Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 395: Thế giới thần quái 17




“Hiểu lầm? Ý của Trương đại sư là muốn để chúng tôi cúi đầu trước một con yêu quái nuôi trong nhà? Các người thân là người trừ quỷ mà khí tiết đâu rồi!” Lão thái gia chất vấn Trương Đại Viễn.

Lời này nghe vào như là Dung gia lão thái gia không để ý thực lực bản thân và đối phương chênh lệch, khư khư cố chấp muốn chặt cái cây. Nhưng đây chỉ là mặt ngoài, lão gia tử chủ yếu vẫn là suy nghĩ vì con cháu. Cũng giống với nỗi lo lúc trước của Dung lão gia, hiện tại đã đắc tội rắn trắng, nếu không thì dứt khoát diệt cỏ tận gốc, để tránh đêm dài lắm mộng.

Cây đa và rắn trắng có quan hệ tốt, vừa chặt cây, rắn trắng ắt sẽ đến. Đến lúc đó bày ra thiên la địa võng, chưa hẳn không thể một lưới diệt hết.

Nhưng như vậy rất tổn hại âm đức.

Bàn tính của lão thái gia tính toán rất tốt, chỉ tiếc, không phải tất cả mọi người nguyện ý tham gia.

“Dung lão thái gia, tại hạ tự nhận tu vi thấp kém, e rằng không thể giúp cái gì. Nếu cây đa này sinh ở nhà họ Dung lớn ở nhà họ Dung, vậy chính là chuyện nhà của nhà họ Dung. Đã là chuyện nhà, người bên ngoài như chúng tôi không tiện quản quá nhiều, vậy tại hạ đi trước cáo từ.” Chử Đình nói xong, hơi gật đầu với mấy người Trương Đại Viễn, xoay người bước đi.

Thẩm Tiêu thấy vẻ mặt lão thái gia thiếu chút nữa không cứng nổi, lại nhìn thoáng qua cây đa, cái gì cũng không nói, đi theo Chử Đình rời Dung phủ.

Hai người bọn họ đi dứt khoát như vậy, Triệu Đông kéo khóe miệng, nói: “Vừa nãy chém rắn, chỉ có kiếm của cô Thẩm có thể tổn thương đến rắn. Hiện tại không có kiếm, e rằng tôi cũng bất lực, cáo từ!”

“Khoan đã Triệu Đông.” Người trừ quỷ họ Vương nói thẳng: “Tôi đi cùng cậu.” Dù sao tối hôm qua đã cầm một nửa số tiền, không thiệt.

Vốn cũng chỉ có tổng cộng tám người trừ quỷ, hiện tại đi hơn một nửa, lòng người cũng tan một nửa.

Đối mặt với ánh mắt tha thiết của người nhà họ Dung, Trương Đại Viễn cũng không trổ tài anh hùng, anh ta không nói thêm gì, chắp tay với Dung lão gia, mang theo những người khác rời đi.

Thẩm Tiêu vừa rời khỏi Dung phủ, phía sau người trừ quỷ họ Vương cũng đuổi theo lôi kéo làm quen.

Tuy rằng anh ta khinh thường Thẩm Tiêu, nhưng thanh kiếm đó thật không có gì để nói. Hồn linh của anh ta cũng không xuyên thủng rắn trắng, nhưng thanh kiếm kia còn chưa chém tới con rắn, một đạo kiếm khí đã chặt đứt đuôi rắn. Cho dù thanh kiếm này không đạt tới thần binh lợi khí, có lẽ cũng không kém nhiều lắm.

Bọn họ làm những người trừ quỷ, trên cơ bản mỗi lần nhận nhiệm vụ đều là đầu đao dắt ở lưng quần mang theo, thêm một số người mạnh cũng không có chỗ xấu, đối mặt với sự lôi kéo làm quen của người trừ quỷ họ Vương họ, Chử Đình cũng không bởi vì biểu hiện lúc trước của anh ta mà đối xử lãnh đạm với anh ta. Ba người thêm Triệu Đông sáp lại, chờ khi trở lại quán trọ, ba người đã thân thiết đến mức sắp trở thành huynh đệ sinh tử.

Sau khi tới quán trọ, vẫn là Chử Đình mời khách ăn cơm. Thẩm Tiêu không cùng vô giúp vui, mà lên lầu rửa mặt trước.

Chờ cô chỉnh lý xong, mới vừa mở cửa phòng, thì thấy Triệu Đông đứng ở bên ngoài cửa sổ. Xem ra đã đợi một hồi lâu.

Triệu Đông sẽ tìm đến cô, Thẩm Tiêu không hề bất ngờ.

Từ ngày hôm qua Triệu Đông đẩy kiếm của Thẩm Tiêu tới trước mắt mọi người, Thẩm Tiêu đã cảm thấy Triệu Đông rất để ý kiếm của cô. Hôm nay tìm tới cửa, xem ra là muốn ngã bài.

“Cô Thẩm.” Triệu Đông nghe thấy động tĩnh, vội chạy lại đây.

“Giữa chúng ta không cần lịch sự như vậy, gọi tôi Thẩm Tiêu là được.” Thẩm Tiêu kéo cửa phòng nói: “Làm sao vậy, anh có việc tìm tôi?”

“Tôi muốn đến bồi tội với cô.” Triệu Đông cười ha hả nói: “Bởi vì tôi có hơi tò mò thanh kiếm của cô tự dưng cuốn cô vào trong rắc rối này, thật có lỗi.”

Thẩm Tiêu cười cười: “Đến nhà họ Dung là quyết định của chính chúng tôi, hơn nữa chúng tôi cũng không có tổn thất gì, anh không cần xin lỗi. Nhưng anh rất hiếu kỳ với kiếm của tôi? Vì sao? Anh đừng nói với tôi kiểu lời nói gì mà ‘lòng hiếu kỳ, con người đều có’, tôi không thích nghe.”