Triệu Đông không nghĩ tới ngay cả lòng vòng quanh co với anh ta Thẩm Tiêu cũng không muốn, anh ta cười khổ một tiếng: “Xem ra không lừa được cô. Thật ra vẫn là vì chuyện lúc trước tôi nói với hai người. Bởi vì Đại Yêu xuất thế, chúng tôi đều không kiếm được tích phân. Tôi muốn thử xem hai vị có năng lực diệt trừ Đại Yêu hay không. Thanh kiếm này của cô, hẳn không phải kiếm bình thường nhỉ? Con rắn trắng hôm nay thậm chí cô có thể dùng một đạo kiếm khí chặt đứt, tôi cảm thấy nếu hai người dốc hết toàn lực, chắc chắn có thể chém giết Đại Yêu. Đại Yêu vừa chết, thế giới này nói không chừng sẽ khôi phục bình thường, đến lúc đó tôi hẳn là có thể giải thoát rồi.”
Mặc sức tưởng tượng đến cuối cùng, Triệu Đông tỏ vẻ hướng tới.
Thẩm Tiêu biết anh ta bị nhốt ở bản đồ này tới điên rồi, cũng hiểu anh ta có thể có ý nghĩ như vậy: “Anh nói những điều như Đại Yêu trừ yêu gì đó, không phải tôi không tin. Chỉ là, con người phải thực tế. Hiện tại tung tích của Đại Yêu còn không có, tôi và Chử Đình cho dù có tâm thì cũng vô lực. Hoắc là nói, anh đã có tung tích của con Đại Yêu đó?”
“Nói như vậy các người nguyện ý hỗ trợ?” Triệu Đông thấy Thẩm Tiêu không có co đầu rút cổ như bình thường, nhất thời mặt lộ vẻ hưng phấn.
“Có thể giúp vì sao không giúp. Hơn nữa chúng tôi cũng cần tích phân rời đi không phải sao.” Thẩm Tiêu nói.
“Là lỗi sai của tôi.” Triệu Đông cho mình một cái tát: “Tôi không nên quanh co lòng vòng, sớm biết vậy lúc trước đã trực tiếp nói thẳng. Chỉ cần hai người nguyện ý hỗ trợ, vậy chuyện tìm kiếm Đại Yêu tôi sẽ dốc hết toàn lực hỗ trợ.” Nói đến đây, anh ta nhớ tới hành vi nhiều ngày lôi kéo quan hệ của Chử Đình: “Chẳng lẽ Chử Đình muốn có quan hệ tốt với mọi người, chính là vì tìm kiếm tung tích của Đại Yêu?”
“Một nửa là thế.” Một nửa là vì việc này, một nửa khác là muốn hiểu thêm một chút về thế giới này. Dù sao lo trước khỏi hoạ.
“Tôi hiểu rồi.” Triệu Đông gật đầu: “Vậy kế tiếp có tin tức gì, tôi đều sẽ tới bàn cùng hai người. Hiện tại tiệc rượu phía dưới đã bày ra, cô muốn cùng đi xuống không? Thuận tiện tôi muốn kính rượu bù lại lỗi sai.”
“Tôi không biết uống rượu .” Thẩm Tiêu từ chối nói: “Tôi đi xuống ăn mì là được.”
“Vậy đi cùng đi.”
Hai người kết bạn xuống lầu, khi Thẩm Tiêu đi từ trên cầu thang xuống, Chử Đình cũng nhìn lại đây. Thẩm Tiêu hơi gật đầu với anh, tỏ vẻ đã bàn bạc ổn thỏa với Triệu Đông. Chử Đình từ xa nâng ly với cô, tỏ vẻ đã thu được.
…
Nhiệm vụ của nhà họ Dung đám người Trương Đại Viễn không nhận, Thẩm Tiêu vốn nghĩ tạm thời sẽ không có gì sau đó. Nào biết vận may của Dung lão gia tử không tệ, ngày hôm qua lại có trừ quỷ sư mới vào huyện, lúc này Dung lão gia tử cho người mời mấy trừ quỷ sư qua đó.
Trừ quỷ sư kia cũng có vài phần năng lực, vào ban đêm còn có tin tức truyền đến, nói là cây của nhà họ Dung bị chặt rồi.
“Cái cây ba trăm năm, dù cho mấy người chúng tôi dùng pháp bảo gì, cũng không có cách nào làm tổn thương mảy may đến cây đa. Vốn chúng tôi đã định rời đi rồi, dù sao chuyện không làm được chúng tôi cũng không cách nào miễn cưỡng. Ai biết Dung lão gia tử lại tự mình cầm rìu đi chặt.
Người ngoài như chúng tôi làm sao cũng không gây tổn thương được cho cái cây, người nhà họ Dung chém một đao ra một vết thương, khoảng trăm nhát, cái cây bị chặt đứt. Thụ yêu đó thật là thụ yêu, rễ bị chém đứt, cây cũng không đổ, mãi cho đến một nhát cuối cùng hoàn toàn tách ra, cái cây mới từ màu xanh biến thành máu vàng rồi khóc. Lúc ấy tôi nhìn thấy, nói thật, cảm thấy có hơi nghiệp chướng.” Người nói lời này chính là người trừ quỷ mới tới thị trấn.
“Vậy con rắn thì sao?” Người trừ quỷ họ Vương nói: “Chẳng lẽ rắn trắng không tới?”
“Anh nói tới con rắn to màu trắng đúng không, đến rồi, sao mà không tới. Khi vừa mới bắt đầu chặt cây, con rắn trắng đó đã mang theo gió yêu đến đây. Vốn dĩ chúng tôi đã làm đầy đủ chuẩn bị, chỉ chờ con rắn vừa tới thì chém chết. Nhưng ai biết con rắn trắng vừa tới, đã bị cây đa dùng rễ cây bao lại thật chặt. Rắn trắng không gây thương tổn cho chúng tôi, chúng tôi cũng không gây thương tổn được cho rắn trắng. Mãi cho đến khi cây đa héo rũ trong nháy mắt, con rắn trắng mới được thả ra. Tôi vốn muốn nhân cơ hội động thủ, nhưng các người biết tôi thấy cái gì không?” Người trừ quỷ kia vuốt mặt một phen, tiếp theo lấy một loại giọng điệu kỳ dị khẽ nói: “Tôi thấy con rắn trắng đó rơi nước mắt với rễ cây khô.”