Tri Hành Hòa Y

Chương 16: Lớp trưởng




Tri Hành hòa Y – Linh

Edit by PhanNgày mở phiên tòa càng đến gần, Triệu Tri Hành gần như làm bạn với các loại tài liệu mỗi ngày.

Tiền Y nhìn đống tài liệu trải trên mặt bàn, mỗi tập đều dày đặc chữ nhỏ li ti, quả thực đã tái hiện tại đêm trước kỳ thi đại học.

Cô lắc đầu, có phần biết ơn vì công việc của mình không làm nhớ lại quãng thời gian đó. Tuy rằng nhắc đến kỳ thi đại học, ai cũng như gặp phải địch lớn, nhưng sinh hoạt hồi cấp ba đối với Tiền Y mà nói cũng không phải hoàn toàn nhàm chán.

Sau khi phân ban, Tiền Y có thể nói là bị vây xung quanh bởi đủ loại học sinh cao thủ, học tốt vật lý, cảm giác như trừ cô ra ai cũng thông minh bậc nhất.

Điều để lại ấn tượng sâu sắc với cô nhất ngay lúc đó chính là lớp trưởng. Khi đó trường bọn họ chia bốn lớp vật lý, Giáo viên được phân đến lớp cô là người bị các anh chị khóa trên nhận xét tiêu cực nhất trong bốn người. Cô ấy luôn là giảng trên bảng đen xong không tính toán nổi.

Lớp trưởng ngồi cách Tiền Y không xa, có hôm đánh giá thật sự không nhịn được, liền lầm bầm sao lại không tính nổi nữa, chính mình không tính nổi còn tới dạy bọn tôi.

Người giáo viên kia quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, mọi người xung quanh đều cười. Quả nhiên lớp trưởng bị gọi tên, nhưng mà câu trả lời của cậu ta có thể nói là hoàn hảo, người giáo viên cũng không thể bới móc được, chỉ đành xấu hổ cười cười.

Lớp trưởng kia cũng thật thú vị, rất táo bạo đối với những giáo viên năng lực kém, nhưng lại rất kiên nhẫn đối với những bạn học nhờ cậu ta giúp đỡ nên là mỗi giờ nghỉ là xung quanh chỗ ngồi của cậu ta lại khách đến đầy nhà.

Có một tỷ lệ sai rất cao đối với câu hỏi trắc nhiệm trong phân tích lực, là hỏi về sự cân bằng lực của quạt điện đang chạy. Đa số mọi người chọn hai lực cân bằng là trọng lực và lực kéo, đó là vì không biết tại sao tồn tại một lực sức nổi.

Lớp trưởng chỉ nói một câu: “Ở phía dưới quạt cậu sẽ không thấy có gió đúng không?”

Lúc ấy Tiền Y tình cờ nghe được xong cảm thấy chỉ số thông mình của bọn họ khả năng là không cùng một bậc.

Nhưng chắc ông trời cũng rất ghét người thông mình quá mức, vận may của lớp trưởng có hơi… Theo lời cậu ta nói chính là thượng đế đã cho ta trí não thông minh, thường sẽ không cho ta may mắn.

Vào một sáng sớm đầu đông, không khí lạnh tăng lên, mọi người gần như đều mặc đồng phục mùa đông. Tiền Y đến sớm không có việc gì làm, cô quan sát từng người vào lớp một, phát hiện lớp trưởng chỉ mặc một cái áo cộc tay.

Không chịu được tò mò, cô lên tiếng hỏi thăm lớp trưởng. Cậu ta không trả lời, chỉ bày ra một cái áo đồng phục đầy phân chim trên phần tay, xung quanh lập tức cười vang. Người tạo tiếng cười, Tiền Y, lại không cười, cô bình tĩnh nói cô nhớ là lớp trưởng đạp xe đến trường, thấy cậu ta nghiêm túc gật đầu.

Tiếng cười vẫn kéo dài đến giờ truy bài sớm mới bắt đầu dần ổn định.

“Sao đột nhiên cười thế?” Triệu Tri Hành nhìn Tiền Y qua mắt kính.

Tiền Y thoáng ngồi ngay ngắn: “Trong một bàn trải đầy của anh, em nhớ đến mấy chuyện hay ho hồi cấp ba.”

“‘Cá Sấu’?” “Ừ, là cậu ta.”

Về biệt danh của lớp trưởng này, cũng là có sự tích. Tại sau một bài kiểm tra nhỏ, lớp trưởng luôn luôn vui vẻ thế mà khóc, nhân duyên tốt xấu cũng đã thể hiện ra giờ phút đó, một đống người cầm khăn giấy hỏi cậu ta làm sao vậy, kết quả hóa ra do cậu ta cảm thấy lần này kiểm tra không tốt lắm.

Sau khi công bố thành thích thì ngược lại, lớp trưởng xếp thứ ba. Mọi người liền nói đùa cậu ta nước mắt cá sấu, trò cười này cứ thế được lưu truyền.

“Cậu ta đúng là rất hài hước.” Tiền Y hiếm khi nghe thấy Triệu Tri Hành thẳng thừng khen một người, chứ đừng nói là con trai.

Cô không đoán được tâm tư của anh, quyết định chiều lòng anh trước: “Nhưng mà anh cũng rất tốt mà, ngày nào cũng đến sớm để em chép bài tập đó còn gì.”

Triệu Tri Hành buông tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Thế à… Anh nhớ rõ ràng hồi đó vẻ mặt em rất không vui.”

Tiền Y biết Triệu Tri Hành đang nói về lần nào, bài tập về nhà môn toán phổ biến thứ hai, nhưng các bạn học giỏi trong lớp tới sớm chỉ được có mấy người, nhiều người ít của, khó tránh khỏi có lúc không mượn được.

Ngày đó cô tới muộn, các bạn học giỏi dễ nói chuyện đều đã cho mượn hết, cô đành phải đi hỏi Triệu Tri Hành. Lý do Tiền Y không muốn hỏi mượn anh rất đơn giản, tuy anh luôn luôn đồng ý nhưng lần nào vẻ mặt cũng lôi kéo, luôn cho cô cảm giác lần sau mình sẽ bị từ chối.

Lần này cũng không là ngoại lệ, quả nhiên Triệu Tri Hành tỏ vẻ ghét bỏ: “Cậu ngày nào cũng không làm bài tập, trong lớp thì buồn ngủ mà cũng thấy cậu đi ngủ sớm, cậu làm cái gì mỗi tối vậy?”

Tiền Y sửng sốt, trước đây tuy trên mặt anh có cảm xúc nhưng cũng chưa từng nói nhiều, rút bài tập về nhà ra đưa cho cô ngay, sao hôm nay lại… Cô thầm nghĩ toi rồi toi rồi, Triệu Tri Hành không muốn cho mượn, vừa định rời đi thì phát hiện ra bài tập đã được nhét vào trong tay.

“Cậu còn không nhanh lên, chủ nhiệm lớp sắp tới rồi.”

Tiền Y chế nhạo anh: “Còn không phải do vẻ mặt anh lần nào cũng có phần đáng sợ à… Hơn nữa người ta nói không học tốt ít nhất cũng phải chăm sóc cơ thể tốt, không thể ngờ được em phải nói điều này với một bạn học đã cho em mượn vở chép bài tập đấy!”

Triệu Tri Hành không muốn cãi cọ với cô, anh tháo mắt kính xuống xoa xoa hốc mắt: “Đi ngủ sớm đi, anh phải một lát nữa, đừng chờ anh.” 

“Luật sư Triệu, anh có biết câu nói tiền trường thất ý tình trường đắc ý không?” Tiền Y cúi người lại gần, lấy đi chiếc kính trên tay anh, “Theo định luật bảo toàn, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi mới là cách làm đúng đắn.”

_______

Phan: Chương sau có *mlanh* nha mọi người ( ̄﹃ ̄)