Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 383: Thế giới thần quái 5




Thẩm Tiêu nhích lại gần bên Chử Đình, sau lưng bọn họ là vách tường, hẳn là không cần lo lắng sẽ có thứ gì đột nhiên ló ra từ phía sau bọn họ.

Nghĩ vậy, Thẩm Tiêu không khỏi gõ bức tường sau lưng.

Tiêu rồi, là ván gỗ…

Ngay khi cô miên man suy nghĩ, đồng tiền vốn nên vững vàng đặt ở trên nắp quan tài đột nhiên đánh rơi trên mặt đất, tiếng đồng tiền va chạm phát ra tiếng “ong”.

Trái tim Thẩm Tiêu lập tức nhấc lên, cô dùng tư thế phòng ngự cầm kiếm cổ trong tay.

Có âm thanh đầu gỗ ma xát “keng két” truyền đến, động tĩnh rất nhỏ, Thẩm Tiêu thấy nắp quan tài trước mặt đang bị đẩy lên từng chút một. Dần dần, dần dần, nắp quan tài lộ ra một khe hở giữa thân quan tài.

Khe hở vừa mở, một mùi vị tanh tưởi của thi thể hư thối bỗng nhẹ nhàng lan ra. Đây vẫn là thứ khiến Thẩm Tiêu khó chấp nhận nhất, nhưng thứ khiến cô khó chấp nhận nhất còn ở phía sau – cô thấy một bàn tay duỗi ra từ trong khe hở, xương trắng trên tay ẩn hiện, lộ ra phần thịt hư thối, trên thịt dường như còn có thứ gì đó đang di chuyển.

“Nếu đã chết, cần gì phải lưu luyến ở nhân gian!” Triệu Đông nhíu mày hét lớn một tiếng, một lá bùa bay ra từ trong tay anh ta dán ở trên nắp quan tài. Nắp quan tài giống như bị cái gì đó đột nhiên đè lại, lại quay về một lần nữa, những ngón tay vốn lộ ra bên ngoài lại bị đè gãy rớt trên mặt đất.

Ngay khi Triệu Đông tưởng rằng lá bùa có tác dụng, nắp quan tài lại đột nhiên bị dùng sức xốc lên, tiếp theo Thẩm Tiêu nhìn thấy có một bóng người màu đen nhẹ nhàng đi ra từ trong quan tài.

Bóng người màu đen đó là dáng vẻ của một bà cụ, con mắt không có con ngươi, chỉ còn tròng trắng, vô cùng đáng sợ. Bà ta không nói chuyện, thân thể nháy mắt hóa thành hơn mười luồng khí đen quấn lên trên cổ mấy người trong phòng.

“Đi!” Động tác của Chử Đình nhanh nhẹn, vừa thấy khí đen lại đây, anh cầm thứ gì đó trong tay chắn lại, nhanh chóng dẫn Thẩm Tiêu chạy ra ngoài. Mà Thẩm Tiêu cũng rút kiếm cổ ra, không biết có phải kiếm cổ có tác dụng hay không, khí đen đó còn chưa tới gần bọn họ, đã tự động tan rã.

Khi lao ra cửa, Thẩm Tiêu thấy ba người Triệu Đông đã bị khí đen cuốn lấy cổ, nhưng ba người bọn họ cũng đều có phương pháp, rất nhanh đã thoát ra từ trong khí đen.

Nhưng khí đen đó không biết vì sao, chờ sau khi hai người Thẩm Tiêu ra khỏi phòng sau, quay đầu lại nhìn bên trong phòng, đã thấy bên trong tràn ngập khí đen, đã không nhìn thấy bóng dáng của đám người Triệu Đông.

Thẩm Tiêu hoảng hồn chưa bình tĩnh nổi, dù sao đây vẫn là lần đầu tiên cô chính mắt thấy âm hồn: “Bọn họ có thể thoát được không?”

“Chúng ta đi vào chưa chắc có thể giúp đỡ.” Chử Đình hết sức bình tĩnh nói.

Qua khoảng năm phút, từ đầu đến cuối bên trong không có tiếng động gì, Chử Đình bảo Thẩm Tiêu ở yên đây, anh đến gần một chút, hô vào bên trong: “Triệu Đông?”

Ngay sau đó, Triệu Đông bay ra khỏi cửa.

“Phụt!” Anh ta phun ra một ngụm máu tươi, nhanh chóng lấy ra bình thuốc từ trong ngực điên cuồng nhét đan dược vào miệng.

Lúc này bên trong truyền đến tiếng của Trương Đại Viễn: “Triệu Đông, mau, bùa diệt hồn!”

“Mẹ nó!” Sắc mặt Triệu Đông lộ ra một vẻ dữ tợn: “Sớm biết vậy đã không bắt hồn phách rồi.” Sau đó Thẩm Tiêu chỉ thấy anh ta lấy ra một lá bùa rồi lại vọt vào.

Lần này, ở bên trong qua một hồi lâu, khí đen tràn ngập đó mới dần dần tán đi, cây nến phát ra ánh sáng màu da cam một lần nữa hiện ra.

Có ánh sáng, Tiền Viên mở cửa lớn ra, tiếp đón Thẩm Tiêu và Chử Đình đi vào: “Vào đi.”

Thẩm Tiêu đi vào nhìn, bên trong là một đống hỗn độn, nắp quan tài còn bị hất lên mặt đất, bên cạnh Triệu Đông nằm trên mặt đất, Trương Đại Viễn bắt một hồn phách ở trong tay.

“Thả bà ta đi.” Tiền Viên đậy nắp quan tài lên trên quan tài: “Hiện tại bà ta cũng chỉ là một tàn hồn, nhiều nhất một khắc nữa sẽ tan biến.” Nói xong, anh ta đá đá Triệu Đông trên mặt đất, lúc này Triệu Đông mới mở to mắt.

Trương Đại Viễn thả lỏng tay, hồn phách bắt được rơi xuống đất biến ảo thành một bà cụ tí hon.

Thân thể bà cụ trong suốt, mặt không giống như là người cay ngiệt, quả thật có hơi khó có thể hiểu vì sao bà ta sẽ có oán khí lớn như vậy.

Lúc này Triệu Đông lại ngồi dậy, anh ta vừa nuốt đan dược vừa nói: “Tôi nói bà đó bà cụ cũng thật là, người đâm chết bà, bà không đi tìm bọn họ gây phiền toái, tung hoành ở nhà mình cái gì chứ.”

Bà cụ không cãi cọ với Triệu Đông, chỉ im lặng nằm trở về quan tài.