Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 81: Ngoại truyện 30: Phó Văn Sâm x Giang Lăng (9)




Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Ngày nghỉ Quốc khánh, Giang Lăng và Phó Văn Sâm đưa Đồng Đồng trở về An Cầm.

Hai ông bà Phó đã muốn gặp cháu trai nhỏ từ lâu, ra khỏi sân bay, sau khi Phó Văn Sâm hỏi ý kiến Giang Lăng, anh dẫn hai mẹ con quay về nhã cũ nhà họ Phó trước.

Năm đó, thỉnh thoảng Giang Lăng sẽ cùng Phó Văn Sâm về nhà ăn cơm cùng ba mẹ chồng, đối với căn nhà cũ này, Giang Lăng vẫn còn chút ấn tượng.

Vẫn giống hệt mấy năm trước, không thay đổi gì nhiều.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Phó Huy Thịnh và Lưu Vân vội chạy ra đón.

Thấy Giang Lăng và Đồng Đồng, trên mặt Lưu Vân không giấu được nét vui vẻ: “Đi đường mệt lắm đúng không?”

Giang Lăng cười, lắc đầu nói: “Không mệt ạ.”

Đồng Đồng vẫn luôn năm tay Giang Lăng, cậu nhóc ngửa đầu tò mò nhìn bà lão trước mặt.

Giang Lăng dịu dàng dỗ cậu: “Sao còn không nói gì thế, không phải mẹ đã dặn con rồi sao, thấy người lớn phải làm gì?”

Lúc này Đồng Đồng mới ngoan ngoãn lên tiến: “Ông nội, bà nội.”

Hai vợ chồng Phó Huy Thịnh và Lưu Vân rơm rớm nước mắt, vội để bọn họ vào nhà.

Trong phòng khách, Lưu Vân nhiệt tình chuẩn bị các loại đồ ăn vặt cho Đồng Đồng, Phó Huy Thịnh cũng vội vàng lấy đồ chơi cho cậu nhóc.

Đồng Đồng vẫn chưa kịp thích ứng, cậu nhóc quay sang nhìn Phó Văn Sâm và Giang Lăng bằng ánh mắt cầu cứu.

Phó Văn Sâm nói: “Ba, mẹ, thằng bé thích gì sẽ tự lấy, không cần vây quanh nó đâu ạ, hai người cũng qua đây ngồi đi.”

Lúc này Phó Huy Thịnh và Lưu Vân mới qua đó ngồi, nói chuyện phiếm với Phó Văn Sâm và Giang Lăng.

Đêm đó, ba người ở lại nhà cũ.

Đọc Full Tại Truyện Full

Đồng Đồng lạ chỗ nên cực kỳ ỷ lại Giang Lăng, đòi Giang Lăng dỗ mới chịu ngủ.

Khó khăn lắm mới dỗ thằng nhóc ngủ được, Giang Lăng mệt mỏi ngáp một cái, đứng dậy rời khỏi phòng.

Đang định đóng cửa thì cô thấy Lưu Vân đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Đồng Đồng ngủ chưa con?”

Giang Lăng gật đầu: “Thằng bé vừa mới ngủ rồi ạ.”

Lại hỏi bà, “Đã muộn vậy rồi, sao mẹ còn chưa ngủ ạ?”

Lưu Vân ngượng ngùng cười: “Mẹ không ngủ được, muốn qua đây xem cháu trai.”

Bà nhìn qua khe cửa thấy cháu trai đang nằm trên giường ngủ ngon lành.

Giang Lăng đang định hỏi bà có muốn vào xem không thì Lưu Vân đã vội xua tay: “Không cần đâu, mẹ đừng đây xem là được rồi, đừng để thằng bé thức giấc.”

Bà vẫn đứng ngoài cửa, cảm khái một câu, “Đồng Đồng giống hệt ba nó lúc còn bé.”

Lưu Vân áy này nhìn về phía Giang Lăng: “Mấy năm nay con một thân một mình, còn phải dẫn theo một đứa bé, thật sự quá vất vả, là nhà họ Phó chúng ta có lỗi với con. Khi đó nhà họ Phó xảy ra chuyện, mẹ và ba con vừa hoang mang lại lo sợ, còn oán trách con và gia đình con nữa, bây giờ nghĩ lại mẹ thấy rất hổ thẹn.”

Giang Lăng an ủi bà: “Mẹ à, đều đã qua hết rồi ạ.”

Lưu Vân thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại: “Mấy năm nay mẹ thường giục Văn Sâm đi xem mắt, nhưng đến cả việc gặp mặt đối nó cũng không chịu đi, quanh năm suốt tháng ở bên ngoài bận rộn chuyện công việc, số lần về nhà cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thật ra mẹ và ba con đều biết, thằng bé rất nhớ con, lại cảm thấy nhà họ Phó sụp đổ rồi, nó không xứng với con nữa, cho nên mới liều mạng làm việc như vậy.”

Lưu Vân nhớ tới chuyện gì đó, nói tiếp, “Tết năm ngoái, hiếm khi nó từ Trường Hoàn về. Năm đó, thằng bé vừa mua lại nhà cũ nhà họ Phó, khôi phục lại mọi thứ như cũ, cả nhà chuyển về đây, vốn dĩ ai ai cũng vui vẻ, nhưng trên mặt thằng bé lại không có một nụ cười. Buổi tối lúc đón giao thừa, nó ngồi trên sân thượng uống rượu, uống say bét nhè. Mẹ và ba con vất vả lắm mới kéo được nó về phòng, trong miệng thằng bé vẫn luôn kêu tên con.”

Hốc mắt Giang Lăng hơi nóng, một lúc lâu vẫn không nói gì.

Lưu Vân vỗ vai Giang Lăng: “Khi đó, nghĩ đến hai đứa đã rời xa nhau lâu vậy rồi, nhà họ Phó và nhà họ Giang lại chêch lệch rất lớn, có lẽ không còn khả năng nữa. Không ngờ thằng con trai này của mẹ được trời xanh thương xót. Sau này, mặc kệ thế nào, mẹ chỉ mong hai đứa sống thật hạnh phúc. Thật ra, hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất chính là không rời không bỏ.”

Giang Lăng và Lưu Vân nói chuyện thêm một lát mới quay về phòng của mình.

Trong phòng, Phó Văn Sâm đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất, trên đùi đặt laptop, một tay đang cầm điện thoại đặt bên tai.

Chắc là anh đang bàn chuyện làm ăn nên nhắc đến vài vụ án thương mại, khi bày tỏ ý kiến của mình, anh rất bình tĩnh, cả người toát ra sức quyến rũ.

Rõ ràng trông anh ưu tú như vậy, nhưng mà không biết tại sao sau khi nhà họ Phó xuống dốc, anh lại cảm thấy không xứng với cô.

Lúc trước cô kết hôn với Phó Văn Sâm cũng đâu phải vì gia cảnh của nhà họ Phó đâu.

Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuấn dật của anh, đôi mày kiếm rậm rạp đen nhánh, lúc nghe điện thoại, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mấp máy, giọng nói vừa nhẹ nhàng lại dễ nghe.

Nếu là mọi khi, lúc nhìn thấy anh làm việc, Giang Lăng sẽ không quấy rầy anh.

Nhưng không biết đêm nay cô bị làm sao, không nhịn được trực tiếp đi tới phía sau lưng anh, chủ động ôm cổ anh.

Động tác của cô khiến Phó Văn Sâm giật bắn mình, nửa phút sau, anh mới nói với người ở đầu dây bên kia: “Được, vậy chúng ta nói đến đây thôi, tôi còn có chút chuyện, lát nữa rồi nói tiếp.”

Cúp điện thoại, anh đóng laptop lại đặt sang bên cạnh, kéo Giang Lăng phía sau tới, để cô ngồi lên đùi mình: “Em sao thế?”

Giang Lăng ôm chặt anh: “Không sao cả, chỉ là rất nhớ anh.”

Phó Văn Sâm nhíu mày, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, quan sát gương mặt cô một lát, miễn cưỡng hỏi: “Để anh xem em nhớ anh thế nào nào?”

Cúi đầu, cắn nhẹ lên cánh môi anh đào của cô: “Muốn sao?”

Gương mặt Giang Lăng đỏ bừng, còn chưa kịp nói gì, cô đã bị Phó Văn Sâm bế lên giường.

Anh nghiêng người đè lên cô, hôn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cô, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thật trùng hợp, đúng lúc anh cũng rất nhớ em.”

Môi anh từ từ di chuyển xuống môi cô, nụ hôn lãng mạn dần dần biến thành hôn sâu.

Sau một hồi lâu, anh mới buông Giang Lăng ra.

Hai gò má cô ửng hồng, đôi môi đỏ mọng còn dính vệt nước, ánh mắt cũng trở nên đắm đuối.

Giây tiếp theo, Giang Lăng ôm cổ Phó Văn Sâm, chủ động hôn môi anh.

Phó Văn Sâm được yêu thương mà nơm nớp lo sợ nhưng cũng cực kỳ vui vẻ, dịu dàng đáp lại cô.



Ngày hôm sau, Phó Văn Sâm và Giang Lăng quay về nhà họ Giang.

Đồng Đồng ở đây tự do hơn hẳn, vừa nhìn thấy ông bà Giang, cậu nhóc đã lon ton chạy qua chào ông ngoại, bà ngoại.

Vừa bước vào nhà, Giang Lăng bỗng cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm cọ vào chân mình.

Cô cúi đầu nhìn thì thấy một con mèo trắng mập mạp.

GIang Lăng khom người bế mèo lên, xoa xoa bộ lông trên người nó: “Nhà mình nuôi mèo từ khi nào vậy ạ?”

Sau khi mọi người vào nhà rồi, bà ngoại Giang mới nói: “Mấy ngày trước mẹ đi dạo trong tiểu khu, con mèo này cứ đi theo mẹ, hình như không có chủ, nên mẹ mang về luôn. Nó không sợ người lạ, ngược lại rất bám người.”

Đồng Đồng thấy vậy cũng lại gần, vuốt v e con mèo: “Bà ngoại ơi, con mèo này tên gì thế ạ?”

Bà ngoại Giang nói: “Bà tùy tiện đặt cho nó một cái tên, gọi là tiểu Bạch.”

Đồng Đồng thật sự rất thích con mèo này, cứ gọi tiểu Bạch, tiểu Bạch, cậu nhóc ôm mèo vào lòng, hết hôn lại xoa.

Cho đến tận lúc ăn cơm, cậu nhóc vẫn không chịu buông ra.

Giang Lăng bảo cậu bỏ mèo xuống tập trung ăn cơm, cậu nhóc cũng không nghe.

Giang Lăng không nói nên lời: “Đâu phải con chưa từng nhìn thấy mèo, nếu thích thế thì đêm nay con ôm nó đi ngủ luôn đi.”

Một tay Đồng Đồng ôm mèo, một tay cầm thìa xúc cơm: “Con vốn định ngủ chung với nó mà.”

Giang Lăng: “…”

Đọc Full Tại Truyện Full

Mấy ngày liên tiếp, Đồng Đồng ở nhà họ Giang đều chơi với tiểu Bạch.

Ăn cơm chung, ngủ chung, quan hệ cực kỳ tốt.

Sau đó Giang Triệt mua cho cậu nhóc máy bay điều khiển từ xa.

Thấy đồ chơi mới, lực chú ý của Đồng Đồng bị hấp dẫn, niềm yêu thích với tiểu Bạch cũng giảm dần.

Kỳ nghỉ Quốc Khánh sắp kết thúc, ngày trở lại Trường Hoàn cũng đến gần.

Buổi chiều hôm đó, Đồng Đồng ở sân chơi máy bay, tiểu Bạch kêu meo meo mấy lần, chắc là muốn chơi với cậu nhóc, nhưng Đồng Đồng lại không để ý tới nó.

Cuối cùng, tiểu Bạch chỉ có thể quay về phòng khách.

Đúng lúc này, Phó Văn Sâm và Giang Lăng tay trong tay bước ra, thấy được cảnh này, Giang Lăng đi tới ôm mèo lên, cười: “Anh xem con anh kìa, có mới nới cũ, trước đấy thì ôm mèo không rời tay, giờ có đồ chơi rồi thì không cần mèo nữa.”

Phó Văn Sâm cũng cười: “Trẻ con mà, đa số đều vậy cả.”

Giang Lăng cúi đầu nhìn mèo trong lòng: “Con mèo này thật nhỉ, bụng to thật đấy, chẳng lẽ nó đang mang thai à? Cũng không biết mẹ nhặt được ở đâu nữa.”

Đồng Đồng đang điều khiển máy bay bỗng quay về hướng này.

Cậu vội vàng chạy tới, chỉ vào con mèo kia: “Mẹ ơi, tiểu Bạch là con gái ạ?”

Giang Lăng thấy cậu hỏi vậy thì hơi khó hiểu, cô sửng sốt hai giây, sau đó gật đúng: “Nó là mèo cái mà, tất nhiên là con gái rồi.”

Đồng Đồng nhìn con mèo kia, nghĩ lại khoảng thời gian gần đây, đêm nào cậu nhóc cũng ôm “cô ấy” ngủ.

Bà Lâm từng nói, nếu một chàng trai ngủ cùng một cô gái, hôn cô ấy thì cô gái đó sẽ mang thai, sinh con.

Đồng Đồng không hôn tiểu Bạch, nhưng sáng nào, tiểu Bạch cũng li3m miệng cậu nhóc, cho nên cũng tính là hôn rồi.

Mẹ nó tiểu Bạch mang thai, không lẽ là con của cậu sao?

Trong lòng Đồng Đồng dâng lên dự cảm không lành, giây tiếp theo, cậu nhóc khóc òa lên.

Tiểu Bạch bị tiếng khóc của cậu dọa sợ, vội vàng trốn khỏi vòng tay của Giang Lăng, chạy vọt vào trong phòng.

Cậu nhóc đột nhiên khóc như vậy làm Giang Lăng và Phó Văn Sâm không kịp phản ứng.

Hai vợ chồng nhìn nhau một lát rồi vội vàng đi tới dỗ dành, hỏi cậu nhóc làm sao.

Đồng Đồng vẫn cứ khóc, nhất thời không biết giải thích thế nào.

Cậu làm tiểu Bạch mang thai rồi, chuyện này thực sự rất khó nói, cậu sợ nói ra ba mẹ sẽ đánh chết cậu.

Đồng Đồng cố gắng xoa dịu sự bất an và nỗi sợ hãi trong lòng, tiếng khóc cũng từ từ dừng lại.

Cậu nhóc không dám nói gì cả, chỉ có thể giấu kín bí mật này trong lòng.

Giờ phút này, Đồng Đồng không còn tâm trạng chơi máy bay nữa, vào phòng khách, ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm bụng tiểu Bạch.

Lần đầu tiên Giang Lăng thấy Đồng Đồng như vậy, cô lo lắng hỏi Phó Văn Sâm: “Thằng bé làm sao vậy? Sao lại kích động đến vậy chứ?”

Phó Văn Sâm nhíu mày, cũng không biết làm sao.

Phó Văn Sâm chủ động đi đến ngồi xuống cạnh cậu nhóc: “Con sao thế? Có tâm sự gì thì nói với ba đi?”

Đồng Đồng mím môi, muốn nói nhưng lại sợ, cuối cùng cậu lắc đầu: “Con không có tâm sự gì cả.”

Yên lặng một lát, Đồng Đồng cẩn thẩn ôm tiểu Bạch đang ngủ trên ghế sofa lên.

Cậu quay đầu hỏi Phó Văn Sân: “Ba ơi, lúc chúng ta về Trường Hoàn có thể mang tiểu Bạch đi cùng không ạ?”

Chuyện đã xảy ra rồi, không thể thay đổi được nữa, Đồng Đồng cảm thấy mình là đàn ông con trai thì phải chăm sóc cho tiểu Bạch thật tốt.

Phó Văn Sâm không biết cậu nhóc đang suy nghĩ gì, anh tưởng là cậu rất thích con mèo này nên nói: “Chuyện này thì phải hỏi mẹ con và bà ngoại.”

Nghe vậy, Đồng Đồng chạy đi tìm bà ngoại và Giang Lăng.

Từ trước đến nay, Đồng Đồng xin gì thì bà ngoại cho nấy, tất nhiên sẽ đồng ý đưa tiểu Bạch cho cậu nhóc nuôi, tiện thể cũng đồng ý thay Giang Lăng luôn.

Đi máy bay không được mang thú cưng theo, vì để thỏa mãn yêu cầu của cháu trai, bà Giang còn làm thủ tục vận chuyển thú cưng.

Ngày ấy, Đồng Đồng cùng ba mẹ quay về Trường Hoàn, cậu nhóc vẫn luôn cảm thấy không yên tâm, trong đầu chỉ nghĩ đến tiểu Bạch đang được vận chuyển và đám mèo con trong bụng tiểu Bạch.

Sau khi quay về Trường Hoàn, Đồng Đồng chăm sóc tiểu Bạch rất tỉ mỉ.

Mỗi ngày trước khi đi học, cậu nhóc sẽ ôm tiểu Bạch một cái, lúc về nhà sẽ dành thời gian chơi với nó, không còn quấn lấy Phó Văn Sâm đòi anh kể chuyện cho nghe nữa.

Hôm đó ở trường học, lúc nghỉ giữa giờ, Đồng Đồng nói cho người bạn tốt của cậu – Ba Điểm biết bí mật giữa cậu và tiểu Bạch.

Ba Điểm nghe xong rất ngạc nhiên: “Nói vậy là cậu sắp làm ba hả?”

Đồng Đồng thở dài, nghiêm túc gật đầu: “Có lẽ vậy, cậu không được nói cho ai đâu đấy.”

Ba Điểm vội che miệng lại, nói nhỏ với cậu: “Yên tâm đi, mình nhất định sẽ giữ bí mật giúp cậu.”

Ba Điểm suy nghĩ một lát, hỏi, “Vậy sau này tiểu Bạch sinh con xong, có phải đám mèo đó sẽ mình sẽ lên chức chú không?”

Đồng Đồng: “Tất nhiên là vậy rồi.”

Hai bạn nhỏ mỗi người một câu, tưởng là không có ai biết chuyện này.

Nhưng cô bạn Tiết Linh ngồi sau đã vểnh tai nghe hết sạch bỗng nhiên không nhịn được xen vào: “Sao cậu biết đám mèo trong bụng tiểu Bạch là con của cậu?”

Đồng Đồng khó chịu nhíu mày: “Sao cậu lại nghe lén tụi mình nói chuyện thế?”

“Ai bảo hai cậu nói to như vậy chứ, mình đâu có nghe lén đâu?” Nói xong, Tiết Linh xua xua tay, “Yên tâm đi, mình sẽ giữ bí mật cho cậu.”

Lúc này Đồng Đồng mới yên tâm hơn, cậu nhóc trả lời vấn đề của cô bạn: “Ba mình là luật sư mà, cho nên chút suy đoán này đã là gì. Nếu cậu biết cậu được sinh ra như thế nào thì sẽ hiểu thôi.”

Tiết Linh chớp mắt: “Nhưng ba mẹ chúng ta là con người mà, còn tiểu Bạch nhà cậu là mèo. Nếu như tiểu Bạch thật sự sinh con cho cậu, vậy chúng là người hay là mèo? Giống cậu hay giống tiểu Bạch?”

Đồng Đồng: “Ừ nhỉ!”

Tiết Linh: “Còn nữa, nếu như lúc ngủ, cậu hôn tiểu Bạch khiến nó có thai, vậy tại sao trước đó, lúc cậu ngủ chung với tiểu Bạch, ba mẹ cậu lại không cản cậu chứ?”

Đồng Đồng: “Ừ nhỉ!”

Tiết Linh quan sát cậu một lát, vô cùng khó tin hỏi: “Ba cậu thật sự là luật sư hả? Không phải luật sư đều rất thông minh, tài giỏi sao, nhưng cái trí thông minh của cậu thì… cậu thật sự là con ruột của ba cậu à?”

Đồng Đồng: “…”

Tiết Linh nói vậy khiến Đồng Đồng bừng tỉnh, lúc này cậu mới biết suy nghĩ của mình vô lý và buồn cười ra sao.

Buổi chiều về đến nhà, cậu cảm thấy hơi chán nản.

Lúc tiểu Bạch chạy đến đón cậu, cậu không còn dịu dàng ôm lấy nó nữa.

Giang Lăng nhìn cậu ngồi một mình trên ghế sofa, thắc mắc: “Con sao thế? Ở trường gặp phải chuyện gì không vui à?”

Đồng Đồng nhìn tiểu Bạch, hỏi: “Mẹ ơi, rốt cuộc đám mèo trong bụng tiểu Bạch là của ai vậy ạ?”

Giang Lăng hoang mang một lát, sau đó bật cười: “Tiểu Bạch không mang thai, sau khi về đây, mẹ đã đưa nó đi kiểm tra rồi, nó mập lên thôi. Sao đột nhiên còn lại hỏi vậy?”

Giăng Lăng nhớ lại biểu hiện khác thường của Đồng Đồng suốt mấy ngày qua, “Dạo này con đối xử với tiểu Bạch tốt như vậy là vì con nghĩ nó có thai hả?”

Đồng Đồng mím môi không nói gì.

Cậu nhóc không dám nói cậu tưởng tiểu Bạch mang thai con của cậu.

“Vậy chúng ta còn nuôi nó không ạ?” Đồng Đồng hỏi.

Giăng Lăng sững sờ một lát: “Nuôi chứ, vì sao lại không nuôi? Hiện tại nó cũng là một phần trong gia đình của chúng ta. Mỗi ngày con đi học về, tiểu Bạch sẽ nhiệt tình chạy ra cửa đón con, lúc con cảm thấy buồn chán, tiểu Bạch sẽ chơi với con, như vậy tốt biết bao.”

Đồng Đồng ngẫm lại thấy cũng đúng.

Từ khi có thêm tiểu Bạch, không khí trong nhà sinh động hơn hẳn.

Sau khi nghĩ thông rồi, cậu quyết định hòa giải với tiểu Bạch.

Đồng Đồng khom lưng bế tiểu Bạch lên, thở dài: “Vậy thì sau này chúng ta sẽ làm bạn tốt của nhau, nhé?”

Đồng Đồng ôm tiểu Bạch vào lòng, nhớ đến lời Tiết Linh nói, sau khi người lớn hôn nhau sẽ sinh em bé.

Nghĩ ngợi một lát, cậu nói với Giang Lăng: “Mẹ ơi, mẹ và ba phải thường xuyên hôn nhau nhé.”

Giang Lăng bất đắc dĩ cười: “Vì sao vậy?”

Đồng Đồng: “Con muốn có em trai, em gái.”

Giang Lăng: “…”



Thỉnh thoảng, Đồng Đồng sẽ đề cập với Phó Văn Sâm và Giang Lăng chuyện em trai, em gái.

Sau khi Giang Lăng nghe xong thì bỏ ngoài tai.

Đồng Đồng và Phó Văn Sâm vừa mới nhận lại nhau, cô hy vọng hai ba con có thêm nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm hơn.

Ít nhất là giai đoạn này không thích hợp để sinh thêm một bạn nhỏ nữa.

Đồng Đồng vẫn quan tâm, yêu thương tiểu Bạch như trước, mỗi ngày đi học về sẽ chơi với nó một lúc.

Dần dần, cậu nhóc cũng coi tiểu Bạch  như một người bạn.

Tháng năm năm sau, dưới sự bàn bạc của hai bên gia đình, hôn lễ của Giang Lăng và Phó Văn Sâm được tổ chức.

Sau hôn lễ là tuần trăng mật, hai người đặc biệt chọn thời điểm nghỉ hè để đưa Đồng Đồng đi cùng.

Kể từ đó, cuộc sống một nhà ba người bắt đầu đi vào nề nếp.

Lên tiểu học, Đồng Đồng rất chăm chỉ, hiểu chuyện, gần như không để hai vợ chồng phải lo lắng điều gì.

Hôm nay là cuối tuần, buổi sáng, cậu nhóc làm xong bài tập thì mang qua phòng sách cho Phó Văn Sâm kiểm tra.

Cả đề toán không sai câu nào cả, Phó Văn Sâm xem xong rất hài lòng: “Con làm tốt lắm, muốn đi chỗ chơi thì nói với ba, chiều nay ba không có việc gì, có thể đưa con đi chơi.”

Hầu hết nhưng nơi Đồng Đồng từng đến đã không còn thú vị nữa, cậu nhóc chống cằm suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Con muốn đến nhà chú Khương Bái chơi với em trai.”

Khương Bái và Dương Thư sinh được một bé trai, Đồng Đồng rất mến thằng bé.

Phó Văn Sâm cầm điện thoại gọi cho Khương Bái: “Hôm nay cậu có bận gì không?”

“Vận chứ, nếu là chuyện công việc thì tôi không giúp được đâu, hôm nay là cuối tuần, tôi phải ở nhà với vợ con.”

Phó Văn Sâm bất đắc dĩ cười: “Con trai tôi muốn chơi với Dĩ Tắc, nếu cậu ở nhà thì chiều nay chúng tôi qua đó.”

Khương Bái ở đầu bên kia thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh không nói sớm, dọa tôi hết hồn.”

Dừng lại hai giây, Khương Bái nói tiếp, “Đến luôn đi, để chiều làm gì, bây giờ qua đây ăn cơm luôn, Doãn Toại với Khương Ngâm cũng tới, càng nhiều người càng vui mà.”

Cúp điện thoại, Phó Văn Sâm đi đến phòng ngủ tìm Giang Lăng.

Hôm qua cô đi xã giao về muộn, giờ vẫn còn đang nằm trên giường.

Giang Lăng đã dậy rồi nhưng lười không muốn động đậy, nghe thấy tiếng mở cửa, cô mở mắt ra xem.

Phó Văn Sâm đi vào, ngồi xuống mép giường: “Em có đói không?”

Giang Lăng dịch người, gối lên đùi anh, ôm eo anh không muốn buông: “Em không đói lắm, đến giờ ăn cơm rồi sao?”

Phó Văn Sâm xoa đầu cô, nói cho cô biết Đồng Đồng muốn đến nhà Khương Bái, hỏi cô muốn ngủ thêm một lát để chiều đi hay đi luôn.

Giang Lăng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát: “Có cơ hội ăn nhờ ở đậu mà, tất nhiên không thể từ chối được, em dậy ngay đây.”

Tuy nói vậy nhưng cô vẫn ôm Phó Văn Sâm không chịu nhúc nhích.

Phó Văn Sâm bật cười, anh bóp má cô: “Sao lại mệt thế?”

Anh ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, “Hay là để anh giúp em tỉnh táo lại nhé.”

“Cạch.” 

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Đồng Đồng nhanh chân chạy vào: “Ba ơi, lúc nào chúng ta xuất phát…”

Lời còn chưa dứt, cậu nhóc ngơ ngác nhìn ba mẹ đang ôm nhau, vội che mắt lại: “Con chưa nhìn thấy gì hết!”

Giang Lăng quả quyết đẩy Phó Văn Sâm ra, xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.

Khóe miệng Phó Văn Sâm giật giật, anh nhìn Đồng Đồng đang đứng ở cửa: “Tại sao con vào mà không gõ cửa?”

Đồng Đồng nhỏ giọng lầm bầm một cậu: “Lúc trước con cũng không gõ mà.”

“Sau này nhớ phải gõ đấy.”

“… Vâng ạ.”