Dương mở ra một vài cuốn sách, liền thấy có người dạy phương pháp phân biệt rõ các loại quỷ cùng với các biện pháp phòng ngừa khi bắt quỷ, cũng có chỗ viết kỹ càng tỉ mỉ về chức thiên sư, cũng như dạy vẽ các loại bùa cùng với tác dụng của chúng.....

Mỗi một cuốn sách nhỏ có thể ghép lại tạo thành một cuốn sách lớn, với tựa đề ——

Nắm tay dạy bạn cách trở thành một thiên sư ưu tú.

Có thể gọi nó là báu vật của thiên sư.

Ngoài trừ sách bên trên trên, phía dưới cùng còn có bản thảo ông nội Lâm Mộc Dương để lại, mặt trên đề cập đến một vài điều về tổ tiên của dòng họ Lâm, còn lại tựa như nhật ký tự thuật của ông.

Trong bản thảo, Lâm Mộc Dương mới biết được mỗi người có huyết mạch thiên sư từ khi sinh ra đều có một tinh thần lực của riêng mình, chỉ có mình mới có thể nhìn thấy.

Năng lực thiên sư càng yếu, khả năng kết nối với tinh thần lực của mình càng yếu, nhìn ra được tinh thần lực của mình càng rõ ràng, chứng tỏ thực lực bản thân càng mạnh, tinh thần lực cũng càng ngày càng mạnh.

Sau khi đạt tới cảnh giới nhất định, thiên sư thậm chí có thể giao tiếp với tinh thần lực của mình mà không bị cản trở, có thể nghe hiểu ngôn ngữ tinh thần.

Tinh thần lực của mỗi người là khác nhau, và hình dạng cũng khác nhau. Tinh thần lực của Lâm Mộc Dương là tụi nhóc tí hon này đây.

Tác dụng của tinh thần lực là rất lớn, giúp dẫn đường cho các hồn ma trong khi thiên sư đang làm việc.

Giống như Lâm Mộc Dương, đám nhóc có thể nhận thức được sự tồn tại của ma quỷ, bởi vì thực chất chúng cũng chỉ là những linh hồn không khác gì ma.

Thậm chí khả năng cảm nhận ma quỷ của chúng còn nhạy hơn cả thiên sư.

Tụi nó nói giường có vấn đề, vậy nhất định là có vấn đề.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Đào Triết, Lâm Mộc Dương đã cẩn thận kiểm tra tất cả chăn và gối trên giường, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Khi Lâm Mộc Dương làm tất cả những điều này, không chỉ có Tuân Ngọc Đào Triết quan tâm đến nhất cử nhất động của cậu, mà còn cả đám sương đen đang tích tụ thành một đoàn ở bên cạnh, dường như có một đôi mắt dài chiếu đến, tựa hổ rình mồi nhìn cậu.

Lâm Mộc Dương đặt chăn bông xuống đất, liếc nhìn màn sương đen hờ hững, đứng thẳng người, đi quanh tấm đệm trần, tự nhủ:

"Rốt cuộc nó ở đâu?"

Trong khi nói, Lâm Mộc Dương ngồi trên tấm nệm trần của Đào Triết, như thể đang thử độ mềm của tấm nệm.

Đào Triết lôi kéo cánh tay Tuân Ngọc, nghi hoặc khó hiểu:

"Tuân Ngọc, không phải đang bắt quỷ sao? Bạn học Lâm đang làm gì vậy?"

Tuân Ngọc lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không biết, dư quang lại quét thấy Hà Du Tinh đang mím chặt môi, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm Lâm Mộc Dương.

Biểu tình Hà Du Tinh, làm Tuân Ngọc nhịn không được nhìn nàng thêm lần nữa.

Hiện tại thời tiết quả thật rất nóng, căn phòng tuy u ám, nhưng hai bên tóc mái của Hà Du Tinh đã chảy mồ hôi ướt nhẹp.

Nghĩ đến nàng đang mang thai, Tuân Ngọc hỏi: "Dì Hà, dì cảm thấy không khỏe sao?"

Hà Du Tinh vẫn luôn theo dõi từng cử động của Lâm Mộc Dương, bị tiếng gọi của Tuân Ngọc làm cho tỉnh táo lại, đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, ánh mắt chợt lóe, miễn cưỡng mà cười cười:

"Có lẽ trong phòng không thông gió, hơi ngột ngạt.."

_tbc_

31/08/2022