Có vật tư bổ sung, vấn đề sinh tồn tạm thời được giải quyết. Mà bên kỹ sư Lý mang về thiết bị, cuối cùng chỉ có hai cái hữu dụng, còn lại phải sửa chữa mới xem có thể dùng hay không.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng những đèn tia tử ngoại này đều cần điện mới có thể khởi động, ở sườn núi có một cái máy phát điện, nhưng hiện tại không có nguồn năng lượng để cho nó phát. Xoay tới xoay lui, vẫn không cách nào dùng cây đèn này.
Ngay khi tất cả mọi người có chút uể oải, kỹ sư Lý đột nhiên dẫn theo một đám người lên mặt đất đi thu gom gương. Cuối cùng cây đèn tia tử ngoại nhọc nhằn khổ sở mới tìm được lại tạm thời không dùng tới, dưới lòng đất ở sườn núi lợi dụng gương chiếu vào một chút ánh sáng.
Mặc dù đây là cách tạm thích ứng, nhưng có ánh sáng thì còn có hy vọng.
Mỗi ngày sau hai tiếng khi mặt trời mọc dưới lòng đất mới có ánh sáng chiết xạ vào, dù cho thời gian không phải quá dài, nhưng trải qua một khoảng thời gian chăm sóc, đám tiểu tổ tông trong chậu hoa ở dưới lòng đất dù sao cũng có vài ngọn mọc ra lá cây. Tuy rằng lá cây héo úa vàng vọt, nhìn qua rất không có dinh dưỡng, nhưng dù sao cũng không bị ngâm thối nát trong bùn.
Tin tức tốt một cái lại tới một cái, dường như hết thảy đều đang chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng ở trong âm thầm, khi tiểu đội xuất phát ra ngoài thu gom vật tư, lại có thêm một phân đội nhỏ do quân nhân tạo thành. Trước kia nhiệm vụ chủ yếu của những người này là thủ hộ vật tư an toàn, hiện tại bọn họ đột nhiên rời đi, có lẽ là có nhiệm vụ quan trọng.
Những việc này đều không quá liên quan tới hai người Thẩm Tiêu.
Từ khi biết có vật phẩm nhiệm vụ ở bản đồ kế tiếp có thể không cần đi bản đồ chiến tranh, cô cũng nhờ những người quen biết giúp đỡ hỏi thăm qua tin tức, nhưng đạo cụ nhiệm vụ rất thưa thớt, rất ít có món lưu lạc bên ngoài, cô vẫn không có tin tức gì. Bên kia Chử Đình còn đang tranh thủ, có lẽ trong một lúc cũng sẽ không tranh thủ được, bọn họ chỉ có thể tiếp tục ở lại bản đồ này.
Theo thời gian trôi qua, không gian dưới lòng núi càng lúc càng lớn, bên ngoài bắt đầu có người lại đây tìm nơi nương tựa. Nhân số tăng lên, đồng thời là chuyện vui, ở mặt khác cũng là chuyện buồn.
Sườn núi là quê hương của nhóm người đầu tiên và người tới từ trên biển cùng thành lập, những người tới sau không có cống hiến gì, lại đây ngồi mát ăn bát vàng không nói, còn ăn uống giống mọi người, nhân số nhiều, luôn luôn có những người nói lời oán hận.
Dân ở ban đầu có câu oán hận, người mới tới lại cảm thấy người ở sườn núi không cho bọn họ ăn no, luôn nhìn chằm chằm kho hàng vật tư của sau nhà bếp, đó rõ ràng là người trong một tổ lại mơ hồ có xu thế chia bè kết phái.
Rốt cuộc ở một buổi tối nọ, trong những người mới tới có một đám người nhịn không được đi trộm vật tư của phòng bếp, kết cục là bị ông cụ quản lý sau nhà bếp bắt gặp.
Trước kia ông cụ là quân nhân, chút tiếng động ấy không thể gạt được ông ta. Ông ta vốn đã lo lắng vật tư không đủ, hiện tại thấy còn có người dám ra tay cướp, vì thế xuống tay cũng vô cùng ác. Chỉ là tuổi tác của ông ta rốt cuộc cũng lớn, trong khi người cướp bóc bị bắt, hai cánh tay của ông ta cũng bị bẻ gãy, máu me nhầy nhụa dọa đến không ít người.
Thấy mọi người hoảng sợ, ông cụ nhướng mày: “Sợ cái gì, tôi đâu chết. Về sau còn có thằng nhóc nào dám đến cướp, tôi theo đó xuống tay không lầm.”
“Hiện tại không phải vấn đề cướp đồ, là ông bị thương rồi. Tôi băng bó trước cho ông.” Bác sĩ lúc trước chữa trị cho đám người Thẩm Tiêu vừa nén giận vừa xử lý vết thương cho ông ta: “Ông đã một đống tuổi rồi, kêu lên một tiếng là có một đống người đến giúp ông, cần gì chịu tội như thế chứ.”
Ông cụ không rên một tiếng, chờ miệng vết thương chỉnh lý xong, ánh mắt ông ta quét một vòng xung quanh, cuối cùng cằm nâng về phía Chử Đình: “Cậu, về sau phòng bếp do cậu quản.”
Chính sách mà Thẩm Tiêu và Chử Đình áp dụng ở thế giới này là cố gắng khiêm tốn làm người, khiêm tốn làm việc, hiện tại ông cụ chọn Chử Đình bảo anh đến quản phòng bếp – thật ra cũng chính là chuyện lớn như trông coi vật tư này, thoáng cái đẩy Chử Đình đến trước mặt mọi người.
Nếu Chử Đình từ chối không nhận, việc này cũng chỉ giương cao như vậy thôi, dù sao cũng phải cam tâm tình nguyện mới được, nhiều nhất là bản thân Chử Đình không hăng hái tranh giành, chặt đứt con đường tiến lên sau này.