Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Lúc gia đình Phó Văn Sâm đến nhà Khương Bái, bên đó đang rất náo nhiệt.
Trong phòng khách, hai bạn nhỏ Khương Dĩ Tắc và Doãn Lê Hân đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi.
Bốn người Khương Bái, Dương Thư, Doãn Toại và Khương Ngâm thì đang chơi mạt chược.
Thấy Giang Lăng và Phó Văn Sâm tới, Dương Thư cười chào hỏi: “Hôm nay trời lạnh, bọn em định ăn lẩu, nguyên liệu đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ ba người đến thôi.”
Giang Lăng đi tới, khoác tay lên vai cô và Khương Ngâm: “Mấy đứa thắng hay thua?”
Dương Thư và Khương Ngâm trăm miệng một lời: “Tất nhiên là thắng rồi ạ.”
Phó Văn Sâm liếc mắt nhìn Khương Bái và Doãn Toại: “Có người thắng thì cũng phải có người thua chứ nhỉ?”
Khương Bái ngả lưng ra phía sau, cà lơ phất phơ nói: “Thua bà xã mình cũng đâu có gì mất mặt, Doãn tổng nhỉ?”
Doãn Toại nhếch môi cười, không nói gì.
Đọc Full Tại Truyện Full
Mọi người thu dẹp bàn mặt chược xong, cùng nhau đi vào phong ăn.
Đồng Đồng chỉ mải chơi với hai em nhỏ, ăn được hai miếng đã quay về phòng khách chơi.
Giang Lăng gọi cậu ra ăn cơm, cậu nhóc lại nói không đói.
Khương Ngâm vừa gắp thức ăn vừa nói với Giang Lăng: “Chị Lăng, Đồng Đồng thích có em như vậy, hai người có thể suy nghĩ đến việc sinh thêm đứa nữa.”
Dương Thư: “Đợt trước mình hỏi, chị ấy nói thời gian Đồng Đồng ở chung với ba quá ngắn, tạm thời chưa nghĩ đến việc này.”
Khương Ngâm: “Nếu Đồng Đồng không bài xích thì hoàn toàn không có vấn đề gì đâu.”
Giang Lăng nhìn về phía Đồng Đồng, cậu nhóc ngồi giữa Khương Dĩ Tắc và Doãn Lê Hân, kể chuyện cho hai bé nghe, trông cực kỳ hài hòa.
Cô lại quay sang nhìn Phó Văn Sâm, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô.
Giang Lăng vội liếc mắt đi chỗ khác, cô gắp rau trong nồi vào bát, cười: “Ừ, chị đang suy nghĩ.”
–
Ở nhà Khương Bái chơi nửa ngày trời, lúc chạng vạng tối, cả nhà Phó Văn Sâm mới đi về.
Trên đường, Phó Văn Sâm lái xe, Giang Lăng và con trai ngồi phía sau.
Đồng Đồng vẫn luôn miệng khen con trai chú Khương với con trai chú Doãn đáng yêu cỡ nào.
Sau đó, cậu xúc động nói: “Mẹ, chúng ta không thể mang em trai nhà khác về được, lúc nào con mới có em trai, em gái đây ạ?”
Giang Lăng dịu dàng hỏi cậu: “Con muốn có em vậy sao?”
Đồng Đồng gật đầu: “Muốn ạ, Ba Điểm cũng có em gái, cậu ấy nói chơi với em gái rất vui. lúc vừa đi học về nhà, em gái cậu ấy sẽ đứng ở cửa giơ tay đòi bế, con cũng muốn được như vậy.”
Giang Lăng: “Con không sợ có em rồi, ba mẹ sẽ yêu em hơn à?”
“Không sợ ạ, chúng ta là người một nhà mà, phải yêu thương lẫn nhau, con cũng sẽ yêu em, bảo vệ em.”
Phó Văn Sâm liếc nhìn kính chiếu hậu, chậm rãi tiếp lời: “Con cứ chờ đi, sẽ có nhanh thôi.”
“Thật ạ?” Đồng Đồng vui vẻ vỗ tay, lại quay đầu nhìn Giang Lăng xác nhận.
Tai Giang Lăng hơi nóng, cô quay mặt đi, “Ba con đồng ý thì con nhìn ba con ý, nhìn mẹ làm gì?”
Đồng Đồng: “Nhưng mà mẹ là người sinh mà.”
Giang Lăng: “…”
—
Buổi tối, Đồng Đồng ngủ sớm, lúc Giang Lăng tắm xong ra khỏi phòng tắm, Phó Văn Sâm đang đặt laptop lên đùi làm việc.
Cô đi dưỡng da trước rồi mới trèo lên giường.
Giang Lăng không quấy rầy anh làm việc, sau khi nằm xuống, cố cầm điện thoại lên xem video ngắn.
Có rất nhiều về trẻ em, đứa nào đứa nấy cũng đáng yêu, khiến cô xem không rời mắt.
Giang Lăng lướt từng video một, nhớ lại lúc Đồng Đồng còn bé, khóe miệng cô bất giác cong lên.
Phó Văn Sâm cũng đã xử lý xong công việc, khóe mắt liếc thấy Giang Lăng đang lướt video ngắn, anh đặt laptop sang một bên, nằm xuống, xoay người đè lên cô.
Giang Lăng sửng sốt nhìn anh: “Anh xong việc rồi ạ?”
“Ừm.” Bàn tay Phó Văn Sâm vuốt v e khuôn mặt mịn màng của cô, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta cố gắng một chút, thỏa mãn nguyện vọng của Đồng Đồng nhé?”
Giang Lăng nhíu mày: “Anh cũng muốn à?”
Phó Văn Sâm hôn môi cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chằm khuôn mặt xinh đẹp ấy, “Còn em thì sao?”
“Em thấy không có vấn đề.” Giang Lăng chớp chớp mắt, nhỏ giọng bảo, “Nhưng em vẫn chưa biết sinh thêm trai hay gái.”
“Vậy thì chờ đến lúc có rồi nói, dù là trai hay gái thì anh cũng thích hết.” Giọng Phó Văn Sâm khàn khàn, anh lại cúi đầu, hôn lên môi cô.
—
Không riêng gì Đồng Đồng, cả Phó Văn Sâm và Giang Lăng đều muốn sinh thêm đứa nữa làm bạn với Đồng Đồng.
Cho nên, một thời gian dài sau đó, hai người cực kỳ cố gắng làm chuyện vợ chồng.
Cuối cùng, ba tháng sau, kinh nguyệt của Giang Lăng bị trễ, lúc thử thai thì lên hai vạch.
Hôm đó, Phó Văn Sâm vừa vui mừng vừa kích động đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ chúc mừng hai người, nói thai nhi phát triển rất tốt.
Từ lúc ra khỏi bệnh viện, Phó Văn Sâm vẫn luôn im lặng, Giang Lăng còn tưởng anh không muốn đứa bé này.
Ai mà ngờ, vừa đến ga-ra, anh bỗng nhiên vui sướng ôm cô, xoay vài vòng: “Lăng Lăng, chúng ta lại có con rồi!”
Giang Lăng hơi choáng đầu, vội vỗ vai anh: “Anh mau thả em xuống, còn xoay nữa thì em sẽ nôn mất.”
Lúc này Phó Văn Sâm mới vội vàng thả cô xuống, hỏi: “Em đói không, có muốn ăn gì không?”
Giang Lăng buồn cười: “Trước khi chúng ta đến bệnh viện đã ăn ở nhà rồi mà.”
“Anh sợ em lại đói bụng, không phải có con rồi sẽ nhanh đói sao?”
Giang Lăng xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình: “Bây giờ nó chỉ là hạt đậu nhỏ thôi, nào có khoa trương như vậy?”
Phó Văn Sâm biết mình quá nóng vội, ngượng ngùng cười cười, ôm cô: “Lăng Lăng, anh thật sự rất vui.”
Giang Lăng cũng ôm lấy anh, cười: “Em cũng vậy.”
Phó Văn Sâm hôn lên trán cô, nhớ tới hồi trước, cô một thân một mình đi sinh Đồng Đồng, dưới đáy lòng anh thầm nghĩ, lần này nhất định sẽ ở bên cạnh cô.
Trên đường về nhà, Giang Lăng không chờ nổi, lấy điện thoại ra nhắn tin cho ông bà Giang.
Phó Văn Sâm cũng muốn nói cho ba mẹ anh biết, nhưng anh đang lái xe, không tiện lắm, nên Giang Lăng gọi điện nói cho họ.
Nói chuyện với trưởng bối xong, Giang Lăng nghĩ đến con trai đang ở trường: “Vẫn chưa nói cho Đồng Đồng biết nữa, thằng bé thường xuyên hỏi em bao giờ mới có em, giờ thì ước nguyện của thằng bé thành hiện thực rồi.”
Phó Văn Sâm tiếp tục lái xe: “Nhất định thằng bé sẽ vui lắm cho xem.”
–
Buổi chiều, Phó Văn Sâm đích thân đến trường đón Đồng Đồng.
Trên đường hai ba con về nha, Đồng Đồng luôn miệng chia sẻ với Phó Văn Sâm mấy chuyện thú vị ở trường, thi thoảng Phó Văn Sâm sẽ phụ họa hai câu.
Một lúc sau, Phó Văn Sâm mới hỏi: “Con còn muốn có em không?”
Hai mắt Đồng Đồng sáng rực, gật đầu như giã tỏi: “Muốn ạ, muốn ạ.”
Phó Văn Sâm: “Vậy con cảm thấy có em trai tốt hơn hay em gái tốt hơn.”
Đồng Đồng suy nghĩ rồi nói: “Em nào cũng tốt hết ạ, chỉ cần có người gọi con là anh trai thì con đã vui lắm rồi.”
Phó Văn Sâm cười: “Không chừng ngày nào đó, nguyện vọng này của con sẽ thành sự thật đấy.”
Đồng Đồng nghe Phó Văn Sâm nói vậy, kích động đứng lên: “Mẹ mang thai em rồi ạ?”
Phó Văn Sâm liếc cậu nhóc: “Ngồi xuống nào.”
Đọc Full Tại Truyện Full
Đồng Đồng ngoan ngoãn ngồi xuống: “Có phải mẹ đang mang thai em không ba?”
Phó Văn Sâm: “Nếu không phải thì ba hỏi con mấy chuyện này làm gì?”
Nghe được đáp án mình muốn, Đồng Đồng mừng rỡ ngả người ra sau, vỗ tay ầm ầm: “Tốt quá, cuối cùng con cũng được làm anh rồi!”
Cậu nhóc không chờ nổi muốn nói chuyện với Giang Lăng, nên cầm điện thoại của Phó Văn Sâm gọi video cho cô.
Hôm nay Giang Lăng còn có việc cần xử lý, đến bệnh viện kiểm tra xong thì lập tức đến công ty.
Lúc này, cô vừa hoàn thành công việc, sau khi ấn nghe, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của con trai, cô cười: “Ba đón con rồi hả?”
Trước đó, Đồng Đồng thường xuyên đến công ty của Giang Lăng, cậu nhóc vừa nhìn bối cảnh phía sau cô đã nhận ra: “Ba nói mẹ đang mang thai, vậy sao mẹ vẫn còn đến công ty làm việc vậy ạ?”
“Còn lâu mới đến ngày em con chào đời, với lại cũng không ảnh hưởng đến công việc của mẹ. Hơn nữa, nếu không kiếm tiền thì sao mà nuôi Đồng Đồng được? Còn phải kiếm tiền mua sữa cho em bé nữa.”
Phó Văn Sâm nghe hai mẹ con nói chuyện, bỗng nhiên xen vào: “Em xong việc chưa, anh tới đón em nhé?”
Giang Lăng nhìn đồng hồ: “Vâng ạ, chờ anh đến thì em cũng đến giờ tan làm rồi.”
Nói thêm với Đồng Đồng mấy câu nữa, Giang Lăng mới cúp máy.
Dương Thư tìm cô nói chuyện về tiến độ chụp ảnh gần đây.
Đang nói dở, bỗng Giang Lăng cảm thấy buồn nôn, vội đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Dương Thư không yên tâm, đi theo cô: “Chị ăn phải đồ hỏng à?”
Giang Lăng súc miệng, lấy giấy lau tay, ngượng ngùng lắc đầu: “Không phải.”
Dương Thư cũng là người từng trải, nhìn một cái đã hiểu: “Có rồi hả?”
Giang Lăng: “Ừm, hôm nay vừa đến bệnh viện kiểm tra, được hơn một tháng. Trước khi phát hiện mang thai chị cũng không nôn nghén gì, giờ đột nhiên lại thấy khó chịu.”
“Nhanh thật, lúc trước chị còn bảo đang suy nghĩ mà giờ đã có rồi.” Dương Thư cười.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Giang Lăng nhíu mày: “Vậy thì không so được với tốc độ của luật sư Khương rồi, đêm tân hôn đã để em mang thai.”
Dương Thư kinh ngạc hỏi: “Sao chị biết?”
Chuyện chưa từng nói với ai chuyện cô có thai vào đêm tân hôn mà.
Giang Lăng cười: “Ông xã chị nói, nếu như em thắc mắc tại sao ông xã chị biết chuyện này thì phải hỏi chồng em rồi.”
Dương Thư không biết nên nói gì nữa.
Sao Khương Bái lại khoe khoang chuyện này với mọi người chứ?
Người đàn ông này, chẳng có lúc nào nghiêm túc cả, may là con của hai người lanh lợi, yên tĩnh, không giống anh.
Dương Thư vội chuyển chủ đề, nói với Giang Lăng: “Ba tháng đầu này chị phải cẩn thận đấy, đừng làm việc quá sức, cứ để em và Khương Khương.”
Giang Lăng đáp: “Yên tâm đi, chị biết mà.”
—
Thời gian Giang Lăng mang thai, dáng người cô không thay đổi nhiều lắm.
Từ khi mang thai, lúc nào Phó Văn Sâm và Đồng Đồng cũng vây quanh cô.
Trưởng bối nhà họ Phó và nhà họ Giang từ An Cầm xa xôi cũng đến thăm, mua cho cô rất nhiều đồ bổ, thậm chí Phó Văn Sâm còn thuê một chuyên gia dinh dưỡng để chăm sóc cô.
Bụng Giang Lăng ngày càng lớn, thân thể cũng càng nặng nề, khoảng thời gian cuối thai kỳ, cô đều ở nhà nghỉ ngơi.
Tuy công việc của Phó Văn Sâm rất bận rộn, nhưng anh vẫn cố gắng dành thời gian cho cô.
Mấy ngày trước khi sinh, gần như anh đều ở bên cô không rời nửa bước.
Tối hôm nay, sau khi ăn cơm xong, Giang Lăng thấy hơi mệt, nên về phòng sớm.
Phó Văn Sâm dạy Đồng Đồng tập viết xong thì quay lại phòng ngủ tìm cô.
Mặc dù mệt, nhưng Giang Lăng nằm trên giường không ngủ, Phó Văn Sâm vừa vào cô đã mở mắt ra.
Thấy cô không có tinh thần gì cả, Phó Văn Sâm nằm xuống bên cạnh, hỏi: “Có chỗ nào khó chịu hả?”
Giang Lăng lắc đầu: “Em hơi mệt thôi, chắc là tối nay ăn nhiều quá.”
Phó Văn Sâm tắt đèn: “Vậy em ngủ đi, anh ở đây.”
Đèn tắt, căn phòng lập tức tối đen.
Giang Lăng gối đầu lên khuỷu tay anh, hít hà mùi hương dễ chịu trên người anh, tay cô bắt đầu cởi cúc áo anh ra, luồn vào bên trong.
Sắp đến ngày sinh nên lúc ngủ, Phó Văn Sâm không dám ôm cô, sợ đè vào con.
Nhận ra động tác lén lút này của cô, hơi thở của Phó Văn Sâm dần trở nên nặng nề, anh bắt lấy tay cô, mở mắt ra ngồi dậy: “Em định làm gì thế?”
Bị anh hỏi vậy, cả người Giang Lăng cứng đờ, nhất thời không biết nói gì.
Cô chỉ vô thức muốn gần anh hơn một chút thôi.
Có lẽ do rối loạn nội tiết tố sau khi mang thai, nên Giang Lăng cực kỳ h@m muốn chuyện vợ chồng.
Buổi tối, lúc đi ngủ, hầu hết giấc mơ của cô đều là cảnh Phó Văn Sâm và cô đang…
Lý trí cô biết rõ như vậy lad không tốt, nhưng thân thể lại không khống chế nổi.
Mấy tháng trước, lúc thai nhi ổn định, Phó Văn Sâm sẽ giúp cô xoa dịu.
Nhưng bây giờ gần đến ngày sinh rồi, Giang Lăng chỉ có thể chịu đựng.
Phó Văn Sâm hôn lên môi cô, nhỏ giọng hỏi: “Lúc trước mang thai Đồng Đồng cũng vậy sao?”
Mặt Giang Lăng đỏ bừng, cô không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Nhưng khi đó không có Phó Văn Sâm ở bên, không có cám dỗ nào, hơn nữa, trong lòng cô lại oán trách anh, nên không mãnh liệt như bây giờ.
Cô ngượng ngùng nhắm mắt lại: “Em buồn ngủ rồi, anh cũng mau ngủ đi.”
Phó Văn Sâm nhẹ nhàng xoa bụng cô, xúc động nói: “Chờ đến lúc bảo bảo ra đời rồi, nếu em vẫn còn chủ động như này, anh nhất định sẽ rất vui mừng.”
Nghĩ đến ngày sinh sắp đến gần, anh nói với bảo bảo trong bụng, “Mau chui ra đi, ngoan nhé, đừng làm mẹ con bị mệt.”
Giang Lăng than thở: “Nếu giống lúc sinh Đồng Đồng thì tốt biết bao, lúc ấy rất thuận lợi, không đau lâu. Nhưng đây là đứa thứ hai rồi, chắc không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Sẽ tốt cả thôi.” Phó Văn Sâm hôn mi tâm cô, nắm chặt lấy bàn tay cô, “Lần nay anh sẽ ở bên cạnh em.”
Giang Lăng cũng nắm tay anh, lúc này, cô cảm thấy rất yên tâm.
...
Không biết có phải câu nói của Phó Văn Sâm có tác dụng không, đêm hôm ấy, Giang Lăng chuyển dạ, lập tức đưa vào bệnh viện.
Đứa bé ra đời vô cùng thuận lợi, không để Giang Lăng chịu đau nhiều.
Nhưng Phó Văn Sâm chờ ở ngoài phòng sinh lại cực kỳ sốt ruột.
Lúc Giang Lăng sinh Đồng Đồng, anh chẳng biết chút gì cả.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lo lắng như vậy.
Anh đang mong chờ đứa bé chào đời, cũng hy vọng Giang Lăng bình an vô sự.
Cho dù chờ ngày mở phiên tòa, anh cũng chưa từng thấp thỏm như bây giờ.
Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu lên cửa sổ phòng bệnh khoa phụ sản, trong phòng sinh vang lên tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh.
Bác sĩ nói với anh, là một cô công chúa, mẹ con đều bình an.
Giây phút nhìn thấy Giang Lăng, Phó Văn Sâm mới cảm thấy yên tâm.
Lần đầu Phó Văn Sâm bế trẻ sơ sinh, cơ thể cô bé mềm mại, nhỏ nhắn, trông cực kỳ mỏng manh, yếu đuổi, hai tay anh cứng ngắc, không biết phải ôm thế nào để con không đau.
Mà con gái trong lòng cứ khóc mãi.
Cô bé càng khóc, Phó Văn Sâm càng không dám động đậy, chỉ có thể nhìn Giang Lăng cầu cứu: “Vừa rồi em bế nó có khóc đâu, sao anh mới ôm một tí đã khóc òa lên chứ?”
Giang Lăng nhìn dáng vẻ của anh, không khỏi buồn cười: “Lúc bế con, anh cứ nhẹ nhàng là được, đừng cứng ngắc như vậy, giống như khúc gỗ ý, con bé sẽ cảm thấy không an toàn, nhất định sẽ khóc òa lên.”
Nói xong, cô ôm lấy con, làm mẫu cho Phó Văn Sâm nhìn.
Giang Lăng vừa bế, đứa bế lập tức nín khóc.
Phó Văn Sâm học theo, đón con từ tay cô, không ngờ cô bé vẫn khóc.
Lần này không chỉ khóc, bàn tay nhỏ xíu còn túm lấy áo Phó Văn Sâm, cọ đầu vào lòng anh.
Phó Văn Sâm khiêm tốn hỏi Giang Lăng: “Sao nó vẫn khóc thế?”
Giang Lăng nín cười: “Lần này con bé đói rồi.”
Cô ôm con, vén áo lên cho đứa bé bú.
Phó Văn Sâm đứng bên cạnh, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cái miệng nhỏ của cô bé cứ m*t chùn chụt, khiến anh không kìm lòng được nuốt nước miếng, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
Giang Lăng lấy chăn che người mình lại, lườm anh: “Anh nhìn gì thế?”
Giọng Phó Văn Sâm khàn khàn: “Anh chỉ xem thôi mà, đâu có cướp của nó.”
Giang Lăng: “…”
Phó Văn Sâm nhìn con gái trong lòng Giang Lăng: “Sau này chúng ta gọi con bé là gì hả em?”
Giang Lăng suy nghĩ rồi nói: “Con bé ra đời vào sáng sớm, chúng ta gọi nó là Tảo Tảo nhé.”
–
Buổi sáng, Đồng Đồng dậy sớm hơn so với mọi hôm, chẳng biết vì sao, sau khi tỉnh giấc, cậu không ngủ được nữa, nên ngồi dậy mặc quần áo.
Dưới lầu, dì Lâm đã làm xong bữa sáng, nhưng cậu chẳng thấy Phó Văn Sâm và Giang Lăng đâu cả.
Lúc ăn sáng, Đồng Đồng buồn bã hỏi: “Ba mẹ cháu đâu ạ? Họ vẫn chưa dậy sao?”
Dì Lâm nói: “Nửa đêm hôm qua chị Lăng đi sinh, bây giờ đang ở bệnh viện với ông chủ.”
Nghe thấy tin này, Đồng Đồng không còn tâm trạng ăn sáng nữa: “Cháu cũng muốn đến bệnh viện ạ.”
Dì Lâm hơi khó xử, đêm qua ông chủ đi khá vội, không nói hôm nay có được đưa Đồng Đồng đến không.
Với lại, tình hình trong bệnh viện thế nào còn chưa rõ, mà lát nữa Đồng Đồng còn phải đến trường.
Đúng lúc này, dì Lâm nhận được điện thoại của Phó Văn Sâm: “Đồng Đồng đã dậy chưa?”
Dì Lâm còn chưa kịp nói gì, Đồng Đồng đã sán lại gần: “Ba ơi, con muốn đi thăm mẹ.”
Phó Văn Sâm im lặng một lát rồi nói địa chỉ bệnh viện cho dì Lâm: “Bây giờ vẫn còn sớm, cô đưa thằng bé qua đây đi, để nó xem em gái một lát rồi đến trường sau.”
Nghe thấy hai từ “em gái”, Đồng Đồng càng hào hứng.
Cậu nhóc quay sang dì Lâm năn nỉ cô ấy mau dẫn cậu đến bệnh viện xem em gái, đến cả bữa sáng cũng không thèm ăn.
Dì Lâm không biết lái xe, nên bắt taxi đến bệnh viện.
Lúc Đồng Đồng đến, đứa bé đã ăn no rồi, vừa một ngủ dậy, lúc này đang mở to mắt, tò mò ngắm nhìn thế giới mới.
Thấy Đồng Đồng, Phó Văn Sâm bế con gái cho cậu nhóc xem.
Giang Lăng nằm trên giường nói: “Em gái con giống hệt con lúc bé đấy, mau nhìn đi.”
Đồng Đồng vừa nhìn đã bĩu môi: “Hồi bé con không như này đâu, con đẹp hơn em ấy nhiều.”
Tuy nói vậy, nhưng cậu nhóc vẫn cẩn thẩn duỗi tay ra chọc nhẹ lên tay em gái, đáy mắt toàn vẻ cưng chiều.
Giang Lăng cầm điện thoại bên gối lên, chụp cho ba cha con 1 tấm hình.
Ngoài trời đã sáng rõ, ánh ban mai ấm áp chiếu qua kính cửa sổ.
Giang Lăng nhìn cảnh tượng trước mắt, đáy lòng như được sưởi ấm, cô thỏa mãn mỉm cười.
Sau này họ sẽ là một nhà bốn miệng.
Thật tốt!