Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 353: Tận thế cầu sinh 18




Những lời này không hiểu sao lại chọc Thẩm Tiêu một chút, cô theo bản năng muốn cười che dấu, nhưng trong đầu không biết sao lại nghĩ đến những lời Chử Đình nói tối ngày đó.

Bọn họ đều là người sắp sống lại, người sống lại không có trí nhớ.

Cho nên không cần nghĩ nhiều, sống cho thật tốt.

“Dù sao một người lớn như vậy, cũng nên học một chút.” Thẩm Tiêu nói: “No chưa? Nếu no rồi, chúng ta xuống tầng một đi, nói không chừng có thể đợi mấy người ông nội em trở về.”

Vừa nhắc đến chuyện này, Lâm Đồng ngay lập tức tỉnh táo tinh thần: “No rồi!”

Thẩm Tiêu và Lâm Đồng xuống lầu, Chử Đình thì ở lại trên lầu.

Sau khi xuống lầu, người ở nhà ăn dưới lầu rất ít, chỉ có mấy người. Những người này đều giống Lâm Đồng, ở đây đợi người nhà mình trở về.

Thẩm Tiêu và Lâm Đồng cầm túi ngủ, ngồi ở góc. Những người phụ nữ bên cạnh phần lớn đều im lặng, thỉnh thoảng có người nói mấy câu, nhưng đều rất nhanh đã kết thúc đề tài.

Thời gian từng chút trôi qua, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, người ra ngoài đều lục tục trở lại, Thẩm Tiêu vẫn không thấy bóng dáng ông Lâm. Trong ánh mắt Lâm Đồng có chút nôn nóng, nếu không phải bên ngoài thật sự rất lạnh, có lẽ cô bé đã muốn nhảy ra khỏi túi ngủ lo lắng đi tới đi lui ở bên ngoài.

Sau khi trời tối, tầng một khách sạn sẽ không có ánh sáng gì. Lúc này ngọn nến sáng lên, nhưng Thẩm Tiêu biết, chờ khi ngọn nến đó đốt một phần mười, sẽ có người thổi tắt ngọn nến, đến lúc đó người vẫn chưa rời đi chỉ có thể lần mò về phòng.

“Đi thôi.” Thẩm Tiêu nói, nhân lúc bây giờ còn có một chút ánh sáng, các cô phải trở về.

Trong khách sạn tương đối an toàn hơn bên ngoài một chút, nhưng đợi khi hoàn toàn tối, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hiện tại thang máy đã không còn vận hành, bọn họ phải dựa vào đôi chân leo lên tầng mười lăm.

“Vâng.” Biến cố trong thời gian này khiến Lâm Đồng đã hiểu chuyện hơn nhiều. Hiện tại cô bé ăn nhờ ở đậu, không thể khiến người ta chán ghét. Dù cho cô bé rất muốn ở lại đợi ông nội và cha trở về, nhưng hiện tại cô bé chỉ có thể lên lầu trước rồi nói sau.

Đêm nay, Lâm Đồng cả đêm không ngủ.

Thẩm Tiêu có thể cảm nhận được, nhưng cô không cách nào an ủi.

Chỉ có đám người ông Lâm đều bình an trở về mới là sự an ủi tốt nhất.

Nhưng mà, lại một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, từ đầu đến cuối người nhà họ Lâm cũng không có ai trở về.

Quy định chỗ khách sạn là, liên tục ba ngày không giao tiền phòng, vậy sẽ bị coi như tự động bỏ phòng. Đồ đạc bên trong cũng sẽ bị khách sạn tịch thu.

Người nhà họ Lâm có Lâm Đồng ở đây, hơn nữa Chử Đình ra mặt, người phụ trách khách sạn không nuốt đồ nhà họ Lâm, mà để Chử Đình dọn đồ đến phòng bọn họ.

“Mấy người cha em sẽ không có việc gì đâu nhỉ.” Lâm Đồng đã đoán được gì đó, nhưng cô bé vẫn muốn nhận được một hai câu trấn an từ chỗ Thẩm Tiêu.

“Chắc chắn sẽ không có việc gì. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, cũng có thể bọn họ nán lại ở bên ngoài.” Thẩm Tiêu nói: “Bọn họ sẽ trở về, em phải kiên nhẫn một chút.”

“Vâng.” Qua một lát, Lâm Đồng lại nói: “Vừa nãy khi dọn đồ, em nghe thấy có người nói, cha em bỏ lại em đi nông thôn rồi.”

“Đó là người khác nói bậy.”

Trong mắt Lâm Đồng ẩm ướt: “Em thật hy vọng điều bọn họ nói bậy là thật.”

Lúc này Thẩm Tiêu lại không nói nên lời.

Thời tiết càng ngày càng lạnh. Sau đó hai người Chử Đình và Thẩm đều tự ra ngoài một chuyến, nhưng cũng không đi xa, vòng quanh ngay xung quanh, lại trở về khách sạn. Sau đó, hai người đều không đi ra ngoài nữa.

Thời tiết rất lạnh, lạnh đến mức bọn họ thật sự có hơi không chịu được. Bọn họ dùng nước đông cứng tất cả khe hở ngoài phòng, sau đó lại đóng chăn lên bốn mặt bức tường. Bọn họ dùng những chăn này tách phòng khách ra, sau đó bắt đầu đốt gỗ.

Lúc lửa cháy rất ấm, ánh sáng ấm màu cam đó mang theo hơi nóng khuếch tán bốn phía, ba người vây quanh ở bên lò lửa, vừa sưởi ấm vừa nướng đồ ăn.

Bọn họ không thể cách lò sưởi trong tường quá xa, chỉ cần hơi xa một chút, hơi nóng đó sẽ không còn, khí lạnh sẽ dùng sức phả ra.

Sau khi người phụ trách khách sạn biết phòng bọn họ có lò sưởi trong tường, bèn lại đây hỏi phòng bọn họ có thể thêm người nữa hay không.

“Chúng tôi không định thêm người.” Chử Đình lại từ chối nói.