Thằng cha này đúng là hư quá đáng mà.
Cặp kính kia như gợi lên một vẻ cuốn hút đầy mê hoặc, Hoài Hâm chỉ muốn gỡ phăng nó xuống, sau đó túm lấy cà vạt kéo anh cúi xuống, rồi trao cho anh một nụ hôn.
Nhưng cô biết nếu cô mà làm thế sẽ dễ bị anh khống chế ngược lại. Thế nên dù trong lòng có chộn rộn cách mấy, cô cũng không thể tự tiện hành động, vẫn phải dằn lòng lại.
Đang định xuống xe, Hoài Hâm bất chợt trông thấy gì đó qua cửa sổ xe.
Động tác tháo dây an toàn chợt khựng lại.
"Sao thế?" Người đàn ông ngồi bên cạnh cất giọng hỏi.
Bóng người dưới tàng cây bất động, lộ vẻ im ắng đến quái dị, Hoài Hâm hít sâu một hơi, siết chặt dây an toàn.
"Mấy hôm nay hình như có người đang theo dõi em."
Cô cắn môi, "Là một độc giả em từng gặp trong hội ký tặng sách. Em không quen anh ta, nhưng em đã gặp anh ta nhiều lần rồi."
Úc Thừa cau mày, nương theo tầm mắt của Hoài Hâm nhìn sang phía bên kia.
Đó là một chàng trai trắng trẻo gầy gò, gã ta đang đứng dưới gốc đại thụ cách đó không xa. Cành lá đại thụ sum sê, gã ta như ẩn mình hoàn toàn vào trong.
Cửa sổ xe được dán phim kính nhìn một chiều, bên ngoài không nhìn thấy bên trong xe, vì thế Tô Khuynh không hề hay biết mình đã bị phát hiện, vẫn nhìn chòng chọc sang bên này.
Hai bên nhìn nhau, cảnh tượng cực kỳ quái dị.
"Anh Thừa ơi, em sợ quá..." Hoài Hâm lí nhí nói, "Hình như gã ta cũng biết địa chỉ nhà em."
Úc Thừa cúi mắt xuống, nhìn vào mắt cô.
Anh nhấc tay lên, lòng bàn tay ấm áp phủ xuống mu bàn tay của cô.
"Tôi ở ngay đây, em đừng sợ."
Hàng mi Hoài Hâm run lên, cảm giác lo lắng đã dần dần tiêu tan. Nhưng hễ nghĩ đến chuyện Tô Khuynh đã theo đuôi mình mấy ngày nay, cô lại thấy bất an.
Úc Thừa im lặng nhìn cô vài giây, rồi nói, "Thế này đi. Em cứ vào trước, sau đó nấp vào góc đợi một lúc, xem xem gã ta có theo vào trong được không."
Anh dừng lại vài giây, "Tôi sẽ trông chừng giúp em, nếu phát hiện có điều không ổn thì em hãy ra đây ngay."
Hoài Hâm hiểu ý anh ngay lập tức.
Cổng trường có lắp đặt hệ thống nhận diện gương mặt, nếu Tô Khuynh cũng có thể ra vào tự do thì về khuya mỗi ngày như cô sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu gã ta có ý đồ xấu, ban ngày người đông khó thực hiện hành vi xấu xa, chắc chắc gã sẽ chờ đến tối khi Hoài Hâm trở về trường mà ra tay.
Trước cổng chính của trường có vài chú bảo vệ đang trông chừng, cho nên bây giờ cô đi vào đó cũng sẽ an toàn hơn, vì khoảng cách vừa tầm.
"... Dạ được."
"Đi đi." Úc Thừa xoa đầu Hoài Hâm hòng trấn an cô, dịu dàng nói, "Tôi sẽ ở đây chờ em."
"Dạ."
Hoài Hâm chun mũi, đeo túi lên, hít một hơi thật sâu, rồi đẩy cửa xe bước xuống.
Cô vờ như không biết có người đang theo dõi mình, lúc quay đầu còn khom người chào tạm biệt Úc Thừa.
Hoài Hâm bước thẳng một mạch về phía trước không dám nhìn lung tung, đi đến máy nhận diện khuôn mặt.
Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không mà cô cứ có cảm giác đứng ngồi không yên, nơm nớp lo sợ.
Hoài Hâm làm theo lời Úc Thừa dặn, vừa vào cổng liền tấp vào một góc khuất, lẳng lặng chờ đợi.
Trái tim cô như muốn nhảy khỏi lòng ngực, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Cô nhìn về phía mình vừa đi tới không chớp mắt, như thể bóng dáng Tô Khuynh sẽ xuất hiện ở ngã rẽ ngay sau đó.
Hình ảnh nụ cười quái đản của gã ta khi nhìn cô ở dưới công ty cứ liên tục hiện lên trong đầu, không sao xóa bỏ được.
Trong tâm trạng căng thẳng cực độ, Hoài Hâm hồi hộp chờ đợi một lúc lâu, nhưng vẫn không thấy gã ta xuất hiện.
Lại kiểm tra Wechat, Úc Thừa đã gửi tin nhắn cho cô, [Gã ta đi rồi.]
Úc Thừa, [Em yên tâm.]
Hoài Hâm nhắm mắt, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Xem ra gã không phải là người ở trong trường.
Cô lấy lại bình tĩnh, chợt phát hiện ra mình đang đứng trong một bãi xe đạp cũ, vừa nhấc bước đã đụng phải thứ gì đó.
Xung quanh tối om om, cô như chim sợ cành cong chạy vụt ra khỏi vùng tối, quay trở lại khu vực phòng bảo vệ đèn đóm sáng trưng.
Cô trông ra bên ngoài, chiếc Bentley màu trắng đã không còn đậu ở đó nữa.
Miệng đắng chát, Hoài Hâm xoay người đi vào trường, gửi cho anh một tin vô thưởng vô phạt, [Anh về rồi sao?]
Ban đầu cô chỉ định xác nhận lại, tìm một lời giải thích thích hợp cho cảm giác hụt hẫng trong lòng, không ngờ Úc Thừa lại gọi điện đến.
Hoài Hâm nghe máy, "Alo."
Anh lái xe nên không tiện trả lời tin nhắn, bèn gọi thẳng sang cho cô. Hoài Hâm siết chặt điện thoại, ngẫm nghĩ nếu mình lại hỏi câu kia thì có hơi kỳ.
Không ngờ Úc Thừa lại trả lời cô.
"Tôi chưa đi, nhưng nếu đỗ xe quá lâu sẽ phạm luật. Nên tôi đánh xe đi một vòng." Người đàn ông chậm rãi hít thở, giọng điệu cực kỳ kiên nhẫn, "Tôi sẽ kiểm tra giúp em, nhưng hẳn là gã ta sẽ không quay lại nữa đâu."
Trái tim Hoài Hâm như được ngâm trong nước ấm, thỏ thẻ đáp, "... Dạ."
Không biết phải nói gì thêm, nhưng cô vẫn quyến luyến chưa muốn cúp máy, cầm điện thoại chờ anh lên tiếng.
Và rồi anh nói, "Giữ máy nhé. Chờ đến khi em về đến ký túc xá rồi hẵng cúp điện thoại."
Hoài Hâm cúi đầu nhìn bóng mình dưới chân, lẳng lặng nở nụ cười, đúng vậy, anh biết cô sợ tối.
Tuy vừa nãy cô không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng thật ra cảm giác an toàn vốn ít ỏi lại càng tiêu hao vì sự xuất hiện của Tô Khuynh. Tối nay lại gặp gã ta, thần kinh của cô lúc nào cũng trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, cứ luôn có cảm giác sẽ có bóng người bất thình lình xuất hiện ở bất cứ chỗ nào.
Nhưng có Úc Thừa bên cạnh, cô thấy mình đã không còn sợ nữa.
Anh quả thật rất chu đáo, dịu dàng trò chuyện cùng cô, "Trên đường có đèn chứ?"
"Có ạ." Hoài Hâm lúng búng đáp.
"Nó có kiểu thế nào?"
"Màu da cam, trông rất ấm áp."
"Thế à?" Úc Thừa cười, "Cách ký túc xá của em còn xa không?"
Không xa lắm, nhưng cô phồng má, trợn mắt nói dối, "Ừm, hơi xa..."
"Không sao hết." Anh dỗ dành cô như đang dỗ một đứa bé, "Có xa mấy cũng sẽ đi cùng em."
Hoài Hâm ồ một tiếng.
Thú thật trước đó cô chưa từng để ý đến chuyện chênh lệch tuổi tác giữa hai người.
Nhưng bây giờ, Hoài Hâm bỗng nhiên nhận ra, cô rất thích cái cách Úc Thừa chăm sóc cô giống như đang chăm một đứa trẻ.
Anh lơ đãng nói vài câu để giúp cô thả lỏng tinh thần, hai người thong thả trò chuyện với nhau, chẳng mấy chốc, Hoài Hâm đã về đến dưới lầu ký túc xá.
Anh nghe thấy tiếng cổng đóng rồi lại mở, bèn hỏi, "Tới nơi rồi sao?"
"Ừm." Hoài Hâm nâng cao âm cuối, nghe có vẻ vui hơn vừa nãy, "Anh về đến đâu rồi?"
"Tầm hai mươi phút nữa."
"Thế anh lái xe cẩn thận nhé." Cô nhắc nhở.
Úc Thừa cười khẽ, "Tôi biết rồi."
"Đúng rồi, anh Thừa ơi." Hoài Hâm chớp chớp mắt, như nhớ ra điều gì, "Có phải nhà anh gần công ty lắm đúng không?"
"Ừ, sao thế?"
"Cứ đi đi về về mãi cũng bất tiện, em đang muốn thuê nhà ở gần đó." Cô rầu rĩ nói, "Em có tìm thử trên mạng, ngặt nỗi lại chẳng ưng căn nào."
"Thế à."
Tiếng cười khoan khoái như nhuốm ẩn ý khác, anh nói, "Em có thể gửi bảng ngân sách và yêu cầu của mình cho tôi, tôi sẽ tìm bên phía môi giới hỏi giúp em."
Cúp điện thoại đi lên lầu, Hoài Hâm vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, rốt cuộc anh có nhận ra ám hiệu của cô hay không?
Cái cô muốn là khu nhà gần nhà anh, chứ không phải cứ gần công ty là được.
Dù sao thì mai cũng phải dậy sớm, Hoài Hâm đánh răng rửa mặt xong liền đi ngủ.
Tuy không đến mức đặt đến 8 cái báo thức, nhưng cũng không kém số đó là bao, chuông báo reo hơn mười phút cô mới lồm cồm bò dậy.
Bác Nguyên có thanh toán phí taxi, thế nên Hoài Hâm mạnh tay đặt một chiếc MPV sáu chỗ.
Một đường suôn sẻ đến Hảo Thời Gia, sau đó báo danh với Úc Thừa, chẳng mấy chốc đã có người đến chào hỏi rồi đưa bọn họ vào phòng họp.
Đây là một công ty điện tử tiêu dùng, chủ yếu sản xuất robot hút bụi, bộ điều khiển thông minh, máy chiếu và các sản phẩm điện gia dụng khác. Trò chuyện suốt hai tiếng đồng hồ, ý định đầu tư của Hảo Thời Gia vẫn còn rất mạnh, vì bọn họ có kế hoạch mở rộng thị trường ở nước ngoài.
Có điều, cô không thể cùng Úc Thừa ăn cơm trưa, vì có người bên dự án khác tìm anh có chút việc đột xuất, Úc Thừa bèn để tài xế đưa Hoài Hâm về công ty trước.
Đến năm giờ chiều anh vẫn chưa về công ty, nhưng có gửi tin nhắn cho cô, [Tối nay tôi có chút việc.]
Úc Thừa, [Em về trường sớm một chút, chú ý an toàn.]
Hoài Hâm chớp hàng mi.
Thật ra cô chỉ buột miệng nói thế thôi, chứ không hề có ý bắt anh đưa về mỗi ngày, nhưng hành động thông báo lịch trình này của anh như đang âm thầm xác nhận điều đó.
Hơn nữa anh còn cố tình chọn lúc ban ngày để thông báo cho cô, như thế này cô về nhà cũng an toàn hơn, dù có đụng mặt Tô Khuynh cũng không cần phải sợ.
Hoài Hâm gửi cho anh một nhãn dán đáng yêu với hai chú cá hoạt hình hala béo ị đang ôm nhau, [Em biết rồi thưa anh sếp đáng kính của em ~]
Ban đầu cô nghĩ Úc Thừa sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này xong xuôi, nhưng ba ngày liên tiếp sau đó cô vẫn không thấy bóng anh trong văn phòng.
Hỏi thăm mới biết bên phía Công nghệ sinh học Thụy Thế xảy ra chút vấn đề.
Thiệu Trung Sơn tốt nghiệp khoa Kỹ thuật, đội ngũ đa phần đều là nhân viên R&D, nhưng nguồn nhân lực về tài chính và quan hệ công chúng lại khá yếu. Hiện tại có một công ty sản xuất thiết bị y tế khác đã xâm phạm quyền sáng chế của bọn họ, hơn nữa còn lan truyền tin đồn không đúng sự thật về công ty bọn họ.
Dù Thụy Thế không có ý định đầu tư, nhưng Úc Thừa vẫn âm thầm theo dõi sát sao dự án này, ngay lập tức anh đã giới thiệu công ty Đằng Việt của Ngụy tổng cho Thiệu Trung Sơn. Đằng Việt có bối cảnh rất sâu trong ngành internet, cực kỳ am hiểu về vấn đề xử lý khủng hoảng truyền thông như thế này.
Mấy ngày liên tục đứng giữa làm cầu nối giữa hai bên, đến thứ sáu, sau khi giải quyết xong vấn đề, Thiệu Trung Sơn đã chủ động mời Úc Thừa cùng ăn cơm.
Lại khui thêm vài bình rượu, trên bàn ăn, Thiệu Trung Sơn cũng dễ nói chuyện hơn, ông nói rằng nếu để Bác Nguyên đầu tư cũng không phải không được, nhưng phải xem xét điều kiện cụ thể ra sao.
Hoài Hâm nghe kể lại chỉ thấy sếp nhà mình quá đỉnh, tìm thời cơ chen chân vào quá khéo léo quá tài tình, dệt hoa trên gấm nào bằng đưa than trong ngày tuyết rơi, Thiệu Trung Sơn nợ anh hai lần ân tình, dù thế nào cũng phải "báo đáp".
Cứ tưởng anh bận thế thì sẽ không có thời gian quan tâm đến chuyện tìm nhà cho cô, không ngờ trước giờ đi ngủ cô lại nhận được tin nhắn của anh.
Một đường link tổng hợp nhà cho thuê.
Úc Thừa, [Tôi đã tìm người hỗ trợ, đường link này khá ổn, tổng hợp tất cả nhà cho thuê phù hợp với yêu cầu của em, tiết kiệm chi phí nhất.]
Hoài Hâm bấm vào xem thử.
Một căn hộ studio trong một khu chung cư cao cấp.
Phong cách decor khá đơn giản và trang nhã, Hoài Hâm vừa nhìn đã rất thích.
Phòng bếp liên thông với phòng khách, không gian rộng rãi. Bước ra ngoài là ban công, có thể ngắm trọn cảnh đẹp của thành phố phồn hoa.
Phòng ngủ cũng không hề nhỏ, một giường lớn một mét rưỡi, tóm lại là một mình cô ở khá thoải mái.
Lại kiểm tra giá thuê.
Sáu mươi mét vuông, nằm trong khu vực này mà chỉ có sáu ngàn năm trăm tệ??
Hoài Hâm không dám tin vào mắt mình -- Quá rẻ, như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống!
Quan trọng là vị trí rất gần công ty, xung quanh là các trung tâm thương mại sầm uất, dù nửa đêm ra đường thì người qua kẻ lại vẫn đông nườm nượp.
Tiền lương thực tập của cô hoàn toàn có thể trang trải tiền thuê nhà, hơn nữa điều kiện ở đây khá tốt, nội thất và trang trí rất cao cấp, mang phong cách nghệ thuật, nếu so ra thì với cái giá này không hề mắc chút nào.
Hoài Hâm mừng như bắt được vàng, xem đi xem lại mấy tấm thumbnail lại càng thích hơn.
Hoài Hâm, [Quào! Cám ơn sếp ~ Em thấy đẹp lắm!]
Úc Thừa gửi sang một đoạn tin nhắn thoại, giọng nói như ngâm trong rượu vang càng thêm trầm ấm, "Nếu đã chốt rồi thì để tôi bảo bên môi giới liên lạc với em."
Anh hỏi, "Em có muốn hẹn thời gian xem nhà không?"
Trong link có vài ảnh thực VR, Hoài Hâm đã xem toàn cảnh căn hộ, phát hiện không có vấn đề gì.
Căn hộ tốt thế này, nếu còn do dự thêm một giây thì sẽ có người hốt ngay. Hơn nữa cô rất tin tưởng vào người bên Úc Thừa.
Hoài Hâm, [Hay là cứ chốt luôn đi ạ! *xoay tròn*]
Tối hôm đó, người môi giới đã nhanh chóng add Wechat cô, cùng cô ký hợp đồng. Hiệu suất cực kỳ cao, khiến người ta phải cảm thán rằng, tinh thần cạnh tranh trong thời đại bây giờ gần như đã xâm nhập vào các ngành nghề.
Nếu đã chốt rồi, Hoài Hâm định cuối tuần sẽ chuyển nhà luôn. Đồ của cô không nhiều, không làm phiền Úc Thừa giúp đỡ, chỉ tìm một công ty chuyên dọn nhà.
Giống như những gì cô nghĩ, mỗi một ngóc ngách trong căn hộ này đều có thể khiến người ta mê mẩn.
Đã có nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp trước đó, sàn nhà sạch bong kin kít, mặt bàn cũng sạch sẽ, khăn giấy và các vật dụng dùng một lần đều là đồ mới, ngay cả mặt kính cửa sổ cũng không dính một hạt bụi.
Hoài Hâm dọn nhà xong đã mệt bở hơi tai, cô ngồi phịch xuống chiếc sofa màu beige trong nhà nghỉ mệt một lúc.
Vừa quay đầu đã có thể trông thấy ban công rộng rãi ở bên ngoài, cảnh đêm rực rỡ, tầm nhìn rất đẹp.
Lúc nãy khi lên lầu cô đã xác nhận lại lần nữa, an ninh ở khu này rất nghiêm ngặt, nếu không phải là cư dân thì không có quyền ra vào.
Cuối cùng không còn phải sợ cảnh tan tầm cao điểm, cũng chẳng phải lo về trường bị người ta theo đuôi, Hoài Hâm thoải mái thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tâm trạng của cô hiện giờ rất tốt, thế nên cô cũng muốn chia sẻ cho cái người đã khiến cô vui vẻ kia.
Vào Wechat tìm Úc Thừa, [Sếp có rảnh không ạ ~]
Hoài Hâm, [Có rảnh nghe điện thoại không ạ?]
Vài phút sau, Úc Thừa gọi điện thoại sang.
Không cần cô nhiều lời, anh đã đoán ra được, "Em dọn nhà xong rồi à?"
Chất giọng lơ đễnh lại mang theo chút khàn khàn, Hoài Hâm đoán có lẽ anh cũng đang trong trạng thái thư giãn, cô nhếch môi cười, "Đúng vậy."
"Nhà thế nào?"
"Cực kỳ hài lòng ạ!" Lúc này cần phải tâng bốc lên tận mây xanh, Hoài Hâm líu lo tổng kết lại các ưu điểm của căn hộ, sau đó thích thú nói, "Em thích lắm!"
"Thích thì tốt rồi." Úc Thừa cười.
Không biết sao mà cô nghe thấy giọng anh có hơi ồm ồm, lại như có âm thanh vọng lại. Hoài Hâm đứng dậy, vừa nghe điện thoại vừa làm một ly sữa, cất giọng ngọt ngào hỏi anh, "Anh đang làm gì thế?"
Không chờ anh trả lời, bên ngoài bất chợt vang lên âm thanh gõ cửa cực kỳ lịch sự.
Hoài Hâm đặt ly xuống, "Anh chờ xíu, hình như có người gõ cửa."
Dừng một lúc cô lại bối rối, "Mà đêm hôm khuya khoắt ai lại đến đây, em đâu có gọi đồ ăn ngoài."
Người đàn ông bên kia lơ đãng đáp, "Có lẽ là hàng xóm mới đến chào hỏi em đấy."
Bên ngoài còn có một lớp cửa kính chống trộm, thế nên Hoài Hâm không cần phải nhìn qua mắt mèo,
"Hàng xóm ư?"
Tiếng nói bỗng dưng im bặt.
Người đàn ông cao gầy trong bộ vest đen đứng bên ngoài vẫn đang duy trì tư thế nghe điện thoại, đôi mắt hoa đào cong cong nhìn cô ánh lên nụ cười đầy thản nhiên.
"Bé à, mau mở cửa cho hàng xóm nhiệt tình nhà em đi nào."
***Jeongie:
Anh đâu có cho tá túc, anh tìm hẳn căn hộ sát cạnh nhà anh cho em bé thôi. =)))
Có nhà mới rồi thì sao nào, mời đồng nghiệp về liên hoan thôi.
Bạn mình lỡ làm rơi nón sang nhà hàng xóm rồi, phải làm sao đây? Online chờ cấp cứu, gấp gấp!!! =)))