Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 382: Thế giới thần quái 4




“Hai mươi năm trước bà Phùng đã tê liệt ở trên giường, khi đó một nhà bọn họ đều còn ở nông thôn. Vì có thể để bà cụ thuận tiện tiện chữa bệnh, hai vợ chồng Phùng lão đại đi sớm về khuya kiếm tiền, vừa có tiền lập tức chuyển vào trong huyện, còn đưa phòng tốt nhất trong nhà cho bà Phùng ở. Cậu nói cậu ta bất hiếu, vậy trên thế giới thực sẽ không có người hiếu thuận.”

Không ngỗ nghịch, không bất hiếu, theo lý mà nói, không nên có oán khí lớn như vậy mới đúng.

Trương Đại Viễn thấy chuyện không phải như mình tưởng, biểu cảm cũng dịu đi không ít: “Bà cụ mất như thế nào?”

“Ai, nói tới việc này, đều là lỗi sai của tôi.” Đôi mắt Phùng lão đại ửng đỏ: “Mùa hè năm nay cực kỳ nóng, trong nhà rất buồn, tôi bèn cõng mẹ tôi đến đầu con hẻm ngoài cửa hóng mát. Tôi nghĩ ở cửa nhà thôi, có việc cứ gọi một tiếng là được, bèn để người ở đó, bản thân đi làm công việc thợ mộc. Trước kia đều yên lành như vậy, không có gì xảy ra cả, lần này bên ngoài đột nhiên có một chiếc xe ngựa đến, không biết làm sao đụng phải mẹ tôi…” Nói đến đây, vẻ mặt hối hận của Phùng lão đại, cảm xúc tới đây, không cách nào tiếp tục nói nữa.

Kiểu chết như vậy, quả thật ngoài dự đoán, nhưng không thể trách tới trên người Phùng lão đại. Nghĩ tới một người con hiếu thảo như anh ta, bình thường chăm sóc mẹ tỉ mỉ như vậy, cuối cùng lại không cách nào khiến mẹ hai tay buông xuôi, e rằng đau khổ nhất vẫn là anh ta.

Bình tĩnh một chút, Phùng lão đại nhìn quan tài đặt trong phòng, tiếp tục nói: “Lúc nhỏ cha tôi đã không còn, là mẹ tôi nuôi tôi khôn lớn. Vì tôi, bà ấy cãi nhau với bác cả của tôi, cầm cây dao chặt thịt tới cửa đòi đất về, thành người đàn bà chanh chua nhất trong thôn. Nhưng anh biết đó, trước kia bà ấy nói chuyện đều nhỏ nhẹ cũng không hung dữ với người ta. Từ lúc đó tôi đã thề, nhất định sẽ hiếu kính bà ấy thật tốt, nhưng tôi không làm được. Tôi không làm được!” Nói xong lời cuối cùng, Phùng lão đại quỳ trên mặt đất vừa đi vừa dập đầu với quan tài. Anh ta dập vô cùng dùng sức, bịch bịch rung động, nghe mà Thẩm Tiêu cảm thấy cái trán có hơi đau.

“Đây không phải lỗi sai của anh, là lỗi của nhà họ Lý bọn họ! Số mệnh con người đều ở đây, anh đối xử với mẹ với đã tốt lắm rồi.” Người bên cạnh đều kéo anh ta, giọng diệu bao hàm sự đồng tình.

Nhìn thấy cảnh này, Trương Đại Viễn nhịn không được thở dài: “Chẳng lẽ lòng mang oán khí với người đâm chết bà ấy. Mấy ngày nay, người nhà ngồi xe ngựa kia có đến phúng viếng xin lỗi hay không?”

“Không có. Chỉ cho một khoản bạc, người cũng không tới. Việc này bẩm báo lên nha môn, cuối cùng là gã sai vặt đó bị bắt. Phùng lão đại cũng không có cách nào, hiện tại trời nóng như vậy, quan tài này lại để như thế, thi thể đã sắp thối rữa, cho nên mới muốn để bà cụ nhập thổ vi an trước, chuyện khác lại từ từ xử lý.” Bên cạnh có người nói.

Hiện tại nguyên do gần như rõ ràng, Triệu Đông bảo Phùng lão đại đứng lên: “Hiện tại nơi này không thích hợp có nhiều người, anh mời tất cả những người khác đi ra ngoài, còn lại giao cho chúng tôi làm.”

Phùng lão Đại biết chính sự quan trọng hơn, anh ta cố nén bi thống, nói với mọi người xung quanh: “Pháp sư Triệu phải làm phép, nếu mọi người ở lại đây, chỉ sợ sẽ làm bị thương người vô tội. Mấy ngày nay cảm ơn mọi người quan tâm gia đình chúng tôi, thời gian còn sớm, tôi mời mọi người đến quầy nước đường của lão Đổng ở bên ngoài uống chút nước đường.”

Mọi người đều biết nặng nhẹ, tuy rằng rất hiếu kỳ phép trừ quỷ của pháp sư như thế nào, nhưng đều kiềm chế ở lại, đều ra sân.

Tiễn vợ con gia đình những người khác rời đi, Phùng lão đại lại vòng về: “Tôi có gì có thể hỗ trợ không?”

“Anh?” Triệu Đông nhìn anh ta một cái, nghĩ một lúc: “Anh ở ngoài cửa đợi đi.”

Phùng lão đại nhìn nhà chính, trầm mặc gật đầu lui ra ngoài.

Nhìn thấy người đàn ông ba mươi bốn tuổi mang vẻ mặt tiều tụy, Thẩm Tiêu có chút cảm thán.

Bên trong vừa yên ắng, Thẩm Tiêu và Chử Đình cùng lùi qua một bên, xem Triệu Đông làm như thế nào.

Nghiệp vụ của Triệu Đông rất thuần thục, lúc này bùa chú gì đó, tất cả đều lấy ra, tiếp theo anh ta lại lấy ra một đồng tiền đặt ở trên nắp quan tài. Sau khi đặt đồng tiền đúng vị trí, anh ta bắt đầu dán bùa lên bốn bức tường ở đại đường, đồng thời đem dán lên cửa phòng.

Cửa lớn vừa đóng, cả không gian trở nên nhỏ hẹp hơn rất nhiều. Năm người một quan tài, còn có ánh nến rõ ràng không có gió nhưng vẫn lung lay không ngừng, không khí bỗng trở nên quỷ dị.