[Trạm Trừng] Thanh Cái

Chương 4




Lam Vong Cơ vốn nghĩ rằng có thể một mình thanh thanh tĩnh tĩnh dùng bữa tối nhưng không nghĩ tới lại trở thành "Khách quý" được mời đến yến hội.

Để mà so sánh yến hội tối nay, thì tràng diện ngày hôm qua chỉ có thể tính là tiệc tư nhân.

Trong bữa tiệc có không ít người Lam Vong Cơ đã từng gặp ở bên ngoài thư phòng của Giang Trừng, đều là quan chức nhiều nơi của Vân Mộng, xem ra hôm nay là đại yến quân thần.

Mời Lam Vong Cơ ngồi vào vị trí cùng lắm chỉ là xuất phát từ lễ tiết, cho nên tuy hắn ngồi ở hàng đầu cũng không có người nào cùng hắn nói chuyện, nhưng ngồi quá gần, tầm mắt dù vô tình hay cố ý cuối cùng đều quét đến trên người Giang Trừng.

Hắn vẫn khoác kiện áo tím kia, hình như có chút vô tâm mà nghe chúng thần a dua nịnh nọt, ngẫu nhiên nâng môi, phân phát chút ban thưởng.

Trên mặt Lam Vong Cơ hiện lên một tia khinh thường như có như không.

Lực chú ý của Giang Trừng không nằm ở chỗ Lam Vong Cơ, hắn đang nói chuyện cùng với một vị quan chức, giữa mặt mày lộ ra sự khen ngợi.

"Phạm tiên sinh vẫn luôn quản lý mục thuế ruộng dưới trướng quận huyện rất rành mạch, có thể thấy tiên sinh có tâm."

Vị Phạm tiên sinh được khen ngợi vội vàng khom người: "Được Vương Thượng tín nhiệm, hạ thần tự nhiên cúc cung tận tụy."

Giang Trừng cười nói: "Vân Mộng nếu có thêm vài người thần tử như tiên sinh đây, bổn vương đã có thể bớt lo."

Lập tức có mấy người xuôi theo ý Giang Trừng thổi phồng Phạm tiên sinh một phen, nhân tiện thể hiện lòng trung tâm của mình.

Giang Trừng gật đầu, giống như là rất vừa lòng.

"Nhưng mà Phạm tiên sinh à," ngón tay hắn hướng về phía thần tử kia gõ gõ, giọng nói rất là tùy ý: "Ngươi có biết ở Dặc Dương của ngươi có một hộ gia đình họ Cao?"

Thần tử kia run rẩy mạnh một lúc, thanh âm cũng không thoát khỏi mà hơi run: "Thần...... Thần......"

Lam Vong Cơ cảm thấy kỳ quái, nhịn không được ngước mắt nhìn thoáng qua.

"Thần...... Không biết Vương Thượng nói hộ Cao gia chính là...... hộ nào?"

"Còn có hộ nào?" Trên mặt Giang Trừng mang theo ý cười nhạt: "Phạm tiên sinh làm việc cẩn thận đến vậy, thế nhưng tại sao không phát hiện dưới trướng thiếu một hộ hào môn Cao gia này?"

"Thuế ruộng Cao gia này —— giao đi đâu vậy?"

Thanh âm Giang Trừng không mang tức giận, không khí trong điện lại nháy mắt trở nên ngưng trọng.

"Cao...... Cao......" Cái trán Phạm tiên sinh thấm ra một tầng mồ hôi mỏng: "Có lẽ là hạ thần nhất thời sơ xuất......"

"Ai, sổ sách của Phạm tiên sinh làm rất xinh đẹp, sơ xuất đâu ra." Giang Trừng nghiêng người dựa vào vương toạ, chậm rãi nói: "Nên giao hay không giao, tự nhiên muốn tránh cũng không được, bổn vương chỉ là tò mò, thuế ruộng đất Dặc Dương mấy năm nay nộp lên trên cao như thế, Phạm tiên sinh bóc lột ở nơi nào vậy?"

Lời này vừa nói, sắc mặt đại đa số thần tử đều rất khó coi.

"Vương Thượng! Thần, thần......" Phạm tiên sinh bùm một tiếng quỳ xuống, tựa hồ còn muốn biện giải vài câu nhưng lại ý thức được bây giờ cãi chày cãi cối cũng vô vụng, nâng đầu đập thẳng xuống nền đất kêu bang bang.

"Vương Thượng tha tội! Vương Thượng tha tội!"

"Bổn vương kế nhiệm ba năm." Giang Trừng dường như đang lầm bầm lầu bầu nhưng thần tử đầy điện đều nghe được thanh âm rõ ràng: "Mọi việc đều bất quá tam."

Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng nói: "Kéo đi ra ngoài, chém đi."

Quần thần lặng ngắt như tờ, Lam Vong Cơ có chút ngây người.

Giang Trừng giống như không có việc gì mà búng búng ngón tay, lại kêu lên —— "Thôi tiên sinh?"

Tên quan chức bị kêu tên hai chân lập tức mềm nhũn, gần như khóc nức nở: "Vương Thượng tha mạng! Tha mạng!"

Giang Trừng cười một tiếng: "Thôi tiên sinh là phó quan Dặc Dương, vốn có trách nhiệm can gián, thế nhưng chỉ biết kêu tha mạng sao?"

Cả người Thôi phó quan phát run, câu tha mạng cũng không dám hô.

"Giao cho ngươi cái chức phó quan này thật là làm khó ngươi." Giang Trừng nhàn nhạt nói: "Sau yến hội thì về quê đi, đỡ phải ngày ngày lo lắng đề phòng, muốn an dưỡng cũng không được."

Thôi phó quan nhặt được một mạng, bị doạ đến mức cả người gần như nằm liệt, hai tên cận vệ tiến đến đưa hắn trở về chỗ ngồi.

Khi Giang Trừng tiếp tục mở miệng, đầu quả tim của mấy quan viên đồng loạt run lên.

Nhưng mà lần này hắn không có gọi quan viên địa phương, mà chuyển hướng về phía Âu Dương thượng khanh gần đó.

Nghe được tên mình, Âu Dương thượng khanh chậm rãi đứng dậy hành lễ: "Có lão thần."

Rốt cuộc hắn vẫn là người đứng ở địa vị cao lâu năm, trong bầu không khí căng thẳng này thanh âm hắn vẫn vững vàng như cũ, tự xưng lão thần, thể hiện thân phận.

Thanh âm Giang Trừng có chút lạnh: "Bổn Vương nhớ rõ, Phạm tiên sinh năm đó hẳn là gia thần của tiên sinh?"

Âu Dương chậm rãi quỳ xuống: "Lão thần nhìn người không rõ, xin Vương Thượng giáng tội."

Giang Trừng trầm mặc trong chốc lát.

"Chó dù có nghe lời, thả đi ra ngoài lâu rồi không khỏi sinh ra vài phần dã tính." Hắn không nhìn Âu Dương, chỉ tự mình nói: "Giáng tội thì có thể miễn, chỉ là vất vả Âu Dương tiên sinh đi thu dọn việc ở Dặc Dương "

Ánh mắt Giang Trừng đảo qua thứ tự quần thần: "Sau này chư vị muốn lui tới kết giao bạn bè, cũng nên nhìn cẩn thận một chút."

Những quan viên mới vừa tâng bốc Phạm tiên sinh chôn đầu sâu xuống đất, thở mạnh cũng không dám.

Một lúc lâu sau, Giang Trừng đột nhiên cười.

"Xem ra bổn vương đã phá hư nhã hứng của các vị." Hắn phất tay nói: "Kêu nhóm nhạc sư tiến vào."

Tiếng nhạc làm dịu trạng thái vốn đang căng thẳng, thoáng chốc không khí trong điện lại trở nên sôi động.

Giang Trừng nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn. Quần thần nhẹ nhàng thở ra nhưng dường như không có ai dám ngẩng đầu.

Ngồi giữa mọi người, Lam Vong Cơ có chút bất ngờ nhìn chằm chằm Giang Trừng.

Cảm giác nhìn không rõ khi mới gặp kia lần thứ hai lại trở nên mãnh liệt, đến khi Nguỵ Vô Tiện bắn qua đây ánh nhìn đầy địch ý, hắn mới yên lặng thu hồi tầm mắt.

Tiếng nhạc du dương ở trong điện chậm rãi lưu chuyển, dường như Giang Trừng nghĩ đến chuyện gì đó, bỗng chốc mở mắt.

"Diêu tiên sinh," Thanh âm hắn nhẹ nhàng: "Nghe nói trong phủ của ngươi mới có vài vị ca cơ Tây Vực đến, khi nào thì mời tới để Bổn Vương được kiến thức một chút?"

"Cạch" một tiếng giòn vang, là vị thiếu niên ngồi sau Diêu thượng khanh lỡ tay làm nghiêng chén rượu.

Diêu thượng khanh quay đầu lại căm tức liếc mắt một cái, xoay người về phía Giang Trừng cúi xuống nói: "Khuyển tử thất lễ, Vương Thượng thứ tội."

Giang Trừng vẫy vẫy tay.

"Bẩm Vương Thượng." Diêu thượng khanh lại bái một cái: "Ca cơ trong phủ của thần đều là người Vân Mộng, chỉ là mấy đứa nhỏ ham chơi, thỉnh thoảng đổi sang cách trang điểm Tây Vực, chỉ sợ đã gây ra hiểu lầm."

"Ồ?" Giang Trừng cười nói: "Tuy rằng Vân Mộng ta có luật cấm cận thần cùng Tây Vực không được thông thương lui tới, ca vũ thì không sao, Diêu tiên sinh cũng không nên vì muốn tránh tị hiềm mà lừa gạt Bổn Vương."

"Thần không dám." Diêu thượng khanh bái một cái thật sâu: "Trong phủ của thần xác thật không có ca cơ Tây Vực."

"Vậy thì thôi." Giang Trừng không hề truy vấn thêm, duỗi tay bưng chén rượu

"Mấy năm nay Bổn Vương bận việc trong quân, khiến Diêu tiên sinh cùng Âu Dương tiên sinh lo lắng chính sự không ít, vất vả."

Hai vị thượng khanh đều bưng chén rượu lên, đều nói là bổn phận của thần.

"Việc quân doanh Bổn Vương cũng ngu ngốc" Giang Trừng uống rượu, nhẹ nhàng cười nói: "Ngày sau hai vị tiên sinh có thể nhàn nhã chút."

Lam Vong Cơ mơ màng nhận ra bản thân sai rồi.

Giang Trừng trước mắt hắn có lẽ không phải là thiếu niên trong bức hoạ kia, nhưng ở dưới lớp áo gấm, có một thứ gì đó càng sắc bén, càng trí mạng hơn so với năm ấy.

Đêm đã khuya, Hàm Quang Quân luôn luôn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật lại ngủ không được, hắn khoác áo đi ra cửa viện, phía sau có mấy tên cận vệ vô thanh vô tức đi theo.

Biệt uyển Lam Vong Cơ đang ở tuy rằng thuộc địa phận quản hạt trong cung nhưng vẫn cách chỗ ở của Giang Trừng mấy đường tường viện, hắn liếc nhìn cửa cung đang đóng chặt, quay đầu đi qua một phương hướng khác.

Đêm ở Vân Mộng cũng không hề yên tĩnh,

Lam Vong Cơ né tránh người đi đường ra vào đầu hẻm theo bản năng, bất tri bất giác đi tới tường thành. Tường cao che khuất ánh trăng trong sáng, Lam Vong Cơ bước tiếp, đột nhiên trong bóng đêm có vài đường ánh kiếm im ắng tụ tập về phía này.

Lam Vong Cơ quay người rút kiếm, đảo mắt đã qua mấy hiệp.

Cận vệ phía sau sôi nổi rút kiếm tiến lên nhưng khi bước đến gần thì đều dừng lại động tác. Trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện mấy người thân thủ bất phàm, Lam Vong Cơ đánh nửa ngày vẫn không thể thoát thân, kiếm chiêu dưới tay dần dần sắc bén.

Đang đánh đến mức không phân thắng bại, có người đứng một bên lên tiếng: "Dừng tay."

Đang trong trận chiến thế nhưng mấy người kia lại nhanh chóng ngừng kiếm, chỉnh chỉnh tề tề nhìn về một hướng.

Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn theo, không khỏi có chút kinh ngạc.

Không nghĩ tới ở trong thành lúc nửa đêm cư nhiên sẽ gặp được Giang Trừng.

Giang trừng đứng phía sau cận vệ, tầm mắt lạnh lùng quét về phía mấy người bên cạnh Lam Vong Cơ.

"Mấy người các ngươi lại đây."

Nhóm cận vệ đi theo Lam Vong Cơ vội vàng tiến lên hành lễ.

"Các ngươi đi theo Hàm Quang Quân để làm gì?"

"Thưa Chủ Thượng, chúng thần phụng mệnh bảo hộ Hàm Quang Quân."

"Biết là tốt." Giang Trừng gật đầu: "Phạt một tháng bổng lộc, cùng với hai mươi trượng"

Lam Vong Cơ sửng sốt, giờ mới hiểu rõ Giang Trừng là đang phạt bọn họ vì đã khoanh đứng nhìn lúc hắn bị tập kích.

Hắn thu bội kiếm về, nhàn nhạt nói: "Ta vốn không cần người bảo vệ, hà tất phải phạt."

"Ân tình này Hàm Quang Quân sợ là không thể làm." Giang Trừng cong cong môi: "Đã nhận lệnh thì không nên quên bổn phận, dù có nhận ra là cận vệ của Bổn Vương, cũng không thể ngoại lệ."

Giang Trừng phất tay đuổi thị vệ đứng trước qua một bên, chậm rãi đi đến chỗ Lam Vong Cơ: "Trời đã khuya mà Hàm Quang Quân lại đến đây, chẳng lẽ không quen ngủ ở biệt uyển kia?"

Lam Vong Cơ không có trả lời, tầm mắt vẫn luôn đảo xung quanh Giang Trừng.

"Hàm Quang Quân tìm ai?" Giang Trừng cười nói: "Canh giờ này, bọn họ đã đi ngủ cả rồi."

Lam Vong Cơ vốn không có ý muốn tìm ai, hắn chỉ nghĩ rằng bên người Giang Trừng lúc nào cũng phải có Nguỵ Vô Tiện hoặc vị tỳ nữ tên Tiểu Hà đi theo. Giang Trừng vừa hỏi, đột nhiên hắn có chút quẫn bách mở miệng, nói câu trước với câu sau không có chút liên quan gì: "Ta không muốn có người đi theo."

Lời vừa ra khỏi miệng, gương mặt hắn có chút nóng lên, sao giống như tự bản thân khen ngược muốn thưởng như vậy.

Giang Trừng hơi kinh ngạc, trên mặt hiện lên ý cười nhợt nhạt: "Chuyện này, bổn vương có thương cũng không giúp gì được."

Hắn chỉ chỉ phía sau, ghé sát vào lỗ tai Lam Vong Cơ nói nhỏ: "Ngươi nhìn, người đi theo bổn vương còn nhiều hơn cơ."

Đột nhiên Lam Vong Cơ nhớ tới chỉ cách đây mấy canh giờ, Giang Trừng cười nhợt nhạt giống như vậy, nhẹ nhàng bâng quơ mà giết một người, tha một người, tựa hồ còn doạ hai vị trọng thần một phen khiếp vía.

Nhưng mà ở trong bóng đêm u ám ý cười này lại không giống như đang giả bộ.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng di chuyển một bước kéo ra khoảng cách với Giang Trừng: "Đêm khuya thế này, Quân Thượng ở đây làm cái gì?"

"À." Giang Trừng nâng eo đứng thẳng: "Năm nay nước mưa đầy đủ, bổn vương đi ra ngoài thành nhìn đường thuỷ một lúc."

Lam Vong Cơ theo bản năng liếc mắt nhìn về phía sau Giang Trừng, ánh mắt đụng phải mấy tên cận vệ vừa mới giao thủ, không tự giác nhíu nhíu mi.

Giang Trừng khẽ cười nói: "Bọn họ mang chức trách trong người, Hàm Quang Quân đừng trách."

"Bổn vương thay bọn họ nhận lỗi," Đột nhiên Giang Trừng nhớ tới cái gì, mò tay vào ngực lấy ra món trang sức toàn thân được chạm rỗng tinh xảo: "Cái này do Tiểu Hà mới chọn ra từ mấy món lễ vật tiến cống, nói là......"

"Nói là......" Đồ trang sức ở trong tay hắn đảo qua đảo lại, hắn tựa hồ rất là buồn rầu: "Hình như là có cơ quan gì đó......"

Lam Vong Cơ nhìn mày Giang Trừng hơi hơi nhăn lại, nhịn không được chạm vào lòng bàn tay hắn gõ gõ điều tuệ dưới đáy món trang sức.

Món trang sức từ từ mở ra toàn bộ, nguyên lai là một đóa hoa sen chín cánh chậm rãi xoay tròn.

"Ban đầu vốn là muốn đưa cho Hàm Quang Quân món đồ chơi hay ho này để bồi tội," Giang Trừng nâng khoé môi nói một câu: "Không nghĩ tới Bổn Vương bêu xấu."

"Dường như trong phủ của Hàm Quang Quân cũng không thiếu mấy món đồ này."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu: "Thư các bên trong phủ có nhiều sách nói đến cơ quan mà thôi."

"Nghe nói Hàm Quang Quân yêu sách đã lâu," Giang Trừng gật gật đầu: "Vân Mộng tuy không bằng tàng thư Cô Tô cả ngàn vạn cuốn nhưng thư các trong cung vẫn có thể giải buồn."

Hắn nâng tay lên, nói: "Ngày mai Bổn Vương truyền lệnh, cho Hàm Quang Quân vào Các đọc sách, coi như đây là lời tạ lỗi của Bổn Vương."