Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 354: Tận thế cầu sinh 19




Thẩm Tiêu không nói chuyện. Việc này cô và Chử Đình đã từng thương lượng, thêm người đến cuối cùng chắc chắn phải thêm người, bọn họ ở đây sưởi ấm, bên ngoài chắc chắn sẽ có người không phục. Nhưng không có khả năng đối phương nói thêm người thì lập tức thêm người, ít nhất phải có chút điều kiện chút lợi ích mới được.

Người phụ trách khách sạn không giống lần trước vừa bị từ chối lập tức rời đi: “Tình huống hiện tại có chút đặc biệt, một vài người già thật sự chịu không nổi. Như vậy đi, các người ra giá thế nào? Chỉ cần giá cả hợp lý, chúng tôi đều có thể chấp nhận.”

“Ra giá?” Chử Đình dường như có chút động tâm: “Đối phương nguyện ý ra giá gì.”

“Chuyện này phải xem anh muốn gì.”

“Tôi muốn đồ cổ.”

“Đồ cổ?” Người phụ trách khách sạn tưởng mình nghe lầm, trước kia anh ta cũng biết hai người trong phòng này gióng trống khua chiêng thu không ít đồ cổ, nhưng hiện tại đã là lúc nào, còn muốn đồ cổ? Đồ cổ có thể làm cơm ăn không?

“Đúng. Muốn đồ cổ. Tôi biết hiện tại đồ cổ không đáng tiền, ít nhất không đáng giá bằng mạng sống của những người quyền quý. Bọn họ muốn tới sưởi ấm cũng được, lấy ra thành ý là được. Nhiên liệu bên tôi có hạn, xung quanh bếp lò chỉ có thể cho năm người sưởi ấm. Hiện tại riêng chúng tôi chiếm 3 chỗ, mỗi lần chỉ có thể hai người, về phần ai được, xem trên giá cả.” Nói rõ là sống chết muốn tiền, à không, sống chết muốn đồ cổ .

Người phụ trách khách sạn rời đi, lúc này nội tâm có chút phức tạp.

Vì việc này, anh ta đã chuẩn bị đồ ăn gì đó, kết quả người ta há mồm ngậm miệng đều là muốn đồ cổ.

“Được, đồ cổ thì đồ cổ, vậy tôi đi phản hồi lại.” Người phụ trách khẽ cắn môi rời đi, đã coi hai người trong phòng hóa thành một nhóm kỳ quặc.

Sau khoảng nửa tiếng, người phụ trách mang theo vài hộp gấm đến, bên trong lần lượt là một món đồ sứ, một ngọc bội, một cuốn thư pháp của bậc thầy nhà họ Minh.

Mấy thứ này vừa vào tay, giá cả mà hệ thống trung tâm mua sắm báo lần lượt là 2000 tích phân, 1500 tích phân và 1900 tích phân. Giá cả này, còn cao hơn giá đồ cổ lúc trước bọn họ thu gom gấp mấy chục mấy trăm lần, giá trị có thể hiểu được.

“Đây là của một người?” Sắc mặt Chử Đình không thay đổi.

“Ba.”

“Ồ.” Chử Đình bỏ ngọc bội: “Mời hai người còn lại đến đây đi.”

“Được, tôi đi đi thông báo.” Sau đó người phụ trách nói thêm: “Đây là mỗi ngày đều có thể tới sao?”

Chử Đình nghe xong, cười lạnh một tiếng: “Khi nào khách sạn của anh không thu phí dụng một ngày một lần, thì bên tôi cũng lập tức sửa giá theo.”

Người phụ trách khách sạn ngượng ngùng cười, rời đi.

Ước chừng khoảng mười lăm phút, hai cụ già hơi lớn tuổi được đưa đến. Bọn họ tự mang theo ghế ngồi túi ngủ rất dày, mỗi người làm ổ trong túi ngủ ghế dựa, mặt hướng vào lò sưởi trong tường, đồng thời còn nghe Kịch Hoàng Mai.

Sau khi mở ra con đường này, mỗi ngày người phụ trách đều sẽ đưa một ít đồ cổ tới cửa, sau đó để Chử Đình chọn lựa. Điệu bộ đó, dùng cách nói của Thẩm Tiêu chính là không khác với lật thẻ bài. Mỗi ngày muôn hình vạn trạng người tới cửa sưởi ấm, đến cuối cùng, vẫn là hai ông cụ ban đầu đến tương đối nhiều.

Dựa vào bán vị trí sưởi ấm, hai người Thẩm Tiêu và Chử Đình cũng lời khoản nhỏ.

Khi nhiệt độ thấp đến ngày thứ mười ba, nửa đêm Lâm Đồng đang ngủ, đột nhiên khóc lên.

Thẩm Tiêu và Chử Đình bị cô bé làm bừng tỉnh, đốt ngọn nến lên nhìn, thì thấy mặt cô gái nhỏ đều là nước mắt mở mắt ra, vẻ mặt cô bé còn có chút hoảng hốt: “Em vừa mới mơ thấy ông nội… Ông nội ông ấy bảo sau này em chăm sóc bản thân thật tốt.”

Thẩm Tiêu im lặng.

Cách ngày ông Lâm ra ngoài đến bây giờ, hiện tại đã sắp qua mười ngày, bọn họ lại vẫn chưa trở về.

Người cũng chưa về, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.

Chuyện này tất cả mọi người đều biết trong lòng, Lâm Đồng tuổi còn nhỏ, Thẩm Tiêu không nói thêm gì ở trước mặt cô bé. Nhưng từ sau buổi tối hôm nay, tính tình của Lâm Đồng thay đổi một chút, trước kia xem như là một đứa nhỏ thích cười, về sau cơ bản không còn cười nữa.

Biến cố bất ngờ ập đến, hơn nữa lại là hoàn cảnh như bây giờ có thay đổi cũng rất bình thường.

“Những thứ này là tất cả đồ quý giá còn lại trong nhà em.” Ngày hôm sau trời vừa sáng Lâm Đồng cầm một cái túi đi tới trước mặt Thẩm Tiêu, cô bé gục đầu xuống, không thấy rõ vẻ mặt.