Khi vật tư ở ba phòng của Thẩm Tiêu đều bán ra hầu như không còn, tổng cộng có 30 vạn tích phân vào sổ sách. Cô và Chử Đình mỗi người một nửa, khoảng cách sống lại lại tiến lên một bước lớn.
Ngoại trừ bán vật tư ra ngoài, trong lúc đó Chử Đình còn nói chuyện bọn họ hỗ trợ chuyện đào dưới lòng đất với phía khách sạn, nhưng khách sạn chỉ coi bọn họ là công nhân bình thường, sau khi gật đầu đồng ý thì không có hành động khác nữa.
Ngày hôm sau thông báo vừa phát ra, khách sạn cũng đã tổ chức người bắt đầu đào bới. Băng tuyết ngập trời, máy móc trước kia có thể sử dụng hiện tại đều bị vây trong trạng thái báo hỏng, việc đào lòng đất này ngay từ đầu nhất định đã gian khổ.
Phía khách sạn tiến hành đào sâu sau ba ngày, thông báo của phía chính phủ vẫn không truyền xuống. Phía chính phủ chậm chạp không có động tác, càng xác minh một suy đoán của Thẩm Tiêu rằng… đợt náo động mạt thế này còn chưa chấm dứt, tương lai có thể còn có tai họa.
Nghĩ vậy, Thẩm Tiêu cảm thấy phải nhanh chóng kiếm lời tích phân từ chỗ khách sạn.
Vào ban đêm, hai người Thẩm Tiêu và Chử Đình tìm tới người phụ trách khách sạn.
Cô và Chử Đình vào ở khách sạn một khoảng thời gian dài như vậy, số lần qua lại với người phụ trách này cũng coi như nhiều. Bọn họ đi tìm người phụ trách, đối phương cho dù bề bộn nhiều việc, vẫn rất nể tình gặp bọn họ.
“Không biết chuyện lần trước chúng tôi đề cập, mọi người suy nghĩ thế nào?” Chử Đình nói.
Người phụ trách đáp: “Nói thật, hiện tại hai người cũng thấy rồi đấy, người trong khách sạn không ít, chúng tôi tạm thời không quá thiếu người.” Đây thật ra cũng chính là uyển chuyển từ chối. Khi Chử Đình bàn với bọn họ, tỏ vẻ là để bọn họ dùng đồ cổ chi trả. Hiện tại bên khách sạn không thiếu người, cũng chẳng lạ bọn họ lại chậm chạp không trả lời.
“Người thường các anh không thiếu, nhưng hiện tại các anh khởi công ba ngày, đào xuống hai tầng hố cũng chưa tới, lại tiếp tục như vậy, cho dù thức ăn dự trữ trong khách sạn nhiều đi nữa, cũng không kiên trì được đến lúc các anh đào xong lòng đất.” Chử Đình vừa nói, vừa cầm kiếm cổ của Thẩm Tiêu cắt một nhát lên bàn gỗ lim bên cạnh, bàn gỗ giống như đậu hũ, bị cắt khúc chỉnh tề.
Người phụ trách nhìn thấy bàn gỗ lim yêu dấu bị chặt đứt, trong lòng đầu tiên là đau xót, chợt phản ứng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn về phái kiếm cổ trong tay Chử Đình.
“Thanh kiếm này là…”
“Thanh kiếm này từ đâu ra, các hạ cũng đừng hỏi đến.” Chử Đình biết thanh kiếm này vừa lấy ra, chắc chắn sẽ đưa tới một ít phiền phức, nhưng vẫn là câu nói đó, khi lợi nhuận lớn hơn mạo hiểm, vậy những phiền phức đó bọn họ đều có thể chấp nhận: “Hiện tại có thể giúp các người đào ra thành lũy nhanh chỉ có hai người chúng tôi. Thế nào, có phải anh nên suy nghĩ lại lần nữa không?”
Người phụ trách vẫn có hơi chưa lấy lại tinh thần: “Tôi có thể nhìn thử thanh kiếm này không?”
“Không thể.” Chử Đình từ chối nói. Bất luận vũ khí gì, anh sẽ không giao vào trong tay người ngoài trừ Thẩm Tiêu: “Nếu anh không tin, anh có thể tự mình chọn đồ để thử nghiệm.”
Người phụ trách không tin, vì thế anh ta chọn một cái ghế dựa khác.
Chử Đình vừa động cổ tay, ghế dựa tách ra làm hai.
Người phụ trách lại đổi đồ sứ, dĩa bạc, thậm chí gạch vàng, kết cục cuối cùng của chúng nó đều giống nhau… kiếm cổ tách chúng nó ra không cần tốn nhiều sức.
Người phụ trách dần dần tin phục: “Tôi cần thông báo với phía trên một chút.”
“Tùy ý.”
Người phụ trách vội vàng rời đi, rất nhanh lại dẫn theo một người lại đây. Người nọ vừa tới đã mở miệng muốn nhìn kiếm cổ, Chử Đình từ chối yêu cầu của ông ta, nhẹ nhàng bỏ lại một câu “Các người cứ suy nghĩ cẩn thận đi” rồi dẫn theo Thẩm Tiêu rời khỏi phòng của người phụ trách.
Sau khi trở lại phòng, bọn họ không đợi bao lâu, người phụ trách lại tới cửa.
Chử Đình có thể kéo dài, nhưng bọn họ lại không kéo dài được. Hiện tại mỗi ngày muốn đào vùng đất đông cứng đều rất khó, nếu Chử Đình thật sự có thể hỗ trợ, vậy có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực giúp bọn họ.
Tuy rằng hiện tại vẫn có cảm giác không quá chân thật với năng lực của kiếm cổ đó, nhưng hiện tại khô hạn, mưa to, nhiệt độ thấp đều thay phiên lên sân khấu, lại có thêm chuyện kỳ lạ cũng không phải không thể chấp nhận.
“Chỉ là thù lao, chỉ sợ chúng tôi không thể dự chi trước được. Dù sao đồ cổ trong tay chúng tôi cũng không nhiều, cần điều động...” Vẻ mặt người phụ trách khó xử nói.