Hà Du Tinh đột ngột lên tiếng, ba người một quỷ có mặt ở đây đều quay lại nhìn nàng.
Thấy nàng thừa nhận, Lâm Tinh thiếu chút nữa nhảy lên:
"Nhìn đi, lời em nói là thật mà, bà ta cùng cái tên đạo sĩ thúi kia nói cái gì đều bị em nghe hết rồi!"
Đè lại bả vai Lâm Tinh, Lâm Mộc Dương lấy kẹp tóc đưa cho cô bé, nhằm xoa dịu cảm xúc cáu kỉnh của em.
Đào Triết hoài nghi bản thân bị ảo giác:
"Ý của dì là cha tôi chỉ có thể có một đứa con thôi sao?"
Nhưng lần này Hà Du Tinh không trả lời cậu ta, cắn môi không nói.
Có kẹp tóc, Lâm Tinh mới có thể rời khỏi ngôi nhà này, nửa tháng không gặp, trong lòng nhớ mẹ khôn nguôi, sau khi giơ tay sờ tóc, cô bé hỏi Lâm Mộc Dương:
"Em đi được chưa?"
Tuân Ngọc nhìn nhóc nữ quỷ "Không muốn báo thù à?"
Lâm Tinh liếc nhìn bụng Hà Du Tinh, một bộ đại nhân không chấp tiểu nhân:
"Trong bụng bà ta còn có một sinh mệnh nhỏ, em không muốn so đo với bả nữa."
Lâm Mộc Dương: "Đạo sĩ nhốt em thì sao?"
Lâm Tinh sững sờ, cuối cùng thất vọng thở dài: "Em đánh không lại."
"Nhưng mà quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!"
Có cơ hội thì báo thù.
Sau khi nghe Lâm Tinh nói xong, Tuân Ngọc kinh ngạc nhìn cô bé, hắn không ngờ nhóc quỷ này còn rất tiêu sái.
Cứ như vậy, Lâm Tinh trong lòng nhớ thương mẹ mình rời đi, không khí u ám trong phòng cuối cùng cũng biến mất.
Lâm Tinh rời đi, trong phòng Đào Triết chỉ còn lại Lâm Mộc Dương và Tuân Ngọc, lúc này cả người đều đang quay lại nhìn Hà Du Tinh.
Sau một hồi im lặng, Đào Triết không thể chịu đựng được nữa, khàn giọng nói:
"Dì Hà... tại sao?"
Đến tuổi thanh thiếu niên, hầu như các nam sinh đều không dễ rơi nước mắt được nữa, nhưng lúc này đây Lâm Mộc Dương lại nghe được tiếng nấc nghẹn ngào phát ra từ trong giọng nói Đào Triết.
Những giọt nước mắt chảy dài trên gò má Đào Triết, Hà Du Tinh tránh ánh mắt cậu ta, không trả lời câu hỏi mà chỉ che mặt liên tục nói xin lỗi.
Trái tim Đào Triết lạnh lẽo, cậu ta coi Hà Du Tinh như gia đình của mình, nhưng nàng lại muốn giết cậu ta.
Lâm Mộc Dương chỉ giỏi bắt quỷ, còn mấy vụ xử lý tình huống như hiện tại thì không biết ra sao, cậu đành nhích từng bước nhỏ đến bên cạnh Tuân Ngọc, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, hạ giọng đến khi chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy.
"Chúng ta làm gì tiếp bây giờ?"
Tuân Ngọc nghe xong cúi đầu nhìn cậu, cuối cùng lắc đầu.
Đúng lúc này, Đào Hòa Chí đã tan sở, nghe thấy động tĩnh liền đi lên lầu.
"Chuyện gì thế?"
Nhìn thấy vợ mình bật khóc với khuôn mặt tái mét, Đào Hòa Chí giật mình, nhanh chóng bước tới để an ủi nàng, sau đó hỏi Đào Triết xem chuyện gì đang xảy ra.
Hà Du Tinh vẫn luôn miệng nói xin lỗi, Đào Triết rời ánh mắt khỏi hai nguời họ, khuôn mặt khó coi cùng giọng điệu nghiêm túc:
"Tự cha hỏi dì ta đi."
Đào Hòa Chí nhìn Hà Du Tinh với vẻ mặt trống rỗng
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad của @dromfangare
Chuyện hôm nay thuộc về việc nhà của Đào Triết, Lâm Mộc Dương chỉ có nhiệm vụ đi bắt quỷ, chuyện đã giải quyết xong, không cần cậu ở lại đây nữa.
Phần còn lại giao cho Đào Triết và những người còn lại giải quyết.
Lâm Mộc Dương và Tuân Ngọc cùng nhau rời đi, Đào Triết mất hồn mất vía đưa họ ra tới cửa.
Nhìn Đào Triết như vậy, Tuân Ngọc không đành lòng, hỏi:
"Hay là hôm nay mày đến nhà tao ở trước?"
Đào Triết đột nhiên hoàn hồn, lắc đầu nói vớii Tuân Ngọc: "Không cần, hôm nay nhà tao còn rất nhiều việc phải giải quyết."
Biết cậu ta đang nói đến chuyện gì, Tuân Ngọc cũng không ép, giơ tay vỗ vai cậu ta:
"Hai người cứ nói chuyện nghiêm túc với nhau đi."
Đào Triết chua xót gật gật đầu: "Ừ."
Nói vậy thôi, chứ ai ở đây cũng đều biết nếu chuyện đã tới mức này, chắc chẳn sẽ không có tiến triển gì tốt.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy Đào Triết, Lâm Mộc Dương không quên giơ tay lau vết máu trên trán cậu ta.
Đưa tay lên sờ trán, Đào Triết nhớ ra một chuyện quan trọng, nhìn Lâm Mộc Dương:
"Bạn học Lâm, số tiền còn lại ngày mai tôi chuyển cho cậu sau được không?"
Biết cậu ta bây giờ hẳn đang khó chịu trong lòng, Lâm Mộc Dương gật đầu: "Được, tôi cũng không vội."
Nói xong, Lâm Mộc Dương quay đầu, lại thấy Tuân Ngọc giữa mày sạch sẽ.
Trước ánh mắt của Lâm Mộc Dương, Tuân Ngọc cười cười với cậu: "Tôi tự mình làm, không phiền cậu động tay."
Lâm Mộc Dương gật gật đầu: "Được thôi."
Lâm Mộc Dương đeo cặp sách tạm biệt Đào Triết, tài xế nhà Tuân Ngọc còn vẫn đang đợi ở bên ngoài, thấy bọn họ đi ra thì liền chạy nhanh tới đón.
Tuân Ngọc nhìn Lâm Mộc Dương: "Nhà cậu ở đâu? Muộn như vậy rồi, hay tôi đưa cậu về nhé?"
Lâm Mộc Dương lắc lắc đầu, giơ tay chỉ vào tiểu khu đối diện: "Không cần, nhà tôi ở ngay kia, đi qua đường là tới."
Nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, Tuân Ngọc rõ ràng sửng sốt: "Trùng hợp vậy?"
Lâm Mộc Dương nghe xong cũng sững người, nhìn Tuân Ngọc: "Nhà cậu cũng ở đó à?"
"Ừ." Tuân Ngọc cười gật đầu: "Trùng hợp thật đấy."
Lâm Mộc Dương im lặng, nơi cậu ở hiện tại là sau khi chuyển trường, để thuận tiện cho việc đi học của cậu, cả nhà cậu cũng dọn đến tiểu khu này sống.
Nếu điểm đến mọi người đều giống nhau, Tuân Ngọc bèn bảo tài xế quay về trước, để hắn và Lâm Mộc Dương cùng nhau đi bộ về nhà.
Tài xế nghe xong thì do dự, Tuân Ngọc dở khóc dở cười:
"Đều đã tới cửa nhà rồi, chú Thân còn sợ cháu đi lạc hay sao?"
Chú Thân nghe vậy cảm thấy cũng có lý, đành tự mình lái xe trở về, trước khi đi còn không quên dặn dò hắn chú ý cẩn thận trên đường.
Sau khi chú Thân rời đi, Lâm Mộc Dương và Tuân Ngọc cùng nhau đi về phía cổng tiểu khu Lâm Mộc Dương liếc mắt nhìn Tuân Ngọc một cái, do dự hai giây cuối cùng vẫn mở miệng:
"Cậu hôm nay...."
"Rất xin lỗi....."
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời im lặng nhìn đối phương.
Mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Tuân Ngọc cười trước, nhìn Lâm Mộc Dương: "Cậu nói trước đi."
Lâm Mộc Dương lại lắc đầu hỏi: "Sao cậu lại nói xin lỗi?"
Tuân Ngọc có chút mất tự nhiên, sờ sờ cổ:
"Lúc trước tưởng cậu là kẻ lừa đảo, là tôi không đúng."
Kỳ thật phản ứng Tuân Ngọc rất đỗi bình thường, hiện nay số người tin trên đời thật sự có quỷ không nhiều lắm, thậm chí còn có người thà tin vào phật, còn hơn tin vào quỷ.
Lâm Mộc Dương không bận tâm đến thái độ trước đó của Tuân Ngọc, cũng không để ở trong lòng.
Nhưng cậu không ngờ đến một người như hắn, lại chịu hạ mình xin lỗi người khác.
Vì vậy, Lâm Mộc Dương nở nụ cười thật tươi:
"Không sao đâu, người bình thường gặp phải loại chuyện này cũng phản ứng giống cậu thôi."
Đào Triết sở dĩ tín nhiệm cậu, là bởi vì sự việc buổi sáng, nếu không đối phương nhất định cũng sẽ gọi cậu là kẻ lừa đảo.
Thay vào đó, tụi nhóc tí hon ngồi trên cặp sách của Lâm Mộc Dương lại nhìn Tuân Ngọc với ánh mắt "trẻ con dễ dạy":
Biết mình sai rồi sao chàng trai trẻ.
Tuân Ngọc cũng cười cười, hỏi vu vơ:
"Từ nhỏ cậu đã có thể nhìn thấy được mấy thứ này sao? Không sợ hả?"
Lâm Mộc Dương nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng thành thật mở miệng:
"Nếu như nó đột nhiên xuất hiện trước mặt, lúc ấy tôi vẫn sẽ bị dọa."
Đặc biệt là lũ quỷ chết thảm, sau khi chết biến thành quỷ liền có chút không nỡ nhìn thẳng.
Lúc mới bắt đầu cậu còn sợ mình sẽ bị hù chết, nhưng mà hiện tại đỡ hơn nhiều rồi.
Nghe Lâm Mộc Dương nói xong, Tuân Ngọc có chút bội phục: "Tố chất tâm lý của cậu mạnh thật đấy."
Lâm Mộc Dương cảm thấy năng lực chịu đựng của Tuân Ngọc cũng khá mạnh, vừa rồi cậu có chú ý tới hắn, phát hiện khi Lâm Tinh xuất hiện, sắc mặt Đào Triết chốc xanh lại tím, tím rồi chuyển sang trắng, dường như biến hóa rất nhiều lần, mà Tuân Ngọc từ đầu chí cuối vẫn giữ được nét bình tĩnh.
Thậm chí còn dám mắng lại Lâm Tinh.
Tố chất tâm lý của Tuân Ngọc, người bình thường cũng không sánh được.
Hôm nay hai người gặp nhau lần đầu, đề tài tán gẫu cũng có hạn, Tuân Ngọc vốn không phải là người hay tìm đề tài, nên sau vài câu nói, hai người lại chìm vào im lặng.
Bầu không khí có phần gượng gạo được duy trì cho đến khi cả hai đến tiểu khu.
Tiểu khu nơi hai người ở rất lớn, nhà Lâm Mộc Dương ở trong một tòa chung cư, còn nhà Tuân Ngọc lại ở trong một khu biệt thự.
Sau khi chào tạm biệt Tuân Ngọc, Lâm Mộc Dương đứng đó nhìn chằm chằm bóng lưng hắn vài giây trước khi đi vào thang máy.
Ở nhà Đào Triết làm trì hoãn chút thời gian, hiện tại đã hơn 8 giờ tối, Lâm Mộc Dương mở cửa, liền nhìn thấy cha mẹ đều đã tan tầm trở về.
Thấy Lâm Mộc Dương trở về, cả hai cũng không hỏi nhiều, nói với cậu đồ ăn ở trong nồi còn nóng, có thể trực tiếp ăn, sau đó hỏi cậu trường mới thế nào, giáo viên và bạn học ra sao, có theo kịp được tiến độ học tập hay không.
Lâm Mộc Dương đều trả lời từng câu hỏi một.
Chờ khi cậu ăn xong, cha Lâm đang ngồi trên sô pha chơi Anipop chợt vẫy vẫy tay gọi cậu lại:
"Con trai, lại đây cha hỏi tí."
Lâm Mộc Dương nghe lời đi đến, cha cậu buông điện thoại xuống nhìn cậu:
"Mẹ con bảo hôm nay nhận được tin nhắn từ ngân hàng, nói rằng có một nghìn tệ chuyển vào tài khoản, con về muộn thế này, có phải là ra ngoài đi làm thêm kiếm sống không?"
Lâm Mộc Dương cũng không có ý định giấu giếm họ, bèn đem sự việc hôm nay giản lược qua.
Có một số việc thuộc về quyền riêng tư của Đào Triết, vì vậy Lâm Mộc Dương không nói rõ, chỉ nói cho cha Lâm rằng trong nhà bạn học xảy ra chuyện, nhờ cậu đến xử lý.
Cha Lâm gật gật đầu, lại dặn dò cậu về sau có việc gì cũng nhất định phải nói cho họ biết, làm việc phải cẩn thận chọn lựa, nếu có nguy hiểm thì không cần phải cậy mạnh, mặc kệ thế nào, an toàn quan trọng nhất.
Nói xong cái này, cha Lâm chuyển chủ đề, nói sang buổi báo danh đầu tiên của cậu với trường mới. Bởi hôm nay không có thời gian nên họ không thể đưa cậu đi được, cả hai rất làm tiếc, lại hỏi cậu hôm nay có thuận lợi hay không.
Lâm Mộc Dương hàn huyên với cha hơn mười phút, mẹ Lâm bưng đĩa trái cây ra khỏi phòng bếp, bảo cậu ăn chút trái cây sau bữa tối, lí do là cậu đang tuổi ăn tuổi lớn, phải cân bằng dinh dưỡng mới lớn được.
Lâm Mộc Dương dùng tăm chọc một miếng dứa mới được lấy ra từ trong tủ lạnh, dứa được ngâm qua muối để phân hủy chất protease, bây giờ chỉ còn lại vị ngọt thanh mát lạnh, làm hoa quả tráng miệng thì không có gì hợp hơn.
Đám nhóc tí hon chỉ thấy mà không ăn được, một nhóc hai nhóc nằm úp sấp nhìn miếng dứa, suýt nữa chảy cả nước miếng.
Âu yếm nhìn Lâm Mộc Dương ăn trái cây, mẹ Lâm mẹ oán trách nhìn chồng:
"Anh cũng thật là, Mộc Mộc bận bịu một ngày, về đến nhà còn không được thanh tịnh, cứ lôi kéo đứa nhỏ nói đông nói tây, anh không mệt nhưng con mệt."
Cha Lâm ba cảm thấy oan ức: "Như này không phải là anh đang quan tâm đến con à?"
Quan tâm cũng sai sao?
Mẹ Lâm: "Vậy thì anh cũng phải đợi Mộc Mộc nghỉ một chút chứ."
Cha Lâm không phục: "Cơm nước xong rồi nghỉ ngơi cũng được, anh hỏi con có mấy câu thôi mà."
Lâm Mộc Dương từ lâu đã quen với phương thức ở chung của cha mẹ, ăn xong trái cây liền cầm cặp sách, nói phải về phòng làm bài tập.
Mẹ Lâm nghe xong quay đầu nhìn cậu: "Mộc Mộc, đừng thức khuya mà đi ngủ sớm chút nha con."
Lâm Mộc Dương ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."
Ban một không hổ là hỏa tiễn trong những ban trọng điểm, ngoại trừ hôm nay sinh học không có tiết, còn lại môn nào cũng được giao bài tập về nhà.
Đời trước Lâm Mộc Dương học khoa xã hội, đầu tiên cậu làm hết bài thi ngữ văn cùng tiếng anh mình am hiểu, sau đó đến lượt toán lý hóa thì thở dài.
Hắn đời trước cũng là cao nhị tài trí ban, hiện tại cao nhị cũng vừa mới khai giảng, hắn rơi xuống chương trình học không nhiều lắm, chính là nhất ban học tập nhiệm vụ trọng, ra đề cũng khó, hắn một chốc theo không kịp.
Lâm Mộc Dương gặp được đề khó liền theo thói quen cắn bút, tụi nhóc tí hon nhỏ giọng giao lưu với nhau:
"Thói quen này của Mộc Mộc không tốt đâu, đến sửa."
Nhìn đám nhóc trên bàn lại bắt đầu xì xào với nhau, Lâm Mộc Dương bơ phờ nằm trên bàn, ghen tị nhìn tụi nhỏ rồi thì thào:
"Các cậu không phải học tập, thật tốt."
Nghe giọng điệu ghen tị của Lâm Mộc Dương, đám nhóc nhìn nhau:
"Trông Mộc Mộc có vẻ không vui lắm."
"Bởi vì học tập sao?"
"Hình như là vậy đó."
"Nếu bọn mình giúp cậu ấy cải thiện thành tích học tập, Mộc Mộc có vui hơn không?"
"Chắc vậy rồi, hiện tại Mộc Mộc vẫn là học sinh cao trung, là thời điểm buồn rầu vì thành tích học tập mà."
"......"
Trong khoảng thời gian Lâm Mộc Dương tiếp tục đấu tranh với bài thi, đám nhóc linh hồn của cậu đã trải qua một cuộc thảo luận, cuối cùng đạt được ý kiến đồng nhất, đó chính là ——
Nỗ lực giúp Mộc Mộc nâng cao thành tích học tập! Cố lên!
______
Ngày hôm sau khi đến trường,, Lâm Mộc Dương mới vừa bước vào phòng học liền cảm giác không khí trong phòng học hôm nay khác hôm qua.
Ngoại trừ Tuân Ngọc, cơ hồ toàn ban đều đang nhìn sách làm bài tập.
Lâm Mộc Dương ngồi vào chỗ của mình, Tuân Ngọc quay sang nhìn cậu: "Tới rồi à."
Lâm Mộc Dương cười với hắn: "Buổi sáng tốt lành."
Lý Hà ngồi bên cạnh thấy Tuân Ngọc chủ động chào hỏi Lâm Mộc Dương, há hốc mồm kinh ngạc.
Dùng ánh mắt bát quái quét nhìn hai người Tuân Ngọc cùng Lâm Mộc Dương Lý Hà nghĩ thầm:
Sao lại thế này, mới qua một đêm thôi, không khí giữa hai người liền thay đổi?
Nhưng không đợi Lý Hà bắt đầu bát quái, Tuân Ngọc không mặn không nhạt liếc gã một cái, Lý Hà nháy mắt lúng túng.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Mộc Dương cúi đầu, trầm giọng hỏi:
"Đào Triết thế nào rồi?"
Nhìn xoáy tóc trên đầu Lâm Mộc Dương, Tuân Ngọc lắc đầu:
"Tôi cũng không biết, cậu ta sáng nay không đến trường, gọi điện thoại cũng không bắt máy."
Nghe xong lời này, Lâm Mộc Dương nhíu mày, có chút lo lắng: "Sẽ không có chuyện gì chứ?"
Tuân Ngọc: "Nếu hôm nay cậu ta không đến trường, tôi sẽ đến nhà tìm thử xem."
Lâm Mạt Dương gật đầu, trong lòng vẫn lẩm bẩm - quan hệ của hai người họ thật tốt.
Lâm Mộc Dương và Tuân Ngọc không nói nhiều, cậu lấy sách ra, trầm giọng hỏi Chu Đồng:
"Sao hôm nay mọi người đều khẩn trương như vậy?"
Chu Đồng đang vùi đầu khổ đọc nghe xong ngẩng đầu, sau khi thấy là cậu mới hoàn hồn:
"Ơ đúng rồi, hôm qua quên nói với cậu, hôm nay có bài kiểm tra đó."
Lâm Mộc Dương: "?"
Kiểm tra?!
Lâm Mộc Dương kinh ngạc: "Lúc này mới khai giảng nửa tháng, kiểm tra cái gì được."
Lâm Mộc Dương biết Nhất Cao có thi tuần, thi tháng, nhưng không biết vậy mà còn có khái niệm gọi là thi nửa tháng.
Chu Đồng giải thích với cậu: "Đầu năm học là thi thử. Sau khi thi xong, chỗ ngồi sẽ thay đổi tùy theo kết quả thi.."
Đám nhóc tí hon cũng kinh ngạc, nghĩ thầm —— xong rồi xong rồi, Mộc Mộc vừa tới liền gặp phải bài kiểm tra, lấy thành tích của Mộc Mộc, không chừng phải ngồi bàn cuối mất.
"Thi thử?" Lâm Mộc Dương nhíu mày: "Sao bây giờ mới thi?"
Chu Đồng: "Đáng lẽ tuần trước phải thi, nhưng tuần trước lãnh đạo trường đã đến trường khác học hỏi kinh nghiệm giảng dạy, cho nên mới hoãn sang tuần này."
Sau khi nói xong Chu Đồng tặng cho Lâm Mộc Dương ánh mắt tự cầu phúc:
"Bạn cùng bàn cố lên."
Lâm Mộc Dương: "......"
Các môn thi của Trường Nhất Cao được tổ chức liên tiếp, buổi chiều bắt đầu thi, hoàn thành xong bài thi ngữ văn cùng toán học, sáng mai thi tiếng anh cùng khoa học tổng hợp.
Lâm Mộc Dương trong đầu tính toán thời gian, nếu bây giờ bắt đầu ôn thi thì thời gian nghỉ ngơi chắc cũng đủ thời gian để đi vệ sinh.
Lâm Mộc Dương cảm thấy áp lực rất lớn, âm thanh lật sách đến sột soạt.
Đám nhóc bên cạnh cũng cổ vũ cho cậu ——
Mộc Mộc cố lên, cậu là tuyệt nhất!
Tuân Ngọc nhìn Lâm Mộc Dương vùi đầu khổ học, hoài nghi cậu đang muốn trực tiếp ăn luôn cuốn sách vào miệng, nhét hết kiến thức vào trong bụng.
Bản thân Tuân Ngọc là học thần, trong lòng lắc đầu đối với Lâm Mộc Dương đang ôm chân Phật.
______
Triết lý giảng dạy của trường Nhất Cao là: Mỗi một vị học sinh bước ra cổng trường, đều là học sinh ưu tú toàn diện về đức trí thể mỹ!
Vì vậy, mặc dù buổi chiều sắp bắt đầu kỳ thi, nhưng bài tập chạy giữa các lớp vào buổi sáng cũng không thể lưu lại được.
Trong quá trình chạy, ủy ban thể thao dẫn đầu đội, đội trưởng bên cạnh giám sát, Tuân Ngọc và Lâm Mộc Dương trùng hợp chạy cạnh nhau.
Trong lúc chạy, Tuân Ngọc liên tục nghe thấy Lâm Mộc Dương đang lẩm bẩm điều gì đó, nhưng tiếng bước chân của mọi người trong lớp quá lớn nên hắn không thể nghe thấy.
Tuân Ngọc từ từ đến gần Lâm Mộc Dương, sau khi lắng nghe cẩn thận, hắn mới phát hiện ra trong miệng cậu đang nói đến chính là phương trình phản ứng canxi cacbonat với acid hydrochloric.
Tuân Ngọc: "......"
Người này, giờ tập chạy cũng phải ghi nhớ phương trình hoá học!