Khi thuyền lớn cách bọn họ còn khoảng ba trăm mét, thuyền ngừng lại.
Có người thả thuyền nhỏ xuống dưới, người trên thuyền đến gần bọn họ.
Người tới trên chiếc thuyền nhỏ có da vàng mắt đen, là người châu Á.
“Các cô là người Hoa Quốc hả?” Người trên chiếc thuyền nhỏ cập lại gần hỏi bọn họ.
“Đúng vậy!” Lâm Đồng hưng phấn nói: “Chúng cháu là người Hoa Quốc!”
Lúc này trẻ con không thể nghi ngờ càng dễ dàng gợi lên lòng thương hại của người ta.
“Lên thuyền trước rồi nói sau.” Người kia tiến lên kéo Thẩm Tiêu bọn họ lên thuyền nhỏ nói.
Theo lý nói, đối với người xa lạ trên biển đều sẽ có vài phần cảnh giác. Nhưng hiện tại đều đã là lúc này, có thể nhiều hơn một mạng người cũng là nhiều hơn một mạng.
Thẩm Tiêu và Chử Đình đều lên thuyền. Kèm theo bè da và áo lông của bọn họ đều được người ta bỏ lên thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ trở lại thuyền lớn.
Thuyền lớn vô cùng lớn, dùng cái nhìn của Thẩm Tiêu mà nói chính là chiếc thuyền lớn này lớn tới nỗi có thể có nhiều chiếc máy bay đồng thời cất cánh.
Lúc này trên boong tàu có không ít người, phần lớn đều là người châu Á. Phần nhiều vẻ mặt của bọn họ đều là vẻ bi thương, ba người Thẩm Tiêu đã đến giống như cho bọn họ một chút an ủi, có không ít người vây quanh lại hỏi cảnh ngộ của bọn họ, còn có người đưa quần áo sạch sẽ áo lại đây, dặn dò bọn họ nhanh đi thay đồ.
Đối với những sự nhiệt tình này ba người Thẩm Tiêu cũng không từ chối, sau khi cô và Chử Đình được người ta dẫn đi thay quần áo, rất nhanh đã có người dẫn bọn họ đi đăng ký.
Cũng may trên đường trước khi đi đăng ký, Chử Đình dùng dăm ba câu moi ra một ít tin tức hữu dụng từ người dẫn đường.
Nói chiếc thuyền này là “Chiếc thuyền của Noah” cũng đúng, nửa năm trước nó đã trôi nổi ở trên biển, là một trong những “Đường lui” mà Hoa Quốc chuẩn bị.
Phía chính phủ có chuẩn bị phía sau cũng rất bình thường, dù có nhiều tin tức đi nữa Chử Đình biết bọn họ hỏi đối phương cũng sẽ không nói, vì thế bèn im lặng cùng Thẩm Tiêu dẫn Lâm Đồng cùng nhau đăng ký.
Nội dung đăng ký là tư liệu cá nhân và dãy số giấy chứng minh nhân dân, hai người Thẩm Tiêu Chử Đình có trung tâm mua sắm làm thay giấy chứng minh nhân dân, bọn họ trực tiếp giao chứng minh nhân dân ra. Lâm Đồng không có những thứ này, sau khi cô bé báo số chứng minh nhân dân của mình lên, nhân viên đăng ký mới phát hiện ba người bọn họ hình như cũng không phải người một nhà.
“Mấy người không phải người một nhà?” Lời này thật ra cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút hiểu biết tình huống thôi.
“Đúng vậy.” Chử Đình nói: “Cô bé này chúng tôi gặp được trên đường.”
“Thì ra là thế.” Sau khi nhân viên đăng ký đăng ký xong, thấy khí sắc bọn họ không quá tốt, vì thế dẫn bọn họ đi tới đợi trên ghế bên cạnh, sau đó anh ta bảo người ta mời bác sĩ trên thuyền đến, đồng thời lại để người ta xem có còn phòng hay không.
Ba người Thẩm Tiêu hầu như không cần làm gì cả, bọn họ thấy mọi người bởi vì bọn họ mà chạy đôn chạy đáo, trong lòng có một cảm giác quái dị không nói nên lời.
Bọn họ hiểu, loại thời điểm này có thể ở lại trên chiếc thuyền này không phải là người bình thường. Có lẽ bọn họ là nhà khoa học, hoặc là học giả, hoặc là quan chức cấp cao của chính phủ. Những người này đặt vào bình thường đều là nhân vật mà người bình thường khó được tiếp xúc, lúc này lại hòa nhập với nhân dân như thế.
“Mọi người không cần cảm thấy không được tự nhiên.” Bên cạnh có người nói với bọn họ: “Trên thuyền đã rất lâu không có người đến, mọi người đã đến, làm cho mọi người cảm thấy có sự mới mẻ, như vậy ngược lại có thể giảm bớt một chút thống khổ của chúng tôi.”
Tối hôm qua thiên thạch đốt cháy cả bầu trời rơi xuống bọn họ đều nhìn thấy, núi lửa nơi đáy biển khiến cho sóng thần càng dữ dội thiếu chút nữa hất thuyền của bọn họ đi. Bắt đầu từ tối hôm qua, trên thuyền đã mất liên lạc với lục địa, mãi cho đến hiện tại, vẫn còn chưa liên hệ được, có thể tưởng tượng, e rằng tình huống ở lục địa có thể càng tệ. Hiện tại mọi người không phải không biết, chỉ là không dám nghĩ mà thôi.
“Được.”
Rất nhanh bác sĩ trên thuyền được kêu đến, sau khi ông ta bắt mạch cho ba người Thẩm Tiêu, kê một ít thuốc cho bọn họ, bảo bọn họ nhanh uống thuốc, tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát.
“Nếu trên thuyền không có phòng thì để bọn họ ngủ ở phòng tôi.” Vị bác sĩ kia nói.
Cứ như vậy, ba người Thẩm Tiêu có nơi đặt chân mới.
Trong lúc đó Lâm Đồng có hỏi bọn họ khi nào thuyền lên bờ, cô bé chỉ nhận được một câu “Chờ khi cấp trên ra mệnh lệnh”.
Thời điểm cấp trên ra mệnh lệnh là khi nào? Điều này ai cũng không biết.
…