Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 357: Tận thế cầu sinh 22




Trước khi cực nóng đến cô cũng đã chuẩn bị không ít đồ gia vị món ăn, nhưng rất ít dùng tới. Sau khi canh thịt sôi, thả xuống một ít gia vị, một nồi canh váng dầu đã xong.

Bốn người khách sưởi ấm bên cạnh cho dù có rụt rè đi nữa vẫn không nhịn được liếc canh thịt nhìn nhiều thêm mấy lần. Nhưng bọn họ ai cũng không mở miệng đòi với Thẩm Tiêu, có lẽ đều nhìn ra được cho dù bọn họ mở miệng đối phương cũng sẽ không cho. Nhưng khát vọng thịt của bọn họ lại lớn hơn vừa rồi một chút.

“Đến, uống canh đi.” Thẩm Tiêu múc một bát to cho Lâm Đồng, khoảng một phần ba bát.

“Cảm ơn.” Mặt Lâm Đồng có chút tái nhợt, cô bé tháo bao tay ra, lấy tay cầm mép bát, thật cẩn thận làm ấm tay. Thẩm Tiêu chú ý tới trên mu bàn tay cô bé có thêm vài vết thương, bởi vì trời lạnh, còn nứt da.

Thẩm Tiêu cũng không nói gì, cô cũng múc một bát canh thịt uống một ngụm. Canh nóng hầm hập uống vào trong dạ dày, cả người đều khoan khoái ấm áp hơn không ít. Món đồ trước kia bình thường không hiếm lạ gì, vào lúc này giờ phút này cũng có mỹ vị khó có được.

“Đúng rồi.” Chử Đình đột nhiên nói: “Hôm nay lúc tôi ra ngoài nghe được một tin tức, nói là phía chính phủ chuẩn bị đào hầm làm thành lũy.” Khi anh nói lời này, ánh mắt cũng nhìn về phía bốn vị khách thuê trong phòng: “Tin tức này có chính xác không?”

Bốn khách thuê lớn tuổi như vậy, còn có thể được cung cấp nuôi dưỡng như thế, địa vị xã hội chắc chắn không thấp. Có lẽ bọn họ biết một vài tin tức.

Bị Chử Đình nhìn như vậy, ông cụ gần nhất cười, nói: “Tin tức là thật. Đây cũng không phải bí mật gì, có lẽ rất nhanh mấy người đều sẽ nhận được thông báo.”

Hiện tại nhiệt độ trên mặt đất thấp như vậy, phía chính phủ có ý chuyển tất cả mọi người xuống lòng đất. Mặt đất đóng băng, làm cái gì cũng không tiện. Xuống lòng đất càng đi xuống theo lý mà nói nhiệt độ sẽ càng cao, tới nhiệt độ mà con người có thể sinh tồn, ở dưới mặt đất thành lập trật tự một lần nữa cũng không phải không được.

Hành động này của phía chính phủ làm cho lòng Thẩm Tiêu lung lay một chút.

Hiện tại mặt đất bị đông lạnh, nhiệt độ lại thấp như vậy, độ khó của việc đào bới gia tăng, nhưng với cô mà nói cũng không phải quá khó khăn. Kiếm cổ có thể cắt sắt chém ngọc, đào đất giống như đào đậu hũ. Nếu cô có thể nhận được việc này từ trong tay chính phủ, đó không phải là chuyện có thể nói với phía chính phủ dùng đồ cổ làm thù lao hay sao?

Sau khoảng tám ngày Thẩm Tiêu và Chử Đình thay phiên ra ngoài tìm kiếm vật tư, bọn họ còn chưa nhận được thông báo của phía chính phủ thì thông báo khách sạn bên này đào hầm tạo thành đã phát ra rồi.

Phía trên thông báo viết rất rõ ràng, mỗi một người đến tham dự đào bới bao ăn bao ở không nói, đào dưới lòng đất xong, còn có thể có quyền cư trú có hạn.

Một loạt điều kiện này làm cho không ít người đều vô cùng dao động, sau khi mọi người ở khách sạn cùng với người ở xung quanh khách sạn nhận được tin tức không hề ít người đến báo danh. Bởi vì chuyện này, tầng dưới chót của khách sạn lại có không ít người tiến vào. Bọn họ không có phòng, trải chăn nằm dưới đất ở đại sảnh và hành lang, mọi người chen chúc lại với nhau sưởi ấm.

“Chúng ta có đi không?” Lâm Đồng hỏi Thẩm Tiêu và Chử Đình. Cô bé đương nhiên là muốn đi theo bọn họ.

“Chờ một chút.” Chử Đình nói.

Nói cách khác sớm hay muộn sẽ đi phải không?

Trong lòng Lâm Đồng có tính toàn. Nghĩ đến còn ông nội và cha mẹ chưa trở về, nhịn không được lại buồn bã bi thương. Nếu khi đó tất cả mọi người có thể chống đỡ đến bây giờ, vậy không phải có thể cùng dọn đến dưới lòng đất sao?

Cứ như vậy, mỗi ngày khách sạn đều sẽ có người mới gia nhập, người trong khách sạn không biết bằng cách gì mà biết chỗ Thẩm Tiêu bán đồ ăn, xếp hàng đến chỗ Thẩm Tiêu mua vật tư.

Tuy rằng Thẩm Tiêu không rõ lắm vì sao phía chính phủ chậm chạp không có phát ra thông báo, chẳng qua đối tượng phục vụ của cô đổi từ phía chính phủ thành khách sạn thôi, tích phân của cô không thiếu, nói không chừng dựa vào việc này tích phân của cô còn có thể đủ, vì thế cô và Chử Đình thương lượng sơ qua, quyết định bán ra số vật tư trong tay.

Bên Thẩm Tiêu vừa ra đồ, cả khách sạn đều sôi trào, hầu như mỗi nhà đều chen chúc lại đây, cuối cùng vẫn là phía khách sạn giúp đỡ sắp xếp trật tự. Hiện tại Thẩm Tiêu bán ra vật tư, không động đến gốc rễ của khách sạn, nhưng lại có thể làm cho những “Công nhân” này hồi phục, phía khách sạn cũng vui vẻ khi thấy việc này phát triển tốt đẹp.