Trân Bảo Thái Tử

Trân Bảo Thái Tử - Chương 5




Trở lại điện Thái tử, ta kéo tiểu thê tử đi vào thư phòng, sau đó từ trong tay áo lấy ra cây quạt tròn đưa cho nàng.



“ Tuyên Kì ca ca đưa cây quạt cho Lam Ngâm làm cái gì?” Nàng thuận tay tiếp nhận không hiểu lên tiếng hỏi. Kế tiếp nàng nhìn thấy những hàng chữ được ghi trên cây quạt.



“Chữ viết này…… Cùng nét chữ trên bức thư rất giống nhau, quạt tròn này Ca ca lấy ở đâu thế?” Nàng ngạc nhiên hỏi.



“Ta nhặt được ở Đình Tịch.”



Ta lấy tờ giấy thư tình trước đây tình cờ tìm được, ra so sánh với nét chữ trên quạt tròn vừa nhặt quả thật nét chữ rất giống nhau ta suy nghĩi nói:



“Quạt tròn này, ta vừa rồi tham gia Mẫu hậu thọ yến nhặt được.”



Ta trầm tư nhìn vào chữ kí “Nghiên” Tự nói:“Nói không chừng, chúng ta có thể theo manh mối này tra ra thân phân của nàng..”



Ta thấy Nàng nhìn chăm chú vào chữ kí tên “Nghiên” im lặng trầm mặc một lát, rồi nâng lên cặp mắt thông minh nhìn Ta, nàng lôi kéo tay tagiọng điệu năn nỉ:



“Tuyên Kì ca ca, chúng ta không cần tìm người này được không?”



“Vì sao?”Ta khó hiểu hỏi.



Nàng nhếch môi không có đáp lời.



Ta nhìn thấy nàng trên mặt toát ra một chút lo lắng, ta nâng lên nàng mặt:



“Lam Ngâm, nàng lo lắng chuyện gì à ?”



Thấy nàng vẫn là chậm chạp không mở miệng,ta cười nói tiếp:



“Chúng ta đã là phu thê, còn có chuyện gì không thể nói với ta?”



Do dự trong chốc lát, nàng chậm rãi mở miệng:“Tuyên Kì ca ca, Ca ca xem cây quạt xem, quạt được làm rất tinh xảo, cho nên không có khả năng là của cung nữ..”



“Cho nên ?” Ta dụ dỗ nàng nói tiếp, tuy rằng ta biết những gì nàng muốn nói, ta đã nghĩ đến.



Nhìn vào cây quạt nàng phỏng đoán nói ra:



“Chữ viết nếu cùng tờ giấy tương đồng như vậy, nếu không phải của những vị công chúa, còn lại cũng chỉ có tần phi.” Từ lúc, nàng thấy tờ giấy, nàng đã nghĩ đến như hôm nay nhìn được cây quạt nàng đã có thể xác định.



Giờ tâm của nàng giành cho Ca ca so lúc trước đã có rất lớn thay đổi, ngày đó nàng mặc dù nàng tiến cung gả cho Ca ca, như nàng vẫn không đem bản thân mình làm thê tử của Ca ca, nay tình cảm nàng giành cho Ca ca đã khác so với ngày ấy rất nhiều, nàng giúp Ca ca thiêu hủy tờ giấy, chính là không muốn tờ giấy thư tình đó mang phiền phức đến Ca ca.



Như hiện tại đã khác, nàng cho rằng chính mình là thê tử của Ca ca,nàng rất thích Vị Thái tử này, nàng chỉ đơn thuần hy vọng Ca ca bình an, nàng không muốn Ca ca gặp phiền phức cho nên nàng không muốn Ca ca truy tra ra chủ nhân những bức thơ đó..



Thấy nàng lo lắng, ta xoa xoa má nàng, trấn an nàng.



“Lam Ngâm lo lắng chuyện này, khi điều tra ra sẽ là mầm mống phiền phức đến ta sao?”



Thấy Ca ca vẫn thảnh thơi, không một chút khẩn trương, Nàng vẻ mặt ngưng trọng mở miệng:



“Nếu những tờ giấy đó là do Tần phi của Phụ hoàng, như thế Tuyền Kì ca ca sẽ phạm vào tội tư thông Hoàng Thượng Tần phi, đó là tội lớn ngập trời, sẽ bị xử tử!”



“Uhm! Như vậy xem ra rất nghiêm trọng nha.”



Ta hơi hơi nhíu mày, như trên mặt cũng biểu hiện không để ý lắm đến việc đó. Bởi vì người tư thông không phải là ta mà chính là Vị Thái tử chân chính kia, cho nên trong lòng ta cũng không đặt nặng vấn đề.



Nàng vẻ mặt lo lắng khuyên nhủ:“Cho nên Tuyên Kì ca ca, chuyện này chỉ nên biết đến đây là đủ, chúng ta đem cây quạt, cùng tờ giấy cùng nhau thiêu hủy đi, không thể lưu lại nhược điểm để người phát hiện.”



Ta gật đầu, không có phản đối, ta biết rõ làm như thế đó là chuyện tốt, trong đầu ta cũng đã tính đến, ta không thể khinh thường người.



“Tốt, nghe theo lời nàng, đều mang thiêu hết.”



Nàng tìm cái chậu để đốt vàng mã đem kia cây quạt và tờ giấy thiêu đốt.



Ta nhìn thấy nàng lo lắng an nguy của ta, làm ta càng yêu thương nàng, ta quyết tâm sẽ không cùng chủ nhân của những vật kia có qua lạikhông rõ, bởi vậy ta hướng nàng trịnh trọng hứa hẹn.



“Lam Ngâm, nàng hãy xem ta trước khi trượt chân rơi xuống nước đã chết, từ nay về sau,trừ nàng trong lòng ta sẽ không còn bất cứ ai nữa.”



“Dạ.” Nàng nhẹ nhàng vuốt cằm, đôi mắt trong suốt dừng ở Ca ca, tiếp theo tựa vào trong lòng Ca ca.



Tại đây một khắc, nàng lựa chọn tin tưởng lời hứa hẹn của Ca ca, bởi vì nàng tin tưởng nếu một người mang toàn bộ tài bảo giao cho nàng, tuyệt sẽ không giống như Phụ thân nàng.



Cùng vào lúc này ta và nàng phát hiện thư phòng cửa sổ giấy bị phá hư một cái lỗ nhỏ, có người ở ngoài cửa sổ đem hết thảy mọi chuyện phát sinh đều thu vào mắt.****



Mấy ngày qua, Lam Ngâm vâng theo lời Hoàng hậu phân phó, cách một thời gian thì mang mẫu kiết kế trang sức của Ta đến Ngọc Uyển Các, giao cho thợ chế tác.



Các thiết kế của ta màng hình thức vừa khác biệt vừa mới mẻ độc đáo nên rất được các Tần phi trong cung yêu thích, kế tiếp là đến các những vị công chúa, các vương phi…



Bởi vì trang sức làm ra số lượng có hạn, cho nên có người mang mẫu thiết kế của ta ra ngoài cung thỉnh người y theo bản vẻ làm, thậm chí có thợ công lại trộm mẫu thiết kế ra ngoài, tự mình chế tác lấy thêm chút tiền, trong khoảng thời gian ngắn trang sức được làm ra theo mẫu thiết kế của Ta được các thiên kim tiểu thư trong danh môn xem như một trào lưu mới..



Bởi vậy mỗi khi Lam Ngâm cầm thiết kế bản vẽ của Lộ Kì đi vào Ngọc Uyển Các, luôn được mọi người ở Ngọc Uyển Các hoan nghênh.



Chưởng quản Ngọc Uyển Các là một vị nữ quan gần bốn mươi, tên là Chung Hà, nàng vừa thấy Lam Ngâm liền tiến đến, lập tức tươi cười ra tiếp đón.



“Mọi người đều đang ngóng trông Thái tử phi đưa tới bản vẽ mẫu thiết kế mới đến.”



Nàng vẻ mặt vui vẻ tươi cười đến quên lấy ra bản vẻ thiết kế đưa ra.





Ngày ấy, cài áo làm quà mừng thọ choHoàng hậu không phải nàng thiết kế, sau đó lại không có cơ hội làm sáng tỏ, bởi vậy, Ca ca muốn nàng đâm lao phải theo lao, thế là cách một khoảng thời gian, phải vẽ ra vài mẫu thiết kế cho nàng mang giao đến Ngọc Uyển Các.



Các sự phụ ở Ngọc Uyển Các mọi khi làm ra những tranh sực theo bản vẻ mẫu thiết kế của Ca ca đều làm cho nàng rất thích, mọi lẫn nàng đến đưa bản vẻ mẫu thiết kế đều được chọn lại một món làm lưu miệm cho nên nàng rất thích dến Ngọc Uyển Các đưa bản vẻ, rồi lại chờ mong đến ngày đến Ngọc Uyển Các giao bản vẻ mẫu thiết kế mới để nhận được trang sức mới, dưới đôi tay tài hoa khóe léo của những sự phụ lành nghề cũng vời những bản vẻ thiết kế độc đáo của Ca ca mọi trang sức được tạo thành thật tinh xỏa về kiểu dáng và kỉ thuật.



Chung Hà sự phụ tiếp nhận bản vẻ mẫu thiết kế của nàng đưa, cẩn thận mở ra xem xét kỹ, vừa lòng gật đầu,thân thiện nói:“Đúng rồi, Thái tử phi, theo như bản vẻ lần trước đưa đến trang sức đã được làm hoàn thành Ngài chọn một thứ mang về đi.”



Nàng nghe vừa xong lời Chung Hà sư phụ nói tậm trạng vui mừng, hai mắt sáng lên, đi theo Chung Hà sư phụ vào phòng trưng bày trang sức,Chung Hà sư phụ lấy ra vài cái hộp gấm mở ra đặt lên bàn cho nàng chọn lựa.



Nàng cầm lấy một đôi khuyên tai, được tạo thành từ mã não cùng bạc, nàng lại nhìn đến vòng tay bạch ngọc trên vòng tay điêu khắc hình hoa sen ngọc, còn có một kim trâm cài phỉ thúy trân châu và một chi san hô tạo thành trâm cài đầu. “ ———chém chém ta tự chém đoạn này——— “



Mỗi một trang sức đều được làm vô cùng tinh xảo, nàng làm thật khó để lựa chọn, do dự sau một, nàng quyết định chọn kim trâm cài phỉ thúy trân châu, bởi vì kia chi trâm cài có hình dáng hạc, ánh mắt bộ phận chỉ dùng hai khỏa hắc trân châu, phía dưới còn dùng vàng tạo ra dây kết vừa chói mắt vừa hoa lệ.



Nàng thích nhất loại trang lòe lòe tỏa sáng.



Cầm trong tay kim trâm cài, nhìn trên bàn trưng bày còn lại bốn trang sức, nàng nghi hoặc hỏi:



“Ta nhớ rõ phía trước đây, theo bản vẻ có đến sáu mẫu thiết kế trang sức như giờ lại thiếu? Còn chưa làm ra sao?”



Chung Hà mở miệng giải thích: “Dạ thưa! Thái tử phi! Vòng ngân cổ đã được Hoàng hậu nương nương xem thấy vừa ý đã chọn đi rồi.”



Nghe thấy bị chọn đi rồi, trên khuôn mặt nàng lại toát ra thất vọng.



“Nói vậy chắc vòng cổ kia rất đẹp.”



Nàng vẫn thực chờ mong nhìn đến cái kia chỉ bạc tương ngọc tuệ hình vòng cổ, không nghĩ tới đã bị Mẫu hậu lấy đi.



“Dạ rất đẹp, cho nên Hoàng hậu nương nương vừa nhìn thấy liền thích ngay.”




Ngọc Uyển Các, chế tạo ra trang sức đều phải trước đưa cho Hoàng hậu xem, chờ Hoàng hậu chọn xong, mới đến khác tần phi khác chọn lựa.



Trong cung quy định, Hoàng hậu mỗi tháng có thể chọn lựa năm vật trang sức, mà Phi tử có thể chọn lựa hai, Quý nhân một, Chiêu dung cùng Tài tử phải đợi Hoàng Thượng ban cho mới có thể lựa chọn, mà Công chúa mỗitháng chỉ có thể tuyển một, Hoàng tử phi và vương phi cũng giống như Công chúa.



Chung hà lấy ra một quyển tập cùng một bút lông đưa cho Lam Ngâm:



“Thỉnh Thái tử phi kí tên lĩnh.”



Tiếp nhận bút lông chuẩn bị kí tên khi lại thoáng nhìn bên cạnh một tờ ký “Mạnh nghiên”, Nàng đột nhiên kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi:“ Mạnh nghiên là ai?”****



“Tham kiến Phụ hoàng, không biết Phụ hoàng triệu Nhi thần tiến đến, có gì phân phó?”



Đi vào ngự thư phòng, Ta khom mình hành lễ. Tới nơi này đã được mấy tháng, ta đối với nghi lễ phiền phức trong cung đã càng ngày càng thuần thục.



Hoàng Thượng liếc Tuyền Kì, rồi chậm rãi mở miệng:



“Trẫm những ngày gần đây có nghe một ít đại thần nói lại, Ngươi gần đây biểu hiện rất tốt không chỉ có tích cực xử lý triều chính, đối chính vụ cũng có phương pháp giải quyết độc đáo.”



“Đây là bổn phận Nhi thần.”



Ta ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, phát giác vị Hoàng đế lão cha cho dù đang khen ngợi ta nhưng, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, trên khuôn mặt anh tuấn kia không hề màng một tia nhu hòa thể hiện tình cảm của người cha đối với người con.



Hoàng Thượng tiếp theo còn nói:“Trước kia Ngươi đối với chính sự luôn xử lý không tốt, cho nên có một số ít Đại thần chê cười, nếu Ngươi hiện tại có tâm sửa đổi, Trẫm sẽ tạo cho Ngươi một cái cơ hội, cho Ngươi tự mìnhchứng minh năng lực của mình, để cho những người vẫn còn mang ý đồ muốn cướp đi địa vị Thái tử của ngươi hoặc nghi ngờ năng lực của Ngươi phải tâm phục khẩu phục.”



“Cơ hội gì?” Ta mơ hồ cảm thấy đây không phải là một chuyện tốt.



“Tiết trời cũng gần qua tháng hai, đã gần đến thời điểm tiến hành “Hạ tế đại điển” lần này Trẫm sẽ mang việc quan trọng chuẩn bị mở đại lễ ” Hạ đại tế điển” giao lại cho Ngươi xử lý, hi vọng Ngươi không làm cho Trẫm thất vọng.”



Hoàng thượng tuy dùng giọng nói lãnh đạm, như ta vẫn nghe thấu ý tứcảnh cáo bên trong muốn ám chỉ cho Ta, nếu như Ta không xử lý sự tình chu toàn sẽ bị mang đi trừng trị không vị thân.



Rời đi ngự thư phòng sau, Ta lại mang trong lòng một mảnh mờ mịt rối bời, ai có thể tới nói cho ta biết “ Hạ tế đại điển” là cái gì? Từ khi vào cái thời giới này, cái vương triều này, Ta cũng chưa bao giờ nghe qua cái đại lễ “ Hạ tế đại điển” Haiz!…Thì làm sau chuẩn bị đây!



Haiz!…Mà thôi không cần lo, ta có thể trở về hỏi Tiểu thê tử, nàng đối với các điều lệ, nghi lễ trong triều nhất định sẽ biết.



Vừa trở lại tẩm điện, Ta đã trông thấy nàng đang ngồi vẻ mặt xuất thần không biết đang suy nghĩ cái gì? Ngay cả ta đến gần vẫn không có phát hiện.



Ta đi đến trước mặt Lam Ngâm, hôn lên đôi môi của nàng rồi sủng nịch cười hỏi:



“Lam Ngâm đang suy nghĩ Vi phu à?”



Nàng nâng ánh mắt nhìn về phía ta, miệng há to hình như nàng đang muốn nói gì như lại thôi không nói.



“Làm sao vậy?” Ta phát hiện ra sự khác thường của nàng, vội ngồi xuống bên cạnh nàng, quan tâm hỏi.



“…… Dạ…Không có gì.” Có nên nói cho Tuyên Kì ca ca hay sự phát hiện mới của nàng không? Nội tâm nàng thật phân vân…..



Ta chỉ vào chân mày của nàng:“Không có việc gì tại sao chân mày lại nhíu lại thế kia? Nhanh nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra!” Nàng tưởng ta nhìn không ra tâm sự của nàng sao! Thật là quá xem thường Lão công của nàng à.



“Lam Ngâm……” Nàng cúi thấp mặt, đan mười ngón vào nhau, chần chờ một lúc mới nói:“Lam Ngâm hôm nay đến Ngọc Uyển Các đưa bản vẽ mẫu thiết kế trang sức của Ca ca.”



“ Ưh, sau đó sao? Phát sinh chuyện gì?” Ta tiếp lời hỏi..



Tạm dừng một lát, nàng lại tiếp tục nói:“Vòng cổ mà Ca ca lần trước vẽ mẫu thiết kế đã được các sự phụ làm ra sản phẩm như mà lại bị Mẫu hậu chọn lấy đi, nên Lam Ngâm không có cơ hội nhìn thấy nó.”



Ta bật cười:“Cho nên Lam Ngâm vì chuyện này mà ảo não?” Ta nhớ rõ lúc ấy mẫu thiết kết rất tốt, nàng luôn náo nức mong chờ đến ngày nhìn thấy sản phẩm.




“Dạ.” Nàng nhỏ giọng đáp, nàng chấp nhận lừa Ca ca.



Nàng vừa rồi không phải nghĩ đến chuyện vòng cổ bị Mẫu hậu lấy đi,mà là chuyện chủ nhân của cây quạt được Ca ca nhặt và những bức thư tình, nàng quyết đinh sẽ không nói ra, nàng không muốn Ca ca lo lắng, sau khi nàng biết được thân phận của đối phương, trong lòng nàng luôn cảm nhận mơ hồ sẽ có một điều gì đó rất xấu sẽ xảy ra.



Nàng sợ Ca ca sau khi biết được sẽ đi gặp người kia, như người này lại có thân phận đặt biệt nếu vạn nhất điều không may xảy ra bị người phát hiện, sẽ gây ra tại họa gì? Cho nên nàng phải làm sao bây giờ?



Nàng càng sợ Ca ca sau khi thấy đối phương sẽ nhớ lại những trước kia chuyện, nhớ tới sự lưu luyến triền miên giữa hai người, Ca ca chỉ sẽ một lòng, một dạ nghĩ về người kia, không còn yêu thương nàng. Nàng không muốn mất đi sự yêu thương của Ca ca giành cho nàng. Cho nên nàng chọn quyết định không nói cùng Ca ca, nàng biết mình làm vậy là ích kỉ như nàng không muốn Ca ca biết, lại càng không muốn bị Ca Ca bỏ rơi..



Ta luyến tiếc nhìn Tiểu thê tử vẻ mặt ấp úc, ta ôn nhu nâng lên mặt nàng hứa hẹn:



“Vòng cổ tuy đã bị Mẫu hậu chọn đi rồi như không thành vấn đề, sau này ta lại thiết kế một vòng cổ khác cho nàng, sẽ càng đẹp hơn nhiều so với cái vòng cổ bị Mẫu hậu lấy đi.”



Những gì Tiểu thê tử của ta muốn, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực đáp ứng thỏa mãn ý nàng.



Nàng nhìn đến ánh mắt sủng ái của Ca ca, trên mặt vui vẻ tười cười đáp:



“Tốt!”



Nàng quyết định không nói cho Ca ca, nàng không cần Tuyên Kì ca ca nhớ tới nhưng chuyện trước kia, nàng không nghĩ mất đi một phu quân luôn sủng ái nàng. Ca ca luôn đối với nàng tốt, nàng cũng sẽ đối với Ca ca thật thật tốt.



Thấy nàng hiện lên hai má lúm đồng tiền, ta vừa lòng hôn nhẹ mánàng.



“Đúng rồi, Lam Ngâm, nàng có biết “Hạ tế đại điển” là cái gì không?”



“”Hạ tế đại điển?” Đó là một nghi lễ quạn trọng của đất nước, hàng năm vào ngày hai mươi sáu tháng hai đại lễ sẽ được cử hành, “ Hạ tế đại điển”có ý nghĩ nhớ ơn công lao khai quốc của một vị quốc nữ đế. Theo tương truyền từ xưa, vị khai quốc nữ đế là một vị thiên thần hạ phàm, cho nên ngày mà vị quốc nữ đế quy thiên cũng chính là ngày điễn ra đại lễ “ Hạ tế đại điển” để nhớ đến người đồng thời cũng khẩn cầu người che chở cho quốc gia được thịnh vương.”



Giải thích xong nàng hỏi tiếp: “Vì sao Ca ca đột nhiên hỏi chuyện này?”



“Bởi vì vừa rồi Phụ hoàng triệu kiến ta, đem “Hạ tế đại điển” giao cho ta chuẩn bị.”



Nghe qua lời của Ca ca nói, trên mặt nàng hiện ra kinh ngạc:



“Phụ hoàng đem chuyện này giao cho Tuyên Kì ca ca làm?”



Thấy nàng biểu tình giật mình, tựa hồ thực ngoài ý muốn, Ta khó hiểu hỏi:



“Có chuyện gì không đúng sao?”



“Hạ tế đại điển là một đại lễ quan trọng của triều đình và cả đất nước, thường thì sẽ được giao cho các quan tam công và các bộ công trong triều phụ trách phối hợp chuẩn bị và khai mạc đãi lễ, lần này Phụ hoàng làm sao có thể đem chuyện quan trọng như thế giao cho Ca ca? Trong khi Ca ca chưa lần nào chuẩn bị qua đại lễ!” Nàng nghi hoặc nói.



Ta đem nàng ôm đặt ngồi ở trên đùi, mang mặt vùi vào gáy tóc đen của nàng, hít vào mùi hương thoang thoảng trên tóc nàng:



“Nàng nói xem có phải hay không là Hoàng thượng cố ý muốn làm khó dễ ta?”



Ta đã nhìn ra Hoàng đế lão cha không thích ta, nói không chừng đây chính là mượn cơ hội chỉnh ta.



“…… Lam Ngâm biết nếu nhưng trong việc chuẩn bị và khai lễ nếu như vô ý lộ ra gì sai lầm, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng.”



Lam Ngâm âm thầm kinh hãi Hoàng thượng không thích Tuyên Kì ca ca đó là sự thật, cho dù Ca ca chính là con của Ngài, như mà Hoàng Thượng chẳng lẽ sẽ ngoan độc đến mượn chuyện này để phế bỏ đi chức vị của ca ca?



Nghe nàng nói như vậy,Ta đã hiểu được Hoàng đế lão cha căn bản không phải cho ta cơ hội, cho ta đối với các quan viện đại thần chứng minh chính năng lực của ta, mà là như mà chờ ta xảy ra lỗi lầm, để trừng phạt ta, xem sắc mặt Tiểu thê tử cũng đủ chứng mình nếu một khi xảy ra lỗi hậu quả chỉ sợ so với ta nghĩ chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn nhiều, nói không chừng có thế danh chính danh ngôn thuận phế bỏ ta vị trí Thái tử của ta đôi khi còn mất luôn cả mạng.



Ta càng nghĩ càng thấy trời không rét mà run. Không phải nói hổ không ăn thịt con sao? Hoàng đế lão cha lại thiết cạm bẫy chờ chính con mìnhđi vào!



Cúi suy nghĩ một lúc, nàng lại ra tiếng:“Tuyên Kì ca ca, chúng ta ra cung trở về nhà Lam Ngâm một chuyến.”




Đột nhiên nghe nàng nói như vậy, Ta buồn bực nhìn nàng:



“Như thế nào đột nhiên lại nghĩ về nhà mẹ đẻ?” Nàng không phải, đã không muốn nghĩ đến cha của nàng sao?



Nàng đơn giản giải thích:



“Phụ thân của Lam Ngâm là lễ bộ thị lang, chính là lễ bộ chưởng quản các tế điển lễ nghi trong triều.”



Nàng chỉ nói hai câu này, ta lập tức biết dụng ý của nàng:“Lam Ngâm muốn mang ta trở về, thỉnh giáo Nhạc phụ về cách chuẩn bị mở “Hạ tế đại điển”?”



“Dạ.”****



Bùi thị lang phủ!



Hạ nhân dâng nước trà mới khách!



Bùi Lâm Đức trước nhìn đến nữ nhi liếc mắt một cái, sau đó nhìn phía ngồi ở một bên Thái tử, cung kính mở miệng:



“Điện hạ đột nhiên tới chơi, không biết có gì chuyện quan trọng?”



Bùi Lâm Đức có gương mặt gầy dài, dung mạo nhã nhặn nho nhã, lời nói không nhanh không chậm nhưcũng rất trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.



Lộ Kì trên khuôn mặt tuấn dật biểu lộ tao nhã tươi cười:



“Ta mang Lam Ngâm trở về thăm Nhạc phụ đại nhân. Đều do Tiểu tế không tốt, Lam Ngâm xuất giá đến nay, vì chiếu cố Ta, vẫn chưa một lần về thăm nhà, cho đến ngày hôm nay Ta mới dịp mang nàng trở về, mong Nhạc phụ đại nhân không phiền lòng.”



“Điện hạ khách khí.” Bùi Lâm Đức nghe xong lời Thái tử, ánh mắt lại nhìn đến nữ nh.




Bởi vì kể từ ngày hắn mất đi người thê tử mà hắn hết lòng yêu thương, hắn đã đối với nữ nhi luôn có chút áy náy, mặc dù rất muốn chăm sóc nữ nhi như khi mỗi lần nhìn thấy nữ nhi hắn lại nhớ đến thê tử, càng làm cho hắn thêm đau lòng bởi vì ánh mắt trong suốt của Lam Ngâm rất giống thê tử của hắn, từ đó khiến cho hắn không dám đối mặt với nữ nhi của mình, dần dần tránh xa nữ nhi, bỏ rơi nữ nhi của mình..



Khi nàng đáp ứng yêu cầu của Hoàng hậu, nguyện ý gả cho một vị Thái tử bệnh nặng, trong lòng hắn thứ nhất là vui thứ hai là ưu.



Vui, hắn vui vì không cần phải áy náy khi đối mặt với nàng, buồn là không biết bệnh tình của Thái tử có qua được hay không, nếu thật sự không qua được thì nữ nhi của hắn lại trở thành quả phụ, nếu thế nữ nhi của hắn nên phảilàm thế nào cho phải.



Nhưng mà mệnh của nữ nhi hắn là “ Vượng phu” (*)cho nên Hoàng hậu mới chọn nàng, mà từ sau khi nữ nhi gả cho Thái tử, thì Thái tử bệnh tình cũng dần dần chuyển biến tốt, ngay cả tính tình cũng biến đổi tốt hơn trước, bắt đầu tham dự triều chính, một ít đại thần đối Thái tửi khen không dứt miệng.



(*)–> có mệnh trợ giúp phu quân.



Thấy Phụ thân nhìn nàng với ánh mắt ôn nhu, nàng do dự hạ hỏi:“Phụ thân, Nhị nương cùng các Đệ đệ có khỏe không?”



“Đều tốt. Lam Ngâm ngươi gả tiến cung lâu nay sống có tốt không?”



Biết rõ đang ở trước mặt Thái tử không nên hỏi như vậy, nhưng Bùi Lâm Đức vẫn là nhịn không được, hắn rất muốn biết nữ nhi cuộc sống sau hôn như thế nào.



Cảm nhận được Phụ thân thân thiết quan tâm nàng gật đầu trả lời:



“Tuyên Kì ca ca đối nữ nhi rất tốt, nữ nhi gã vào trong cung đó thật là một sự chọn lựa đúng, xin Phụ thân không cần lo lắng.”



Ta lập tức tiếp lời hứa hẹn:



“Nhạc phụ đại nhân yên tâm, Lam Ngâm nếu gả cho ta, ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt.”



Bùi Lâm Đức hướng ta chắp tay, thần sắc trịnh trọng phó thác:



“ Lam Ngâm liền phiền toái Thái tử điện hạ rồi.”



Hắn lại nhìn hướng nữ nhi:“Lam Ngâm, hai Đệ đệ của ngươi thường ầm ỹ nói muốn gặp ngươi, có rảnh thì trở về xem bọn hắn đi”



“Dạ.” Nàng nhẹ nhàng vuốt cằm. Không biết vì sao, rõ ràng chỉ hai câu nói thực tầm thường, nhưng nàng nghe xong lại nhịn không được đôi mắt cay cay, có lẽ do vẻ mặt quan tâm của Phụ thân, làm cho tâm nàng như mềm nhũn ra.



Hàn huyên không bao lâu ta nói thẳng vào vấn chính đề:



“Lần này mang Lam Ngâm trở về thăm Nhạc phụ đại nhân, ta còn có một việc muốn thỉnh giáo Nhạc phụ.”



“Không dám nhận, Thái tử điện hạ có chuyện gì cứ việc phân phó.”



“Về chuyện “Hạ tế đại điển””



“Hạ tế đại điển? Thái tử điện hạ vì sao đột nhiên hỏi chuyện này?” Bùi Lâm Đức vẻ mặt khó hiểu.



“Bởi vì Phụ hoàng đem “Hạ tế đại điển” giao cho ta chuẩn bị ngày mai lâm triều sẽ tuyên bố.”



“Hoàng Thượng đem việc này giao cho Thái tử điện hạ làm?” Bùi Lâm Đức nghe đến lộ ra kinh ngạc biểu tình.



Thấy hắn phản ứng giống Lam Ngâm, ta càng chân tướng dự đoán trong lòng. Xem ra Hoàng đế lão cha quả thực chẳng có hảo tâm.



“Đúng vậy, ta biết “Hạ tế đại điển” đại lễ quan trọng của quốc gia, bất quá ta có rất nhiều điều không rõ cho nên muốn thỉnh giáo Nhạc phụ.”



“Thái tử điện hạ có cái gì không hiểu chỗ, vi thần nguyện hết sức vì Thái tử điện hạ giải thích.”



Kế tiếp thời gian, Ta hỏi đến các trình tự diễm ra “Hạ tế đại điển” những cấm kỵ những chuyện nên làm và những chuyện không nên làm cần lưu ý đến.



Ta cùng Bùi Lâm Đức trò chuyện từ giữa trưa đến mặt trời muốn lặn mới giải quyết xong những vấn đề ta muốn hỏi.



“Đa tạ Nhạc phụ đại nhân hôm nay tường tận giải thích.” Lúc gần đi trở về cung, Ta hướng Bùi Lâm Dức nói lời cảm tạ.



Bùi Lâm Đức đem tế điển trình tự giải thích thật sự tường tận, còn tìm ra tài liệu của những năm trước nói về chuẩn bị đại lễ cho ta mang về xem.



Bùi Lâm Đức một đường đưa Thái tử cùng Lam Ngâm đến cửa lớn:“Nếu còn có chỗ nào không rõ, Thái tử điện hạ có thể tới hỏi vi thần.”



“Cám ơn Phụ thân.” Ngồi trên xe ngựa chuẩn bị rời đi khi, nàng mở miệng. Câu cám ơn này chỉ đơn giản vài từ như đã hóa giải trong lòng nổi ai oán của nàng đối với Phụ thân bao nhiều năm qua, bởi vị nàng biết phụ thân chính là quan tâm nàng, mới đem hết toàn lực ở giúp đỡ phu quân nàng.



Xe ngựa chậm rãi rời đi, sắc trời một màu ráng hạ, nàng xốc lên màn xe quay đầu nhìn thấy phụ thân vẫn còn nhìn theo xe ngựa đang chạy xa dần, nàng nhịn không được hướng Phụ thân vẫy vẫy tay.



Bùi Lâm Đức thấy thế, cũng giơ lên tay vẫy lại đối nữ nhi, trên khuônmặt gầy nho nhã bày hiện lên miềm an ủi.



Một lát sau, nàng lùi vào trong xe ngựa, khóe miệng cong lên một chút tươi cười.



Ta xoa xoa đầu nàng, đem nàng tiến trong lòng:“ Nàng đã cởi bỏ được khúc mắc với Nhạc phụ rồi à?”



Mặc dù ở Bùi phủ, ta thây được bọn họ cha và con gái cũng không có nói gì nhiều, nhưng ta cảm giác được bọn họ cha và con gái trong lúc đó này vô hình đã cởi bỏ được khúc mắc trong lòng.



Thanh thản tựa vào trong lòng Ca ca, nàng cười đến ánh mắt hơi hơi nheo lại.



“Lam Ngâm, sau này vào những lúc rảnh có thể trở về thăm Phu thân và Nhị nương cùng hai Đệ đệ không?.”



“Ừm, nếu rảnh ta cũng sẽ cùng nàng trở về.” Ta yêu thương nhéo nhéo hai má phấn nộn của nàng.



“Kế tiếp Tuyên Kì ca ca phải chuẩn bị mở “Hạ tế đại điển” chỉ sợ sẽ có nhiều việc bề bộn...”



“Chờ việc thành hoàn! Chúng ta cùng nhau trở về.”