Hai người vội vàng thay xong quần áo, sau khi lại trùm lên áo lông, Thẩm Tiêu làm tương tự, đổi thành cô chắn gió cho Chử Đình, để Chử Đình thay quần áo sạch sẽ. Mà Lâm Đồng thì rất thông minh đổ nước biển trong bè da ra bên ngoài. Sau khi đổ không còn nhiều nước lắm, cô bé bèn dùng áo lông thay thế thấm nước đổ ra bên ngoài bé da.
“Tôi xong rồi.” Thay quần áo xong, hơi nóng lại trở về, Chử Đình thở một hơi thật dài.
Tính mạng không còn bị uy hiếp, lúc này ba người mới rảnh rỗi quan sát bốn phía. Nhưng bốn phía cũng không có gì hay để xem, nơi mắt thường có thể nhìn thấy, trên cơ bản đều là một vùng nước mờ mịt. Sóng biển giống như bị động đất ảnh hưởng, lúc to lúc nhỏ, mỗi một lúc lại có nước biển tiến vào trong bè da, ba người trong bè da phải đổ nước ra ngoài trước, nếu không bên trong quá nặng, bè da sẽ lật.
“Chúng ta ở trên biển sao?” Xung quanh quá mờ, cái gì cũng không nhìn thấy, liên tưởng đến sóng thần lúc trước nhìn thấy, Thẩm Tiêu không quá xác định phía dưới bọn họ có phải đã từng là lục địa hay không.
“Hẳn là phải.”
“Tôi có định vị ở khách sạn.” Thẩm Tiêu chà xát khuôn mặt bị gió biển thổi có hơi tê tê: “Cũng không biết động đất ở bên kia ngừng chưa.” Động đất ngoài cấp 9 này dù cho đặt vào đâu cũng đều là tai họa lớn. Hiện tại e rằng khách sạn đã đổ sụp, nhưng trái với mặt biển mà nói, đất đai dưới chân vẫn càng khiến người ta kiên định hơn một chút.
“Đừng vội trở về.” Chử Đình nhìn ngôi sao ở phương xa: “Đợi thử xem sao.”
Ba người chen chúc trên bè, hai người Chử Đình và Thẩm Tiêu cột áo lông của bọn họ vào nhau, dựng lên một bức tường chắn gió bằng sức người ở trên bè da. Ba người trôi nổi trên bè da, cả đêm không chợp mắt.
Ngày hôm sau sau khi bình minh, đỉnh đầu bọn họ không có sáng như lúc trước, mà bị một tầng bụi bao phủ, bọn họ biết kia hẳn là tro núi lửa do núi lửa bùng nổ mang đến.
Tro do núi lửa bùng nổ mang đến sẽ che trời trong một khoảng thời gian, về phần là bao lâu thì rất khó nói. Nhưng ở trong không trung bao phủ bởi tro bụi sẽ có khoảng thời gian rất dài không thể nhìn thấy mặt trời. Tuy rằng mặt trời ở hiện tại cũng không khác mấy ngọn đèn trong tủ lạnh, không có độ ấm gì.
Thẩm Tiêu nhìn không trung thật lâu không nói gì, lại qua một lát, cô đem thức ăn và nước ở trong không gian ra: “Ăn trước ít đồ ăn đi.”
Thẩm Tiêu chia một gói quân lương cho mỗi người, Chử Đình không sao, Lâm Đồng lại chần chờ nhận lấy quân lương.
Việc đã đến nước này, Thẩm Tiêu cũng không biết nên mở miệng giải thích với cô bé vì sao bọn họ có thể xuyên qua thời không như vậy, cũng không có cách nào giải thích bè và thức ăn bọn họ lấy từ đâu ra, nghĩ một lúc, dứt khoát chọn không giải thích.
Bọn họ im lặng ăn hết đồ ăn. Theo suy nghĩ của Chử Đình, bây giờ bọn họ đợi trên biển một hai ngày hãy trở lại khách sạn. Thẩm Tiêu cũng lo lắng khi truyền tống trở về động đất ở bên kia còn chưa hết, đạt thành nhất trí ở điểm này với Chử Đình.
Cuộc sống ở trên biển không quá dễ chịu, mỗi ngày gió biển thổi bọt nước biển, chân Thẩm Tiêu bị ngâm trắng nhăn nheo. Không gặp sóng biển coi như vận may tốt, một khi gặp được sóng biển, bọn họ có thể phải ngâm dưới nước, lại ướt nhẹp cả người. Nhưng thuyền trong trung tâm mua sắm rất đắt, phải mấy vạn tích phân, đến cửa nhà rồi một bước là có thể về nhà, cô không nỡ tiêu số tích phân này, chỉ có thể vừa bị gió biển thổi, vừa uống thuốc chống chọi.
Choáng váng đầu cắn răng chịu đựng qua hai ngày một đêm, khi Thẩm Tiêu bọn họ chuẩn bị thu dọn đồ chạy lấy người, lúc này bọn họ lại không vội rời đi… bởi vì bọn họ nhìn thấy ở phương xa xuất hiện một con thuyền cực kỳ lớn.
“Thuyền Noah sao?” Lâm Đồng ghé vào bên chiếc bè da, mắt vừa nhìn thấy chiếc thuyền lớn đó ánh mắt sáng quắc. Rốt cuộc là đứa nhỏ, sự cứu vớt trần tục nhanh chóng châm ngòi khát vọng sống của cô bé. Cô bé hướng về phía con thuyền lớn tiếng kêu to, nếu không phải đứng trên bè da không vững, có lẽ cô bé sẽ nhảy dựng lên phất tay.
Thẩm Tiêu và Chử Đình nhìn nhau một lúc, bọn họ không nói gì, nhưng lại đều hiểu ý của đối phương… trước tiên không trở về khách sạn.
Có lẽ trên chiến thuyền lớn đó còn có sự tồn tại của công nghệ cao, thế mà chiến thuyền lớn đó thật sự tới gần bọn họ.