[Trạm Trừng] Thanh Cái

Chương 3




Đối với Lam Vong Cơ mà nói, phố xá Vân Mộng là một địa phương tràn ngập sự mới lạ.

Thứ nhất hắn rất ít khi ra khỏi phủ, thứ hai Cô Tô chỉ cùng Lan Lăng, Vân Mộng giao nhau ở biên giới, nhưng Vân Mộng lại có rất nhiều khách thương Tây Vực lui tới, người đi lại trên đường từ diện mạo, ăn mặc đến lời nói, hành động, cử chỉ hoa hoè loè loẹt, phong phú hơn Cô Tô rất nhiều.

Trong phố xá sầm uất, rộn ràng, nhốn nháo này, không thể thấy được tửu lâu nơi Hứa tướng quốc đã xảy ra chuyện.

Gã sai vặt đứng bên ngoài nhã gian lầu hai tươi cười đi đến nghênh đón, hành lễ với người trong phủ Âu Dương trước: "Tiên sinh mạnh khoẻ."

Hắn quay lại cung kính khom người với Lam Vong Cơ: " Thỉnh an Hàm Quang Quân."

Mày Lam Vong Cơ hơi hơi giật, gật đầu đi vào phòng.

Trong phòng tràn ngập một chút hương khí kỳ dị nhạt nhẽo, Lam Vong Cơ nhìn qua một vòng, đi đến bên chiếc lập lư ở giác phòng, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa tro trong lò hương.

Hắn ngửi ngửi đầu ngón tay, mở miệng hỏi: "Đây là hương gì?"

"Cái này ——" gã sai vặt kéo dài giọng, Lam Vong Cơ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt hắn mới từ trên người gia thần Âu Dương thu hồi.

"Đây là hương liệu đặc biệt của tiểu điếm." Gã sai vặt cong eo, không một câu dư thừa.

Lam Vong Cơ quay người lại, dùng ngón tay khảy khảy tro hương. . ngôn tình sủng

"Tất cả nhã gian trong cửa hàng các ngươi đều dùng hương này?"

"Không...... Sai."

Lam Vong Cơ thu tay về, chậm rãi đi đến bên cạnh gã sai vặt.

"Ngươi làm việc ở chỗ này, bao nhiêu lâu rồi?"

Gã sai vặt sảng khoái đáp: "Bảy năm."

"Xem chừng không ngắn." Lam Vong Cơ gật đầu: "Tướng quốc tới đây đều do ngươi hầu hạ sao?"

"Đúng vậy." gã sai vặt tựa hồ sửng sốt một chút, lại nói thêm một câu: "Khách nhân nhã gian luôn luôn do tiểu nhân hầu hạ."

Lam Vong Cơ liếc mắt đánh giá gã sai vặt kia một cái, không tiếp tục đặt câu hỏi. Hắn ở trong phòng xem xét khắp nơi một phen, lại dừng bước trước một cái lò đồng.

Lò đồng này được điêu khắc tinh tế, rất là hoa mỹ, chỉ là ở phía trên lò có một cái miệng sưởng chén đồng, so với lò khí hắn dùng để nấu nước uống trà hàng ngày có chút bất đồng.

"Vật này dùng để làm gì?"

Gã sai vặt ngây người ngẩn ngơ dường như không đoán được tại sao lại có vấn đề này.

"Hàm Quang Quân không uống rượu, cho nên không biết." Gia thần Âu Dương đứng bên mở miệng nói: "Đây là lò chuyên dùng để làm ấm rượu, tửu lầu hiển nhiên phải có, không có gì lạ."

Lam Vong Cơ ngưng lại, sao hắn biết được rằng bản thân không uống rượu?

Nhưng hắn nhanh chóng hiểu được, hôm qua biểu hiện của mình trong yến hội chỉ sợ mấy vị thần tử đã truyền tai nhau cả rồi.

Lam Vong Cơ có chút không được tự nhiên mà xoa xoa lò đồng bên bàn gỗ vuông, trên bàn này còn lưu lại một mảng lớn dấu vết đỏ sậm.

"Tướng quốc bị ám sát ở đây?"

Gia thần gật đầu: "Theo phân phó của Âu Dương tiên sinh, hết thảy đồ vật bài trí nơi đây đều không có người đụng qua."

"Ngày đó ——" ánh mắt Lam Vong Cơ di chuyển giữa gia thần cùng gã sai vặt, đột nhiên sửa miệng lại: "Hồ sơ vụ án này hiện ở nơi nào?"

Gia thần yên lặng đứng ở một bên, không có trả lời ngay.

"Chắc hẳn là ở phủ Âu Dương." Mặt Lam Vong Cơ vô biểu tình mà nhìn vị gia thần kia: "Còn nhờ tiên sinh vất vả đi lại một chuyến, ta muốn xem hồ sơ vụ án này."

Chân gia thần vẫn không nhúc nhích: "Tài liệu hồ sơ không dễ chọn đọc, xin Hàm Quang Quân thứ tội."

"Được." Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn xuống: "Vậy thì ngươi kể lại chi tiết cho ta nghe."

"Nhưng mà......" Hắn dùng ngón tay mảnh dài vẽ lại vết máu bên cạnh bàn, lạnh như băng mở miệng: "Ngày nào đó ta mời quân thượng cùng chọn đọc hồ sơ tài liệu, nếu cùng lời ngươi nói ngày hôm nay có nửa phần sai lệch thì đó là do ngươi cố ý lừa gạt."

Sắc mặt gia thần trầm xuống.

Cho Hàm Quang Quân xem hồ sơ tất nhiên sẽ khiến gia chủ không vui, nhưng xem ra hôm nay nếu theo suy nghĩ chính hắn chọn lựa ban đầu mà nói, ngày sau rất có khả năng bị vị Hàm Quang Quân hành sự khác người này chụp cho cái mũ lừa trên gạt dưới.

Cái nào ít có hại thì chọn cái đó, huống chi gia chủ vốn phân phó qua không nên chọc giận vị công tử này, hắn xem hồ sơ, chuyện này không hẳn là không thể giải thích. Suy nghĩ lay chuyển, gia thần quyết đoán chắp tay: "Mời Hàm Quang Quân chờ một chút."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở hắt ra, đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Thế mà vừa nãy hắn bất tri bất giác dùng khí thế để áp người, trong khi lúc xưa hắn cực kỳ khinh thường việc này.

Hắn giơ tay đè đè huyệt Thái Dương, ép bản thân đem lực chú ý trở về án tử.

Hồ sơ án mạng Tướng quốc không dày, Lam Vong Cơ đọc xong, cũng chỉ mới qua thời gian cơm trưa. Một khắc hắn cũng không muốn trì hoãn, lập tức thúc ngựa hồi cung, muốn gặp Giang Trừng.

Không nghĩ tới người đứng ngoài thư phòng Giang Trừng nối liền không dứt, chờ đến khi thái dương nghiêng về phía Tây, mới có người tới gọi Lam Vong Cơ đi vào.

Trong phòng chỉ có ba người, Giang Trừng ngồi ở ở giữa, Tiểu Hà đứng hầu một bên, Ngụy Vô Tiện đứng trước bàn.

Lam Vong Cơ khom mình hành lễ.

Giang Trừng mỉm cười nói: "Tục vụ quấn thân, chậm trễ Hàm Quang Quân, chớ trách."

Lam Vong Cơ ngẩng đầu đang muốn nói chuyện, đối diện với ánh mắt Ngụy Vô Tiện, đột nhiên lại ngậm miệng.

Giang Trừng ho nhẹ một tiếng: "Hàm Quang Quân, cứ nói đừng ngại."

Lam Vong Cơ vẫn không mở miệng.

Giang Trừng gõ gõ mặt bàn: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đi ra ngoài."

Ngụy Vô Tiện trợn tròn đôi mắt, đột nhiên quay đầu lại.

Giang Trừng hơi hơi nâng cằm, lặp lại nói: "Đi ra ngoài."

Ngụy Vô Tiện tàn nhẫn đập chuôi kiếm bên hông một chút, đi ngang qua bên người Lam Vong Cơ lại hừ mạnh một tiếng.

Lam Vong Cơ không dao động chút nào, đợi Ngụy Vô Tiện đóng cửa lại, hắn mới mở miệng nói: "Quân Thượng, cái chết của Hứa Tương, Âu Dương thượng khanh có điểm khả nghi."

"Hửm?" Giang Trừng nghiêng người về phía trước: "Tại sao lại nói như thế?"

Lam Vong Cơ kể sơ qua những việc đã chứng kiến ở tửu lâu hôm nay, nói: "Ta vừa tới Vân Mộng, nhất thời hứng trí đi tửu lầu, gã sai vặt thế nhưng biết danh hào của ta để mà kêu, hiển nhiên Âu Dương tiên sinh đã sớm nhắc tới."

"Âu Dương tiên sinh sợ trễ nải khách quý, phân phó thuộc hạ trước, cũng không lạ kỳ."

"Nếu thế thì trước khi trả lời còn cần đánh mắt với gia thần, cũng là lễ nghĩa Vân Mộng?"

Giang Trừng cười khẽ: "Xem ra câu trả lời của gã sai vặt này không hợp ý Hàm Quang Quân."

"Ta chỉ là muốn nghe lời nói thật." Lam Vong Cơ phất phất ống tay áo.

Giang Trừng rất hứng thú mà hỏi: "Trong mắt Hàm Quang Quân cái gì gọi là nói thật?"

Lam Vong Cơ nâng mi, nhàn nhạt nhìn Giang Trừng: "Gã sai vặt nói, tất cả nhã gian đều dùng mùi thơm lạ lùng, hắn nhiều năm ra vào chỗ đó, thế nhưng trên người lại không dính một chút mùi hương?"

"Trong tiệm dùng mùi thơm lạ lùng nhưng chưa chắc chỉ có một loại, có lẽ là mới vừa đổi." Giang Trừng ngồi dựa lưng vào ghế: "Hàm Quang Quân sợ là lo lắng nhiều."

"Không phải do ta đa nghi." Lam Vong Cơ ngữ khí kiên định: "Mặc dù là mới đổi, nếu tất cả nhã gian cùng dùng, hành lang kia hiển nhiên phải có mùi thơm lạ lùng quanh quẩn, nhưng hương khí ngoài cửa tạp nham, hiển nhiên hương liệu các gian không tương đồng."

"Hàm Quang Quân tâm tư tỉ mỉ." Hai tròng mắt Giang Trừng híp lại, buông xuống quyển sách vẫn luôn nắm trong tay: "Coi như gã sai vặt có giấu giếm điểm này, tửu lầu theo yêu cầu khách nhân mà đổi hương, thì như thế nào?"

"Nếu tuỳ người đổi hương yêu thích." Lam Vong Cơ tựa hồ đối với lời này rất là tán đồng, cầm lòng không đậu gật gật đầu: "Tửu lầu kia hành sự đúng là như thế."

"Trong lúc chờ đợi hồ sơ, ta từng thấy gã sai vặt kia bưng lư hương ra vào phòng, nhưng mà ——" Lam Vong Cơ dừng một chút: "Lư hương nơi nhã gian mà Hứa Tương ở kia rất không tiện để đưa đi."

"Tro trong lò hương kia còn vết tích, không hề hỗ tạp." Hắn nhìn Giang Trừng: "Nếu suy nghĩ của ta không sai, Hứa Tương hẳn là khách quen của tửu lầu, nhã gian cùng mùi thơm lạ lùng đó, chuyên dùng cho hắn."

Giang Trừng nghe, cũng không có phản ứng đặc biệt gì.

Mày Lam Vong Cơ chậm rãi nhíu lại: "Khách quen hay không có thể hỏi để biết, hồ sơ thế nhưng không hề ghi lại, chỉ nói Âu Dương thượng khanh ngẫu nhiên nhận được lời mời thì phát hiện Tướng quốc bị ám sát"

"Lời nói che che giấu giấu như thế, Quân Thượng chẳng lẽ không nghi ngờ?"

"Hàm Quang Quân muốn nói, Âu Dương tiên sinh đây là mời gặp mặt riêng." Giang Trừng cười nói: "Đều là trọng thần, dù có gặp riêng cũng không có gì không ổn."

"Nếu đã minh bạch, hà tất che lấp? Huống chi người phát hiện thi thể đầu tiên cũng là người dễ gian lận nhất." Lam Vong Cơ nhíu mày càng chặt: "Quân Thượng, người đã nghi thì không nên dùng."

Giang Trừng như có như không thở dài.

"Bổn vương không thể so với Hàm Quang Quân."

Hắn thu hồi tầm mắt, một lần nữa mở quyển sách trên bàn: "Nơi này của Bổn Vương, chỉ có dùng người thì không nghi."

Dù thế nào thì Lam Vong Cơ cũng không nghĩ tới, chính mình tốn một phen miệng lưỡi như thế, chỉ nhận được mấy chữ "Dùng người thì không nghi".

Hắn không tự chủ được mà tiến tới hai bước: "Quân Thượng!"

"Hàm Quang Quân không cần lo lắng." Giang trừng đánh gãy hắn: "Án tử dù sao cũng phải chậm rãi tra xét, Bổn Vương sẽ không xử oan Hàm Quang Quân."

"Bôn ba nửa ngày, trước khi tiệc tối bắt đầu thì Hàm Quang Quân cũng nên tranh thủ nghỉ ngơi một chút."

Thanh âm Giang Trừng không nhanh không chậm, trong đôi mắt lưu ly nhạt màu của Lam Vong Cơ nói không nên lời là thất vọng hay phẫn nộ.

Hắn còn nghĩ rằng người này chịu nghe lời hắn nói.

Chẳng lẽ chỉ vì là trọng thần, hắn không dám động sao?

Không biết lý do, trong đầu Lam Vong Cơ đột nhiên nảy ra một ý niệm —— nếu là thiếu niên sắc bén trong bức họa kia, nhất định sẽ không như thế.

Đáng tiếc.

Hắn không có hành lễ, lập tức lui ra ngoài.

Lam Vong Cơ vừa ra khỏi cửa, Giang Trừng liền nở nụ cười.

"Tiểu Hà," hắn quay đầu đi: "Hôm qua ngươi còn nói hắn là một tên ngốc."

"Hôm nay thì thế nào?"

"Hôm nay sao?" Tròng mắt Tiểu Hà xoay chuyển: "Tuy không giống đồ ngốc, lại là người tính tình thẳng thắn."

"Thẳng thắn? Nếu hắn thẳng thắn sẽ không biết rõ còn cố hỏi gã sai vặt kia, cũng không đòi được bộ hồ sơ kia." Giang Trừng cười nói: "Ngươi không nên thấy hắn đẹp rồi để cho hắn lừa."

"Tiểu Hà nói hắn đẹp khi nào?" Tiểu Hà mở miệng, cong mi cười nói: "Trong mắt Tiểu Hà, chỉ có Chủ Thượng đẹp nhất."

Giang Trừng dùng quyển sách gõ gõ đầu Tiểu Hà, giả vờ tức giận nói: "Toàn nói dối."

"Chủ thượng vốn dĩ đẹp." Hai con mắt Tiểu Hà lấp loé ánh sáng: "Chỉ là ——"

Nàng chỉ chỉ giữa mày của mình: "Chủ Thượng nếu có thể bớt hao tâm, thì càng đẹp mắt."

Giang Trừng theo bản năng mà xoa xoa giữa mày của mình, nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Ta đẹp thì có tác dụng gì?"