Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 101: Ngoại truyện 17




Hoài Hâm siết chặt quyển sổ da dê trên tay, hàng mi ướt sũng nước mắt, cõi lòng tràn ngập ấm áp và dịu dàng.

Trái tim như được bao bọc bởi một thứ gì đó vừa chua xót vừa ngọt ngào. Khi Hoài Hâm cúi đầu lau nước mắt, bất ngờ có một chiếc áo bông dày phủ xuống bờ vai cô, mang theo hương gỗ đàn ấm áp vô cùng quen thuộc.

Người đàn ông tiến tới ôm lấy cô từ phía sau, tì cằm bên tóc mai của cô, cất giọng trầm thấp, "Em bé ơi."

Hoài Hâm không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe nhịp thở vững vàng của anh.

Hai người tìm một cái ghế dựa cạnh cửa ra vào rồi ngồi xuống, Hoài Hâm tựa vào lòng Úc Thừa. Tách cà phê đặt trên bàn vẫn còn nóng, toả ra những làn khói lượn lờ. Hai người cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh tuyết phủ trắng xoá trước mắt, tuy không ai lên tiếng, nhưng lại thấu hiểu mọi suy nghĩ của đối phương.

Nhìn lại những gì đã qua, biết bao nhiêu sóng gió ập đến, nhưng cuối cùng bọn họ đã cùng nhau vượt qua tất cả. Hoài Hâm ôm quyển sổ vào lòng, lòng ngổn ngang trăm mối.

Đang tận hưởng khoảnh khắc bình yên trước mắt, từ phía xa xa trên con đường lớn bỗng xuất hiện một cục bông nhỏ lạch bạch chạy đến, vừa chạy vừa dang hai tay ra, "Chị ơi!"

Là Phan Diệu.

Trước đây Phan Tuyển rất ít khi chơi cùng con bé, nên không hề biết cô nhóc này lại hoạt bát hiếu động như thế. Anh ta bất lực chạy theo sau lưng cô nhóc, cũng chạy về phía hai người bọn họ.

Hai bóng người từ từ tiến đến gần, Hoài Hâm ngồi dậy, gương mặt ánh lên nét cười, "Bé Diệu ơi!"

Cô nhóc nhào vào lòng chị dâu, nhõng nhẽo uốn éo một lúc, cất giọng đầy ngọt ngào, "Ở đây vui quá đi!"

"Em đi đâu chơi đấy?"

"Em đi dạo một vòng trên thị trấn với anh cả!"

Hoài Hâm bật cười, Phan Diệu lại len lén nhìn trộm Phan Tuyển đang đứng bên cạnh, vẻ mặt vừa đắc ý vừa tinh nghịch, khe khẽ thì thầm với cô, "Em vừa mới chơi ném tuyết với anh cả, anh ấy chẳng thắng nổi em lần nào hết!"

Vẻ mặt Phan Tuyển cứng đờ, đứng ở bên cạnh chống nạnh cúi đầu thở hồng hộc, giờ đây anh ta cũng chẳng còn sức để phản bác lời của cô nhóc. Đây là kết quả của việc cùng chơi trốn tìm đuổi theo cô nhóc mà ra. Trước đây, anh ta không hề hay biết trông trẻ lại mệt đến vậy, chợt nhận ra bà xã mình ở nhà chăm sóc cho con gái quả thật rất vất vả.

Úc Thừa cũng mỉm cười, chất giọng trầm ấm vô cùng êm tai vang lên bên tai Hoài Hâm, "Tiểu Diệu có vui không?"

Đôi mắt to tròn đen láy như hai hòn bi ve của Phan Diệu sáng long lanh, cô bé gục gặc cái đầu, "Vui lắm ạ!!!"

Úc Thừa liếc sang Phan Tuyển đang thở hồng hộc bên cạnh, mỉm cười điềm đạm, "Thế, Tiểu Diệu có thích chơi với anh cả không?"

Đôi mắt Phan Diệu lúng la lúng liếng, cô bé không trả lời ngay. Phan Tuyển cúi đầu nhìn về phía cô nhóc, che miệng khẽ hắng giọng một cái.

Lúc trước, mỗi khi nhìn thấy anh ta, cô bé luôn tự động tránh đi, có lẽ là do cảm thấy anh ta nói chuyện quá nghiêm khắc nên không dám đến gần, tóm lại là không thân thiết với nhau. Đây là lần đầu tiên hai anh em có tương tác vui vẻ như thế.

Anh ta đang định nói lảng sang chuyện khác để giải cứu bầu không khí lúng túng này, lại trông thấy Phan Diệu đưa tay gẩy trái châu đỏ treo trên cây thông Noel ở trước cổng, cất giọng giòn tan, "Thích lắm ạ."

Úc Thừa khẽ phì cười.

Anh nhìn sang Phan Tuyển, "Anh cả, xem chừng mấy ngày sắp tới của anh hẳn là phong phú lắm đây."

Phan Tuyển ngớ ra trong tích tắc, đúng lúc này Phan Diệu lại xoay người, ngửa cổ nhìn anh ta, "Anh cả ơi, em muốn chơi ném tuyết nữa."

Đôi mắt cô nhóc trong veo vô cùng ngây thơ, còn có chút nũng nịu, Phan Tuyển mấp máy đôi môi, muốn nói rồi lại thôi.

Người đàn ông hơn ba mươi mấy tuổi đầu, cuối cùng lại cam chịu cúi đầu, "Được rồi."

Anh ta hơi dừng lại, ra vẻ nghiêm túc vươn tay ra với Phan Diệu, "Đi thôi."

Phan Diệu hấp háy đôi mắt, vừa nắm tay anh ta vừa ngoái đầu lại vui vẻ chào Úc Thừa và Hoài Hâm, "Anh chị ơi, tối nay em lại đến tìm anh chị chơi nhé."

Một lớn một nhỏ giẫm xuống nền tuyết trắng ngày một xa dần, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của hai anh em.

"Buổi tối cũng không được đến thường xuyên, anh chị bận lắm."

"Bận gì thế anh?"

"Ừm... Không có gì."

"Ồ! Em biết rồi nè!"

"Có phải anh và chị bận học bài cùng nhau không?"

"Hở?"

"Hồi trước lúc em đến ở nhà anh cả ấy, em đứng ngoài phòng nghe thấy tiếng sách rơi xuống sàn nhà. Với lại, chị Hâm Hâm còn là tác giả viết truyện, nên em nghĩ anh chị ấy cũng thích đọc sách, học bài giống như anh cả và chị dâu vậy."

"Tiếng sách vở rơi... là sao?" Phan Tuyển vẫn chưa kịp phản ứng lại.

"Thì cái tiếng "bành bạch bành bạch" á, em cũng không biết nói sao nữa."

"..."

Dù ở một khoảng khá xa nhưng hai người có thể mường tượng ra vẻ mặt câm nín của Phan Tuyển.

Hoài Hâm nhìn sang chỗ khác, lại nghe thấy tiếng cười khúc khích của Úc Thừa vang lên bên tai, suy nghĩ của cô cũng không biết đã lạc trôi đến nơi nào, hai tai cũng đỏ lựng. Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả xuống, đôi môi anh hơi nhếch lên, lồng ngực rung rung, "Bé à, lát nữa em có muốn cùng nhau học bài không?"

Hoài Hâm, "..."

Dạo gần đây "sức đề kháng" của Hoài Hâm đã được nâng cao, ngay cả tiểu thuyết tình cảm của cô mà anh cũng đã đọc rồi kia mà, thế nên chỉ cần anh không cần lôi cái vụ "lối nhỏ, vườn đào" kia ra trêu cô thì cô vẫn có thể gắng gượng giữ được bình tĩnh.

"Không phải tối qua vừa "học" xong sao?"

"Ý anh là tập viết lối chữ Khải mà em hay viết kìa." Đôi mắt hoa đào của Úc Thừa hơi nhếch lên, anh kề sát bên tai cô, cất giọng đầy lưu manh, "Chứ bé nghĩ là gì?"

Hoài Hâm, "..."

Ghét thật! Lại bị trêu rồi!

Cô hắng giọng một tiếng, cầm tách cà phê nóng lên vờ nhấp một ngụm, cố tình câu giờ. Úc Thừa cười tủm tỉm nhìn cô không nói gì.

Vừa đặt cái tách xuống, Hoài Hâm toan lên tiếng, cả người bất ngờ bị anh kéo vào lòng. Anh siết chặt cổ tay cô, hôn một cái thật sâu.

Nụ hôn không quá mạnh mẽ, nhưng lại đủ dịu dàng, Hoài Hâm vô thức khép mắt lại, cánh tay còn lại túm chặt lấy cổ áo của anh.

Không khí se lạnh vây quanh, hơi thở nóng rực quấn quýt chốc chốc lại lướt qua, khiến người ta say đắm.

Một lúc lâu sau, Úc Thừa mới chịu buông cô ra, Hoài Hâm ôm ngực nhẹ nhàng lấy lại nhịp thở. Anh nhướng mày, lại ôm cô vào lòng sưởi ấm cho cô.

Ánh nắng đã dịu hơn lúc sáng thức dậy, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái và thư thái. Hai người nhàn nhã tựa vào ghế, ngắm nhìn những vệt sáng chuyển động trên dãy núi tuyết xa xa.

Qua một lúc, Hoài Hâm bỗng nghe thấy Úc Thừa cất giọng, "Thú thật, anh lại sự hi vọng Tiểu Diệu có thể trưởng thành trong sự vô tư, không phiền không lo."

Hoài Hâm ngẩn người, lập tức đã hiểu ra vấn đề.

Sự hồn nhiên của Phan Diệu là thứ mà anh muốn bảo vệ nhất. Cô bé càng ngây thơ thì lại càng trở nên quý giá.

"Đến giờ con bé vẫn không rõ vì sao Cừu Minh Phàm không đến trường đón mình nữa. Anh cũng dặn dò với mọi người xung quanh, không được nói sự thật cho con bé biết." Úc Thừa thở dài, "Anh mong con bé hiểu được những chuyện này muộn hơn một chút."

Anh chưa bao giờ nói xấu Cừu Minh Phàm trước mặt Phan Diệu, cũng chưa bao giờ dặn cô bé phải đề phòng ý tốt bất ngờ ập đến, mà chỉ âm thầm cho người bảo vệ con bé. Tất cả cũng chỉ vì không muốn phá huỷ tình cảm gia đình hoàn mỹ ở trong lòng Phan Diệu mà thôi.

Tuy rằng biết sớm những chuyện này thì càng giúp cô bé có thể tự vệ và sinh tồn trong hoàn cảnh thế này tốt hơn, nhưng nếu sống quá tỉnh táo cũng rất đau khổ. Cuộc đời hãy còn rất dài, bây giờ Úc Thừa chỉ có thể dùng hết sức để bảo vệ những người quan trọng nhất của mình, không thể để em gái giẫm vào vết xe đỗ.

Anh hi vọng cuộc sống của con bé lúc nào cũng rực rỡ ánh nắng, đầy ắp hy vọng, và có những người thân thương yêu ở bên cạnh.

Hoài Hâm nắm chặt bàn tay thon dài của Úc Thừa, cô nhoài người đến, cất giọng mềm mại, "Con bé sẽ hiểu mà anh."

"Có người thân như anh, bé Diệu sẽ luôn sống vui vẻ và hạnh phúc."

Hoài Hâm hơi dừng lại, nhẹ nhàng hôn lên khoé môi anh, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong cong, "Em cũng thế."

...

Tổ chức hôn lễ tại một thị trấn xinh đẹp ở Bắc Âu có lẽ là điều lãng mạn nhất mà Hoài Hâm chưa bao giờ nghĩ đến.

Không ồn ào, không có sự quấy rầy của những người không liên quan, chỉ có người trong gia đình và bạn bè thân thiết nhất.

Úc Thừa đi cùng Úc Vệ Đông bước đến bên cạnh lễ đường, anh nhìn bao quát phía bên dưới, trông thấy những gương mặt ngập tràn ý cười và vẻ mong chờ của nhóm bạn bè và người thân của mình. Và điều khiến anh cảm động nhất chính là, đôi mắt long lanh những giọt nước mắt của mẹ mình ở bên dưới.

Hầu Tố Hinh ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bà đang ngước lên nhìn anh chăm chú. Đôi mắt của bà nhuốm một màu nâu nhạt vô cùng dịu dàng dưới ánh sáng, mái tóc bạc khẽ bay bay trong làn gió nhẹ nhàng, như muốn níu kéo thời gian đang chầm chậm trôi qua.

Trong sự có mặt của biết bao nhiêu người ở đây, bà chính là người mà Úc Thừa mong muốn có thể chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của anh nhất.

Ánh mắt giao nhau qua không khí khiến anh cảm nhận được trong giây phút này, mẹ đã nhớ ra anh, và dành trọn tình yêu thương cho anh. Úc Thừa biết rõ, bà đã mong anh có thể tìm được hạnh phúc riêng của đời mình nhiều như thế nào.

Trên gương mặt của Úc Vệ Đông cũng ươm đầy ý cười, ông vỗ lên vai Úc Thừa, thì thầm bên tai anh, "Con trai à, phải hạnh phúc nhé."

Úc Thừa đứng nghiêm tại chỗ, ngóng nhìn phía cuối thảm đỏ ở xa xa.

Anh trông thấy những cánh hoa tươi bắt đầu được tung lên. Phan Diệu làm hoa đồng, cô nhóc mặc một chiếc váy trông vô cùng đáng yêu đi phía trước, biểu cảm vụng về và ngây thơ.

-- Và anh, đã nhìn thấy cô.

Hoài Hâm nắm tay ba mình, đi xuyên qua biển người, chầm chậm bước đến bên cạnh anh.

Chiếc váy cưới đuôi cá thướt tha lướt trên mặt đất được thiết kế vô cùng lộng lẫy và cầu kỳ, là kiểu dáng cúp ngực mà cô thích nhất, với 999 viên kim cương được đính trên váy. Đây là thiết kế độc quyền từ nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Lowita Hamors. Khi được hỏi rằng anh muốn bày tỏ điều gì với cô dâu, anh nhớ anh đã trả lời rằng -- Cô ấy là đoá hoa hồng nhỏ độc nhất của tôi, cô ấy đã hoá phép khiến thế giới của tôi trở nên vô cùng rực rỡ.

Muốn nói với cô rằng, anh yêu cô, yêu cô đến hơi thở cuối cùng.

Chiếc váy khi ấy chỉ mới là một bản thiết kế trên giấy, sau bao ngày đêm được hoàn thiện tỉ mỉ, Úc Thừa hoàn toàn không ngờ nó lại càng trở nên lộng lẫy và xinh đẹp hơn muôn phần khi được Hoài Hâm khoác lên mình. Đẹp đến mức không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Khi anh nhìn về phía cô, cả thế giới như chợt bừng sáng.

Cô đẹp đến mê hồn, có một tích tắc Úc Thừa chỉ nghe thấy tiếng trống ngực đập thình thịch của mình.

Chẳng quan tâm có bao nhiêu người chứng kiến, giây phút này, hai người bọn họ chỉ thuộc về đối phương. Hoài Hâm cũng quên đi nhóm khách mời bên dười lễ đài, nắm tay ba bước từng bước kiên định về phía anh, tiến về phía chú rể của mình.

Ánh sáng dìu dịu xuyên qua lớp kính trong suốt phủ xuống lễ đường trắng tinh khôi, lướt qua ý cười trìu mến luôn hiện hữu nơi đáy mắt của Úc Thừa.

Anh mặc một bộ vest đuôi én sẫm màu, dáng người đĩnh đạc, ánh mắt sâu hút nhìn xoáy thẳng vào cô không rời lấy một giây, chứa đựng sự ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cô và tình yêu đậm sâu dành cho cô.

Ông Hoài Diệu Khánh nắm tay Hoài Hâm giao lại cho anh, nghiêm giọng nói với anh, "A Thừa, ba giao con gái mình lại cho con."

Nhìn ba ngân ngấn nước mắt, sống mũi Hoài Hâm bỗng thấy cay cay. Cô thấy Úc Thừa siết chặt lấy tay mình, ghìm giọng thật thấp nói với Hoài Diệu Khánh, "Xin ba hãy yên tâm."

Hai người trao nhẫn cho nhau, tuyên thệ, trao nhau một nụ hôn.

Đôi mắt nhoè đi vì nước mắt, Hoài Hâm cảm giác cả người được anh ôm chặt vào lòng, trái tim như đang nhảy nhót trong lồng ngực. Anh nâng niu hôn lên hai má cô, dịu dàng hôn lên đôi mắt và vầng trán xinh. Mãi đến khi khách khứa đã dần ra về, anh vẫn tì lên trán cô, bày tỏ lòng chân thành của mình.

"Hoài Hâm, anh yêu em."

Giai điệu bài Lover nhẹ nhàng vang vọng vào trong tim, Hoài Hâm vòng tay ôm choàng lấy cổ Úc Thừa, vừa khóc vừa cười áp môi mình lên môi anh. Giây phút ấy, tình yêu của bọn họ như đã được khắc sâu vào khoảnh khắc vĩnh hằng.

So lover

Người yêu dấu

Will you carry my heart

Liệu em có thấu hiểu tấm chân tình của anh.

Will you carry my scars

Liệu em có thể chữa lành những vết sẹo ấy

Will you carry my soul

Và liệu em có đồng ý trở thành nơi ký thác cho linh hồn của anh

Cô có thể làm được, Úc Thừa biết cô sẽ làm được. Người trước mặt đây là người anh yêu, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, anh biết chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của anh, cô nhất định sẽ lao đến bên cạnh anh. Không cần lý do, cũng chẳng bận tâm đến tương lai.

Hoàng tử bé và hồ ly, và bây giờ là đoá hồng nhỏ mà anh yêu thương nhất.

Bắt đầu từ một trò chơi lãng mạn, đến những lần gặp gỡ khó quên, bọn họ đã trở thành bạn tâm giao, và cuối cùng trở thành duy nhất của nhau.

"Em là âm nhạc, là bầu trời, là cung điện, là dòng sông, là thiên sứ, là đoá hồng trầm lặng mà Thượng đế đã phơi bày trước đôi mắt mù của anh, là điều ẩn giấu và không có thời gian kết thúc."

Anh nguyện cùng em đi đến cuối con đường, cùng em đợi mùa hoa nở, cùng em đón ánh bình minh, nguyện cùng em trải qua những khoảnh khắc bình dị của cuộc đời.

Nguyện làm bến cảng che mưa tránh gió cho em, nguyện trở thành bề tôi mãi mãi trung thành của em.

-- Yêu em đến hơi thở cuối cùng.

*** Tác giả:

"Em là âm nhạc, là bầu trời, là cung điện, là dòng sông, là thiên sứ, là đoá hồng trầm lặng mà Thượng đế đã phơi bày trước đôi mắt mù của anh, là điều ẩn giấu và không có thời gian kết thúc." - Trích từ Jorge Luis Borges.

Bài Lover - Truslow

*** Jeongie:

Cuối cùng thì cũng phải nói lời chia tay sếp Úc và bé Hâm rồi. TT TT

Một lần nữa xin cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ suốt quãng thời gian qua, và cũng xin lỗi vì đã khiến mọi người phải chờ lâu như thế. <3 <3 <3

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và hẹn gặp lại trong những dự án sắp tới của mình nhé! <3 <3 <3