Trạm Thị Vương Triều

Trạm Thị Vương Triều - Chương 12-2




Mẫn Tiên Nhu cũng không vội vã quay về phòng, mà ngồi lại ra vẻ như đang ngắm cảnh hồ để cho những kẻ tai mắt kia thò đầu ra nhìn đủ, tận đến khi bị đông lạnh tới nỗi chịu không nổi, mới ngồi kiệu theo cửa ngách trở về phủ Đoan vương. Vừa định thoải mái chui vào ổ chăn nằm tiếp thì lại nghe người hầu báo có Võ Sư Đức cầu kiến, đành phải bất đắc dĩ đến thư phòng.



Võ Sư Đức cung kính thi lễ, sau đó có chút lo lắng hỏi: "Công chúa, tôi vừa nghe báo Liễu Ngọc Lăng đến, chuyện của thiếu niên kia có tin tức rồi ư?"



Mẫn Tiên Nhu hơi hờn giận, "Võ tiên sinh chỉ vì chuyện này mà cầu kiến bổn cung?"



Võ Sư Đức vội hô to: "Công chúa không biết chứ tiểu tử đó thấy thời gian càng kéo càng dài, lại bắt đầu náo loạn. Không thì ngài phái người tới thúc giục Liễu Ngọc Lăng?"



"Cơ trí của Liễu Ngọc Lăng không tệ, nếu thúc giục sẽ khiến nàng ta rối loạn, càng để chuyện xấu hơn thôi." Nét mặt Mẫn Tiên Nhu lạnh lùng, "Tính tình của thiếu niên kia nóng nảy như vậy, sao có thể tiến cung? Nên rèn luyện mài bớt góc cạnh. Võ tiên sinh đã cắm điểm ở kinh thành nhiều năm, đương nhiên chẳng phải loại mãng phu, thủ đoạn càng đa dạng, đối phó với một thiếu niên thì có khó gì? Sai người thường nói bóng nói gió bên tai hắn chút, để cho hắn nuôi hy vọng, rồi lại tiếp tục sai người đả thông tư tưởng là xong. Chuyện quan trọng của ông bây giờ là hãy để ý kỹ nhà họ Viên. Viên gia nhiều thế hệ xuôi nam buôn bán, có nhiều mối liên hệ với triều đình nhỏ của Mẫn Dục, nếu chúng ta được Viên gia che giấu, thì khi tiếp xúc với người của Mẫn Dục sẽ không bị nghi ngờ, việc này không phải chuẩn bị cho bây giờ, mà dành cho tương lai. Ông nhất định phải làm tốt."



"Công chúa yên tâm, Viên Thiếu Hoa không phải con trai trưởng, phía trên còn có hai ca ca, hoàn toàn không có chút ưu thế nào trong việc tranh giành gia sản. Không dựa vào chúng ta, hắn chỉ có thể hai bàn tay trắng. Hiện giờ chúng ta chủ động ra mặt đề xuất, hắn lập tức đồng ý." Võ Sư Đức thầm cười khổ, ông vội vã muốn làm xong việc công chúa căn dặn, còn không phải để sớm bài bố thỏa đáng, tiễn tôn đại phật là công chúa rời đi sao. Hiện giờ mọi việc ở kinh thành tuy nhìn như bình lặng, nhưng thực chất sóng ngầm cuộn trào. Bắc Địch đã cùng triều Tấn đánh vài trận nhỏ ở biên cảnh, ngộ nhỡ lại xảy ra tình trạng nguy cấp giống mấy năm trước, rồi bọn hắn lại tiếp tục đưa ra yêu cầu vô lý về công chúa, không chừng Mẫn Thuân thực sự thỏa hiệp, đến lúc ấy sợ bọn họ có muốn dùng mật đạo để trốn cũng trốn chả xong. Có điều những lo âu này ông không dám nói, lỡ để công chúa nghĩ rằng ông coi nàng như một cục nợ, thì tương lai của ông thật đáng lo.



Mẫn Tiên Nhu hỏi: "Ông đã nói với hắn thế nào?"



Võ Sư Đức đáp: "Tôi không tự mình ra mặt, mà phái thân tín đi, nói rằng phu nhân của chúng tôi và Liễu tiểu thư là bạn bè thân thiết, tình cảm rất thâm hậu. Liễu tiểu thư đã nhờ chúng tôi chăm sóc cho Tam thiếu gia, phu nhân vì thế đã cầu lão gia, nên lúc này đây chúng tôi đến để hợp tác. Người của tôi còn nói với hắn, lão gia của chúng ta có bản lĩnh thông thiên, phu nhân của chúng ta lại cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, chỉ hy vọng sau này khi cứu được Liễu tiểu thư ra rồi, Tam công tử sẽ cùng Liễu tiểu thư kết duyên trăm năm, đừng cô phụ tâm ý của nàng. Viên Thiếu Hoa liền ngay tức khắc đồng ý, còn giơ tay lên trời thề ngay. Chẳng qua hắn cũng vòng vo muốn thăm dò chút tình hình về lão gia, nhưng chúng tôi không hề tiết lộ, thời buổi rối ren, mọi sự đều không thể để cho vương phủ bị liên lụy. Kỳ thật Viên Thiếu Hoa vẫn chưa tin tưởng chúng ta lắm, nhưng vì hiện nay trong tay hắn không có chút tài lực nào, nên đành phải dựa vào chúng ta."



Mẫn Tiên Nhu cười nói: "Đây mới đúng là thực lực thật sự của Võ tiên sinh. Bổn cung hiểu vừa nãy là bởi Võ tiên sinh lo âu đến an toàn của bổn cung, tiên sinh chớ lo, bổn cung đều có tính toán. Còn về Viên gia, bổn cung cần bọn họ chỉ là một con rối."



"Vâng, xin công chúa yên tâm, có Viên Thiếu Hoa ở trong cung cấp tin tức, chúng ta sẽ từ ngoài dùng phương thức tằm ăn chậm rãi thao túng, đợi đến lúc hắn nhận ra được thì, chúng ta chắc chắn đã tóm gọn được Viên gia trong tay." Đối với việc công chúa tức khắc đoán ra tâm tư của mình, Võ Đức Sư đã không còn thấy kinh ngạc. Sau khi cáo từ công chúa, ông nghĩ một hồi rồi quyết định thầm viết một bức mật tấu bày tỏ nỗi âu lo sầu khổ của mình với Đoan vương. Sau khi Trạm Hi nhận được mật tấu thì đương nhiên cũng nóng ruột, ngầm hạ lệnh cho Võ Sư Đức được phép hành sự tùy theo hoàn cảnh. Võ Sư Đức nhận được bức mật thư ấy mời thoáng thở dài nhẹ nhõm, sau đó liền tận lực chờ đợi tin tức của Liễu Ngọc Lăng.



.





Ngày đó sau khi Liễu Ngọc Lăng hồi phủ, vẫn theo lệ Mẫn Huyễn sai người gọi nàng tới hỏi thăm về tình hình công chúa, Liễu Ngọc Lăng nói lại y theo những lời công chúa dặn dò, còn bày tỏ thêm mắm dặm muối về sự quan tâm của công chúa với Mẫn Huyễn. Nữ tử vốn trời sinh nhạy bén với chuyện tình cảm, nói chi đến Liễu Ngọc Lăng còn là một nữ tử thông minh. Qua ánh mắt mà Mẫn Huyễn nhìn công chúa lúc vội vàng chạy tới xem nàng ở đêm Thất Tịch đó, nàng đã lờ mờ nhận ra, và càng thêm khẳng định ý định đó sau tất cả những hành động bao ngày qua của Mẫn Huyễn. Cho nên nàng hiểu rõ nên nói thế nào để làm Mẫn Huyễn vui.



Quả nhiên Mẫn Huyễn rất vui vẻ, LIễu Ngọc Lăng nhân cơ hội ấy liền đề nghị xin được phép mời con gái của Tiền đại phu ở Tế Thế đường đến phủ xem bệnh cho mình, Mẫn Huyễn nhất thời chưa đồng ý, mà nói nàng cứ về đi. Tận đến khi người hầu được phái đi điều tra về báo rằng mấy đời tổ tông của Tiền đại phu đều ở kinh thành, không có gì khả nghi, thì hắn mới sai người báo với Liễu Ngọc Lăng là cho phép nàng mời Tiền cô nương vào phủ. Lúc này Liễu Ngọc Lăng mới an tâm, lập tức cho nha hoàn Đào Nhi ít tiền, bảo nàng hãy thường xuyên qua lại với đám người hầu trong phủ để tìm hiểu tin tức về các cơ thiếp khác. Đào Nhi tâm tư đơn thuần, cứ tưởng tiểu thư nhà mình rốt cục đã có ý thức muốn tranh giành tình cảm, liền vui vẻ đi. Có điều tin tức thu được về đều không có giá trị, chỉ toàn là mấy chuyện về tranh đoạt tình lang, Liễu Ngọc Lăng đành ngày qua ngày chờ đợi cơ hội. Và cuối cùng, cơ hội ấy đã đến trong ngày Đông chí.



.



Ở quốc gia này, ngày Đông chí cũng coi như một ngày trọng đại, gia đình nghèo thì chỉ có thể tổ chức qua loa, nhưng đối với các đại gia đình thì lại cực kỳ bận rộn, quý phủ của Mẫn Huyễn cũng thế. Nào là bày tiệc rượu rồi mới gánh hát, bởi vì trong nội phủ toàn là nữ quyến, cấm kỵ giữa nam nữ rất lớn nên bình thường gánh hát không thể tiến vào. Chỉ có điều hôm nay là ngày lễ nên vì không khí vui vẻ, Mẫn Huyễn đặc biệt cho phép gánh hát được vào, vì thế mà các nữ quyến mới may mắn được xem kịch. Cho dù thế, người được vào trong nội phủ hát khúc cũng chỉ có thể là các thiếu niên còn trẻ tầm mười ba mười bốn tuổi thôi. Mẫn Huyễn rất vui nên cho phép toàn bộ cơ thiếp của mình đều được đi xem hát, trong đó đương nhiên bao gồm cả Liễu Ngọc Lăng. Bởi vì Mẫn Huyễn chưa bao giờ qua đêm ở phòng Liễu Ngọc Lăng, đám người hầu đều biết nàng không được sủng ái, nên đến thông báo cũng rất muộn. Lúc Liễu Ngọc Lăng tới nơi thì vở hát đã bắt đầu, còn Mẫn Huyễn đang được vây giữa bao oanh oanh yến yến muốn tranh giành tình cảm. Vốn Liễu Ngọc Lăng cũng không hứng thú, tính tìm đại một chỗ trống ngồi vào, lúc ngẩng đầu nhìn lên thấy trên sân khấu đều là các thiếu niên đang hát, trong đầu chợt nảy ra một ý, bao suy nghĩ lướt qua cân nhắc khả năng, thoáng chốc nàng đã có tính toán.



Trải qua mấy ngày thám thính, nàng cơ bản biết được những cơ thiếp nào có tính nhiều chuyện, nên lần này cũng cố ý ngồi ở bên cạnh vài cơ thiếp mồm to lắm lời,rồi bày ra bộ dạng cao ngạo, không thèm liếc mắt qua nhìn các nàng. Có một hai người thấy thế còn không nhịn được buông lời châm chọc, nàng cũng không để ý.



Lúc trên đài biểu diễn tới chỗ phấn kích, một thiếu niên giả gái liếc mắt lả lơi, che nửa khuôn mặt xấu hổ xoay người đong đưa ống tay áo, giọng hát tinh tế uyển chuyển phát ra, khiến bao nữ nhân dưới đài nhìn mà đều cầm ngọc phiến che miệng trừng mắt, ngay đến Mẫn Huyễn cũng phải thất thần. Mấy nữ nhân ngồi cạnh Liễu Ngọc Lăng mặc dù cũng nhìn tới ngây ngốc, nhưng vẫn không quản được miệng mình, bắt đầu thì thầm to nhỏ. Liễu Ngọc Lăng dựng thẳng tai lên hết sức chăm chú lắng nghe bọn họ nói.



"Ai du, xem tiểu đán kia kìa, thật tuấn tú quá." Một nữ nhân che miệng cười khanh khách, Liễu Ngọc Lăng cả người căng cứng, biết thời cơ tới rồi, cố ý "Hừ" lạnh một tiếng, âm điệu thể hiện rõ sự xem thường người kia, "Không kiến thức." Thanh âm không lớn, nhưng đủ khiến tất cả mấy phụ nhân gần đó nghe thấy rõ ràng.



Một nữ nhân trong số đó quả nhiên bị thu hút, kỳ quái hỏi: "Ngươi nói gì?"



Liễu Ngọc Lăng liếc xéo qua nàng, ngạo khí nói: "Có nói gì đâu? Mà dù có nói đi nữa thì chỉ muốn cười ngươi đúng là loại chưa từng ra ngoài xã hội. Cậu thiếu niên trên đài kia chẳng qua chỉ là dạng thường bậc trung thôi, chẳng bù với cậu thiếu niên ta đã từng gặp ở phủ công chúa. Người đó mới là bộ dạng phong hoa tuyết nguyệt."



"Ôi ôi ôi..." Nữ nhân kia the thé cất giọng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta còn tưởng muội muội nào đến đây nói chuyện huyên huyên, hóa ra là kẻ hay ỷ vào công chúa. Có phải vị công chúa mà ngoài kia vẫn đồn đại là người bỏ rơi hôn phu, không thèm chú ý lễ giáo còn bất kể đi làm chuyện xằng bậy cùng nữ tử không nhỉ? Thế nào, giờ công chúa lại có hứng thú nuôi tiểu quan à?" Nữ nhân này suốt ngày sống ở trong phủ, mỗi lần nghe được vài tin đồn vụn vặt, thường thích tụm năm tụm ba bàn tán lung tung, nào biết có những điều phải kiêng kỵ.




Trong lòng Liễu Ngọc Lăng mừng rỡ quá đỗi, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ, bật đứng dậy, cầm cái chén trên tay mình ném về phía nữ nhân, nữ nhân đó cũng hét to một tiếng, cầm cái chén của mình ném về phía Liễu Ngọc Lăng, màn náo loạn này dẫn đến bao người tò mò ghé mắt qua.



Mẫn Huyễn rất tức giận, phẫn nộ quát: "Các ngươi đang làm gì đấy?"



Nữ nhân kia vội vàng chạy tới bổ nhào xuống dưới chân Mẫn Huyễn, che mặt khóc lớn, kể lể nói lỗi là của Liễu Ngọc Lăng. Mẫn Huyễn trầm mặt lạnh lùng nhìn Liễu Ngọc Lăng: "Ngươi chưa tới phủ bao lâu, đã bắt đầu học thêu dệt chuyện?"



Liễu Ngọc Lăng cũng đi qua quỳ xuống, bi phẫn đáp: "Hoàng gia minh giám, thiếp thân xưa nay vẫn luôn kính trọng công chúa, dù có phải liều chết cũng quyết không cho bất luận kẻ nào chửi bới công chúa được."



"Chửi bới công chúa?" Mẫn Huyễn nhướn mày, hỏi: "Sao lại thế này?" Chúng nữ tử vừa nghe thấy giọng điệu của Mẫn Huyễn ra chiều khó chịu, lập tức ngừng thở im lặng.



"Khởi bẩm hoàng gia." Liễu Ngọc Lăng chỉ vào nữ nhân kia, oán hận nói: "Vừa nãy khi xem kịch, vị tỷ tỷ này đã nói con hát trên đài kia thật tuấn tú, thiếp thân ngồi ngay bên cạnh đã trả lời rằng, từng ở phủ công chúa nhìn thấy một thiếu niên còn tuấn tú hơn con hát kia gấp trăm lần. Vốn chỉ là dịp lễ cùng ngồi nói chuyện hàn huyên, nào ngờ vị tỷ tỷ này không biết vì sao bỗng nhắc tới công chúa, còn nói cực kỳ khó nghe. Bẩm hoàng gia, chính mắt thiếp thân đã nhìn thấy thủ cung sa của công chúa, làm sao có thể để mặc người khác vu tội công chúa được, nên trong lúc tức giận mới làm ra cử chỉ thất lễ, mong hoàng gia trách phạt."



Mẫn Huyễn vừa nghe đến ba chữ thủ cung sa mắt đã sáng rọi, quay đầu âm tàn nhìn chằm chằm nữ nhân kia, trầm giọng nói: "Ngươi đã nói công chúa thế nào?"




Nữ nhân kia cũng biết không ổn, căng thẳng cười hiền, nói: "Hoàng gia, thiếp là uống quá mấy chén, nhất thời váng đầu, xin hoàng gia..."



"Câm mồm." Mẫn Huyễn quát: "Nói, ngươi đã nói công chúa thế nào?"



Nữ nhân kia cả người run lên, cực lực biện giải cho mình: "Cũng không phải chỉ một mình thiếp nói vậy, tất cả mọi người đều nói công chúa không tuân thủ nữ tắc, bỏ rơi phu quân rồi làm chuyện xằng bậy cùng nữ tử."




"Người đâu, đem con đàn bà ba hoa này kéo ra ngoài dùng gậy đánh chết." Mẫn Huyễn tức đến xanh cả mặt, "Chuyện của hoàng gia mà các ngươi cũng dám chỉ trích phê bình sao? Ngày sau ai dám tiếp tục nói loạn, thì đây chính là kết cục." Nữ nhân kia sợ choáng váng, tận đến khi có người tới lôi nàng ta đi thì mới gào lên thê lương.



Tim Liễu Ngọc Lăng đập "bình bịch" trong ngực, Mẫn Huyễn ý bảo gánh hát tiếp tục, rồi hơi nhích người ngửi ngửi, xác địch trên người Liễu Ngọc Lăng không có mùi lạ, mới nâng nàng dậy, bảo ngồi cạnh hắn, phất tay cho tất cả mọi người lui ra xa, mới hỏi: "Nàng tận mắt nhìn thấy thủ cung sa của công chúa sao? Có thật không?"



Liễu Ngọc Lăng cố nén sợ hãi, gượng cười đáp: "Vào đêm Chức Nữ khi công chúa mời thiếp thân cùng đi cầu phúc, đã không cẩn thận đụng đổ nước trà vào ống tay, lúc thị nữ vội vàng vén tay áo công chúa để bôi thuốc mỡ thì thiếp thân đã vô tình thấy được thủ cung sa. Thiếp thân cũng vô cùng thắc mắc, Hoàng gia, không phải công chúa đã thành thân sao?"



Mẫn Huyễn cười to: "Việc này nàng biết thế là đủ rồi." Hắn vốn tưởng rằng vật chí bảo này đã rơi vào tay Trạm Hi, nào ngờ nàng vẫn là viên ngọc không tỳ vết, tâm tình của hắn khoan khoái, còn ngâm nga theo hí khúc vài câu.



Liễu Ngọc Lăng thấy hắn không hỏi gì về cậu thiếu niên, trong lòng lo lắng, cố ý ai thán nói: "Thiếp thân biết thì có ích gì? Người đời vẫn hiểu lầm công chúa, trong khi công chúa tâm địa thiện lương, hiểu rõ đạo lý và cực kỳ ngay thẳng nên cũng không đi biện giải, nhưng thiếp thân biết trong lòng công chúa rất đau buồn về chuyện này. Gần đây lại càng vì chuyện của một cậu thiếu niên mà buồn bực không thôi. Sức khỏe công chúa vốn yếu, nếu cứ tiếp tục thế này thì biết bao giờ mới khỏe."



"Thiếu niên? Chính là thiếu niên mà nàng nói còn đẹp hơn gấp trăm lần con hát trên đài?" Mẫn Huyễn hứng thú, trong khoảng thời gian này hắn vẫn ngầm đưa rất nhiều thiếu niên tuấn tú tiến cung, đáng tiếc Mẫn Thuân lại chẳng thèm liếc mắt tới một lần.



Lòng Liễu Ngọc Lăng thả lỏng, thở dài một tiếng, bắt đầu bịa lời, "Không biết Hoàng gia còn nhớ ngày công chúa từ chùa Vân Tịnh về kinh không? Trên đường về ấy, công chúa đã ra tay cứu một cậu thiếu niên bị bọn thổ phỉ tàn nhẫn gϊếŧ chết cả nhà. Mấy ngày trước, lúc thiếp thân tới phủ công chúa đã vô tình thấy cậu ta, lúc thiếu niên này được ăn mặc sạch sẽ gọn ghẽ thì ngay tới thiếp thân nhìn thấy cũng tự biết xấu hổ. Vốn công chúa định chờ thương thế của cậu ta tốt lên, sẽ cho ít tiền bạc rồi để cậu ta đi, ai ngờ thiếu niên này kiên quyết không chịu, muốn ở lại phủ công chúa để báo đáp ơn cứu mạng, đây cũng là suy nghĩ thường tình của con người. Đáng tiếc hành động ấy của thiếu niên lại để công chúa rất đau đầu. Mặc dù giờ cậu ta mới là vị thành niên mười ba mười bốn tuổi, nhưng tuổi tác lại xấp xỉ công chúa, đòi ở lại trong phủ công chúa không phải sẽ tạo ra nhiều lời đồn đãi sao? Công chúa định để cậu ta ở phủ Đoan vương, nhưng nghĩ lại, người đời đều biết hai phủ kề sát cạnh, có ở phủ Đoan vương thì người ta cũng nghĩ rằng đó là giấu đầu lòi đuôi. Công chúa từng muốn nhà mẹ đẻ của thiếp thân nhận cậu ta, nhưng Hoàng gia cũng biết đấy, phụ thân của thiếp thân là người rất để ý lễ giáo, bộ dạng của thiếu niên này quá mức xuất sắc đi, nên trong mắt của phụ thân thiếp còn chẳng phải coi như kẻ gây tai họa ư? Thiếp thân nào dám đồng ý."



"Chuyện nào có khó gì? Mấy ngày nữa nàng tới phủ công chúa, dẫn thiếu niên ấy về phủ của bổn cung là được." Mẫn Huyễn cũng tò mò đến tột cùng thì dáng dấp của thiếu niên này ra sao, có điều trên mặt vẫn cố tỏ ra như thường ngày, sau đó hoàn toàn không nhắc tới nữa.



Liễu Ngọc Lăng vui mừng: "Thiếp thân và công chúa xin tạ ơn Hoàng gia." Có điều sau đấy Liễu Ngọc Lăng vẵn không yên lòng, thật vất vả chờ đến lúc tiệc rượu tàn, nàng mới bước nhanh trở về phòng mình, đóng chặt cửa nằm trên giường trùm chăn phát run. Chỉ bởi vì việc mình muốn nhắc tới cậu thiếu niên kia mà một mạng người đã mất. Mình và nàng ta không oán không thù, nàng ta chẳng qua cũng chỉ là bỗ bã vài lời, vậy mà lại bị chết. Từ bao giờ mình cũng đã trở thành kẻ tâm ngoan thủ lạt? Liệu nàng ta có trở về đòi mạng mình hay không? Liệu tương lai sau này mình có phải xuống địa ngục?



Liên tiếp mấy ngày sau đó Liễu Ngọc Lăng đều gặp ác mộng, còn cậu thiếu niên thì thuận lợi vào trong phủ Mẫn Huyễn.