Trò Chơi Sắc Dục

Trò Chơi Sắc Dục - Chương 7: Kỳ Lạ




Rời khỏi biệt thự của Phong Chính, Phong Thiên Lam lang thang trên con đường ngoại ô vắng vẻ. Cả người cô tựa như một cái xác không hồn mà lê bước. Cô nhớ, cách đây rất lâu rồi...

"Chị a, đây là cái gì vậy?" Phong Chính 5 tuổi mở đôi mắt tròn xoay trong suốt nhìn cô, tò mò nhìn thứ cô đang cầm trong tay.

"Đây là hoa đăng, chúng ta có thể ghi lên đây ước mơ của mình. Điều đó sẽ thành hiện thực..."

Khi đó, Phong Chính đã mỉm cười đáng yêu một cái, gương mặt phấn nộn như một cái bánh bao.

"À. Em cũng muốn một cái. Chị, chị dạy em làm đi..." Vừa nói, Phong Chính vừa leo lên chiếc ghế gỗ trong vườn.

Cô đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ mà hỏi Phong Chính rằng cậu ước điều gì. Bánh kẹo, đồ chơi, tiền bạc,... Nhưng cậu vẫn chỉ lắc đầu, đôi mắt tựa như ánh sao trên bầu trời mà nhìn cô.

"Em muốn chị. Cho nên em sẽ ghi ước nguyện vào hoa đăng này, chị sẽ là của em..." Lúc đó, cô chỉ xoa đầu cậu rồi cười một cái, cô nghĩ rằng đó chỉ là một lời nói đùa của một đứa trẻ mà thôi.

Sau đó, Phong Chính bị đưa về Trung Quốc, giam lỏng ở một khu biệt thự trong rừng.

Phải. Là giam lỏng.

Cậu đã ở đó suốt mười năm, không cha mẹ, không bạn bè. Chỉ có những bài học mà cô cũng phải rùng mình khi nghe nói đến.

Cho đến khi cậu trở ra, Phong Chính ngây thơ trước kia dường như đã bị dã thú ăn mất rồi...

"Phong Thiên Lam, tôi...yêu chị..."

Sau một loạt hồi tưởng, suy nghĩ của Phong Thiên Lam lại dừng lại lúc hình ảnh Phong Chính nói yêu cô.

Aizz, cậu ấy quả thật là một người đàn ông tốt. Nếu nói, sau bao nhiêu lâu chung sống, cô không có tình cảm với cậu ta thì chính là giả...

Ánh đèn pha từ phía trước bỗng dưng sáng lên, Phong Thiên Lam đưa tay che hờ mắt.

Phía trước là một chiếc renault đen tuyền, đây là hàng chế tạo riêng đó... Phong Thiên Lam vừa cảm khái, bên trong xe lại có hai người đàn ông cao lớn mặc vest đen chậm rãi bước ra, tiến về phía cô...

________________________

Phong Chính vô cảm nhìn bức ảnh đang cầm trên tay, bên trong là hình của một cô bé xinh đẹp mặc váy màu hồng nhạt, trên tay cô lại đang bế một đứa trẻ nhỏ.

"Phong Thiên Lam, Phong Thiên Lam..." Phong Chính nằm trên giường, ánh mắt nhìn thẳng vào trần nhà đá hoa cương.

Anh hận, hận bản thân mình, hận cô, hận mọi người, hận cả cuộc sống này, còn có cái thân phận chị em chết tiệc này...

Từng hồi chuông điện thoại như hối thúc Phong Chính hồi phục lại tỉnh táo. Anh đưa tay cầm lấy điện thoại...

-Lão yêu tinh- Trong màn hình nhấp nháy cái tên này, Phong Chính kinh hỷ vô cùng mà ngồi bật dậy, sau đó sắc mặt trở nên kỳ lạ mà bắt máy.

"Được, tôi lập tức tới ngay...." Nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, sắc mặt Phong Chính trở nên thâm trầm.

Phong Thiên Lam, chị đợi tôi!