Tri Hành Hòa Y

Chương 15: Thuyền trắng nhỏ




Tri Hành hòa Y – Linh

Edit by PhanHôm sau, cả hai ngủ đến giữa trưa mới từ từ dần tỉnh.

Tiếng gõ cửa không ngừng thúc giục hai người đang ngủ nướng nhanh nhanh mở cửa, Tiền Y lấy khuỷu tay chọc chọc Triệu Tri Hành: “Tìm anh đấy, mau đi mở cửa đi.”

Triệu Tri Hành còn đang mông lung mắt nhắm mắt mở: “Sao em biết chắc chắn là tìm anh…”

“Anh yêu, đây là nhà anh thuê mà.” Tiền Y bị vẻ cáu kỉnh của anh chọc cười.

Triệu Tri Hành đành không tình nguyện mà đi mở cửa: “… Mẹ.”

“Còn chưa dậy à? Mặt trời cũng rọi đến đít rồi.” Lời mẹ Triệu vẫn lạc đề như thường, bộ dáng nghiễm nhiên không nhớ con trai mình đã hai bảy rồi, “Đợi đã… Con giấu người đẹp trong nhà à?”

Tiền Y nằm trong phòng ngủ bây giờ mới chợt nhớ tới quần áo rơi đầy đất vẫn còn chưa kịp thu dọn, bộ đồ ngủ lụa của cô còn kiểu dáng hở lưng hở bên ngực. Lúc làm tình tiện bao nhiêu, hiện tại liền xấu hổ bấy nhiêu. Cô bắt đầu tự hỏi liệu có khả năng trốn vào tủ quần áo của Triệu Tri Hành không.

“Mẹ, cô ấy còn đang ngủ.” Triệu Tri Hành thay mẹ Triệu đóng cửa vào, “Ngày hôm qua mệt mỏi rồi.”

Thấy con trai mình che chở cô gái này như vậy, trong lòng mẹ Triệu hiểu ra: “Là cô bé cùng bị rơi xuống nước hồi cấp hai kia à?”

Triệu Tri Hành hơi ngạc nhiên, mất tự nhiên quay đầu đi, dùng đôi tai đỏ bừng đáp mẹ Triệu: “… Vâng.”

“Cuối cùng con cũng ra tay đè được người ta ra à?” Mẹ Triệu vui mừng cười thành tiếng.

Đứng ở cửa nghe thấy toàn bộ câu truyện, Tiền Y biết đã bị lộ rồi, liền tiện tay lấy áo sơ mi của Triệu Tri Hành mặc vào, ra khỏi phòng chào hỏi mẹ Triệu: “Cháu chào cô.”

“Chào cháu.” Mẹ Triệu cười rất vui vẻ, ánh mắt dừng lại trên khuôn ngực đầy đặn của cô, “Còn rất có tình thú nhỉ.”

Theo tầm mắt bà, Tiền Y nhìn về phía ngực mình, phát hiện vạt áo sơ mi ôm sát vào người, lộ ra hai mảnh vải hình tam giác màu tím khói, thoắt ẩn thoắt hiện rất là mê hoặc.

Cô tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ dùng ánh mắt cầu xin Triệu Tri Hành giúp đỡ.

“Mẹ, Y Y ngượng ngùng, mẹ đừng trêu chọc cô ấy.” Triệu Tri Hành lên tiếng giải vây.

“Cháu không biết hồi cấp hai nó đưa quần áo cho cháu xong mặt đỏ đến mức nào đâu, khi đó cô mới hiểu được tại sao nó có thể để cháu kéo vào trong nước đấy.” Mẹ Triệu một câu cũng không định buông tha, bắt đầu vạch trần Triệu Tri Hành.

“Kết quả không ngờ tới đã qua lâu như vậy nó mới theo đuổi cháu. Rõ ràng từ nhỏ đã không cần cô quan tâm lo lắng, vậy mà lại không biết tán gái như vậy…”

Hai người nhìn nhau trong tiếng nói chuyện của mẹ Triệu, nhất thời không ai nhớ mình đang cần làm gì.

Vất vả lắm mới tiễn được mẹ Triệu đi, Tiền Y nổi tò mò hỏi Triệu Tri Hành: “Rốt cuộc là anh thích em từ bao giờ vậy?”

“Em còn nhớ 《Thuyền trắng nhỏ》 hồi lớp năm không?” 

Hồi tiểu học, trường có dự án nhảy dân vũ học đường, trường Tiền Y bắt đầu nhảy từ năm lớp ba, mỗi khối một bài khác nhau, của khối lớp năm chính là 《Thuyền trắng nhỏ》.

Lúc ấy, vì Tiền Y có thành tích năm mươi mét cùng phối hợp tốt hơn, nên được chọn đi tham gia hạng mục chạy trói chân. Bởi vì thời gian luyện tập trùng với lúc nhảy dân vũ, nên ngoài lúc học nhảy dân vũ giờ âm nhạc ra, cô cốn chưa từng chính thức nhảy.

Nhưng vì kết quả học tập, hơn nữa còn phải thi lên cấp, bố cô không muốn cô lãng phí thời gian vào việc vô bổ này, nên đã xin chủ nhiệm lớp rút khỏi đội Ánh Mặt Trời.

Tiền Y đã nhảy lần cuối trước khi tốt nghiệp cùng Triệu Tri Hành, do thiếu mất mấy bạn đi huấn luyện, cô vừa vặn bắt cặp với Triệu Tri Hành.

Hổi tiểu học, Tiền Y thích một bạn nam trong đội Ánh Mặt Trời, nhưng không hiểu sao lần đó trước khi huấn luyện kết thúc, cậu ta lại đứng ở cửa phòng học tầng 5 uống nước, nhìn mọi người nhảy dân vũ dưới sân.

Khi đó bọn trẻ không thích nam nữ tiếp xúc, ngại ngùng không muốn nắm tay. Nhưng thói hư tật xấu luôn hiện ra từ khi còn nhỏ, tuy là chuyện mình không thích làm, nhưng lại rất vui vẻ trông người khác bị bắt phải làm.

Cậu nhóc kia cứ như vậy quan sát mọi người, còn Tiền Y cứ nhìn cậu nhóc mãi.

Thật ra đối với điệu nhảy kia cô cũng không có nhớ gì về Triệu Tri Hành, chỉ nhớ mang máng lúc đó mình dùng ngón cái chống nhẹ trên mu bàn tay anh, nhưng anh chỉ để tay như có một điểm tựa, hoàn toàn không nắm lấy tay Tiền Y, giống như chỉ cần cô muốn là có thể tách khỏi tay anh.

Đến lúc bọn họ trở về lớp học, Tiền Y nhớ rõ cậu nhóc kia trêu đùa hỏi Triệu Tri Hành nhảy với cô có cảm giác như nào, lúc này cô mới chú ý tới Triệu Tri Hành, nhưng anh chỉ mặt không biểu cảm cũng không đáp lời.

“Chắc vẫn… Nhớ.” Hồi tưởng xong Tiền Y không chắc chắn lắm nói, “Em chỉ nhớ ai đó hỏi anh có cảm giác gì khi nhảy với em thì anh chẳng nói gì cũng không chịu nắm tay em, toàn bộ quá trình trưng mặt poker.”

“Bởi vì em cứ nhìn cậu ta suốt.” Triệu Tri Hành một lời trúng đích, “Làm sao anh dám nắm tay em không bỏ.”

“Vậy anh cũng không thể để con gái dắt tay anh được! Nếu em cũng giống anh nằm hờ hờ như vậy, chắc chắn chỉ được vài cái là bị tuột ra.” Tiền Y nói lời này cực kỳ khéo léo, nhưng trong trường hợp này Triệu Tri Hành không phải vậy.

“Hầy, Y Y em thật là…” Triệu Tri Hành nhìn đôi mắt cô, “Đến cậu ta cũng biết anh thích em, sao em lại không cảm nhận được chứ?”

Tiền Y bị anh nhìn đến nỗi mặt nóng bừng, không dám nhìn anh, song đột nhiên nhớ tới đó, lại lần nữa đối diện với ánh mắt anh: “Không đúng, không phải anh bảo từ lần bút xóa đó đã muốn hôn em sao?”  

“Đúng thế, cho nên anh cũng không rõ là bắt đầu từ khi nào. Chỉ là đến lúc anh nhận ra, thì đã thành như vậy.”

_______

Phan: Huhuu ngọt ghê ạ >w<