Trạm Thị Vương Triều

Trạm Thị Vương Triều - Chương 12-3




Ở đêm trước khi đi, Võ Đức Sư tới gặp cậu ta nói: "Trong cung đều có người lo liệu cho ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, mặc dù là hôn quân, nhưng quanh người lão ta luôn được canh gác sâm nghiêm, còn biết bao ám vệ ẩn nấp bên cạnh thời thời khắc khắc trông chừng ngươi nữa. Coi như ngươi có ở ngay sát bên hoàng đế, cũng chưa chắc đâm chết được lão ta. Đưa ngươi vào cung không phải để ngươi uổng mạng, chúng ta cũng không yêu cầu gì với ngươi cả, chỉ cần ngươi lưu ý tới những tin tức có liên quan tới Đoan vương là đủ rồi. Tương lai nếu ngươi thật sự được sủng ái, nhất định phải cẩn thận với người tên Triệu Phúc Toàn. Gã ta theo hoàng đế đã vài chục năm, rất gian xảo, ngươi cần tìm cách ly gián gã ta và hoàng đế, để gã không được tín nhiệm nữa thì ngươi mới được an toàn. Còn chuyện báo thù của ngươi, hãy cân nhắc kỹ hơn, vì chuyện này không chỉ hại tới Đoan vương mà còn sẽ liên lụy tới công chúa. Dùng dao găm độc dược để báo thù luôn là hạ sách, ngươi có thân thể có dung mạo này... Năm rộng tháng dài, còn sợ phúc thọ của hoàng thượng kéo dài nổi sao?" Ý của lời này rất rõ ràng, chính là bảo thiếu niên hãy nên dùng sắc gϊếŧ người.



Thiếu niên cúi thấp đầu, nhẹ nhàng gật một cái, Võ Sư Đức lại hỏi: "Ngươi còn yêu cầu gì không?"



Lúc này thiếu niên mới chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh: "Tôi chỉ xin được lần nữa gặp mặt công chúa."



Ánh nhìn tỏa sáng lung linh ấy như đâm xuyên vào tim Võ Sư Đức, ông khẽ thở dài, đúng là công chúa đoán trúng mọi điều. Lòng ông thầm thấy tiếc thương cho người thiếu niên, gật đầu đáp: "Vậy đi theo ta."



.



Khi tới một sân viện, Võ Sư Đức bảo thiếu niên ở ngoài chờ, lòng dạ giả dối đi vào thông báo, không bao lâu sau, chỉ có nha hoàn Dậu Dương đi ra cùng Võ Sư Đức, nói với thiếu niên: "Công chúa nói, ngươi khăng khăng muốn tiến thân vào hiểm cảnh, người quả thực không đành lòng gặp, chỉ cho ngươi hai chữ, bảo trọng. Công chúa còn bảo ta nói cho ngươi biết, phần mộ của người nhà ngươi đã được xây đắp đàng hoàng, vào ngày giỗ và lễ Thanh Minh, người đều sẽ phái vài thân tín đi cúng mộ."



Thiếu niên hai mắt rưng rưng ánh lên sự bi tráng, chậm rãi quỳ xuống trước cửa phòng, cao giọng nói: "Đại ân đại đức của công chúa, thảo dân không cách nào báo đáp. Thảo dân biết chuyện giữa người và Đoan vương gia, thảo dân không cần biết Đoan vương gia là nam hay nữ, không cần biết những lời đồn đãi nhảm nhí bên ngoài, chỉ cầu mong công chúa được hạnh phúc vui vẻ. Ở trong lòng thảo dân, công chúa chính là thần nữ, thiên hạ này không có bất cứ nam tử nào có thể xứng đôi với người, chỉ nử tử hiếm thấy như Đoan vương mới có thể. Thảo dân có thể góp chút sức hèn này cho Đoan vương cũng là phúc phần của thảo dân. Thảo dân xin chúc phúc cho công chúa và Đoan vương gia trăm năm hảo hợp đầu bạc răng long." Nói rồi trùng điệp dập đầu ba cái, theo chân Võ Sư Đức rời đi.



Dậu Dương nhìn theo bóng lưng của cậu, vô nghĩa nhún vai, vừa mới xoay người định bước vào phòng thì chợt nghe thấy có tiếng chén trà rơi xuống đất, nàng vội lao vào nhìn. Mẫn Tiên Nhu thẫn thờ nhìn chằm chằm những mảnh sứ vỡ trên mặt đất, khóe miệng vô thức nở một nụ cười buồn, lẩm bẩm nói: "Trạm Hi, không thể ngờ người ngoài đầu tiên chúc phúc chúng ta lại chính là cậu thiếu niên mà em cố ý hãm hại. Trạm Hi, lời chúc phúc của cậu ta nhất định sẽ ứng nghiệm."



Dậu Dương và Thân Cúc thoáng liếc nhau, cùng khẽ giọng gọi "Công chúa", các nàng chưa bao giờ từng nhìn thấy công chúa như vậy, vô cùng lo lắng.



Mẫn Tiên Nhu phất tay, đã khôi phục trạng thái bình thường, "Chỉ là buột miệng nói ra thôi." Kỳ thật đến cùng, nàng chẳng qua vẫn là một nữ tử mười lăm tuổi.





.



Mùng một tháng Giêng năm Trường Thọ thứ năm mươi mốt, Mẫn Huyễn tới dâng tặng quà biếu của mình cho phụ hoàng. Mẫn Thuân muốn nhận cả quà biếu cùng thiếu niên bưng quà, trong lòng Mẫn Huyễn đắc ý vạn phần. Lần đầu tiên lúc hắn thấy cậu thiếu niên này đã cực kỳ vui vẻ. Hắn bất ngờ trước bộ dáng quả thực bất phàm của thiếu niên, trong lòng đầy tràn vui mừng vì cuối cùng đã có được một quân cờ tuyệt hảo để đặt bên người Mẫn Thuân. Tuy nhiên hắn vẫn không dám dễ dàng tin tưởng thiếu niên, vẫn luôn cảm thấy thiếu niên này nhìn thật quen mắt, hỏi tâm phúc, bọn hắn đều nói chưa từng thấy lần nào. Thật ra những tâm phúc kia chỉ liếc mắt qua liền thấy, bộ dạng của thiếu niên này rất giống Mẫn Huyễn khi còn trẻ, chỉ là không dám nói lời thật. Dâng một người có bộ dạng giống như mình tới cho cha, há không phải loạn luận à, ai dám đưa đầu ra nhận rủi ro chứ? Mẫn Huyễn vẫn không yên lòng, phái người đi điều tra mười tám đời tổ tông nhà thiếu niên, xác định quả thực không vấn đề, mới huấn luyện một thời gian ngắn rồi đưa cậu theo vào cung. Nhìn thấy ánh mắt của Mẫn Thuân sững sờ nhìn cậu, là hắn biết nước cờ này mình đi đúng rồi.



.




Mẫn Thuân thô bạo tàn khốc, ngay đến huynh đệ ruột thịt cũng không bỏ qua, nhiều năm như vậy ngồi trên ngôi hoàng đế, không biết lão đã gϊếŧ hại bao nhiêu người, đã lây dính bao nhiêu máu tươi, lão không hề tin cái gì gọi là địa ngục nhân quả, nhưng khi thấy cậu thiếu niên ấy, trong đầu lão bỗng nảy lên hai chữ luân hồi. Đây là trời cao ưu ái ban cho mình sao? Để cho mình tới lúc già nhận được niềm an ủi? Lão thiếu chút nữa đã lệ tràn mắt, cũng may nhiều năm làm hoàng đế, lão vẫn học được khống chế cảm xúc bản thân. Đêm đó lão như ăn phải mỵ thuốc lập tức sủng ái thiếu niên.



Trên giường rồng, Mẫn Thuân vuốt ve da thịt trơn mềm của thiếu niên, thỏa mãn hỏi: "Ngươi tên gì?"



"Phạm Dân An." Thiếu niên cố nén ghê tởm, đờ đẫn trả lời.



"Vậy sau này trẫm gọi ngươi là Trĩ Nhi được không?"



"Trĩ Nhi? Đây là tên mụ của Dân An, sao hoàng thượng lại biết vậy?" Thiếu niên đáp theo lời dặn của Võ Sư Đức.



Mẫn Thuân như bị thứ gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bật ngồi dậy, tỉ mỉ nhìn chăm chú khuôn mặt thiếu niên, sau đó bỗng nhiên ôm lấy cậu, khóc không thành tiếng, "Trẫm đã là hoàng đế, sẽ không để ngươi chịu khổ nữa. Trẫm sẽ đối tốt với ngươi, tốt hơn so với bất luận kẻ nào trên đời này." Lời thổ lộ tâm tình kiên trinh nồng thắm ấy hoàn toàn không giống sẽ phát ra từ miệng một hoàng đế, để lòng thiếu niên khe khẽ động. Cậu thầm cảnh cáo chính mình, Hôn quân này không đáng được thương hại, huyết hải thâm cừu của nhà mình không thể không báo. Cậu nghiêng đầu nhìn cây nến đỏ sắp cháy hết, nén lại bi thương trong lòng, từ đó về sau trên đời này không còn thảo dân tầm thường Phạm Dân An nữa, chỉ có Trĩ Nhi lấy sắc độc người.




Từ khi Trĩ Nhi trở thành bảo bối trong lòng Mẫn Thuân thì Triệu Phúc Toàn rất mẫn tuệ phát giác điều lạ, vị 'mỹ nhân' mới tấn phong này hình như cực kỳ bất mãn với gã, thường xuyên sẽ tìm lý do mắng gã vài câu. Lúc đầu gã không quá để ý, ở trong cung suốt mấy chục năm nào đã có ai đấu thắng được gã đâu? Từ đầu đến cuối không phải bên người hoàng đế vẫn chỉ có mình gã đấy sao? Có cơ hội, gã cũng lén quanh co lòng vòng nói với Mẫn Thuân những lo lắng của gã về Trĩ Nhi, sợ rằng đó là mật thám được cài vào, khuyên Mẫn Thuân nếu chỉ chơi đùa thì nên bỏ sớm. Nào ngờ Mẫn Thuân lại trầm mặt, lúc này gã mới cảm thấy không ổn, từ đó thu liễm thái độ hơn, trở nên ăn nói khép nép. Trĩ Nhi thấy gã như thế, càng hay tìm cách khó xử gã.



.



Tháng giêng còn chưa qua, ở ngoài tiền tuyến đã có chiến báo, Bắc Địch lại đang rục rịch. Đầu xuân vốn là thời kỳ chuẩn bị gieo hạt, trăm vạn gánh lương thực mà triều Tấn hứa chỉ mới đưa một nửa, Bắc Địch đương nhiên không chịu bỏ qua, lại dùng hỏa lực để thị uy. Việc này khiến hang ổ của Mẫn Thuân cũng cháy, vội vã phái người đi phía nam trù lương. Mặc dù đã dự liệu Mẫn Dục sẽ âm thầm giở thủ đoạn, lại không ngờ lần này Mẫn Dục tỏ thái độ cường ngạnh. Đây đúng là thời gian mấu chốt đoạt vị, đương nhiên Mẫn Dục không có khả năng tiếp tục giống như xưa đối với người nào cũng bày ra dáng vẻ hiền vương, nếu thật sự để triều đình lấy đi nhiều lương như vậy, thì lấy gì để nuôi quân đội của y? Người của Mẫn Thuân dốc hết cả vốn liếng mới lo liệu được một nửa, đưa đi cho Bắc Địch mới tạm thời yên ổn được một thời gian, giờ lại tập trung hỏa lực đòi lương, lúc này Mẫn Thuân tức giận đến ngã bệnh. Vốn thân thể đã già nua khí huyết hao hụt cần phải tĩnh dưỡng, lại bất ngờ xuất hiện 'chí bảo' không thể bỏ mặc, tình cảm dồn nén suốt mấy chục năm qua cứ thế bừng lên cần phát tiết, hận không thể lúc nào cũng dính vào nhau, bù đắp bao thiệt thòi trước kia. Thân thể Mẫn Thuân cứ thế ngày càng sa sút, Triệu Phúc Toàn nhìn không được, âm thầm bắt tay vào tìm đường rút lui cho mình. Chỉ là giữa bốn phe thế lực, ba huynh đệ Mẫn thị và Đoan vương, gã đến cùng vẫn chưa biết nên đầu phục ai, rất chi do dự.



Tất cả điều ấy Mẫn Tiên Nhu đều nhìn rõ, nàng quyết định vào cung gặp Triệu Phúc Toàn. Võ Sư Đức lại lo lắng nói: "Huynh đệ Mẫn thị cũng lấy lòng Triệu Phúc Toàn rất nhiều, nhưng lão hồ ly này lại quá giảo hoạt, cái gì cũng nhận, chỉ là không biểu lộ rõ thái độ của mình. Nếu công chúa tùy tiện tới, cho gã biết được ý đồ của chúng ta, ngộ nhỡ gã ấy cắn ngược lại, thì công chúa à, tình cảnh của người sẽ không hay."



Mẫn Tiên Nhu khẽ cười cười, "Huynh đệ Mẫn thị đã dùng sai 'mồi' rồi. Muốn để cáo già ăn nhất định phải dùng mồi ít nguy hiểm nhất. Bổn cung tự mình đến đưa 'mồi' chính là lợi thế, chắc chắn gã ta sẽ động tâm. Bổn cung muốn ông tìm một tòa nhà, đã làm xong chưa?"



Võ Sư Đức nâng hai tay dâng khế đất và khế ước mua nhà tới, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Công chúa quyết không được mạo hiểm, không bằng để tôi bảo người ở trong cung nói với gã ta một tiếng là được." Hiện giờ cứ đụng tới vấn đề an toàn của công chúa, là ông lại cảm thấy lo âu bất an, hoàn toàn mất hết sáng suốt.




Mẫn Tiên Nhu không để ý tới ông, chọn một ngày nắng xuân rực rỡ, ngồi xe ngọc nhàn nhã vào cung, vẫn như cũ lấy cớ muốn thăm hỏi phụ hoàng. Mẫn Thuân cũng theo thường lệ lại không tiếp, phái Triệu Phúc Toàn ra thoái thác.



"Triệu công công, có thể dời bước nói chuyện chút không?" Mẫn Tiên Nhu tươi cười xán lạn, làm lão thái giám cũng phải đỏ bừng mặt. Rốt cục vẫn là kẻ cáo già, gã đảo mắt, thấy xung quanh chỉ có mấy tiểu thái giám đang trực, liền xoay người đưa tay làm ra thế "xin mời", cười nói: "Để lão nô đưa công chúa ra xe ngọc." Nhìn như gã đang cùng công chúa song hành, nhưng thực ra là bước lùi sau công chúa nửa bước, hơi nghiêng người quét mắt tới lui. Người muốn sinh tồn được ở nơi giống như hoàng cung, thì nhất định phải có lòng cảnh giác.



Mẫn Tiên Nhu cười nhạt: "Triệu công công không cần phải như thế, mấy vị tỳ nữ này của bổn cung tai thính mắt tinh, có cách xa một dặm vẫn nghe rõ mọi âm thanh như thường."




Triệu Phúc Toàn giật nẩy người, theo bản năng nhìn hai tỳ nữ kia, bộ dạng bình thường không có gì đặc biệt, vài lần trước tiến cung gã cũng gặp, quả thật không nhìn ra có công phu thượng thừa như thế. Gã cũng là người thông minh, cười trừ nói: "Bây giờ lão nô mới biết, lời nói của người không thể tin, ánh mắt cũng không thể tin được. Hôm nay công chúa tìm lão nô có việc gì, xin cứ nói thẳng."



Mẫn Tiên Nhu nói: "Triệu công công là người thông minh, bổn cung cũng không có ý định vòng vo. Bổn cung muốn công công trợ giúp Đoan vương một tay."



Triệu Phúc Toàn sảng khoái hỏi: "Trợ giúp như thế nào?"



Mẫn Tiên Nhu biết Triệu Phúc Toàn dù nhanh chóng tỏ ra đồng ý như vậy, cũng không thể hiện gã đã thần phục mình, Lão hồ ly này đã xé bỏ lớp ngụy trang, là đang chờ đợi điều kiện của mình đây mà. Mẫn Tiên Nhu đã định liệu trước, đáp: "Công công ở trong cung bao năm qua có gì mà không rõ, vua nào triều thần nấy. Cho dù công công có lập nên công lao bằng trời, cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, điều huynh đệ Mẫn thị có thể hứa cho ông chẳng qua cũng chỉ là tiền tài cùng quyền thế. Nhưng ở trong nội cung này, chức vị của công công đã ở trên đỉnh, còn có thể cao hơn được nữa sao? Dựa vào thủ đoạn bao năm qua của công công, chắc hẳn tiền bạc cũng không thiếu. Bổn cung sẽ không hứa những điều ngon ngọt hư vô kia." Mẫn Tiên Nhu lấy ra hai tờ khế ước nhà cùng khế đất đưa cho gã, "Với hiểu biết của công công ở hoàng cung này bao năm, phàm là người họ Mẫn, ai sẽ thật sự giúp ông yên tâm? Nếu đổi thiên rồi, bổn cung hứa sẽ cho ông tương lai được an dưỡng tuổi già trong kinh. Công công có thể thu nhận vài nghĩa tử, hưởng thụ niềm vui gia đình, tuyệt sẽ không có người quấy rối. Đương nhiên, bổn cung cũng sẽ tuyệt đối để ông có mạng hưởng phúc."



Triệu Phúc Toàn kinh ngạc trước việc công chúa hiểu thấu đáo tâm tư của gã. Gã sở dĩ chưa đồng ý hợp tác với huynh đệ Mẫn thị chính là vì nỗi băn khoăn lớn nhất đó. Huynh đệ Mẫn thị hứa cho gã càng nhiều quyền nhiều lợi, thì sẽ muốn gã làm việc càng nguy hiểm. Có mạng mới tham, chứ mất mạng thì sao xài? Chuyện ngu xuẩn thế chắc chắn gã sẽ không làm. Huống chi gã biết quá nhiều bí mật hoàng triều, chỉ cần Mẫn thị cầm quyền thì đừng mong tới việc được xuất cung. Thân phận của gã cũng quá khó xử, ngày sau bất kể trợ giúp con trai nào của hoàng thượng đăng cơ, thì bọn họ đều có thái giám tâm phúc của riêng mình, lúc đó gã đáng là gì nữa, càng khỏi nói giữ được tánh mạng. Nhưng chỉ cần Đoan vương lên, bí mật tiền triều ai còn để ý. Có điều gã vẫn muốn nghe thử yêu cầu của công chúa, việc sẽ toi mạng gã nhất quyết sẽ không làm. Gã nhanh chóng cất khế ước nhà và đất vào lòng, cung kính hỏi: "Công chúa có cao kiến gì?"



"Một tờ thánh chỉ trống có ấn ngọc tỷ, và..." Mẫn Tiên Nhu cười ngạo nghễ, "Lúc đổi thiên, mong công công có thể bảo vệ tốt cho ngọc tỷ."



Triệu Phúc Toàn không thể tin là chuyện lại đơn giản như vậy, gã là tổng quản thái giám, lén trộm một tờ thánh chỉ trống đã ấn ngọc tỷ dễ như trở bàn tay. Còn bảo vệ cho ngọc tỷ càng không khó, lúc đổi thiên chắc chắn tình cảnh sẽ hỗn loạn vô cùng, chỉ cần tùy tiện ném ngọc tỷ xuống một giếng cạn nào đó, đảm bảo không ai tìm ra. Chỉ là thật sự đơn giản như vậy? Gã ngẫm nghĩ, dù thật thế thì sao, dù sao cũng không nguy hiểm gì. Hơn nữa công chúa còn tự mình đứng trước mặt gã lộ ra ý đồ thật, đích thị là không sợ gã bán đứng, thiệt tình muốn mượn sức gã. Trước cứ thử công chúa một hồi, rồi lại cẩn thận tính sau vậy. Khi đã có quyết định,gã cũng nghiêm túc lại nói: "Công chúa, lão nô tin công chúa, cũng chỉ tin công chúa thôi. Lão nô còn phải đi hầu hạ hoàng thượng, không thể cùng công chúa nói thêm nữa, xin cáo lui." Thời buổi rối ren, gã sợ người khác có thể mượn tên công chúa gài gã vào bẫy.



Mẫn Tiên Nhu biết đây là vì tính gã rất cẩn thận, cũng không giữ nữa, mà gật đầu đồng ý cho gã lui, sau đó ngẩng đầu hứng ánh mặt trời nhẹ nhàng đi về.