Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 100: Ngoại truyện 16




Zermatt chính là thánh địa trượt tuyết hàng đầu của thế giới, mà vừa hay Úc Thừa và Hoài Hâm đều thích trượt tuyết. Thế là, từ sáng sớm hai người đã cùng nhóm Phó Đình Hựu xuất phát đến khu trượt tuyết.

Hoài Hâm rất thích cảm giác được vi vu dọc theo các con đường rộng rãi bao quanh thị trấn nhỏ này. Hai bên đường là những hàng thông và những căn nhà gỗ được phủ tuyết trắng xoá, phía xa xa là dãy Alps hùng vĩ, bầu trời trong vắt không một gợn mây, cực kỳ xinh đẹp.

Bọn họ bắt đầu với đường trượt sơ cấp màu đỏ trước. Dọc theo đường trượt, họ có thể ngắm nhìn thị trấn xinh đẹp nằm e ấp bên những dãy núi. Sau đó, họ lại chuyển sang đường trượt màu xanh với độ dốc cao hơn.

Kỹ thuật trượt tuyết của mấy cậu ấm trong nhóm đều rất tốt. Vì để đảm bảo sự an toàn của Hoài Hâm, Úc Thừa đã tìm một huấn luyện viên nữ đến hướng dẫn riêng cho cô. Hoài Hâm cực kỳ thích cái cảm giác tự do khi buông mình lao xuống đường trượt. Cô vẫn còn nhớ rõ cái lần cùng Úc Thừa trượt tuyết ở Bắc Kinh, hai người ôm lấy nhau cùng ngã xuống đống tuyết mềm xốp kia, tâm trạng nháy mắt tốt lên rất nhiều.

Bên cạnh đường trượt có một con đường bằng gỗ, du khách trượt xuống có thể thả bước dọc theo con đường bằng gỗ này để tản bộ. Ánh nắng dịu dàng hắt xuống, không quá chói chang, nhưng lại khiến người ta vô cùng vui vẻ.

Nhóm bạn xuống núi, sau đó lại đi dạo xung quanh thị trấn.

Trên con đường thoáng đoãng thỉnh thoảng lại có xe ngựa chạy qua, hai thớt ngựa cao to lông trắng như tuyết, tiếng vó ngựa giòn đanh nện xuống lòng đường. Người đánh xe ngồi phía trước, khoang xe phía sau mang đậm phong cách cổ điển, tựa như đang quay trở lại châu Âu của thế kỷ 20.

Hoài Hâm háo hức muốn được ngồi thử, cô và Úc Thừa đi một xe, Phó Đình Hựu, Tề Gia Huy và Chu Cần ngồi ở xe đằng sau. Còn mấy cô nàng Khương Khả Khiết và Chử Thi Nhiên đã lên thị trấn ăn pizza, không đi cùng bọn họ.

Sau một ngày tham quan và trải nghiệm văn hoá địa phương, hai người quay về khách sạn nghỉ ngơi. Úc Thừa tiếp tục xử lý công việc online với Trình Tranh, còn Hoài Hâm thì đeo tai nghe, nằm trong lòng anh xem phim.

Xem được một lúc, cô lại muốn đắp mặt nạ, thế là đứng dậy lôi vali ra lục lọi, kết quả lại bất ngờ trông thấy một bìa sách trông cực kỳ quen mắt đang nằm trong va li.

Hoài Hâm trợn trừng đôi mắt, cứ nghĩ mình nhìn lầm, cô bèn kéo khoá kéo ra xem cho kỹ, quả đúng là quyển Không trọng lượng kia.

Má ơi.

Má ơi...

Trời đất ơi!!!

Sách của cô!!! Sao quyển sách này lại nằm trong vali vậy chứ!!!!

Hoài Hâm sốc toàn tập, đầu óc tạm dừng hoạt động gần mười mấy giây, cô run rẩy vươn tay lôi quyển sách ấy ra.

Người đàn ông vẫn đang mở họp online trong phòng khách, vẻ mặt bình thản nhưng cũng vô cùng nghiêm túc, đường nét góc mặt vô cùng tinh tế và sắc nét. Hoài Hâm nuốt nước miếng, ánh mắt lại lướt xuống quyển sách trông có vẻ như đã được đọc qua vài lần đang nằm trên tay mình.

Cô vừa mở ra đã trông thấy tấm thẻ kẹp sách mà Úc Thừa dùng để đánh dấu trang, vị trí đọc đã hơn phân nửa, ngay ở đoạn cao trào nam nữ chính đang giằng co, mối quan hệ trở nên bế tắc.

Vì ảnh hưởng từ gia đình nên nữ chính vô cùng nhạy cảm và tự ti. Sau khi nam chính bày tỏ tình cảm, phản ứng đầu tiên của cô là trốn chạy.

[Tôi đã bước chín mươi chín bước rồi, vì sao cô ấy lại không thể vì tôi mà bước tiếp một bước còn lại? Trong mắt tôi, cô ấy toả sáng như một viên ngọc quý.] Đây là suy nghĩ nội tâm của nam chính.

[Có lẽ trong mắt anh, em là một viên ngọc sáng, nhưng anh không biết viên ngọc ấy đã có tì vết. Nếu như anh phát hiện ra chúng, liệu anh vẫn sẽ thích em chứ?] Đây là nỗi lòng của nữ chính.

Không ngờ Úc Thừa đã đọc đến đây rồi, Hoài Hâm còn tưởng anh sẽ không bao giờ đọc mấy tiểu thuyết sến sẩm củ chuối thế này. Cô mím môi nhìn chằm chằm dòng chữ trên trang giấy đến xuất thần, vài giây sau lại che miệng bật cười.

Cảnh đêm bên ngoài vô cùng lung linh, tiếng ca hát cười đùa loáng thoáng truyền đến, mang theo bầu không khí tràn ngập sức sống.

Xưa nay Hoài Hâm luôn thể hiện hình ảnh hoàn hảo nhất trước mặt mọi người, dần dà cũng tự mài giũa bản thân thành một viên ngọc xinh đẹp. Thế nhưng, mặt yếu đuối nhất chôn sâu trong nội tâm của cô, những nỗi sợ hãi vẫn luôn thu mình khép nép trong góc tối, tất cả đều được giấu kín dưới những trang viết.

Bây giờ nó đã bị anh nhìn thấy, nhưng không hiểu sao lại khiến cô an tâm đôi phần.

Cảm giác cô độc, nhạy cảm, thiếu niềm tin vào tình yêu của Hoài Hâm cần phải có một trái tim tràn ngập tình yêu mới có thể xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô. Lúc trước, khi viết quyển sách này, chính bản thân cô vẫn còn đang trong trạng thái hoang mang về tình yêu, thiếu cảm giác an toàn. Thế nên, cô đã gửi gắm nỗi lòng của bản thân qua những nhân vật dưới ngòi bút của mình.

Tuy nhiên, bây giờ đã khác rồi.

Kể từ khi ở bên Úc Thừa, Hoài Hâm đã thay đổi rất nhiều. Mọi hy sinh của anh, những điều quan tâm nhỏ nhặt hằng ngày của anh đã nói cho cô biết rằng, tình yêu chân thành mà cô hằng mong đã nằm gọn trong tay cô rồi.

...

Nếu không phải không khí Giáng sinh đã len lỏi khắp nơi trong thị trấn nhỏ này, Hoài Hâm gần như quên mất hôm nay là lễ Giáng sinh.

Sáng sớm tinh mơ, Hoài Hâm mơ màng tỉnh dậy trong tia nắng ban mai dịu dàng, vừa nhấc mắt đã trông thấy Úc Thừa đặt một mâm ăn bằng sứ vô cùng tinh xảo lên bàn.

Phát hiện cô đã dậy, anh nhìn sang rồi mỉm cười âu yếm, "Em bé lại đây ăn sáng nào."

Phòng bếp ở đây được trang bị đầy đủ dụng cụ nấu nướng. Đã lâu rồi Hoài Hâm chưa được ăn đồ anh nấu, đôi mắt cô sáng lấp lánh, cô vội vàng chạy đi đánh răng rửa mặt rồi bước tới trước bàn ăn ngắm nghía.

Là một bữa ăn phong cách fusion được chế biến theo chủ đề Giáng sinh.

-- Salad cá hồi và bơ được trang trí theo vòng nguyệt quế, bên trên còn điểm xuyết vài lát cà rốt đủ hình dạng, có hình tất Giáng sinh, hình trái tim, và cả mấy ngôi sao năm cánh nho nhỏ. Một đĩa khác là súp kem măng tây và tôm với hai màu chủ đạo là đỏ và xanh lá cây, trông cực kỳ đáng yêu.

"Wow, đẹp quá đi!" Hoài Hâm thích ngất ngây, không cầm lòng được vội cầm điện thoại lên chụp hình.

Úc Thừa chống tay lên thành ghế sau lưng cô, khẽ cười, "Em thích là anh vui rồi."

Hương vị cũng không hề thua kém, Hoài Hâm ăn vô cùng ngon miệng, nhìn anh với đôi mắt lấp lánh, "Anh ơi, bữa sáng này chắc là mất nhiều thời gian lắm hả anh?"

"Cũng không lâu lắm." Anh xoa đầu cô, đuôi mắt hơi nhướng lên, "Chỉ có tạo hình cà rốt hơi mất thời gian một chút thôi."

Ánh mắt Hoài Hâm hơi xao động, cô xoay người, nửa quỳ trên ghế, nhoài người sang ôm lấy eo anh.

"Thích anh chết đi được."

Hơi thở ấm áp chầm chậm phả xuống từ trên đỉnh đầu, Úc Thừa khom người, hôn lên vầng trán cô, giọng nói mang theo ý cười trầm khàn, "Anh yêu em."

Vành tai Hoài Hâm đỏ lựng, cô từ từ nhích tới, vùi vào hõm cổ của anh.

Ánh nắng rực rỡ rơi xuống ban công, trời hôm nay rất đẹp, hai người ăn sáng xong, ôm ấp một lúc, Hoài Hâm lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vô tình trông thấy một chiếc tất khá lớn được treo trước cửa nhà phía bên kia đường, cô bỗng lên tiếng, "A đúng rồi, hôm nay là Giáng sinh này!"

Cô nhìn sang Úc Thừa, cười nói với anh, "Hồi trước ba em sẽ chuẩn bị quà cho em vào ngày này, nên lúc nhỏ em luôn tin rằng trên đời thật sự có ông già Noel đấy."

Không chỉ thế, cô còn tò mò không biết vì sao ông ấy có thể trèo xuống ống khói trong nhà mà lại không dính một hạt bụi nào.

"Thật hả?" Úc Thừa mỉm cười cưng chiều giúp cô vén sợi tóc bên tai, đôi mắt hoa đào cong cong, "Thế sao em không mau kiểm tra xem năm nay ông già Noel có tặng quà cho mình hay không?"

Trước cửa phòng của bọn họ cũng có treo một chiếc tất cỡ bự. Lúc vào ở Hoài Hâm đã để ý tới chi tiết này, nhưng cô chỉ nghĩ đây là vật trang trí chứ không nghĩ đến ý nghĩa khác.

Hoài Hâm buồn cười ngoẹo đầu nhìn anh, nói vuốt theo suy nghĩ trẻ con của anh, "Biết đâu ở châu Âu thật sự có ông già Noel đến từng nhà tặng quà thì sao."

Úc Thừa chỉ mỉm cười nhìn cô, "Biết đâu được."

Hoài Hâm nhướng mày, đứng dậy, giả vờ đi ra cửa, "Để em xem thử nào."

Mở cửa, đứng trên bậc thềm, Hoài Hâm ngỡ ngàng trước khung cảnh tuyết phủ trắng xoá cả con đường và trên những mái nhà xung quanh. Phóng tầm mắt về phía xa xa còn có thể trông thấy mấy cây thông Noel được trang trí rực rỡ đủ màu sắc vô cùng lộng lẫy, rất có không khí Giáng sinh.

Hoài Hâm vui vẻ vừa ngắm cảnh tuyết vừa đưa tay mò mẫm bên trong chiếc tất màu đỏ.

Cô vốn nghĩ đây là chiếc tất không, nhưng không ngờ tay cô lại chạm vào một thứ gì đó. Hoài Hâm ngẩn người, rồi lại vội vàng lấy đồ ra khỏi chiếc tất.

-- Là một quyển sổ da dê.

Quyển này trông khá giống với quyển sổ mà cô từng tặng cho Úc Thừa, nhưng khổ to hơn một chút.

Chạm vào bìa sổ với chất liệu cao cấp, trống ngực Hoài Hâm trở nên dồn dập.

Đầu ngón tay run run, cô tháo nơ bướm, lật ra trang đầu tiên.

[Ông già Noel của em đến tặng quà cho em đây. Merry Christmas baby.]

[Chúc em bé của anh Giáng sinh vui vẻ. Anh cũng rất hạnh phúc khi được đón Giáng sinh cùng em. *mỉm cười*]

Hoài Hâm khẽ co mấy đầu ngón tay, đưa tay che miệng, gần như ngừng thở.

Tầm mắt cô lướt sang dòng chữ phía bên phải, bất ngờ dừng lại.

-- Là nét chữ rắn rỏi và nắn nót của anh, đây chính là lời đáp lại của anh cho quyển sổ da dê mà cô đã tặng cho anh trước đây, nhưng được viết từ góc nhìn của anh, kể lại những câu chuyện xưa giữa bọn họ, có cả ảnh và chữ.

Ở Printer.

[Khi vừa bước vào cửa, tôi đã chú ý đến em, và khi em ngẩng đầu nhìn tôi, trong không khí như thoang thoảng hương hoa dành dành.]

Lần đầu gặp nhau ở quán bar.

[Lần đầu gặp gỡ, em đã giả dạng làm một người khác. Thật ra khi ấy tôi đã cảm thấy có một cảm giác quen thuộc khó nói, nhưng rõ ràng lại như hai người hoàn toàn khác nhau. Dù vậy, tôi vẫn không phủ nhận sự tò mò của mình đối với em.]

Ở buổi lễ rung chuông.

[Từ chi tiết viết tiểu thuyết, tôi đã lờ mờ tìm ra được manh mối, nhưng vẫn chưa chắc chắn, thế nên tôi đã hỏi dò em. Phản ứng của cô nhóc cực kỳ nhanh, tôi lại càng thấy hứng thú về em hơn.]

Trên núi tuyết ở Đạo Thành.

[Nơi đây đường núi gập ghềnh vô cùng khó đi, không ngờ lại có thể gặp được em, duyên phận thật kỳ diệu.]

[Đến đây rồi tôi đã đoán ra em chính là Lisa, đúng là thật thú vị.]

[Bây giờ nhớ lại, cảm thấy thật may mắn khi gặp được em ở nơi này.]

Cùng xem phim Coco.

[Chúng tôi khá giống nhau.]

Tại trấn nhỏ bị cúp điện ở Tân Đô Kiều.

[Hai thân phận ở trong tôi không ngừng thay đổi -- Là bề trên của em, một người sếp, và là một người đàn ông có tình cảm đặc biệt với em.]

Dọn nhà đến Bắc Kinh.

[Em và tôi cùng nhau xem Cô bé Heidi, tôi đã dần nhận ra, em là người con gái vô cùng đặc biệt đối với tôi. Mà tôi cũng không hề bài xích cảm giác này, vì em rất thông minh, biết rõ làm thế nào có thể rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên.]

Lần thứ hai ở quán bar.

[Tuy có hơi vội vàng, nhưng tôi muốn tạo ra nhiều ràng buộc với em hơn.]

[Tôi ước gì mình có thể lau đi nước mắt của em.]

Buổi tối cùng nhau xem phim Huyền thoại về 1900.

[Muốn ôm em.]

Về quê thăm ba mẹ.

[Em đã gọi điện cho tôi, chúng tôi đã cùng nghe One day at a time. Khi ấy tôi đã biết, em quả thật rất hiểu tôi.]

[Tôi không muốn tiếp tục chơi trò này nữa, tôi muốn gặp em.]

Sau khi gặp nhau ở quán bar lần thứ ba.

[Tôi định ngả bài với em.]

[Sao lúc tức giận mà em cũng đáng yêu như thế?]

Cùng xem Jerry Maguire.

[Em tặng tôi một chiếc máy ảnh Leica, cô bé này đúng là tinh tế.]

[Tôi rất thích món quà này của em.]

Dị nhân Benjamin.

[Em nói rằng em sẽ mãi bên tôi. Nhưng nếu em biết lời hứa này có ý nghĩa thế nào với tôi thì liệu em vẫn giữ lời hứa này chứ?]

[Có lẽ tôi nên để em có cơ hội suy nghĩ lại.]

Tại Macao.

[Tôi không thể nhìn em vui vẻ khi ở bên cạnh người khác. Tôi ước gì em chỉ nhìn mỗi tôi mà thôi.]

[Tôi biết tương lai về sau sẽ có muôn vàn khó khăn, nhưng tôi vẫn ích kỷ muốn giữ em ở lại. Ở lại bên cạnh tôi.]

Cùng em về quê thăm ba mẹ.

[Em chạy khắp phố để tìm lại những lá thư cho tôi. Giây phút đôi mắt sáng long lanh ấy nhìn tôi, tôi đã biết mình thích em nhiều thế nào.]

[Tôi không muốn buông tay. Muốn để em ở bên cạnh tôi mãi mãi.]

Thung lũng hoa hồng, Thổ Nhĩ Kỳ.

[Khi ánh hoàng hôn buông xuống, khi nhìn vào mắt em, tôi đã nghe thấy trống ngực đập rộn ràng của mình.]

[Tôi nhất định phải thành không, không thể thất bại.]

Ở quảng trường hải đăng.

[Chúng tôi ôm nhau khiêu vũ giữa biển người đông đúc, em thật đáng yêu làm sao. Nhìn thấy nụ cười của em, trái tim tôi lại rung động. Xin thời gian hãy dừng lại vào giây phút này.]

Ở Pamukkale.

[Tiếc quá, không thể đưa em ngồi khinh khí cầu. Sau này tôi nhất định sẽ đưa em đến lần nữa.]

Đêm Thất tịch.

[Tôi không muốn kết hôn với người khác, chỉ muốn cưới em mà thôi.]

[Vì em, tôi sẽ dốc hết sức.]

Mua hai chiếc nhẫn.

[Lại chọc em khóc rồi.]

[Thật hối hận khi không thể nói một tiếng yêu em trong nụ hôn lần cuối. Dù kết quả ra sao, ít nhất cũng phải để em biết tình cảm của tôi.]

Chia xa.

[Rất nhớ em.]

[Chỉ muốn quay về bên em.]

Gặp lại nhau giữa trời tuyết.

[Tiểu Hâm của tôi.]

Du lịch Thổ Nhĩ Kỳ lần hai.

[She said yes!]

[Muốn được ở bên em mãi mãi.]

...

Cơn gió lành lạnh lướt qua, nước mắt lăn dài trên mi, liên tục nhỏ xuống trang giấy, làm nhoè đi cả dòng chữ của anh.

Trong ánh mắt đã nhoè đi vì nước mắt, cô nhìn thấy ba dòng chữ cuối cùng của Úc Thừa.

[Tôi sẽ không bao giờ buông tay.]

[Em chính là người mà tôi yêu nhất cả cuộc đời này.]

[Chỉ cần em nhìn về phía tôi, tôi sẵn sàng bước 100 bước về phía em, cả đời không đổi thay.]