Trân Bảo Thái Tử

Trân Bảo Thái Tử - Chương 4




Lễ ăn mừng năm mới vừa qua, dưới sự trợ giúp của Lam Ngâm, ta đã hiểu biết được các bộ phận chức vụ của quan lại trong triều.



Lam Ngâm, vốn là nữ nhi của Lễ bộ thị lang nên cũng biết đôi chút chuyện trong triều, trước đó nàng còn muốn tham gia vào hội thi tuyển quan lễ bộ trong triều cho nên đã có chuẩn bị trước một ít hiểu biết về tình hình chung trong triều, mặc dù sau này gả tiến cung như đối với các quan lại trong triều vẫn có chút hiểu biết, vì giúp Ta, nàng mới thường vào thư phòng tìm kiếm những tài liệu liên quan đến lễ nghi trong triều đưa cho ta tham khảo.



Bởi vậy trong thời gian này, Ta thường dậy sớm mỗi ngày luyện Thái Cực quyền rồi lại trở về thư phòng vùi đầu đọc sách.



Trên bàn lúc này luôn chất đầy hai đống sách mà Lam Ngâm từ tàng thư thất vì ta chọn lựa ra, ta cúi đầu cầm lấy quyển sách lật đến trang mà ngày hôm qua ta đánh dấu trước khi ta dừng đọc.



Lại lật đến một trang tiếp, ta đột nhiên nhìn thấy trên trang sách hé ra một tờ giấy, ta ngạc nhiên một lúc rồi ngẩng đầu, dò xét mang nhìn Lam Ngâm, ta kéo ra ngăn kéo, lấy ra tờ giấy mà trước đây ta đã lặng lẽ lưu lại, ta muốn so sánh nét chữ của hai tờ giấy, quả nhiên là nét chữ của một người.



Ta lại mang tờ giấy cũ trước kia để trở về ngăn tủ, cầm lấy tờ giấy mới từ trong trang sách lấy ra, đọc nội dung của tờ giấy –



“Nghe được tin quân bệnh mới khỏi, tâm thiếp thật vui mừng, đêm nay chuẩn bị rượu nhạt, muốn cùng Quân ăn mừng.”



Ta dùng tay nâng cằm suy tư về nội dung tờ giấy và chữ viết, xem nét chữ này có lẽ được viết cách đây không lâu. Đáng tiếc mặt trên không viết rõ thời gian địa điểm, nếu không ta có thể đi đến xem nàng ta tột cùng là ai.



Đang chú tâm nghĩ phía sau đột nhiên vang lên thanh âm:



“Tuyên Kì ca ca, tờ giấy này từ đâu đến?”



Ta quay đầu, thấy Tiểu thê tử của ta đang đứng ở phía sau, cặp mắt to tròn trong suốt nhìn chăm chú vào tờ giấy trên tay ta.



“Ta vừa rồi tình cờ thấy được, tơ giấy được kẹp vào một trang sách.” Ta nói thật lòng, bỡi vì ta tin tưởng nàng.



Nàng tiếp nhận tờ giấy, có chút giật mình:



“Xem màu mực tựa hồ mới viết, là người nào mang vào?”



Ta đoán : “ Có thể chủ nhân tờ giấy này, là người trong Điện thái tử?”



Lam Ngâm nhìn chữ viết, trầm ngâm một lát:



“Lam Ngâm nghĩ không phải, nếu người này là người trong Điện thái tử tại sao lại lén lút đặt tờ giấy ở đây mà không gặp trực tiếp mời? Theo suy đoán của Lam Ngâm có thể là có người mua người trong Điện thái tử làm việc cho bọn họ, người này nhận lệnh lặng lẽ đem tờ giấy bỏ vào trong sách.”



Ta nghĩ lại gật đầu đồng ý sự suy đoán của nàng.



“Nếu có thể tìm ra người trong Điện thái tử đã bị mua chúng ta có thể tra ra chủ nhân của những tờ giấy này.”



“Tuyên Kì ca ca rất muốn biết người kia là ai sao?” Nàng có chút đăm chiêu nhìn Ca ca.



Ta mơ hồ phát hiện tâm trạng nàng dị thường, vội vàng làm sáng tỏ:



“Lam Ngâm đừng hiểu lầm, ta không có ý tứ gì khác, chẳng qua ta chỉ tò mò mà thôi, nàng yên tâm, cho dù có biết người này là ai, ta cũng sẽ không làm ra những việc để nàng phiền lòng.”



Nàng bình tĩnh, nhìn lướt qua mặt ta, rồi vui vẻ tươi cười.



“Dạ, Lam Ngâm sẽ giúp Tuyên Kì ca ca tìm ra người kia là ai.”



Trải qua đoạn thời gian ở chung, ta hiểu được nàng tuy rằng mới mười năm tuổi, nhưng rất có trí tuệ, ta sợ nàng để tâm vào chuyện vụn vặt vội kéo nàng ngồi lên trên đùi, kiên nhẫn ôn nhu giải thích.



“Lam Ngâm, ta xin hứa với nàng, ta chỉ một lòng đối với nàng, sẽ không chú tâm đến người khác nàng hãy yên tâm. Ta chỉ là mơ hồ cảm thấy, biết rõ thân phận người này, là điều quan trọng cần phải làm. Bỡi vì lúc trước đã ngầm xác định ta không phải do uống rượu trượt chân rơi xuống nước sao? Mẫu hậu đã từng nói qua với ta vụ việc lần đó không có đơn thuần như thế, cho nên ta nghĩ cần phải âm thầm điều tra rõ ràng, có phải thật có người muốn hại ta không.”



“………”



“ Lam Ngâm à! Nàng thử ngẫm nghĩ lại xem, nếu người đã muốn hại ta, nếu lần đó ta không ta chết, nói không chứng bọn họ sẽ lại tiếp tục hại ta, lần đó xem ra do ta may mắn có thể tránh được một kiếp, như những lần sau thì đâu thể biết trước được…Mà theo ta suy đoán những tờ giấy thư tình đó và người muốn hại ta có quan hệ chặt chẽ, cho nên nói không chừng tra ra nàng ta sẽ biết được ai muốn hại ta, cũng có lẽ lại là chính nàng ta.”



Ta không muốn Tiểu thê tử trong lòng đối với ta nghi ngờ, nên ta muốn giải thích thật kỉ để Tiểu thê tử sẽ không vì nghi ngờ mà phiền lòng, như vậy sẽ hạn chế những hiểu lầm không đáng có.



“Tuyên Kì ca ca, hoài nghi chủ nhân của những lá thư này là người hại Ca ca rơi xuống nước sao?” Nghe xong Ca ca suy đoán nàng càng thêm nhiều lo lắng, nàng thật cao hứng khi biết trong lòng Ca ca chỉ có nàng, nàng hiểu Ca ca rất tin tưởng nàng, quan tâm nàng.



“Ta không xác định, cũng như không thể không xác định nhưng không thể loại trừ việc này cùng nàng ta không có liên quan đến nhau.” Tiểu thê tử lại mang thân hình đầy đà, rúc vào trong lòng ta, mùi thơm từ thân thể của nàng tiến đến mũi ta, càng làm các mạch máu trong cơ thể của ta bắt đầu lưu thông sôi trào hỗn độn bất an.



Ta cần phải cố gắng khắc chế rục rịch, nàng mới mười năm tuổi, ta không thể…… À mà chẳng phải đã qua năm mới rồi sao? chẳng phải nàng đã mười sáu tuổi rồi sao!



Nha nha! Nghĩ đến điều này càng làm cho ta vui sướng, tâm liên tục bật thốt hoan hô vui mừng.



“Lam Ngâm, nàng năm nay mười sáu tuổi sao?” Ta mở miệng xác nhận.



“Dạ, sao Tuyên Kì ca ca lại hỏi thế?” Nàng không biết Ca ca vì sao lại đột nhiên cao hứng.



Ta nóng bỏng ôm mặt nàng, hôn lên đôi mội anh đào của nàng vừa hôn vừa vui sướng nói:



“Nàng mười sáu tuổi chúng ta có thể làm chuyện đại sự.”



Đối với ta tron quan hệ vợ chồng trước hết cần phải có tình mới sinh ra dục cho nên điều kiện trước tiên cần phải có tình cảm làm trụ cột, mới có thể tiến thêm bước quan hệ.



“Cái gì là chuyện đại sự?” Nàng khó hiểu hỏi, Ca ca dùng âm điệu cũng từ quái dị như thế nàng từ trước đến giờ chưa từng nghe qua.



“Ách, chính là……” Nhìn đến ánh mắt trong suốt đơn thuần của nàng, ta không biết nên như thế nào giải thích.



“Chuyện này về sau ta lại nói cho nàng.”



Có lẽ Ta chỉ có thể dùng hành động mới giải thích được cho nàng hiểu được cái gì gọi là “ Chuyện đai sự” Mà xem ra hiện tại vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết.



“Chúng ta trước nghĩ lại phải làm như thế nào bắt được chủ nhân của những tờ giấy ……”



Vừa mới dứt lời, ta đột nhiên nghỉ ra: “Đúng rồi, có thể dùng vân tay để tra ra.”



“Vân tay là cái gì?”



“Chính là những đường hoa vân trên dầu ngón tay.”



Ta kích động nắm tay nàng giải thích: “Nàng xem, chúng ta trên đầu ngón tay mỗi người đều có độc nhất đặt biệt đường vân, nếu là có thể tìm ra được những đường vân trên ttờ giấy này cùng vân tay lưu lại trên lá thơ, có thể chiều ra so sánh cũng những đường vân tay của mỗi người trong Điện Thái tử chúng ta có thể tra ra ai là người để những tờ giấy này vào sách.”



Loại sự tình này Lam Ngâm chưa bao giờ nghe nói, cảm thấy tâm hiếu kì:



“ Như phải làm như thế nào để tra ra?”



“Ta nghĩ ……” Muốn dùng một ít đặc thù bột phấn cùng dược hóa học, sau đó lại qua ví tính phân tích so với đối…… Nghĩ đến ta thấy ý nghĩ của mình không thể dùng được thở dài..



“Ừm!… Có vài điểm khó khăn, có rất nhiều dụng cụ và nguyện liệu tìm không có.”



“Nói cho Lam Ngâm biết cần dùng đến những dụng cụ cũng nguyên liệu gì?Lam Ngâm nhất định cố hết sức hỗ trợ Tuyên Kì ca ca tìm.”



Ta xoa xoa má nàng!



“Những dụng cụ cùng nguyên liệu này!…Không có khả năng tại đây tìm được, chúng ta vẫn còn phương pháp khác tốt hơn.”



Thời đại này! Không có khả năng có những thứ kia.





Rất nhanh, bọn họ nghĩ đến một cái biện pháp đơn giản nhất là phái một cung nữ có thể tin tưởng lặng lẽ ngủ ở trong thư phòng, chỉ cần có người tiến vào, liền thông báo cho bọn họ.



Chẳng qua, sau khi thử được một thời gian, hình ảnh người đều không thấy đến cả những tờ giấy thơ tình cũng chưa từng có xuất hiện.



Mà lúc này Lộ Kì thân thể khỏi hẳn, liền bắt đầu nhận trách nhiệm của một Vị thái tử, tham dự chính vụ của triều đình, dẫn đến bận tối mày tối mặt.Chuyện này cũng chẳng điều tra cũng chẳng được thêm tiến triển gì cho nên được xem vào quên lãng.



****



Sắc trời đã vào tháng hai, thời tiết trở nên vô cùng ấm áp, trong ngự hoa viên hoa đào khắp nơi đua nhau nở, tạo nên một ngự hoa viên tràn ngập sắc hồng phấn rữ rỡ diễm lệ..



Trên đường đi đến Thẩm cung của Hoàng hậu, ta một bên thưởng thức ngọn gió xuân ấm áp mang theo hương thơm của những cánh hoa đào hồng thắm, một bên suy nghĩ đếnbuổi chiều ta muốn dẫn Tiểu thê tử đến ngự hoa viên ngắm hoa, tốt nhất lại mang chút rượu ngon cùng vài món ngon, ta có thể một bên đánh đàn một bên ca hát cho nàng nghe.



Thời đại này! Không có đàn dương cầm cùng đàn ghita, bất quá cũng không làm khó được ta, ta vốn chính là một người thiên tài trong âm nhạc cho nên đàn tranh, nhị hồ ta cũng đều đã đàn qua.



Nghĩ đến buổi chiều, ta cùng với Tiểu thê tử ngắm hoa, trên khuôn mặt tuấn dật của ta hiện ra sung sướng ý cười, một đường đi vào Hoàng hậu thẩm cung.



“Nhi thần thỉnh an Mẫu hậu, không biết Mẫu hậu triệu kiến Nhi thần, có gì phân phó?”



Ta khom mình hành lễ, âm thầm may mắn nhờ trước kìa đã từng diễn qua một ít vai cổ trang, giờ đã có đất mang ra dùng đến.



Hoàng hậu mặt lộ ra vẻ mặt quan tâm nhìn chăm chú con.



“Ngồi đi!”



“ Hoàng nhi, Mẫu hậu triệu kiến Ngươi, là muốn biết Ngươi mấy ngày nay trợ giúp Phụ hoàng xử lý triều chính, còn thích ứng không?”



Hoàng hậu Triệu Phồn khoát lên người xiêm y màu đỏ rượu bồ đào, ống tay áo cùng làn váy dùng kim tuyến thêu ra mấy cánh bạch hạc, búi tóc được cải một cây trâm hình phượng hoàng, trên tai đeo trân châu khuyên tai, trước ngực mang theo một vòng chuỗi ngọc thủy phí trong suốt sáng, tay trái màng một đội hoa mai vòng tay làm bằng vàng, tay phải mang một đội nhẫm bạch ngọc, tư thái ung dung hoa lệ, tỏa ra khí chất cao quỳ bức người.



Lộ Kì trên mặt mang theo cười yếu ớt trả lời:



“ Nhị thân đa tạ Mẫu hậu quan tâm, đã qua nhiều ngày được sự trợ giúp của Nhị hoàng huynh cùng Ngũ hoàng đệ cho nên mọi việc đối với Nhi thần xem ra đã thích ứng, đã đại khái có thể hiểu biết được một ít chính vụ, cũng nhận thức được một chút Đại thần.”



Nghe con nói như vậy, nàng mày liễu nhíu lại:



“Nếu ngươi không còn nhớ rõ được chuyện trước kia, cũng không cần phải nhờ đến bọn họ giúp ngươi. Tuyên Kì, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi không nên dễ dàng tin tưởng người khác.” Nàng có ý nhắc nhở con.




Ta ngẩng đầu, thái độ thong dong thẳng hỏi :“Mẫu hậu muốn nhắc nhở Nhi thần nên đề phòng Nhị hoàng huynh cùng Ngũ hoàng đệ sao?”



Thấy con không chút để ý đến lòng nàng, nàng trầm tỉnh vẻ mặt có chút nghiêm khắc.



“Mẫu hậu muốn ngươi luôn đề cao cảnh giác, ngươi trượt chân rơi xuống nước chuyện còn chưa có điều tra rõ ràng, Mẫu hậu không muốn ngươi lại xãy ra thêm những chuyện gì bất lợi nữa.”



Bị nàng khiển trách, Lộ Kì vội vàng giả bộ kính cẩn thần sắc:



“Dạ! Nhi thần hiểu được, Nhi thần sẽ lưu tâm nhiều hơn.”



Thấy con thu hồi thần thái lếch lơ, Triệu Phồn thần sắc mới dịu đi.



“ Trước kia ngươi không thích chính sự Phụ hoàng ngươi đối với việc này, cũng đã có nhiều chỉ trích, hiện tại ngươi tâm tư có để ý đến quốc sự đây xem như là chuyện tốt, ngày sau nếu gặp được vấn đề gì khó giải quyết có thể tìm đến Mẫu hậu thương lượng.”



“Nhi thần đa tạ Mẫu hậu.”



Hoàng hậu hỏi tiếp: “Ngươi ngày gần đây, khi xử lý chính sự có gặp vấn đề khó khăn gì không?”



“Nhi thần phát hiện trong triều thế lực tựa hồ chia ra làm mấy phái.”



Ta nói ra theo sự quan sát của chính mình, trong vài ngày qua ta liền phát giác triều đình có vài thế lực đang đối kháng với nhau.



“ Ừm!…Ngươi chỉ trong thời gian ngắn đã nhìn ra được.” Không nghĩ tới trong thời gian ngắn ngủn mấy ngày, con liền sâu sắc nhận thấy được điểm ấy, nàng trong mắt hơi lộ ra tán thưởng.



“Ngươi có thể nói ra cho Mẫu thân nghe xem có mấy phái thế lực?”



“Theo Nhi thần quan sát, thì Tể tướng cầm đầu một phái,Thái Sư cầm đầu một phái, Triệu nguyên soái cầm đầu một phái.”



Thấy con nói chính là tình hình thế lực hiện tại của triều đình, nàng tán dương gật đầu:



“Ngươi đã nhìn ra được ba phái, vậy ba phái này hộ trợ cho những vị Hoàng tử nào người có rõ không?”



Lộ Kì mỉm cười, phi thường tự tin đáp:



“Tể tướng phò trợ Nhị hoàng huynh, Thái Sự phò trợ Ngũ hoàng đệ, về phần Triệu nguyên soái có lẽ là phò trợ Nhi thần.”



Triệu nguyên soái là huynh trưởng của Hoàng hậu cũng là cậu của ta, trong triều đứng đầu võ tướng là Triệu nguyên soái, đây cũng là thế lực mà Hoàng đế kiêng kị nhất.



Đối với những mối quan hệ phức tạp, Lộ Kì luôn luôn thực mẫn cảm, cho nên dù mới tham gia chính vụ trong triều đình chỉ có vài ngày ta đã nhận ra.



Thấy con nói được không sai chút nào, Hoàng hậu thoáng kinh ngạc:



“Hoàng nhi, ngươi lần này khỏi bệnh lại trở nên thông minh như thế.”



Phái Thái Sư phò trợ Ngũ hoàng tử, chuyện này cũng không rõ ràng số người biết được cũng không nhiều lắm, con nàng trước kia căn bản không biết, không nghĩ tới con sau khi bệnh nặng một thời gian, hồi phục lại chỉ trong thời gian ngắn đã nhìn ra.



Đối với sự sợ hãi của Hoàng hậu, Lộ Kì gượng cười hai tiếng, ta thật lòng không có khả năng thẳng thắn nói cho nàng, trên thực tế, thân thể này là của con nàng như đã đổi thành người khác, không còn là con của nàng, không còn là một đứa con ốm yếu luôn buồn bực không vui.



Cuối cùng Hoàng hậu nói:



“Ngươi ở trong triều làm việc nhớ lấy mọi sự cần phải thật cận thẩn, đừng lưu lại gì nhược điểm để bị người bắt, trong triều cao thấp có không ít người như hổ rình mồi chờ đem ngươi kéo xuống vị trí Thái tử chỉ cần xảy ra một chút sai sót liền có người nhân cơ hội hại ngươi, có hiểu chưa?”



“Dạ! Nhi thần hiểu được.”



Ta hành lễ cáo lui, vội trở lại Thái tử tẩm điện.



Ta kích động tính nói cho Tiểu thê tử muốn vào buổi chiều dẫn nàng đi ngắm hoa đào, không ngờ vừa đi vào đã thấy nàng mềm mại khuôn mặt rầu rĩ không vui, cặp mắt thông minh hai mắt lại ánh lên nét ảm đạm cái miệng nhỏ nhếch lên.



“Làm sao vậy? Ai lại chọc nàng tức giận à?” Ta quan tâm tiến lên hỏi, mấy tháng này nàng cùng chung với ta, ta chưa từng gặp qua vẻ mặt rầu rĩ như thế này của nàng, tựa như nàng đã bị cướp đi cái vật gì âu yếm nhất, ủy khuất muốn khóc lại không khóc được.



Thấy ta trở về, nàng cắn môi dưới nâng lên mặt, trên mặt vẻ mặt lộ ra bất bình cùng phẫn nộ.



Nhìn đến vẻ mặt của nàng làm cho trái tim ta cảm giác thật khó chịu vội vàng ôn nhu dỗ nàng:



“Ngoan, có chuyện gì kể cho ta nghe có phải hay không có người khi dễ nàng?”



“Tuyên Kì ca ca, Mẫu hậu sáng nay triệu kiến Lam Ngâm, Mẫu hậu nói nói với Lam Ngâm……” Nói tới đây, nàng có chút nghẹn ngào.



Lộ Kì sốt ruột hỏi: “Mậu hậu đối với nàng nói gì?”



“Mẫu hậu nói từ nay về sau sẽ không cho Lam Ngâm một thỏi kim nguyên bảo! Trước Mẫu hậu rõ ràng nhận lời chỉ Lam Ngâm chỉ cần Tuyên Kì ca ca còn sống một ngày, sẽ cho Lam Ngâm một thỏi kim nguyên bảo, Ba ca sống bao lâu, liền cho Lam Ngâm bao nhiêu lâu. Như hôm nay Mẫu hậu làm sao có thể nuốt lời, nói không cho cũng sẽ không cấp, cái này không phải là lừa gạt Lam Ngâm sao?”




Ta trên trán nhất thời hiện lên tia xám đen, ta không nghĩ tới nàng không vui chính là sự việc này, ta tâm cảm thấy buồn cười lại nhìn trên mặt nàng tràn ngập bất bình cùng ủy khuất, ta lại vạn phần không muốn thấy nét mặt ấy. Ta kéo nàng vào trong lòng, xoa má của nàng ôn nhu dỗ nói:



“Có lẽ là Mẫu hậu không có nhiều như vậy kim nguyên bảo để cho nàng.”



“Mậu hậu chính là một quốc gia chi mẫu, như thế nào nói không giữ lời?”



Nàng vẫn hy vọng có thể có nhiều đến được cả một ngàn đĩnh kim nguyên bảo, không thể tưởng được mới được có một trăm đĩnh kim nguyên bảo Mẫu hậu liền bội ước, nàng như thế nào không thất vọng?



“Ta nghĩ Mẫu hậu khó xử, có lẽ Mẫu hậu không dự đoán được ta sẽ sống lâu như vậy, cho nên không chuẩn bị đủ kim nguyên bảo nàng, nàng đừng tức giận, đi theo ta, ta mang nàng đi đến một chỗ.” Ta dắt tay nàng mang nàng đi vào của ta nội khố phòng.



“Tuyên Kì ca ca mang Lam Ngâm tới nơi này làm cái gì? Ca ca ngày hôm qua cho Lam Ngâm một thỏi kim nguyên bảo.”



Nàng khó hiểu hỏi.



Lúc trước Ca ca từng đồng ý mỗi cách mười ngày cấp nàng một thỏi kim nguyên bảo, nàng tưởng rằng chính chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ Ca ca lại theo như lời hứa đùng mười ngày thì cho nàng một thỏi.



Lộ Kì xuất ra cái chìa khóa mở ra cửa phóng nội khố, sủng nịch xoa xoa của nàng sợi tóc, hào phóng nói:



“Từ đây, về sau nơi có bao nhiêu tài phú điều là của nàng, nàng có thể tùy ý dùng, muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”



Lam Ngâm hả miệng, không dám tin nhìn Ca ca, một hồi lâu mới ra tiếng:



“Tuyên Kì ca ca nói thật?” Ca ca đem nội khố phòng của Ca ca cho nàng quản lý?



Nàng ánh mắt mở thật to, bộ dáng thật sự đáng yêu, ta nhịn không được khẽ nhếch hôn lên phấn môi nàng, giọng điệu sủng nịch gật đầu:



“ Ưm là thật! Chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi, về sau tiền của ta đều cho nàng quản của ta chính là của nàng cho nên không cần phải vì Mẫu hậu mà có tâm trạng không vui.”



Nàng nháy mắt chuyển giận thành vui, đôi mắt linh động trong suốt cảm động nhìn đến Ca ca, nhẹ nhàng đáp lời



“Dạ.”



Sau đó nàng kiễng mũi chân ôm lấy ca ca hôn lên cánh môi của Ca ca. ca ca đã đem trân quý tài phú đều giao cho nàng đây cũng có thế nói lên Ca ca rất tín nhiệm và trân trọng nàng, càng làm nàng thích Ca ca hơn.



Khi nàng chuẩn bị rời đi của ta cánh môi, ta lại đè lại của nàng cái ót và hôn sâu sắc dùng cái lưỡi linh khéo tiến vào trong miệng nàng quấn quít lấy mật ngọt.



Ta sợ kinh đến nàng, nên ta hôn thật ôn nhu, chậm rãi dẫn dắt sự ngây ngô cùng ta hưởng thụ triền miên.——————-haiz cáo già dẫn dắt nai tơ.



Trước nay chưa có thái độ vô cùng thân thiết như thế nên làm cho Lam Ngâm không khỏi đỏ hai gò má, nàng e lệ như ngược lại hai tay chặt chẽ ôm qua gáy cố của ta cố gắng đáp lại ta.



Ta hưởng thụ nụ hôn đầu tiên vụn về của nàng càng làm ta gia tăng them xúc động, thân thể tự như có một loại thần bí thế lực đang hoạt động trong cơ thể ta trong máu ta, đang bắt đầu xao động, dồn dập chạy loạn khắp địa phương trong cơ thể ta, tựa như sóng triều dồn dập đổ về, ta không thể khống chế nổi lý trí của mình.



Ta ôm chặt lấy nàng, hô hấp dần dần dồn dập, nhịp tim đập cũng càng lúc càng nhanh, Ta nâng lên mặt nhìn nàng:



“Lam Ngâm, nếu nàng không muốn, hiện tại liền rời đi.”



Thừa dịp dục vọng toàn diện chưa thể áp chế ta, ta còn chút lý trí ta muốn nàng tự quyết định.



Nàng mở to đôi mắt trong suốt nhìn Ca ca, mơ hồ hiểu được giờ phút này tràn ngập ở hai người trong lúc đó sinh ra bầu không khí ái muội bầu, nàng cũng hiểu được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, nhưng nàng không nghĩ rời đi, nàng là thê tử của Ca ca, nàng không ngại cùng Ca ca có thân thế tiếp xúc thân mật hơn.



“Tuyên Kì ca ca, Lam Ngâm là thê tử của Ca ca, Ca ca muốn làm cái gì đều có thể.”



Nàng nâng lên đôi môi anh đào nhẹ nhàng phun ra câu này làm cho ta lý trí toàn diện tán loạn trong lời nói.



“Ưm……” Ta nhẹ giọng nói ra một tiếng, ôm lấy nàng, đi vào tẩm phòng.



Ta nên vì ta cùng nàng lần đầu tiên lưu lại kỉ niệm đẹp nhất.



Ngày nào đó Lộ Kì ý định mang Tiểu thê tử đi ngắm hoa đào đã thất bại, hai người ở trên giường triền miên mỉm cười ôm lấy nhau.



****



Trên bàn trà đặt một cái lư hương hình hạc ngọc, mỏ chim hạc dài nhỏ chậm rãi phun ra khói trắng nhẹ nhẹ, đó là một loại hương có thể dùng để định thần, mùi hương thanh nhã có điểm giống mùi hương hoa nhài.



Lộ Kì ngồi ở trong thư phòng, chuyên chú thiết kế quà tặng Hoàng hậu nhân ngày đại lễ mừng thọ.



Lam Ngâm im lặng ngồi ở một bên, nhìn Ca ca cầm bút lông vẻ trên giấy phát thảo hình dạng trang sức.



Ta vẽ được mấy chi tiết quay qua hỏi ý kiến Tiểu thê tử.



“Lam Ngâm, nàng cảm thấy thế nào, trang sức này đẹp không?”




Kiếp trước ta là tổng giám đốc công ty vàng bạc đá quý, bởi vậy ta cũng học qua chút ít về thiết kế trang sức, tuy rằng cuối cùng lại theo nghề ca hát như ta vẫn hàng tháng đều đã thiết kế trang sức cho công ty của mình..



Nàng cúi nhìn kỹ tờ giấy, thấy Ca ca vẻ ra một chiếc vòng tay, một trâm cài tóc cùng một cái vòng cổ, còn có một cái là…… Nàng nghi hoặc chỉ vào một cái vòng tròn hỏi: “ Hoa đào là vật phẩm trang sức mang ở nơi nào?”



“Đây là hoa cài áo dùng ở trước ngực, chính là nơi này.”



Ta chỉ vào ngực nói, đầu ngón tay lơ đãng đụng chạm đến bộ ngực đẫy đà mềm mại của nàng, ta liền nhớ tới mấy ngày trước đây hai người đã là vợ chồng thật, lại nhìn đến ánh mắt của nàng ta không khỏi ôn nhu.



Nàng cúi đầu nhìn vị trí trước ngực, hồn nhiên không thấy được sắc mặt của Ca ca đang biến đổi khác thường.



———-à biến đổi khác thường vì, ta thấy biến đổi thành sắc lang thì có. Haiz nói xong rồi bỏ chạy thôi.



“Lâm Ngâm trước giờ chưa có không thấy qua người dùng trang sức ở chỗ này.” Nàng cảm thấy ngạc nhiên nói.



Lộ Kì cười đắc ý: “Chính là bởi vì không có gặp qua, thiết kế này mới nổi bật, nàng nói có phải hay không?”



Ta đã sớm lưu ý đến nơi đây không có người đừng hoa cài áo nên mới thiết kế ra. Ta thời gian trước đi thăm qua trong cung, ta thấy các sự phụ chuyên môn phụ trách chế tác vật phẩm trang sức ở “Ngọc Uyển Các”, tay nghề quả thực cao siêu, cho nên ta cũng không lo lắng về khoản này, từ hai cánh hoa thuý ngọc làm thành cành lá, nâng phía trên từ san hô điêu thành hoa đào cài áo bọn họ làm được.



Nàng gật đầu đồng ý :“Dạ,Tuyên Kì ca ca nói rất có đạo lý, vậy làm hoa cài áo đi.”



“ Ưm, ta cũng sẽ thiết kế ra một hoa cái áo cho Ngọc Uyển Các làm cho nàng.”



Lam Ngâm ánh mắt nhất thời sáng ngời: “Thật vậy chăng?”



Thấy nàng sáng lạn tươi cười, ta sủng nịch xoa bóp của nàng mũi.



“Nàng thích không?”



“Lam Ngâm đưng nhiên rất thích.” Nàng dùng sức gật đầu.



“Vây còn không mau hôn thưởng phu quân.” Ta chỉ vào chính mình cánh môi, cười trêu nàng.



Lam Ngâm mềm mại trên mặt biểu lộ một chút ngượng ngùng đi đến gần ta phớt hôn lên cánh môi của ta.



Ta có chút không quá vừa lòng đem nàng kéo ôm ngồi trên đùi, dùng thực tế hành động dạy nàng, nàng nên biết cái gì mới gọi làm hôn.




Hai người rơi vào triền miên ngọt ngào, vị mật quấn quanh bọn họ, đem lẫn nhau tâm tình cùng một chỗ.



****



Thời gian đi qua rất nhanh, mới đấy mà đã đến ngày đại thọ của Hoàng hậu, trừ ra Hoàng đế, tất cả Hoàng tử, Công chúa, Hoàng tử phi, Tần phi, Vương phi cùng, các quan đại thần, từ sáng sớm đã đến Thẩm cung Hoàng hậu chúc thọ.



Trước là Cẩm phi, Lâm phi cùng Mai phi dẫn đầu Ttần phi hướng Hoàng hậu chúc mừng, tiếp theo là Hoàng tử cùng Phi tử đến Công chúa bao gồm những vị Công chúa đã xuất giá, ngoài ra còn có nhỏ tuổi nhất Bát Hoàng tử cùng Thất công chúa đều đến.



Làm mọi người đến đông đủ thân là Thái tử Lộ Kì mang theo Thái tử phi Bùi Lam Ngâm, cùng nhóm Hoàng tử, Công chúa, Phi tử cùng nhau hướng Hoàng hậu mừng thọ:



“Nhi thần chúc Mẫu hậu phúc thọ song toàn, phượng thể an khang.”



Hoàng hậu đoan trang ung dung trên mặt toát ra vừa đúng tươi cười:



“Tốt. tốt, tốt, đều đứng lên đi.”



Tiếp theo mọi người đưa lên lễ vật, bất luận thích hay không thích, Hoàng hậu đều cười vui vẻ sai người thu nhập đến phiên Lộ Kì cùng Lam Ngâm đưa lên cung nữ mở ra hộp gấm, giơ lên trước mặt Hoàng hậu, Hoàng hậu mắt nhịn không được sai người mang đến cầm vật trong hộp cẩn thận xem xét.



“Mẫu hậu, cái trang sức này là đeo ở trước ngực.”



Lộ Kì tiến lên giải thích, vì Hoàng hậu lấy hoa cài áo, cài vào vạt áo trước ngực, hoa cài áo được các sự phụ lành nghề tạo ra nên thủ công thật tinh tế, hoa cài áo được dùng san hô cùng thuý ngọc tạo ra thành hoa đào, hôm nay Hoàng mẫu mặc một thân xiêm y màu tím cho nên khi kết hợp cùng cài hoa cài áo càng tạo ra thật tinh xảo loá mắt.



Hoàng hậu cúi nhìn vừa lòng gật đầu.



“Trang sức này rất khác biệt, cư nhiên là ở trước ngực.” Đây là nàng lễ vật ưng ý nhất trong ngày hôm nay nàng thu được.



“Mẫu hậu, đây chính là Tuyên Kì ca ca vẽ ra giao từ Ngọc Uyển Các tạo ra.”Nhìn đến Hoàng hậu thực thích Lam Ngâm ở một bên giải thích.



“Là do Tuyên Kì vẻ?” Hoàng hậu có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng con.



“ Dạ! Nhi thần cùng Lam Ngâm cùng nhau nghĩ ra.” Ta không chút do dự đem công lao phân một nửa cho Tiểu thê tử.



“Không nghĩ tới Lam Ngâm lại nghĩ ra được thế.”



Trước kia không thấy con có tài hoa như thế, Hoàng hậu đương nhiên nghĩ đến đây là chủ ý của Lam Ngâm. Vì thế nàng liền nói với Lam Ngâm:



“Lam Ngâm, về sau có rảnh, ngươi mỗi tháng vẽ ra vài mẫu trang sức giao cho Ngọc Uyển Các, cho làm cho bọn họ làm.”



“Lam Ngâm……”



Lam Ngâm há mồm muốn giải thích, kia bản vẽ là Tuyền Kì ca ca họa cùng nàng không quan hệ như lại bị Ca ca ngăn cản, đành phải quỳ xuống nhận chỉ.



“Dạ.”



Khi mọi người bái lễ xong, cùng nhau đi đến hoa viên tham gia thọ yến, Hoàng hậu cùng Tần phi ngồi ở bát giác lương đình dùng bữa, những người khác phân tán ở các nơi trong hoa viên.



Đình tịch, không khí thật thoải mái mà thân thiện.



Lam Ngâm bị vài vị xuất giá công chúa kéo đi hỏi đến cái ao trò chuyện.



Ta ngồi ở Tịch thượng uống rượu, một bên cùng Ngũ hoàng tử nhàn nói việc nhà.



Đang trò chuyện, Tuyên Cần đột nhiên nhìn ta:



“Tứ hoàng huynh lầnnày hết bệnh, không chỉ có dồi dào sức khỏe mà tinh thần cũng trở nên minh mẫn, ngay cả tính tình cũng không giống trước.”



Lộ Kì thuận miệng giải thích:



“Khó được lão thiên gia tha ta trở về, ta xem việc này như được tái sinh lại, cho nên tư nhiên phải có một số thay đổi.”



Ngũ hoàng tử tuấn tú trên mặt sang sảng tươi cười:



“Hoàng đệ thích Tứ hoàng huynh hiện tạ, so với trước dễ dàng thân cận nhiều hơn ”



Nói xong, nhớ tới cái gì dường như hắn than nhẹ một tiếng:



“Kỳ thật khi còn nhỏ, Hoàng đệ nhớ rõ Tứ hoàng huynh thương rất yêu đệ, đi đâu đều mang theo đệ, Tứ hoàng huynh trước sau luôn che chở cho đệ, như sau lại không biết có phải hay không đệ đã phạm tội vì với Tứ hoàng huynh, cho nên Tứ hoàng huynh bắt đầu không cùng đệ thân cận nữa.”



Lúc Tuyên Kì hai tuổi, mặc dù không phải đồng mẫu sinh, nhưng bởi vì khó Mẫu phi cưa hắn sinh khó cho nên sau khi sinh ra hắn đã chết, Hoàng hậu đưa hắn đến bên người nuôi nấng, bởi vậy hắn cùng với Tuyên Kì từ nhỏ cùng nhau lớn lên.



Bị hắn như vậy vừa hỏi, Lộ Kì sửng sốt hạ, khoát tay áo tỏ vẻ:



“Ưm! Chuyện trước kia cũng đừng nói đến, cái gì đi qua cho nó qua đi, về sau chúng ta vẫn là hảo huynh đệ, hơn nữa ta chuyện trước kia ta đều đã quên, còn phải dựa vào sự trợ giúp rất nhiều của Ngũ hoàng đệ.”



Ta thuần thục phun ra lời những khách sáo.



“Tứ hoàng huynh nói đúng vậy, sau này chúng ta vẫn là hảo huynh đệ. Chúng ta cạn một ly.” Tuyên Cần giơ lên chén rượu kính Tứ hoàng huynh.



Hai người uống lên vài chén rượu, chỉ chốc lát, Tuyên Cần liền đứng dậy muốn đi ra ngoài, lưu lại Lộ Kì một mình ở tịch thượng, ta đảo mắt vẫn thấy Lam Ngâm bị mấy vị công chúa vây quanh, ta suy tư muốn mang nàng đến kế bên, trầm ngâm ánh mắt ta thoáng nhìn cách đó không xa có một cây quạt tròn, ta đứng lên đi qua, nhìn trên mặt quạt vẽ một đôi uyên ương, mặt trên còn đề vài câu thơ, vội nhặt lên vì hấp dẫn ta không phải nội dung câu thơ mà là nét chữ viết bài thơ nhìn rất xinh đẹp vừa rất quen thuộc.



Ngày xuân hoà thuận vui vẻ,



Uyên ương giao gáy bỉ dực du.



Hoa nở đầy lại không người thưởng,



Ngày nào cùng quân tưng phùng nhau?



Trong lòng ta cả kinh, này chữ viết cùng tờ giấy rất giống, này cây quạt là của ai đánh rơi? Ta theo bản năng giương mắt nhìn quanh bốn phía, muốn tìm ra chủ nhân của cây quạt tròn này vừa vặn nhìn thấy Nhị hoàng tử hướng ta đi tới, ta vội vàng đem quạt tròn thu vào trong ống tay áo rộng thùng thình dường như không có việc gì tiến lên đón Nhị hoàng tử.



“Nhị hoàng huynh.”



“Tứ hoàng đệ, vừa rồi nhìn ngươi cùng Ngũ hoàng đệ đang nói chuyện, như thế nào chỉ chớp mắt lại không nhìn thấy hắn?”



Nhị hoàng tử Tuyên Hạo cầm trên tay một cái ngọc chén, khuôn mặt anh tuấn lộ ra tươi cười.



“Hắn vừa đi ra ngoài.” Thấy hắn cầm trong tay chén rượu, Lộ Kì đi trở về tịch đầu trên cầm chính mình chén rượu đổ đầy rượu kính hắn:



“ Hoàng đệ Nhị hoàng huynh một ly, đa tạ Nhị hoàng huynh đã nhiều ngày đến chiếu cố, thời gian này nếu không có Nhị hoàng huynh cùng Ngũ hoàng đệ giúp, Hoàng đệ chỉ sợ không thể nhanh như vậy hiểu biết triều chính.”



“Chúng ta là huynh đệ, giúp đỡ cho nhau là chuyện nên làm, Tứ hoàng đệ sau khách khí như thế? Về sau có chuyện không hiểu Tứ hoàng đệ cứ việc tới hỏi ta.” Nhị hoàng tử vẻ mặt nhiệt tình nói.



“ Dạ! Trước Hoàng đệ xin kính Nhị hoàng huynh.”



Nói qua nói lại vài lời khách sáo, Lộ Kì một bên cùng hắn nói việc nhà, một bên lưu ý tiểu thê tử tình huống, thấy nàng tự nhiên ứng phó công chúa.



Thời gian vội vã trôi qua. Không lâu tiệc mừng thọ cũng chấm dứt mọi người đều tự rời đi.