Khi Phong Chính đến nơi liền trực tiếp bước vào một căn biệt thự âm u, đẩy mạnh cửa ra, động tác của anh rất bình thản mà tiến vào.
Trên ghế xoay đặt giữa phòng là một người phụ nữ xinh đẹp, mặc một bộ váy đỏ ôm sát, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp cùng đường cong mê người.
"Bà rốt cục là muốn gì?" Phong Chính lạnh nhạt ngồi xuống, quen thuộc rót một ly Frandy V.O.
"Con trai, đã lâu rồi chúng ta không có nói chuyện với nhau nha..." Phong Dư mỉm cười quyến rũ, âm thanh nũng nịu mà hướng Phong Chính nháy mắt.
"Đừng giả vờ gì ở đây nữa. Nói mau đi, chị ấy đâu..." Phong Chính khẽ nhíu mày, đặt ly rượu trong tay xuống.
Bà ta chính là mẹ của anh cùng Phong Thiên Lam - Phong Dư, chủ nhân thật sự của tập đoàn Phong thị. Cũng là người mà anh hận nhất trên đời...
"Hừ, càng lớn thì càng không dễ thương tý nào... có điều... lớn lên nhìn thật đẹp..." Phong Dư trong mắt toàn là xa cách, chống tay lên bàn, mặt đối diện với Phong Chính, trong mắt lộ ra một vẻ si mê khó hiểu.
Lại là nó! Anh đạm nhiên cười lạnh. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, anh đã từng bắt gặp ánh mắt này từ bà ta không biết bao nhiêu lần. Giống như... qua anh, bà ta nhìn thấy một ai đó...
"Dễ thương? Một đứa trẻ 5 tuổi bị vứt đến nơi này thì không điên là tốt lắm rồi..." Lạnh lùng hất tay Phong Dư, anh nhìn bà ta tràn đầy chế giễu.
"À...còn nhớ sao? Trẻ con không phải thường mau quên lắm sao..." Phong Dư nhấm nháp ly rượu trong tay, ánh mắt sáng quắt nhìn anh.
Quên? Anh làm sao mà quên được quãng thời gian đó cơ chứ...
"Đừng nói nhiều nữa, tôi chỉ muốn biết, chị ấy đâu?" Phong Chính lười đôi co với Phong Dư nữa mà nói thẳng vào việc chính.
Phong Dư ý vị thâm trường nhìn anh, lại tựa như vô tâm nói:" Dường như con quan tâm chị của mình nhiều quá nhỉ? Ta đưa con bé đi Mỹ rồi..."
Đi Mỹ? Làm sao lại đến đó?
Dường như thấy được suy nghĩ của Phong Chính, Phong Dư lại tao nhã xoay ghế, để lại cho anh một cái bóng lưng:" Chuẩn bị đám cưới, hai tháng sau con bé sẽ được gả cho Lưu thiếu gia..."
Lưu Dĩnh, lại là hắn.
Sắc mặt Phong Chính trở nên đen kịt, khớp ngón tay nắm chặt đến trắng bệch:" Rốt cục bà muốn thế nào..."
"À, dễ thôi, con ngoan ngoãn cưới Đình Đình là được rồi..." Âm thanh Phong Dư trở nên vui vẻ, mười phần cười trên nỗi đau người khác.
Không nói lời nào, Phong Chính đá cửa ra ngoài. Dù sao, bà ta cũng là mẹ của anh...
Phong Dư thích ý ngồi trên ghế, tiếng cười vang vọng trong phòng. Trò chuyện với bức hình một người đàn ông...
"Lâm Thiên a... Con trai của anh ngày càng giống anh rồi... Làm em vừa hận vừa yêu..."
Chỉ cần nhìn thoáng qua, người đàn ông kia giống Phong Chính y như đúc, có điều, đôi mắt đó lại chứa đầy ôn nhu...mặc dù một nửa còn lại của bức ảnh đã bị xé rách.