Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 381: Thế giới thần quái 3




Ước chừng là vì hai người Thẩm Tiêu ngồi ở sảnh lớn hơn nửa buổi chiều, ở quán trọ cũng có người chú ý tới hai người bọn họ: “Hai người cũng muốn dựa vào trừ quỷ để kiếm tiền nhỉ, tôi có nhận một nhiệm vụ này, mấy người chúng tôi định làm, hai người muốn đi theo cùng qua đó nhìn thử không. Nếu chuyện thành, tôi chia một phần tiền thưởng cho các người.”

Khi người nọ nói chuyện, Thẩm Tiêu chú ý tới anh ta nhìn sau lưng của cô.

Đúng vậy, kiếm cổ của cô vẫn đeo ở trên người.

Khi mới vừa bị đưa tới, chính là đeo kiếm cổ như vậy. Cô đoán trong bản đồ này mười thì có tám, chín phần mười phải sử dụng kiếm cổ, vì thế không thu hồi, mà là đeo bên người, đỡ phải gặp tình huống khẩn cấp lấy ra không thuận tiện.

Đề nghị của người này nên đi không?

Thẩm Tiêu nhìn về phía Chử Đình.

“Tôi cảm thấy có thể đi.” Chử Đình nói. Chờ đợi cũng không phải là phong cách của bọn họ. Nếu như nguồn tích phân thật sự có liên quan tới thần quái, cho dù bọn họ không nguyện ý, cũng chỉ có thể kiên trì.

Tuy rằng bản đồ này nguy hiểm, bọn họ không phải không có chuẩn bị. Không nói cái khác, ít nhất chạy trốn thì bọn họ hoàn toàn không thành vấn đề.

“Được, chúng ta đi cùng đi.” Thẩm Tiêu nói với người nọ: “Nhưng trình độ của hai người chúng tôi có hạn, chỉ sợ không giúp được gì.”

“Dùng hết toàn lực là được.”

Một hàng năm người, cứ như vậy rời quán trọ Vân Lai.

Trên đường, người đàn ông mời bọn họ tự giới thiệu một chút: “Tôi họ Triệu, tên Triệu Đông.” Tiếp theo lại chỉ hai người khác: “Bọn họ cũng là người tôi tìm tới để giúp đỡ. Trương Đại Viễn, Tiền Viên.”

Người ta đã tự giới thiệu, hai người Thẩm Tiêu đương nhiên đều báo tên họ của mình.

“Thẩm Tiêu.”

“Chử Đình.”

“Hiện tại tất cả mọi người làm quen rồi, trước tiên tôi nói về nhiệm vụ mà tôi nhận một chút. Đây không phải quan phủ phát xuống, là người nọ tự mình tìm đến tôi.” Triệu Đông nói sơ qua nguyên do câu chuyện một lần.

Lần này đương sự ủy thác bọn họ ở thành tây, là gia đình bình thường. Đương sự có người mẹ già hơn bảy mươi tuổi, ba ngày trước đã qua đời. Vốn người đã chết, an táng bình thường là được. Nhưng mà ngày đó nâng quan hạ táng, không biết vì sao, tám người đàn ông khỏe mạnh nâng quan tài lại đều không nâng lên được.

Hiện giờ đã qua ba ngày, quan tài đó vẫn không ai nâng di chuyển được. Đương sự không có cách nào, vừa nãy gặp Triệu Đông, bèn ủy thác việc này cho anh ta, bảo anh ta giúp đỡ.

Vừa nhận được ủy thác, Triệu Đông tới cửa xem xét một chút, phát hiện bà lão nằm trong quan tài oán khí tận trời, chỉ một mình anh ta e rằng không giải quyết được, lúc này mới trở về quán trọ hẹn vài người tới.

Trong thời gian mấy người nói chuyện đã ngồi xe ngựa đi tới trong nhà của đương sự.

Lúc này trời đã tối, lồng đèn trắng trước cửa căn nhà khiến Thẩm Tiêu có hơi sợ đến hoảng. Cũng may rất nhanh bên trong đã có người tới, đón bọn họ vào.

Sau khi vào cửa, Trương Đại Viễn lập tức nhíu mày: “Oán khí rất nặng.”

“Đúng vậy, nếu không tôi đâu nhờ mọi người đến giúp đỡ.” Triệu Đông bình tĩnh đáp.

Có oán khí hay không, Thẩm Tiêu thân là người thường, cô không phát hiện được một chút gì, chỉ cảm thấy xung quanh không hiểu sao lại âm u lạnh lẽo, hơi động một chút, đều làm cho cô sởn tóc gáy.

Lúc này trong nhà còn rất nhiều người, ước chừng mười mấy người. Có người trẻ tuổi cũng có trẻ con, sắc mặt không quá tốt, xem ra là bị giày vò không nhẹ.

“Sao bà cụ có thể có oán khí nặng như vậy?” Trương Đại Viễn tiến vào nhà nhìn thấy quan tài lại hỏi: “Lẽ nào con cháu các người không hiếu thảo, khiến bà cụ ra đi không an yên.”

“Oan uổng mà.” Đương sự vừa nghe lập tức kêu oan nói: “Vị đại nhân này, nói chuyện chúng ta phải nói bằng lương tâm. Mẹ tôi bại liệt ở trên giường nhiều năm như vậy, mỗi một ngày tôi đều tự mình bón cơm cho bà ấy ăn, cho dù mình bị đói cũng phải cho bà ấy ăn no. Trời lạnh, sợ bà ấy ngủ không ấm, bông mới trong ruộng đều làm thành chăn mới cho bà cụ trước, còn lại bao nhiêu, chúng tôi mới làm cho mình.”

Trong phòng có hàng xóm lắm miệng khác, vừa nghe vội ra làm chứng nói: “Điều này thì Phùng lão đại không hề nói dối, chúng tôi đều nhìn thấy. Vợ chồng bọn họ chăm sóc bà cụ cực kỳ tốt, sợ bà cụ nằm ở trên giường buồn chán, còn thường xuyên đưa bà cụ đến bên đường trò chuyện với người ta, xem xiếc. Sau này con tôi đối tốt với tôi như thế, tôi cũng có thể nhắm mắt rồi.”