“Chính vì ông ta nguyện ý ra giá cao như vậy, tôi mới nghĩ có cần hủy bỏ đấu giá hay không.” Lý do lựa chọn bán đấu giá, nói trắng ra chính là muốn giá trị lớn nhất, mà hiện tại người này nguyện ý ra giá cao như vậy, đã đạt tới thậm chí vượt qua mong muốn của Chử Đình.
“Vì sao ông ta không đợi đến lúc bán đấu giá?” Thẩm Tiêu hỏi, nếu bán đấu giá, nói không chừng giá cũng không cao như vậy.
“Ông ta không sống được mấy ngày, e rằng không đợi được đến ngày bán đấu giá.”
Thẩm Tiêu hiểu. Nói cách khác, hiện tại nếu vụ làm ăn này thành giao, vậy chính là một hơi bảy trăm vạn tích phân. Nếu để tới bán đấu giá nửa tháng sau, giá cả có thể sẽ có 700 vạn, nhưng cũng có thể sẽ không có giá cao như vậy, lựa chọn như thế nào, phải xem chính bản thân bọn họ.
“Cô thấy thế nào?” Chử Đình hỏi Thẩm Tiêu. Thứ này là bọn họ cùng kiếm, đương nhiên cũng phải hỏi quan điểm của đối phương.
Thẩm Tiêu hỏi lại: “Trước tiên anh nói về suy nghĩ của mình đi.”
“Bán.”
Điều này không ngoài ý muốn của Thẩm Tiêu, tích phân tới trong tay mới là tích phân. “Vậy bán.”
Ý kiến của hai người nhất trí, chuyện sau đó cũng dễ làm hơn.
Khi Chử Đình xử lý giao dịch, Thẩm Tiêu đếm đầu ngón tay tính toán một hồi, hiện giờ cô đã có 600 vạn tích phân, chia tích phân Diệu Thanh Đan, vậy cô lập tức có 950 vạn tích phân. Nói vậy cô kiếm năm mươi vạn tích phân nữa thì có thể sống lại?
Không không, không đúng, 700 vạn tích phân đan dược, trước đó tìm người luyện đan dược phải trả 50 vạn tích phân, cùng với chi phí hủy bỏ đấu giá đều phải trừ vào trong đó, có lẽ cô có thể được chia khoảng 300 vạn. Nói như vậy cô còn thiếu 100 vạn tích phân.
100 vạn à… Trước kia cảm thấy là con số rất xa với, hiện giờ lập tức cảm thấy giống như dễ như trở bàn tay.
Khi Thẩm Tiêu đang thất thần, bên kia Chử Đình đã giao dịch xong. Anh ta nhắn với Thẩm Tiêu: “Cô tùy tiện treo đồ đi, treo 310 vạn tích phân.”
Lúc này Thẩm Tiêu nghe theo.
Thu vào từ Diệu Thanh Đan không phải thu hoạch của thế giới gốc, con số tích phân cuối cùng bị tạm khóa giống như tích phân lúc trước. Trước mắt tổng tích phân của Thẩm Tiêu là: 9210028.
“Anh còn thiếu bao nhiêu tích phân để đến một ngàn vạn.” Thẩm Tiêu hỏi Chử Đình. Chử Đình tiêu còn nhiều hơn cô, một trăm vạn tổ đội cũng là anh bỏ.
“Còn khoảng 68 vạn.” Chử Đình nói.
“?” Thẩm Tiêu có hơi bất ngờ: “Tôi còn 79 vạn. Vậy nếu anh không tiêu số tiền tổ đội đó, bây giờ anh đã sống lại rồi.”
“Vậy chưa chắc. Tích phân ở bản đồ trước kiếm quá nhẹ nhàng, nếu không tổ đội với cô, nói không chừng chúng ta đều không vào được bản đồ đó.” Chử Đình thở dài một hơi: “Chỉ còn lại mấy chục vạn tích phân. Nếu chúng ta có thể có đủ ở bản đồ này luôn thì không cần đi bản đồ chiến tranh nữa.”
“Đúng vậy.” Nghĩ đến có khả năng đây là bản đồ cuối cùng của bọn họ, trong lòng Thẩm Tiêu ngược lại còn sinh ra một loại cảm giác không quá rõ ràng: “Chúng ta có thể đủ sao?”
“Chuyện do con người.”
“Đúng vậy, chuyện do con người.”
Nói xong, giữa hai người bỗng chốc đều rơi vào trầm mặc.
…
Khi đến tối, bởi vì thu hoạch hôm nay, Thẩm Tiêu đặc biệt tự mình xuống bếp chuẩn bị một bữa cơm thịt nướng cho hai người. Thịt là thịt yêu thú lúc trước còn dư lại, dùng hỏa linh nướng lên, trên hành lang bên ngoài đều ngửi thấy mùi thơm này.
“Thứ này rất dễ làm người ta chú ý, sau này xem ra phải ăn ít mới được.” Thẩm Tiêu nghĩ tính khép kín của căn phòng này tốt, mùi thơm sẽ không truyền đi quá mức, không nghĩ tới cô vẫn xem nhẹ thịt yêu thú.
“Muốn ăn thì ăn.” Chử Đình nói: “Cho dù có phiền phức tìm tới cửa thì vẫn có tôi chịu trách nhiệm.”
“Được được được.” Thẩm Tiêu vừa bưng dĩa đồ nướng lên bàn ăn vừa nói: “Vậy anh yêu anh xem thử tay nghề này của em so với năm đó theo đuổi anh như thế nào?”
Nói cho cùng Thẩm Tiêu vẫn không quên chuyện này.
Chử Đình nhịn không được khẽ khụ một tiếng, sau đó gắp một đũa thịt vừa làm bộ làm tịch nói: “Ồ, tay nghề tăng lên không ít.”
“Tới địa ngục đi.” Thẩm Tiêu duỗi tay đánh gáy anh: “Tôi nhổ vào! Ai theo đuổi anh, nếu có theo đuổi vậy cũng nên là anh theo đuổi tôi. Sau này đi ra ngoài chỉ cho nói như vậy.”
“Ồ? Vậy cô kể lại thử xem tôi theo đuổi cô như thế nào, tôi sợ tôi không nhớ được.”
“Thì mỗi ngày tặng hoa, sau đó buổi tối gọi điện thoại, lúc rảnh thì dẫn tôi đi ăn đồ ăn ngon, còn tặng đủ loại quà cáp cho tôi. Sau đó tôi lại bị sự thành tâm của anh đánh động, đồng ý quen anh.” Thẩm Tiêu đáp.
Chử Đình cân nhắc một chút, sau đó nhìn về phía Thẩm Tiêu, mắt ẩn chứa sự thương hại: “Khô cằn như vậy? Lẽ nào trước kia cô chưa từng được người ta theo đuổi.”