Trân Bảo Thái Tử

Trân Bảo Thái Tử - Chương 6




Để chuẩn bị cho việc mở hạ tế đại điển mọi chuyện mười phần phức tạp, dù đã mượn qua sự giúp đỡ của các bộ phận trong triều đình, như Lễ bộ phụ trách nghi lễ tế điển, Công bộ phụ trách dựng dàn tế, cùng với Lại bộ phụ trách điều động nhân lực, còn có chưởng quản tài vụ Hộ bộ, tất cả đều cần phải chặt chẽ phối hợp mới có thể trợ giúp biểu lễ thành công.



Trong lúc diễn ra Tế lễ cần chú ý các nghi thức lễ nghi quan trọng và những điều cấm kỵ. Lộ Kì đều nhớ kỹ, như khi bắt đầu bước vào chuẩn bị mới phát hiện có rất nhiều trắc trở khó khăn.



Vấn đề là ở các Bộ đối với mệnh lệnh của ta đều bằng mặt không bằng lòng, vì thế nửa tháng đã qua, đừng nói dàn tế chưa khởi công, thậm chí ngay cả dựng dàn tế vật liệu gỗ đều còn có không, mà các vật lễ dùng để tế điển cũng không được thu mua chỉ vì hộ bộ không chi ra tiền.



Tập luyện biểu diễm đã được triển khai, nhưng thủy chung vẫn là vô cùng hỗn độn những người được phân đền giúp ta chuẩn bị cho đại lễ không phải tới trễ về sớm, khi luyện thì liên tiếp phạm lỗi, hàng ngũ tán loạn.



Mặt khác khiếm khuyết thiếu người Lại bộ cũng không thật tình tìm người bổ sung, chỉ phái những người chẳng làm được việc đến bổ sung sự tình càng ngày càng nghiêm trọng.



Giờ phút này, ta nhìn thái độ của những người đang diễn tập luyện vũ bộ tế lễ bên tai nghe tấu nhạc khúc, mà lòng ta lửa giận bùng nổ, đã hơn nữa tháng mà tiếp triển quá chậm, ta rất muốn rống để thị vệ đem tất cả những người này mang đi chém.



Mới vừa đi đến tới Đại điện, Bùi Lâm Đức thoáng nhìn qua sắc mặt khó coi của Lộ Kì, do dự đi qua.



“Thái tử điện hạ.”



Nghe tiếng, ta quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy người đang đi tới, lập tức thu hồi hờn giận trên mặt.



“Nhạc phụ đại nhân.”



Ta biết việc này, không thể trách tội Bùi Lâm Đức, bởi vì hắn chính là nghe lệnh làm việc, hắn làm việc dưới sự chỉ huy của lễ bộ thượng thư.



“Điện hạ, tế điển chuyện an bài như thế nào?”



Bùi Lâm Đức rất rõ ràng biết tình huống, nhìn vào thực tế tại tế đàn còn rất nhiều chuyện cần phải thu xếp, cho nên câu hỏi này của hắn chính là câu nói dạo đầu.



Ta ra cười khổ,“Có lẽ là ta năng lực không đủ, tế điển tiến độ quá chậm so với thời gian đặt ra.” Ta nói thật tình hình.



Bùi Lâm Đức nghĩ muốn giúp Thái tử, nhưng mà hắn chính mình là một lễ bộ thị lang nho nhỏ, có lòng như vô lực, cân nhắc suy nghĩ, hắn nên phải làm gì để có thể chỉ điểm cho Thái tử một hướng đi.



Trầm ngâm một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn trái, nhìn phải thấy không có người chú ý, thấp giọng mở miệng:“Điện hạ cũng biết, Hộ bộ, Công bộ, Lại bộ cùng Lễ bộ, kỳ thật là phù trợ cho các vị hoàng tử ”



“ Ta có biết đến một ít.” Nói xong, ta sửng sốt: “ Ý Nhạc phụ là bọn họ nhận được lệnh từ các hoàng tử âm thầm cãi lời mệnh lệnh của ta?”



“Vi thần cũng không biết, vi thần chỉ biết, muốn được khoá thì phải phải tìm người đã khóa.” Hắn chỉ có thể nói đển đây còn bước kế tiếp làm như thế nào thì phải xem vào Thái tử.



Cân nhắc một lát, Ta hiểu ý cười vuốt cằm “Đa tạ nhạc phụ đại nhân chỉ điểm, ta biết nên làm như thế nào.”



****



Tuy rằng lúc trước ta chỉ biết ngôi Vị Thái tử này ngồi không được vững nhưng Lộ Kì, ta thủy chung không có nghĩ đến chuyện lại có thể xảy ra đến mức nghiệm trọng như thế.



Cho đến lần này phụ trách chuẩn bị mở tế điển mới làm cho ta thấy được quanh mình thật sự có quá nhiều mãnh liệt sóng ngầm, nguy cơ tứ phía, nếu ta làm không xong lần này Hạ tế đại điển, đừng nói ta địa vị thái tử không bảo đảm, chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ của ta đều có nguy hiểm, ta xem qua những quyển sách nói về những nghi lễ tế điển của Bùi Lâm Đức cho mượn, thật sự nếu ta có lỡ làm ra một trong số lỗi như trong sách viết thì ngay cả cái đầu này của ta cũng sẽ bị lấy đi.



Trở lại tẩm điện, không muốn tiểu thê tử của ta lo lắng nên ta thu hồi sự mệt mỏi đang hiện lên trên mặt, tỏ ra vẻ mặt ấm áp tươi cười vào đi.



Lam Ngâm đứng dậy nghênh đón ta, rồi phân phó cung nữ mang tới nước ấm cùng khăn, vì ta rửa mặt lau tay.



Nhìn nàng cẩn thận vì ta, ta nâng tay mang thân thể mềm mại cửa nàng kéo ôm vào trong lòng, đem mặt vùi vào vai nàng, lẩm bẩm nói:“Vẫn là của ta Lam Ngâm tốt nhất.”



“Tuyên Kì ca ca làm sao vậy?” Nàng phát hiện Ca ca đang có tâm trạng khác thường.



Ta nâng lên mặt cười cười:“Không có việc gì, chính là hôm nay cả một ngày không trở về gặp được Lam Ngâm nên ta nhớ của ta tiểu thê tử.”



Nàng nâng nhẹ tay sờ vào khuôn mặt tuấn tú của Ca ca:



“Tuyên Kì ca ca gần đây hình như đã gầy đi.”



Đã nhiều ngày qua Ca ca mỗi ngày đều làm việc đến đêm khuya mới trở về, sau khi trở về cũng chỉ nói vì chuẩn bị mở tế điển nên có rất nhiều việc cần phải giải quyết ngoài ra cũng không có nhiều thêm, bởi vậy nàng không biết Ca ca đã chuẩn bị được đến đâu.



“Có sao?” Ta sờ sờ hai má, không cảm giác được chính mình gầy đi.



“Có phải hay không gần đây chuẩn bị mở hạ tế đại điển quá mệt mỏi?” Nàng quan tâm hỏi.



“Thì hơi mệt chút, bất quá mọi việc cũng sẽ hoàn thành đúng thời gian.”



Trong triều những chuyện đấu đá nhau ta không muốn cho nàng biết nhiều, miễn cho nàng đi theo cùng ta phiền lòng.



“Tuyên Kì ca ca bệnh mới khỏi hẳn mới có mấy tháng, không thể làm lụng vất vả, có chuyện gì có thể tìm phụ thân Lam Ngâm cùng cái khác quan viên hỗ trợ.” Nàng lo lắng sợ Ca ca chống đỡ không được lại sinh bệnh.



“Ta biết, nàng không cần lo lắng.” Ta hôn trấn an nàng.



Thấy Ca ca tuy rằng trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng mặt lại lộ ra nét không thoải mái nàng mơ hồ thấy có sự kỳ quái



“Có phải hay không tế điển chuẩn bị mở gặp gì khó khăn gì?”



Thấy nàng cặp mắt trong suốt nhìn ta, ta biết không thể gạt được sự quan sát tinh tế của tiểu thê tử nên Ta không hề phủ nhận:



“Là gặp một ít vấn đề chưa giải quyến, bất quá hôm nay gặp được phụ thân nàng, phụ thân nàng đã nhắc nhở ta mấy câu, ta đã biết nên làm như thế nào”



“Phụ thân nói gì vời ca ca?” Nàng tò mò hỏi.



“Nhạc phụ nói muốn mở khóa thì phải tìm người khóa.”



“Đây là cái gì ý tứ?” Nàng sửng sốt.



Ta vì nàng giải thích: “Ý tứ là, muốn ta đi tìm Nhị hoàng huynh cùng Ngũ hoàng đệ, chỉ cần thông qua bọn họ, sự tình có thể thuận lợi tiến hành.”



“Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử gây trở ngại cho Ca ca?” Nàng lại rất kinh ngạc hỏi.



Ta không tra lời như hỏi lại:“Lam Ngâm, nếu ta không là một Vị thái tử, thì tiếp theo ai sẽ có đầy đủ điều kiện thuận lợi nhất để ngồi vào Vị trí thái tử này?”



Nàng suy tư, một lúc tự hỏi chính mình:



“Hoàng Thượng có vẻ sủng Nhị hoàng tử, nhưng nếu Mẫu hậu sẽ trợ giúp Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử là do Mẫu hậu một tay nuôi lớn, nếu Mẫu hậu đứng về Ngũ hoàng tử cũng có nghĩa trong triều phê võ tướng do Triệu nguyên soái cầm đầu cũng sẽ trợ giúp Ngũ hoàng tử, cuối cùng ai được thắng lợi để ngồi vào vị trí Thái tử cũng rất khó có thể nói trước.”



Nghe xong lời của nàng ta than nhẹ một tiếng “Trong cung lục đục với nhau thực phiền.”



“Tuyên Kì ca ca không nghĩ giữu vị trí Thái tử sao?” Theo như lời nói của Ca ca, nàng mơ hồ phát giác Ca ca đối với vị trí Thái tử xem ra không muốn làm.



Ta trầm ngâm nhìn nàng:”Khi xong xuôi đại lễ tế điển, ta nghĩ mang nàng cùng nhau rời đi hoàng cung, nàng có nguyện ý đi theo ta không?”



Nàng không chút do dự gật đầu: “Tuyên Kì ca ca đi nơi nào, Lam Ngâm sẽ theo đến nơi đó, chỉ sợ Mẫu hậu sẽ không dễ dàng đáp ứng.”



“Ta sẽ tìm cơ hội thuyết phục Mẫu hậu.”



Mấy tháng vừa qua, ta đã chứng nghiệm qua cuộc sống làm một Vị Thái tử, ta khônghưng thú ta càng không muốn đem cuộc sống au này của ta lãng phí ở nơi ngươi lừa người, chỉ vì tranh quyền đoạt vị mà có thể làm ra bất cử thủ đoạn gian hiểm.



Tuy ta Ở Hoàng cung nguy nga tráng lệ, nhưng bất quá trong ý thức của ta nơi này chỉ là cái một nhà giam lớn, vì quyền lực tranh giành, đấu đến kẻ chết người sống.



Ta không nghĩ sẽ phải biến thành người như vậy, ta hiện tại thầm nghĩ nhanh chóng thoát ly nơi này, ai muốn làm Hoàng đế, ai thích làm Thái tử, ai thì tranh giành xin mời cứ tự nhiên, ta sẽ không tham gia vào cuộc chiến.



Điều quan trọng trong suy nghĩ của ta, chính là mang theo tiểu thê tử rời đi nhà giam tranh giành quyền lực nà, ta sẽ kiếm rất nhiều tiền, mỗi ngày đưa nàng một thỏi kim nguyên bảo, được nhìn thấy nụ cười của nàng.



Haiz!….Như bất quá hiện tại trước mắt vẫn còn một ít chuyện trọng yếu cần giải quyết.



****



Ta biết Lễ bộ thượng thư chịu sự chỉ thị của ngoại công Ngũ hoàng tử Tuyên Cần, không cần hỏi cũng biết hắn sẽ tương trợ cho vị hoàng tử nào.——- ngoại công =ông ngoại.



Cho nên ta trước đi tìm Ngũ hoàng tử Tuyên Cần nói rõ sự khó khăn đang gặp cần hắn hỗ trợ —



“Ngũ hoàng đệ, Phụ hoàng giao Hạ tế đại điển cho Hoàng huynh chuẩn bị mở, Ngươi cũng biết Hoàng huynh đối triều chính chưa quen thuộc, có rất nhiều sự việc Hoàng huynh cần nhờ Ngũ Hoàng đệ giúp đỡ, không biết Ngũ Hoàng đệ có thế vì Hoàng huynh nghĩ biện pháp để đem tế điển làm thành công viên mãn?”



“Tứ hoàng huynh khách khí, nếu Tuyên Cần có chỗ có thể giúp được Tứ Hoàng huynh, xin Tứ hoàng huynh cứ chỉ dạy Tuyền Cần.”



Ngũ hoàng tử tuổi trẻ sang sảng trên mặt lộ vẻ tươi cười.



“Hoàng huynh cùng với Lễ bộ, Lại bộ quan viên chưa quen thuộc, nghe nói Lễ bộ thượng thư là Ngũ Hoàng đệ ngoại công, nên Hoàng huynh thỉnh Ngũ hoàng đệ giúp Hoàng huynh nói tốt vài câu, mong có thể vì Hạ lễ tế điển mà hết lòng trợ giúp Hoàng huynh hoàn thành đại lễ.”



Ta quan sát sau khi nghe ta nói Ngũ hoàng tử không chút nào khó chịu, lập tức đáp ứng:



“Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, huống hồ Hạ tế đại điển là một sự kiện quan trọng của quốc gia, cho dù Hoàng đệ không nói, tin tưởng Lễ bộ cũng sẽ tận tâm hết sức hiệp trợ Tứ hoàng huynh.”



“Uhm…Chuyện này xem như Hoàng huynh nhờ Ngũ hoàng đệ.”



Gặp xong Ngũ hoàng tử Tuyên Cần, ta tiếp theo tìm Nhị hoàng tử Tuyên Hạo, cùng những lời lẽ khi gặp Ngũ Hoàng tử một lần nữa lập lại.



Nhị hoàng tử nhiệt tình trả lời:



“Phụ hoàng đem việc quan trọng như vậy giao cho Tứ hoàng đệ, nếu có cái gì cần Hoàng huynh hỗ trợ cứ việc mở miệng nói. Về phần Hộ bộ cùng Công bộ bên kia, Hoàng huynh sẽ đi qua thông báo một tiếng, thỉnh bọn họ phải đồng tâm hiệp lực giúp Tứ hoàng đệ hoàn thành tế điển, dù sao mọi người đều làm việc vì triều đình vì phụ hoàng vì lê dân, Hoàng huynh tin tưởng Hộ bộ cùng Công bộ cũng không dám chậm trễ.”



Sau khi gặp qua hai Vị hoàng tử xem ra Lễ bộ, Công bộ, Lại bộ cùng Hộ bộ thái độ quả thật có cải thiện, như vẫn không phát tiền tốt hơn được bao nhiêu, rốt cục phát ra ngân lượng chỉ dùng đủ tám phần, đủ để cho công bộ mua vật liệu gỗ dựng dàn tế thì đã hết sạch



Mà lễ bộ mọi người đi trễ về sờm đã giảm bớt, nhưng khi diễn luyện tập thì vẫn phạm lỗi thường xuyên.



Về phần Lại bộ, cũng chỉ mang một ít người qua trợ giúp.



Tuy rằng có cải thiện, căn bản vẫn không thể đuổi kịp hoàn thành công việc trước ngày được Hoàng Thượng giao hẹn.



Ta đã lăn lộn nhiều năm trong nghệ diễn viên cho nên ta cũng đã thấy qua nhiều kiểu kêu nói một đàng làm một nẻo, ta không thể không cảm thán Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng đệ, bọn họ hành động và lời nói trái ngược nhau, ta lúc trước tìm bọn họ thấy hai người trên biểu tình thành tâm thành ý, làm ta tin tưởng bọn họ nhất định hội vô tư giúp ta.



Nhưng mà trên thực tế bọn họ giúp là giúp, lại chỉ có ba phần lực, thực giả dối người ngoài nhìn vào cứ nghĩ bọn họ hỗ trợ ta, tại vì dù sao tình huống quả thật có cải thiện, như không cải thiện được nhiều.



Bất quá cũng không sợ, ta cùng với Lam Ngâm đã sớm thương lượng ra một phương pháp khác, nếu bọn họ không chịu thật tình giúp ta, thì iền tiến hành kế hoạch B.



Bởi vậy mấy ngày sau, ta đi gặp Hoàng hậu.



“Tuyên Kì, ngươi tới gặp mẫu hậu, là vì hạ tế đại điển?” Vừa thấy con đến nàng liền thấy ra được ý đồ của con, nên nàng đã từ sớm đợi con tìm đến nàng.



“Mẫu hậu nắm rõ, Nhi thần đúng là vì chuyện này mà đến, muốn nhờ Mẫu hậu giúp Nhi thần một việc.”



“Ngươi muốn Mẫu hậu như thế nào giúp ngươi?”



Không cần hỏi nàng cũng biết con là vì chuẩn bị mở tế điển gặp phải không ít khó khăn, tuy rằng những đại thần không dám đối trước mắtcon nàng bất kính, nhưng lại ngầm gây trở ngại, không cho con nàng làm tốt tế điển.



Một đại lễ quan trọng như vậy, nếu mà con nàng làm không xong, sẽ bị vấn tội, những người đó chính như hổ rình mồi nhân cơ hội đưa con nàng theo thái tử vị kéo xuống, cho nên làm sao có thể thật tình giúp con nàng ? Không nghĩ ra phương pháp cho con nàng sẫy bẫy mới là ngu ngốc.



Hoàng hậu rất rõ ràng hiểu được tình thế trước mắt, sở dĩ chậm chạp không ra tay giúp con mình, là xem muốn xem con mình cónăng lực đến tột cùng có thể làm đến bao nhiêu, đến khi nào mới chống đỡ không được chủ động tìm đến nàng.



Không nghĩ tới, con năng lực đổ so với nàng lúc trước đánh giá còn quá cao, con nàng đã tự chính mình làm không ít chuyện, cho đến bây giờ mới đến đây tìm nàng.



“Nhi thần hy vọng Mẫu hậu có thể thỉnh cậu đem một ít vệ lâm quân giao cho nhi thần chỉ huy.”



“Ngươi muốn vệ lâm quân làm cái gì? Ngươi nhưng đừng xằng bậy.” Đáp án ngoài ý nghĩ của nàng, nàng nghiêm khắc cảnh cáo con.



“Xin Mẫu hậu yên tâm, trừ phi được Phụ hoàng đồng ý, nếu không Nhi thần tuyệt không làm xằng bậy.” Ta cam đoan.



Thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của con, nàng nhịn không được hỏi:



“Tuyên Kì, ngươi thành thật nói cho Mẫu hậu, ngươi muốn mượ vệ lâm quân đến tột cùng muốn làm cái gì?”



“ Nhi thần chỉ là muốn làm cho bọn họ đến xem.Mẫu hậu không cần lo lắng, Nhi thần sẽ làm đúng mực, sẽ không cho phát sinh sự tình xấu gì xảy ra.” Ta trên mặt lộ vẻ mỉm cười, một bộ dáng trấm tỉnh.



Nhìn con thần thái điền tỉnh, nàng làm sao không khỏi không tin,



“Được rồi, Mẫu hẫu sẽ nói với cậu ngươi điều một ít vệ lâm quân cho ngươi chỉ huy.”Nàng muốn nhìn một chút xem con sẽ muốn làm gì.



Đã được Hoàng hậu giúp, ta liền đi gặp nhân vật mấu chốt quan trọng nhất — của ta Hoàng đế lão cha.



Vừa thấy đến con, hoàng đế liền hỏi:



“Tuyên Kì, Hạ tế đại điển chuẩn bị tiến hành như thế nào?”



“Khởi bẩm Phụ hoàng, hạ tế đại điển trước mắt đang ở chuẩn bị phân nữa bất quá Nhi thần trong lòng có cái nghi hoặc, cho nên đặc đến cầu kiến Phụ hoàng, thỉnh Phụ hoàng vì Nhi thần giải thích nghi hoặc.”



“Có cái gì nghi hoặc?”



“Xin hỏi Phụ hoàng, Tiết độc tế điển phải bị tội gì?”———“ chẳng hiểu ta để nguyên văn “



Hoàng đế không chút do dự nói ra bốn chữ “Phải làm tử tội.”



“Vậy xin cho Nhi thần hỏi Phụ hoàng, hành vi như thế nào mới kêu là ‘Tiết độc tế điển’?”



“Làm ra bất kính việc, đó là Tiết độc tế điển.”



Ta lại hỏi:“Như vậy biết rõ tế đại điển là một đại lễ quan trọng của đất nước, như lại mượn cớ kéo dài, không đồng tâm hoàn thành đại lễ đây không phải là biết phạm sai mà vẫn phạm sao? ”



Hoàng đế gật đầu:“ Tất nhiên.”



“Như vậy Nhi thần đối những người này nên xử trí như thế nào?”



“ Lấy luật xữ lý là tội tử hình.” Trả lời xong Hoàng đế nghi hoặc nhìn con mình



“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”




“Nhi thần đã mang muốn hết sức làm tốt tế điển, hiện tại có Phụ hoàng những lời này, Nhi thần hiểu được nên như thế nào làm.”



Đạt thành mục đích, ta không chút do dự cáo lui, về trước tẩm điện thấy tiểu thê tử của ta.



“Tuyên Kì ca ca, Phụ hoàng cùng Mẫu hậu nói như thế nào?”



Thấy ta trở về, nàng khẩn cấp tiến ra đón.Thấy nàng vẻ mặt dấu không được lo lắng, ta ở nàng cúi xuống hôn, đắc ý cười nói:



” Phu quân nàng tự thân xuất mã, còn có làm không xong chuyện sao? Đương nhiên là thành.” Ta khoái trá lấy tay làm thành cái ok.



Nàng không hiểu kiểu tay của Ca ca có biểu hiện gì như bất quá nghe thấy của Ca ca nói, biết bọn họ kế hoạch không vấn đề, sự lo lắng trong lòng rốt cục buông xuống.



Hiểu được ở trong hoàng cung này chỉ có nàng thật tình quan tâm của ta an nguy, ta cảm động ôn nhu khẽ hôn nàng môi.“Lam Ngâm, thời gian này cho nàng vì ta gánh chịu không ít phiền tâm, kế tiếp nàng yên tâm đi, sẽ không lại có vấn đề.”



“Dạ.” Nàng đáp nhẹ.



Nàng phát giác nàng càng ngày càng thích cách săn sóc này sủa Tuyên Kì ca ca, lúc trước Ca ca ở trong lòng nàng chỉ có một nho nhỏ bóng dáng, nhưng theo hai người cảm tình từ từ làm sâu sắc, bóng dáng ca ca cũng càng lúc càng lớn, đến bây giờ thậm chí đã chiếm đầy nàng toàn bộ trái tim.



Cuối mùa xuân hạ đến ánh mặt trời dần dần mang theo thời tiết nóng khô nóng.



Giờ phút này tụ tập ở nghị sự lớn nhỏ quan viên, không kiên nhẫn chờ lâu, mà khe khẽ nói nhỏ —



“Thái tử điện hạ đem chúng ta triệu tập đến này, đến tột cùng có chuyện gì?”



“Triệu tập nhiều người như vậy ở nghị sự là có việc gì, hay là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố?”



“Thái tử điện hạ vì sao vẫn ngồi bất động, chỉ cho chúng ta chờ.”



“Nghe nói là chờ Lễ bộ, Lại bộ, Công bộ cùng Hộ bộ thượng thư đại nhân.”



Ngồi ở vị trí chủ tử ta thản nhiên nhìn đến trước mắt đứng mấy chục danh quan viên, không nói một câu, thần sắc tự nhiên.



Ở phía trước thế ta bắt đầu xì xào âm thanh trước mắt chính là hơn mười người như ta căn bản không để mắt đến bọn họ.



Ta đang chờ bốn con cá lớn, chờ bọn hắn vừa đến, ta sẽ đến biểu diễn.



Đang trong thời gian chờ đợi, ta liếc mắt nam tử đứng bên người, người này mặc màu bạc áo giáp, có như trên mặt có nét là tiểu oa nhi thoạt nhìn không đến hai mươi tuổi, nhưng trên thực tế hắn đã muốn hai mươi mấy, hắn là vệ lâm quân thống lĩnh — Triệu Dần, đồng thời là Hoàng hậu cháu.



Ta hiểu được hoàng hậu đem vệ lâm quân thống lĩnh gọi tới dụng ý, gần nhất là làm cho hắn làm cho vệ lâm quân nghe lệnh, thứ hai là tránh cho Thái tử ta làm ra việc lỗ mãng, có thể thấy được hoàng hậu đối với ta vẫn là lo lắng.



Bất quá chờ xem, ta tin tưởng qua hôm nay, không bao giờ nữa sẽ có người xem thường ta.



Lại đợi hồi lâu, kia tứ bộ thượng thư đại nhân cuối cùng ở tám gã vệ lâm quân “Cùng đi” đến.



“Không biết Thái tử điện hạ vội vàng triệu kiến vi thần, đến tột cùng có chuyện quan trọng gì?” Tiến nghị sự tỏa ra trí tuệ, lễ bộ thượng thư nghi uy, bị hai gã vệ lâm quân bắt buộc tiến đến tỏ vẻ bất mãn.



“Thái tử điện hạ, Hộ bộ còn có chuyện quan trọng chờ thần nơi đi xữ lý nếu chậm trễ, vi thần khả năng không nhận nổi tôi.”



Lại bộ thượng thư cùng Công bộ thượng thư đang muốn lên tiếng biểu đạt bị mời đến bất mãn, đã thấy ta nâng lên tay, ngăn cản bọn họ mở miệng.



Ta lạnh lùng ánh mắt chậm rãi đi tuần tra lớn nhỏ quan viên liếc mắt một cái, sau đó trầm giọng hạ lệnh



“Vệ lâm quân nghe lệnh, khi ta nói chuyện, ai dám không đồng ý liên mang ra phiến môn đi xuống chém.”



Lời này vừa nói ra, chúng quan viên một trận ồ lên.



“Toàn bộ câm miệng cho ta!” Ta khiển trách.



Mọi người bị ta đột nhiên bùng nổ kinh người khí thế kinh sợ trụ.



“Thái tử điện hạ, ngài triệu tập thần chờ đến tột cùng muốn làm cái gì?” Ở một mảnh lặng ngắt như tờ, Lại bộ thượng thư Lâm Huấn Xương mở miệng hỏi vấn đề nghi hoặc trung của mọi người.



Ta hướng mọi người nhìn lại, kia sắc bén ánh mắt giống nhau lợi hại đao phong, từng cái bị đảo qua nhân cũng không tùy vào run lên.



Nhìn quét một vòng sau, ta trầm ổn nói:“Ta triệu tập các ngươi đến, là có vài việc liên quan sinh tử vấn đề muốn thỉnh giáo các vị đại nhân.”



Ta bình tĩnh ngữ điệu bí mật mang theo sẵng giọng, làm cho nghị sự quan viên không có tới từ từ cảm thấy kinh sợ.



Công bộ thượng thư cố lấy dũng khí hỏi:“Xin hỏi Thái tử điện hạ muốn hỏi cái gì?”



“Ta hôm qua đi xin chỉ thị Phụ hoàng, Tiết độc tế điển phải bị tội gì –” Ta trực tiếp đem ánh mắt đầu hướng về phía vừa rồi đặt câu hỏi Lại bộ thượng thư Lâm Huấn Xương trên người:




“Lâm thượng thư, ngươi tới nói, phải bị tội gì?”



Ta tự tự nói được thong thả, lại tự tự mang theo trầm trọng lực đạo, làm người ta nghe xong trong lòng đột nhiên cứng lại.



Đột nhiên bị ta điểm danh, Lâm Huấn Xương không có bao nhiêu suy nghĩ bật thốt lên đã nói:



“Y triều đại luật pháp, Tiết độc tế điển phải làm tử tội.”



Nghe được của hắn trả lời, ta nâng lên mắt thấy nhìn đến mọi người, lạnh giọng hỏi:



“Các ngươi đều nghe rõ sở Lâm thượng thư nói trong lời nói?”



“Nghe thấy được.” Có người nhân gật đầu, có người nói ra tiếng.



“Tốt lắm.”



Ta vừa lòng vuốt cằm, tiếp theo nói sắc mặt ta trầm xuống:



“Hôm qua ta đi xin chỉ thị Phụ hoàng, hỏi Phụ hoàng nếu biết rõ hạ tế đại điển là quan trọng nhất tế điển ở Triều chùng ta, lại nhiều người vô tâm không hết lòng hết sức chuẩn bị tế lễ điển có tính vào Tiết độc tế điển không?”



Nói đến đây ta ngưng một chút, trên mặt anh tuấn lộ ra cười nhẹ, ngữ khí phóng hoãn:



“Các ngươi đoán, Phụ hoàng nói như thế nào?”



Của ta tầm mắt chậm rãi đảo qua chúng quan viên, mỗi người đều cúi đầu run sợ không dám chống lại ánh mắt của ta.



Lạnh lùng cười, ta tiếng nói từ từ nói:



“Phụ hoàng nói, loại này hành vi này tự nhiên tính vào Tiết độc tế điển, tội nên xử tử!”



Nghe thấy lời của ta nói, dưới nhất thời truyền đến một trận thanh âm lãnh khí.



Tiếp theo ta tay dùng lực đánh xuống phía trước mặt bàn, phát ra một tiếng nổ, ta chợt đứng lên:



“Nay tế điển chỉ còn một tháng thời gian, chuyện tình tiếp chuyển thế nhưng muốn kịp thời gian cũng không có biện pháp, các ngươi nói, các ngươi phải bị tội gì? Các ngươi lĩnh triều đình bổng lộc, lại chiếm chức vị mà không làm việc tận tâm vì Phụ hoàng cùng triều đình làm việc, giữ lại các ngươi để dùng gì?”



Ta thấy ta lôi đình phẩn nộ dưới nhất đại quan viên quỳ xuống:



“Thỉnh điện hạ bớt giận.”mỗi người sắc mặt đều có vẻ có chút âm trầm.



“Đều đứng lên.”



Ta vẫy tay phải cho quan viên đứng dậy:



“Hạ thượng thư, Phương thượng thư, Hà thượng thư, Lâm thượng thư, cùng với các vị đại nhân, hạ tế đại điển là triều đại là quan trọng nhất tế điển, nếu không nghĩ hỗ trợ, ta cũng không miễn cưỡng, hiện tại, ta cho các ngươi lựa chọn cơ hội, nguyện ý hỗ trợ chuẩn bị mở lễ thi đứng phía tay trái ta, người nào không muốn thì liền đứng ở ta bên phải.”



Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều hướng ta bên trái đứng, dù sao nếu đứng ở bên phải cho thấy không muốn giúp việc, không thể nghi ngờ là coi rẻ tế điển, là vị pham vào Tiết độc tế điển không có người dám đứng.



Cuối cùng ngay cả tứ bộ thượng thư đều chậm rãi đi đến ta bên trái.



Ta trong lòng cười thầm, bọn họ lá gam có lớn cũng không như vậy đến bên phải, trước mắt tình thế cùng ta đã biết sớm kết quả ta kiềm chế trụ hưng phấn thần sắc nghiêm khắc nhìn về phía mọi người:



“Nếu các vị đại mọi người nguyện ý tận lực tương trợ, ta vô cùng cảm kích, nhưng hy vọng sau này các vị có thể đồng tâm hiệp lực, ở một cái nguyệt “ một trăng “ nội đem tế điển làm thỏa đáng, lại có người vị phạm Tiết độc tế điển chi tội luận xử!”



Ta tiếp theo lại tuyên bố một sự kiện:



“ Lễ bộ thượng thư Hạ đại nhân cho ta phân phó các vị đại nhân khác cần phải tận tâm phụ trợ Hạ đại nhân làm tốt tế điển việc, không thể đến trễ.”



Trải qua mới vừa rồi rung động được ta thông báo nghị sự nội đường chúng quan viên không dám lại có sở do dự, đồng thanh:



“Chúng thần nghe lệnh.”



Tan họp sau, có người lòng tồn oán phẫn, nhưng là có người kì biểu hiện cực độ tán thưởng, còn có chút nhân âm thầm vì chính mình trợ giúp hoàng tử lo lắng.



Thái tử lần này hết bệnh, nhưng lại làm cho hắn thoát thai hoán cốt, thay đổi cá nhân, hắn vừa rồi quyết đoán hòa khí thế thấy được có thể hơn các vị hoàng tử, vệ lâm quân thống lĩnh Triệu Dần chính mắt thấy hết thảy mọi việc đã có cách nhìn thay đổi.



Ta rất rõ ràng chính mình hoàn toàn trấn trụ tất cả đại thần, nhưng lại kéo Lễ bộ thượng thư đảm đương làm đệm nếu tế điển làm không xong, đừng nói ta có việc, Lễ bộ thượng thư cũng chạy không thoát.



Chính là hắn nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, nếu làm không xong cũng là đoàn trí mạng.



****



Không ngờ mọi lại chuyện mỗi ngày nhanh trành tiến độ nhanh đến thế, ta cả người thoải mái không ít, đem mọi sự việc giao sau đó có thể nhàn nhã vọt đến một bên hóng mát, chờ nhận thu thành quả.



Ta kiếp trước tốt nghiệp liền đi vào diễn nghệ gặp không ít khó khăn như đều do người đại diện cùng trợ thủ giải quyết căn bản không cần ta ra mặt, cho nên vừa bắt đầu chuẩn bị mở hạ tế đại điển khi, mới có thể nhất thời không có rõ ràng, không biết nên như thế nào bắt tay vào làm, gặp một đống đinh.



Những người được giao cho phụ giúp ta không có kinh nghiệm, mới kéo dài thời gian nhưng ta là Lộ Kì, cho dù nhất thời không hiểu, cũng không khả năng vẫn bị những “ Người Cổ đại” làm khó ta ở ta trí tuệ cùng tiểu thê tử hiệp trợ đương nhiên rất nhanh đã nghĩ đến biện pháp giải quyết.



Chuyện khó khăn đã giải quyết, giờ phút này ta thoải mái ôm của ta tiểu thê tử nằm ở bên cửa sổ buổi sáng ngủ.



Sau giữa trưa gió lạnh, theo mở cửa rộng sổ thổi vào, phất vào hai người hai má, ta mở mắt ra, thoáng nhìn trong lòng kiều thê ngủ say chưa tỉnh, khóe môi không khỏi đẩy ra một chút sủng nịch cười, nhẹ tay sờ nàng hang lông mi.



Không biết là không phải cảm thấy ngứa, Lam Ngâm tay đưa lên ta ngược lại khẽ vuốt nàng hai má.



Nàng làn da trong trắng lộ hồng,mũi mượt mà đáng yêu, của nàng cánh môi là phấn hồng, ngủ khi miệng nhi hơi hơi giương, ngây thơ đáng yêu.



Của ta tình yêu không chút nào che lấp cần vào bàn đáng yêu cô gái là của ta thê tử, ta bỗng nhiên thực cảm tạ “Thần “ đem ta đưa thế giới này “Thần”, ta tin tưởng ta đã được “ Thần “ mang đến nơi này, vì muốn cùng nàng gặp nhau, cũng kết làm vợ chồng.



Trong lòng ta tràn đầy cảm ơn, nhịn không được tán thưởng vận mệnh kì ảo lại làm cho ta xuyên qua, tìm được người bạn đồng hành cả đời cùng ta.



Có lẽ là ta phát ra tiếng thở dài làm bừng tỉnh nàng, nàng mi run động chậm rãi mở ra mắt.



Vừa tỉnh đến, thấy ngủ ở bên phu quân, nàng cong lên khóe miệng lộ ra một chút cười ngọt ngào.



“Tuyên Kì ca ca, sao không có ngủ?”



“Ta cũng vừa mới tỉnh.”



Ta lấy tay sờ vào của nàng mặt, ôn nhu hôn môi nàng.



“Tuyên Kì ca ca, ta vừa rồi thấy mộng.”



“Nàng mơ thấy cái gì?” Hẳn là cái mộng đẹp, nàng vừa rồi ngủ nhìn thật thoải mái.



“Lam Ngâm mơ thấy chúng ta ở tại một gian phòng nhỏ.”



“Sau đó?”



“Sau đó Tuyên Kì ca ca ở giúp ta tạo ra một vòng cổ bằng bạc.”



Nghe đến đó, ta cười một tiếng: “Lam Ngâm chẳng lẽ là ở nhắc nhở ta còn khiếm nàng một cái vòng cổ.”



Lần trước đáp ứng vì nàng thiết kế một vòng cổ cho nàng, nhưng thời gian này vì chuẩn bị mở hạ tế đại điển chuyện căn bản chưa có thời gian làm, ta tưởng nàng đại khái là mượn này thúc giục ta nhanh chút làm



“Không phải.”



” Lâm Ngâm mơ thấy trong phòng nhỏ, trừ ra Tuyên Kì ca ca, còn có một đại nương mà nàng không biết.”



“Đại nương đang làm cái gì?”



“Nàng ở bên cạnh tạo ra trang sức.”



Ta nhớ tới ngày có chút suy nghĩ đếm đêm có mộng những lời này, cánh tay đem nàng kéo vào trong lòng:



“Lam Ngâm, chờ chúng ta ra cung về sau, ta sẽ nghĩ biện pháp kiếm rất nhiều tiền, cho nàng rất nhiều kim hoàn ngân châu báu.”



Ta biết nàng thích vàng bạc châu báu, thấy lòe lòe tỏa sáng tài bảo liền song mắt tỏa sáng, thân là trượng phu của nàng, ta hội hết sức thỏa mãn nàng loại này “Sang quý” ham mê, làm cho nàng mỗi một ngày đều quá thật sự vui vẻ.



“Tốt.”



Trên mặt ta toát ra sủng, Lam Ngâm cười đến nheo lại cả hai mắt.



“Lam Ngâm cũng sẽ giúp ca ca cùng nhau kiếm rất nhiều rất nhiều tiền.”



Nàng trong lời nói làm ta bật cười, liên sủng xoa xoa của nàng má: “Tốt, chờ chúng ta về sau kiếm được rất nhiều tiền, ta liền kiến cái rất lớn kim khố, tất cả đều vàng bạc tài bảo, cho nàng ở bên trong chơi .”



Nghe ta nói như vậy, nàng hai tròng mắt không khỏi lòe lòe tỏa sáng, giống nhau thấy xếp thành núi nhỏ vàng bạc tài bảo ngay tại nàng trước mắt, nàng cười đến hai mắt khép lại.



Nàng không khỏi cảm thấy gả cho Tuyên Kì ca ca thật sự là nàng cả đời này đã làm quyết định sáng suốt nhất.



Dừng ở nàng sáng lạn tươi cười, ta đột nhiên muốn biết, nếu đem ta cùng tài bảo chia làm hai bên cho nàng tuyển, không biết nàng sẽ lựa chọn như thế nào?