Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 77




Hoài Hâm lại ngớ người, tuy trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại dở khóc dở cười trước mấy lời "đồng ngôn vô kỵ" ngây thơ thế này. Cô và Úc Thừa nhìn nhau vài giây, cả hai đều không nhịn được bật cười.

Đôi mắt hoa đào sâu thẳm ánh lên vẻ thích thú, ánh mắt nhìn về phía Hoài Hâm đầy ý vị, Úc Thừa gật đầu đáp lại em gái, "Đúng rồi, xem ra anh vẫn chưa giấu kỹ, bị Tiểu Diệu nhà mình phát hiện ra rồi."

Phan Diệu vỗ tay bôm bốp, đôi mắt sáng long lanh, "Em biết ngay mà!"

"Nhưng em đừng kể cho người khác nhé." Úc Thừa dịu giọng nói, "Xem như đây là bí mật giữa anh và Tiểu Diệu, có được không nào?"

"Em biết rồi. Em sẽ không nói với người khác đâu, anh cứ tiếp tục giấu người đẹp đi!"

Hoài Hâm muốn nói rồi lại thôi, vành tai đỏ lựng, hai gò má vừa mới phai bớt đỏ giờ đây lại bắt đầu phơn phớt hồng.

Phan Diệu định nói gì nữa, nhưng đã bị Úc Thừa mỉm cười ngăn lại, "Đừng chọc chị nữa, chị ấy dễ xấu hổ lắm."

Hoài Hâm cuộn chặt mấy đầu ngón tay, "..."

Cô dễ xấu hổ hồi nào!!!

Nhưng ở trước mặt cô nhóc, cô ngại không tranh cãi với anh, Hoài Hâm ấm ức ngồi tại chỗ, hết dẩu môi rồi lại cắn môi.

Úc Thừa nhướng mắt, hỏi Phan Diệu, "Nhưng trong sách nào mà lại có câu Nhà vàng giấu người đẹp này thế hả?"

Phan Diệu chợt nhận ra mình đã lỡ miệng, le lưỡi chột dạ đáp, "Thì là... trong một quyển tiểu thuyết."

"Thế à?" May là Úc Thừa không hỏi tới, chỉ thong thả tiếp lời, "Chị của em cũng viết tiểu thuyết đấy."

Phan Diệu hấp háy đôi mắt, "Hở? Chị viết tiểu thuyết gì thế?"

"Nói thật thì anh cũng không biết." Úc Thừa nhướng mày nhìn vào màn hình, "Chị ấy không nói với anh."

Hoài Hâm, "..."

Quả thực, yêu nhau lâu như thế, nhưng cô vẫn chưa nhắc đến bút danh của mình. Anh cũng rất tôn trọng cô, chưa từng hỏi đến chuyện này.

Và dĩ nhiên, Hoài Hâm nghĩ mấy nội dung tình cảm người lớn X trước yêu sau vẫn không nên để anh xem thì tốt hơn, nếu không cô sẽ ngại lắm.

Tuy nhiên, dưới ánh mắt đầy mong chờ của cô bạn nhỏ, Hoài Hâm đành phải cân nhắc tìm từ đáp lại, "Ừm... Chính là vài câu chuyện "đô thị" khá kịch tính." Cô hơi dừng lại một chút, chột dạ nói, "Ví dụ như là, cố gắng chăm chỉ, phấn đấu để có một cuộc sống tốt hơn, thực hiện lý tưởng của bản thân."

Phan Diệu cái hiểu cái không gật gù, "Vậy là theo mô típ nghiêm túc đầy triết lý rồi."

"Đúng rồi, có thể hiểu như vậy đó."

Hoài Hâm ra vẻ nghiêm túc gật đầu, Úc Thừa thì cứ cười tủm tỉm, nhưng anh cũng không lật tẩy cô. Đến khi trò chuyện với nhóc con xong, Úc Thừa dỗ con bé đi ngủ rồi, Hoài Hâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Úc Thừa quay lại phòng ngủ, lần này anh đã khoá cửa lại, ngồi trên sofa gọi video với cô.

Anh thong thả nhắc lại chủ đề vừa nãy, "Bé à, thật ra anh rất tò mò, không biết em viết về đề tài gì."

Ánh mắt Hoài Hâm vờ lảng đi, cô mạnh miệng đáp, "Không phải em đã nói là thể loại nỗ lực tiến lên hay sao?"

"Ồ, yêu đương với sếp cũng là một phần của nỗ lực tiến lên hả?"

Hoài Hâm, "???"

Đợi đã!?

Cô không dám tin hỏi lại, "Sao anh lại biết em viết về cái gì??"

Úc Thừa đủng đỉnh đáp lại, "Hồi ở Macao bất cẩn đọc được vài dòng, mới đầu miêu tả khung cảnh trong văn phòng, nhưng đoạn sau đó lại miêu tả mấy cảnh tươi đẹp như rừng cây um tùm, suối chảy róc rách, lại còn gì mà lối nhỏ quanh co."

Hoài Hâm, "..."

A a a a a a a a a, sao lại thế hả!! Xấu hổ chết đi được!!!

Cô chỉ muốn chết quách đi cho rồi!!!

Trong đầu Hoài Hâm đã nổ đùng đoàng, nhưng cô vẫn cứng miệng, "... Cái đó, là do phòng làm việc của bọn họ gần khu bảo tồn tự nhiên thôi."

"Bé à, anh đã 30 rồi." Úc Thừa cười tủm tỉm nhìn cô, "Nội dung em viết đều là những thứ rất dễ hiểu."

"..."

Hoài Hâm nhắm mắt lại, cả người run lên, rồi lại nghe thấy giọng nói mang đầy ẩn ý của người đàn ông, "Nhưng anh thật sự không ngờ, hoá ra em lại thích ở trong phòng làm việc..."

"A a a, cấm anh nói đến chuyện này!" Hoài Hâm ngắt lời anh, xù lông lên, "Anh mà nói nữa là em cho anh ăn "bơ" đấy!"

"Được rồi!" Úc Thừa trông có vẻ tiếc nuối, dịu dàng nói, "Thế thì đợi anh trở về công ty rồi chúng ta nói tiếp."

Hoài Hâm, "..."

May là tên này vẫn còn biết điểm dừng, không tiếp tục lôi chuyện tiểu thuyết ra trêu cô nữa. Hoài Hâm hỏi anh khi nào mới về, Úc Thừa nói, "Có lẽ anh phải ở lại đây thêm một thời gian nữa, chờ tình hình của ông cụ ổn định rồi mới tính tiếp."

Hoài Hâm bó gối ồ một tiếng, "Thế thì phải chờ bao lâu?"

"Không nói trước được."

Hoài Hâm mấp máy đôi môi, cuối cùng cũng không nói gì, "Thế thì anh phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé."

Hoài Hâm biết Úc Thừa ở Hong Kong sẽ không thoải mái bằng khi ở Bắc Kinh, sau một thoáng chần chờ, cô mới nói tiếp, "Nếu có chuyện gì không vui thì cứ nói với em."

"Ừm, anh biết rồi." Giọng Úc Thừa trầm xuống, "Cám ơn em bé."

Anh hơi dừng lại, hỏi cô, "Em buồn ngủ chưa?"

"Ừm."

Úc Thừa như muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói ra, chỉ dịu dàng dỗ cô, "Vậy em ngủ đi, ngủ ngon. Mơ đẹp nhé em."

Hoài Hâm ngắm anh một lúc, cất giọng mềm mại đáp lại, "Dạ, chúc anh ngủ ngon."

...

Hai ngày đầu vừa tỉnh lại, Phan Tấn Nhạc nói chuyện vẫn còn khá mất sức, tay chân mất cảm giác. Nhưng tầm hai ba ngày sau, ông đã bắt đầu hồi sức, quay trở về tập đoàn. Chuyện này rất ít người biết, và cũng chỉ thông báo với bên ngoài rằng ông cần phải tĩnh tâm tĩnh dưỡng.

Phan Tấn Nhạc không hề kiêng kỵ việc có mặt Úc Thừa đồng hành cùng mình. Bởi vì trên thực tế, Úc Thừa cũng có cổ phần trong công ty mẹ, có quyền tự do ra vào. Hiện giờ, mọi người bên dưới đều biết, cậu hai đã giành được sự trọng dụng từ chủ tịch.

Trình Tranh từng lén hỏi anh, rốt cuộc anh đã làm thế nào để giành được vị trí ngày hôm nay. Úc Thừa chỉ mỉm cười rồi đáp, tôi và bố đã cùng nhau chơi một ván cờ. Ông ấy hỏi tôi có muốn tiếp quản công ty bên Hong Kong này hay không. Và tôi từ chối.

Quyền thế cũng giống như thạch tín, họ càng dúi vào tay mình thì mình càng không thể nhận. Một lần nữa, anh đã vượt qua thử thách của Phan Tấn Nhạc.

Hong Kong không lớn, trong thời gian ngắn đã có rất nhiều người nghe phong thanh mà tìm đến, mon men muốn làm thân với Úc Thừa. Anh vẫn luôn giữ thái độ điềm đạm và khiêm tốn, cân nhắc đủ loại lợi và hại, hành động vững vàng, không lộ ra bất kỳ sơ hở.

Công việc ở Bác Nguyên anh có thể xử lý ổn thoả từ xa, hơn nữa Phan Tấn Nhạc cũng đã giao cho anh giải quyết một số chuyện trong tập đoàn với ông, Úc Thừa bèn đóng đô ở trụ sở chính của công ty mẹ.

Bọn họ sở hữu một toà nhà văn phòng ngay giữa trung tâm tấc đất tấc vàng này, Úc Thừa nhanh chóng làm quen và tiếp xúc với những người ở Hong Kong. Phan Tấn Sùng, Phan Tuyển đều có văn phòng riêng của mình ở trên tầng cao nhất. Tuy bọn họ không gặp nhau thường xuyên, nhưng vẫn chạm mặt đôi lần.

Hứa Tông dặn Úc Thừa để trống lịch vào tối thứ Sáu, cùng bà đi ăn với mấy người lớn bên nhà họ Tạ một bữa. Trong mấy gia tộc lớn ở Hong Kong, ngoại trừ nhà họ Phó thì nhà họ Tạ có quan hệ khá thân thiết với nhà họ Phan.

Mấy chú, bác bên này đều đã từng gặp Úc Thừa hồi anh còn bé. Úc Thừa bảo Trình Tranh chuẩn bị vài món quà gặp mặt, nhưng trước buổi hẹn, anh lại nhận được một cuộc gọi vô cùng bất ngờ.

Sau một thoáng im lặng, người ở đầu bên kia mới lên tiếng, "Anh hai, là em, Phan Duệ đây."

Đây là lần đầu tiên Úc Thừa gặp mặt người em trai này, cuộc gặp mặt được Trình Tranh sắp xếp tại một quán trà khá riêng tư. Hai người ngồi đối diện nhau, Úc Thừa tập trung pha trà, im lặng không nói gì.

Anh không cần phải hỏi vì sao Phan Duệ lại đến đây, bởi vì sự xuất hiện của đối phương ngày hôm nay đã nói rõ hết thảy... Phan Duệ biết hành động trong bóng tối của Cừu Minh Phàm, thế nên cậu ta đã bắt đầu đưa ra quyết định.

Úc Thừa cực kỳ kiên nhẫn chờ cậu ta lên tiếng trước, một lúc lâu sau, Phan Duệ mới chật vật mở miệng, cúi gầm đầu nói, "Lần trước... thật sự cám ơn anh hai đã giải vây giúp em."

Bị đá ra khỏi ban giám đốc và thu lại quyền lực lại được cậu ta nói nhẹ như bâng. Xem ra, ít nhất là ở ngoài mặt, thái độ quy hàng của Phan Duệ cũng không đến nỗi nào. Úc Thừa cười nhạt, nhưng vẫn không tiếp lời.

Sắc mặt Phan Duệ trắng bệch, cậu ta gần như cắn răng, lúc này mới cầm lấy một túi đựng hồ sơ ở bên cạnh, rút ra một bộ hợp đồng rồi đẩy đến trước mặt Úc Thừa.

Dòng chữ màu đen nổi bật trên nền giấy trắng -- Thoả thuận chuyển nhượng cổ phần Du lịch Viễn Phong.

Úc Thừa lướt nhìn vài lần, hỏi, "Cậu có ý gì?"

"Đây là công ty dưới danh nghĩa của em có dòng tiền chất lượng nhất, trụ sở đặt tại Bắc Kinh." Phan Duệ hít sâu một hơi, nói một cách từ tốn, "Để bày tỏ thành ý, em có thể chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của em sang cho anh hai."

Đây là một công ty du lịch quốc tế, theo tư liệu Phan Duệ đưa đến, thành tích kinh doanh mấy năm qua đúng là không tệ, doanh thu hàng năm đều trên vài tỷ nhân dân tệ.

Mặt Úc Thừa không chút biểu cảm, anh tiện tay lật xem thử xấp giấy tờ chuyển nhượng dày cộp kia, hỏi với vẻ thích thú, "Tài sản kếch xù thế này mà cậu nỡ chắp tay dâng cho người khác sao?"

Bấy giờ, Phan Duệ ngẩng đầu lên, nhìn xoáy vào Úc Thừa một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi lên tiếng, "Anh hai, em là người có chơi có chịu."

Suy cho cùng đều là người làm ăn, bắt tay với nhau chỉ vì lợi ích, huyết thống ruột thịt không đáng để nhắc đến. Phan Duệ là người thức thời, cậu ta hiểu rõ nếu muốn chứng minh giá trị của bản thân thì phải hy sinh một thứ gì đó.

Khi Úc Thừa bước ra khỏi quán trà, tài xế đã chờ ở bên ngoài từ lâu. Anh giao lại tệp hồ sơ màu đen đã được nêm phong cho Trình Tranh, bước sang thì thầm vài câu với cậu ta. Trình Tranh bình tĩnh gật đầu, "Tôi sẽ nhờ anh Norton kiểm tra lại các điều khoản trên hợp đồng."

Buổi hẹn với nhà họ Tạ tối nay được tổ chức tại một nơi thuộc sản nghiệp của nhà họ Phan, Hứa Tông làm chủ nhà chiêu đãi khách. Úc Thừa đến sớm 15 phút, nhưng trong sảnh đã vô cùng ồn ào, đám người hầu bận rộn luôn tay luôn chân, mấy món khai vị được trang trí tinh xảo đã được bày ra sẵn trên chiếc bàn ăn dài.

Không lâu sau, người nhà họ Tạ đều đến đông đủ. Bọn họ vừa vào cửa đã lên tiếng chào hỏi, lại quay sang nhìn Úc Thừa, "Ôi chao, không tin được. Đây là A Thừa đúng không? Tôi sắp không nhận ra cháu rồi đấy."

Úc Thừa khiêm tốn đúng mực, mỉm cười lần lượt chào hỏi các chú các bác.

"Cũng được mười mấy năm rồi nhỉ, đúng là lâu lắm rồi không gặp cháu."

"Sao không lâu cho được? Lần trước gặp thằng bé thì nó chỉ mới có chút xíu thôi."

"Người ta nói ra nước ngoài sẽ thay đổi, thằng bé này đúng là nhân tài hiếm có đấy."

Hứa Tông đáp lại đầy khiêm nhường, "Đều là người trong nhà cả, mấy chú đừng khen nó quá, mau ngồi đi."

Để chuẩn bị cho bữa tiệc gia đình này, bà đã mời hẳn một đầu bếp từ nhà hàng Michelin đến đứng bếp. Các món ăn theo phong cách kết hợp giữa ẩm thực Trung và Pháp, được bày biện vô cùng tinh tế và hấp dẫn. Nhóm người hầu nối đuôi nhau bước vào, lần lượt dọn lên món tôm hùm và súp bào ngư cho các vị khách quý.

Hứa Tông đảo mắt một vòng, cười hỏi, "Phương Dục đâu rồi?"

"Con bé đó bảo muốn đi xem show diễn thời trang gì đó, chú nó chiều nó nên để mặc cho nó đi chơi. Có lẽ lát nữa con bé mới đến, chúng ta không cần phải chờ..."

Người kia chưa kịp dứt lời, Tạ Phương Dục đã theo sau quản gia bước vào nhà.

Cô nàng mặc một chiếc váy liền màu trắng được cắt may tinh tế, là một mẫu thiết kế được đặt may riêng của bộ sưu tập mùa xuân từ nhà mốt Chanel, lộ ra cần cổ trắng ngần như tuyết. Cô nàng đeo một chiếc túi nhỏ bằng da cá sấu trên vai, dáng người thướt tha bước vào trong, "Con xin lỗi mọi người vì đã đến trễ."

Câu chữ mang theo hàm ý xin lỗi, nhưng nét mặt lại chẳng mảy may lộ vẻ hối lỗi.

Tiểu thư nhà họ Tạ - Tạ Phương Dục, là đứa cháu nhỏ nhất trong sáu đứa cháu trong nhà, cũng là thiên kim duy nhất, năm nay vừa bước qua tuổi hai mươi sáu.

Nghe nói khi cô nàng vừa chào đời, ba cô nàng đã tốn gần ba, bốn trăm triệu đô la Hong Kong để mua về hai viên kim cương màu hiếm hơn mười cara. Một viên màu tím, một viên màu huyết bồ câu, và cả hai đều được lấy tên của cô nàng, hiện giờ đã trở thành một trong những món "của hồi môn" của Tạ Phương Dục.

Tạ Phương Dục là công chúa ngậm thìa vàng từ nhỏ. Từ đầu đến chân đều toát ra vẻ cao sang và tôn quý của đại gia tộc, ngay cả sợi tóc cũng lộ ra vẻ tinh tế.

Bên cạnh Úc Thừa có một ghế trống, đó là vị trí mà Hứa Tông cố tình để dành lại cho cô nàng.

Người đàn ông hơi rủ mi mắt, vẻ mặt không chút thay đổi. Hứa Tông ngồi bên cạnh im lặng đẩy anh một cái, cười nói, "Hai đứa hình như đã lâu rồi không gặp nhau đúng không? Con còn không nhanh chào em gái con đi."

Tạ Phương Dục nghe thấy thế thì ngoảnh đầu lại, vẻ ngạc nhiên thoáng lướt qua gương mặt cô nàng, "Đây là..."

Mấy chú mấy bác bật cười, "Đây là anh Thừa của con đấy, không nhớ à?"

Tạ Phương Dục chỉ sững ra một giây ngắn ngủi, ngay sau đó cô nàng nhanh chóng mỉm cười đáp lại, "Ồ, hoá ra là anh Thừa."

Cô nàng tò mò nhìn anh một lượt rồi nói, "Anh thay đổi nhiều quá, suýt nữa em nhận không ra."

Úc Thừa đứng dậy kéo ghế giúp cô nàng, rồi lại liếc sang Hứa Tông, cất giọng ấm áp, "Mẹ không nói với anh rằng em sẽ đến, đúng là bất ngờ."

Tạ Phương Dục điệu đàng ngồi xuống, lại vén tóc lên, nhìn anh mỉm cười, "Em cũng bất ngờ không kém."

Mọi người trên bàn ăn đều bật cười, "Đã bao nhiêu năm không gặp nhau, không ngờ hai đứa nhỏ vẫn còn thân thiết, hai anh em nó đúng là rất ăn ý với nhau."

Khi Úc Thừa và Tạ Phương Dục biết nhau, anh là đứa con riêng bị hắt hủi, danh bất chính, ngôn bất thuận. Còn cô nàng lại là viên ngọc quý ở trên cao, là cục cưng được nhà họ Tạ nâng niu trên tay. Lần nào gặp anh mà cô nàng chẳng tránh đi, làm gì ngoan ngoãn dịu dàng nhỏ to thì thầm với anh giống như bây giờ.

Hai nhà đều biết rõ, nhưng lại không hề nhắc đến chuyện này.

Trong lúc trò chuyện trên bữa tiệc, mọi người đều ăn ý tìm cơ hội để Úc Thừa và Tạ Phương Dục nói chuyện riêng với nhau.

Tạ Phương Dục vừa hé miệng nhấm nháp trứng cá muối vừa đáp lời Úc Thừa, "Nghe nói anh Thừa đang làm mưa làm gió trong giới tài chính, hiện tại đang làm việc trong một Quỹ đầu tư lớn nhất Trung Quốc đại lục, đã đầu tư biết bao nhiêu công ty niêm yết có giá trị hàng trăm tỷ."

"Đây vốn là chuyên ngành của anh mà." Úc Thừa cười, "Cũng không tính là giỏi."

Câu trả lời này hoàn toàn cắt đứt cơ hội nói chuyện sau đó, Tạ Phương Dục chưa kịp cau mày, Úc Thừa lại bắt đầu một chủ đề mới, hỏi cô nàng bình thường thích làm những gì.

Lúc này sắc mặt Tạ Phương Dục mới dịu đi đôi chút. Úc Thừa học rộng hiểu nhiều, dù nói đến chuyện gì anh cũng đều có thể phụ hoạ vài câu, cô nàng càng thêm thích thú.

Bữa tiệc kết thúc, mọi người đứng dậy chào tạm biệt nhau. Hứa Tông bèn lên tiếng, "A Thừa, con đưa Tiểu Dục về đi."

Thực ra thì, công chúa làm sao lại thiếu tài xế, thế nhưng Úc Thừa vẫn gật đầu đồng ý, vui vẻ đưa Tạ Phương Dục ra ngoài.

Anh tuỳ tiện lái một chiếc McLaren GT từ trong gara nhà mình, galant giúp Tạ Phương Dục mở cửa xe ngay trước mặt của nhóm chú bác. Mái tóc dài của cô nàng nhảy múa theo làn gió, mang theo hương hoa nhài thoang thoảng lướt qua, Tạ Phương Dục hơi nâng cằm lên, "Làm phiền anh Thừa rồi."

Úc Thừa lịch thiệp đáp lại, "Không có gì."

Trên đường lái xe đưa cô nàng về nhà, Úc Thừa đạp hết ga, Tạ phương Dục ngồi bên cạnh ngắm anh một lúc, hiếm khi cất giọng trêu đùa, "Sao anh chạy nhanh thế?"

Úc Thừa cười, nói vu vơ, "Tôi nghĩ cô muốn về nhà sớm một chút."

Tạ Phương Dục nhướng mày, hơi nhoài người về phía anh, "Thế nếu tôi nói... tôi không muốn về thì sao?"

Mục đích của bữa tiệc đêm nay đã quá rõ ràng, nhóm cha chú đều đã ngầm đồng ý cuộc xem mắt trá hình này, Tạ Phương Dục cứ nghĩ nếu anh đến thì hẳn đã đạt được đồng thuận. Ban đầu trước khi đến đó, cô nàng còn xem thường bữa cơm này, nhưng lại không muốn làm trái ý người lớn trong nhà, nên buộc phải đến đó. Không ngờ, sau khi gặp anh rồi, cô nàng lại thấy không uổng chuyến này.

Anh đã thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức khiến cô nàng không khỏi nghi ngờ, người đang đứng trước mặt mình đây liệu có phải là chàng trai gầy gò năm xưa hay không.

Tướng mạo anh tuấn, phong thái đĩnh đạc, nói chuyện uyên bác, săn sóc tỉ mỉ, phương diện tài sản cũng tương xứng với cô nàng. Tạ Phương Dục đã gặp không ít đàn ông, nhưng lại không thể tìm được cảm giác mới mẻ từ họ, nhưng Úc Thừa hôm nay lại khiến người ta nhìn anh bằng con mắt khác, gợi lên sự hứng thú của cô nàng.

Còn lúc này, bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng của người đàn ông đang nắm chặt tay lái, anh vẫn điềm đạm như trước, "Cô có nơi nào muốn đến sao? Tôi đưa cô đi."

Tạ Phương Dịch khẽ giật mình, nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi nho nhỏ trong giọng điệu của anh. Với chút hiểu biết của cô nàng qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Úc Thừa ban nãy, không thể nào mà anh lại không hiểu rõ ám chỉ của mình. Tạ Phương Dụ nheo mắt lại, bất thình lình lên tiếng, "Dừng xe."

Chiếc McLaren đánh lái gấp, sau đó dừng lại bên ven đường.

Úc Thừa gác khuỷu tay lên vô lăng, ung dung hỏi cô nàng, "Sao thế?"

Tạ Phương Dục nhìn anh chằm chằm, nói thẳng, "Anh không muốn liên hôn."

Một thoáng yên lặng lướt qua, Úc Thừa nhìn cô nàng, không đáp lời.

Ánh mắt Tạ Phương Dục hơi tối lại, "Nếu không muốn, sao anh lại đến bữa tiệc?"

Úc Thừa cười, hỏi lại cô nàng, "Chẳng phải cô Tạ cũng không muốn nhưng vẫn đến đó sao?"

Bây giờ, ngay cả xưng hô anh cũng chả buồn giả tạo nữa, mặt Tạ Phương Dục thoáng biến sắc. Điều càng bực mình hơn là, giờ cô đã đổi ý, nhưng lại bị anh lôi ra làm cớ để nói.

Tuy nhiên, cô vẫn còn chút kiên nhẫn với anh, "Tôi cũng không bài xích chuyện này."

"Thế à?" Úc Thừa không ừ hử gì, "Nhưng cô Tạ không cảm thấy bây giờ nói đến mấy chuyện này có hơi sớm sao? Trước đây chúng ta không quen không biết, chắc gì đã hợp tính nhau."

Đây là lời từ chối trá hình, anh còn chẳng hề có suy nghĩ muốn thử, từng câu từng chữ đều toát ra sự từ chối lạnh lùng. Trong tiềm thức của Tạ Phương Dục vẫn cảm thấy thân phận của anh không xứng với mình. Cô nàng cố gắng ghìm lại cơn giận, nhìn xoáy vào đôi mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông, cô nàng bỗng chốc tỉnh ra.

Anh đã hoàn toàn khác hẳn ngày xưa. Anh giờ đây đã cậu hai đường đường chính chính của nhà họ Phan, là con của vợ chính, là đứa con trai được bố mình trọng dụng. Úc Thừa hoàn toàn có tư cách nói chuyện ngang hàng với cô nàng.

Tạ Phương Dục nhìn anh, đột ngột hỏi, "Thế nên, anh đang khó chịu vì trước đây tôi lạnh lùng với anh sao?"

Úc Thừa nở nụ cười hờ hững, "Đó là chuyện của mười mấy năm trước, tôi không phải là người nhỏ mọn như thế."

"Thế rốt cuộc là vì sao?" Tạ Phương Dục mỉm cười, cứng rắn nói, "Tôi cần một lý do."

Úc Thừa ngả người ra lưng ghế, nhàn nhã đáp lại, "Tôi vẫn chơi chưa chán, không muốn bị hôn nhân ràng buộc."

"..."

"Dù hai chúng ta kết hôn, tôi cũng sẽ không thể chung thuỷ với cô. Câu trả lời này đã khiến cô Tạ hài lòng chưa?"

Kết quả của những cuộc liên hôn đều là mạnh ai nấy chơi, nhưng nói thẳng thừng ngay từ đầu thế này đúng là khiến người ta cụt hứng. Thật ra, lý do đơn giản là vì anh không ưng ý với cô nàng mà thôi. Tâm trạng đang tốt bỗng dưng bị phá huỷ, Tạ Phương Dục lạnh mặt nói. "Lái xe đi, đưa tôi về nhà."

Trên đường về, cả hai không ai nói chuyện với nhau, khi đến trước cổng biệt thự, Tạ Phương Dục định mở cửa xe bước xuống, không ngờ cửa lại bị khoá.

Cô nàng quay sang trừng anh, "Úc Thừa, anh có ý gì hả?"

Úc Thừa liếc sang, điềm đạm đáp, "Phiền cô Tạ giúp tôi một chuyện."

Không chờ cô nàng lên tiếng mỉa mai, anh đã nói ngay, "Nếu chú có hỏi, tôi sẽ nói rằng cô không ưng tôi. Thế nên đến lúc đó, tôi hy vọng cô Tạ đây có thể có câu trả lời thống nhất với tôi."

Rõ ràng là anh không muốn, nhưng lại rất galant giữ lại mặt mũi cho cô nàng... Không phải, nói đúng ra là, lời từ chối của anh chính là đang vứt hết mặt mũi của cô nàng. Úc Thừa chắc mẩm với vẻ kiêu căng của Tạ Phương Dục, cô nàng sẽ không nói ra sự thật, chỉ đành phối hợp diễn cùng anh.

Anh cũng đoán chắc rằng, với sự cưng chiều của nhà họ Tạ dành cho cô nàng, họ sẽ không ép buộc Tạ Phương Dục liên hôn nếu cô nàng không đồng ý.

Tạ Phương Dục siết chặt nắm tay, trong lúc nhất thời, tâm trạng không những phức tạp mà còn có hơi ấm ức, nhưng cô nàng lại nghe Úc Thừa lên tiếng, "Tối nay là do tôi thất lễ, hôm khác tôi sẽ tự mình mang quà sang nhận lỗi với cô."

"..."

Cuối cùng, Tạ Phương Dục vẫn đồng ý.

...

Về đến nhà, Hứa Tông đang khoác áo choàng chăm sóc da trong phòng, Úc Thừa đi tới trước mặt bà, hỏi thẳng thừng, "Sao mẹ không nói trước với con về chuyện của nhà họ Tạ?"

Hứa Tông đang đắp mặt nạ dưa leo, không hề nhìn anh, "Đã đưa Phương Dục về nhà chưa?"

Úc Thừa cười nhạt, ngồi xuống sofa bên cạnh, bình tĩnh đáp, "Mẹ đừng có phí công vô ích nữa, con sẽ không kết hôn với Tạ Phương Dục."

Hứa Tông sững người, bấy giờ mới chịu quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh, ghìm giọng nói, "Ý anh là sao?"

"Nhà họ Tạ là gia tộc mà biết bao nhiêu người ao ước muốn được làm thân, mà chúng ta lại có ưu thế thân thiết với bọn họ. Anh có biết, chỉ cần sau khi có được sự ủng hộ của nhà bọn họ, anh sẽ nhận được sự trợ giúp to lớn thế nào không?"

Úc Thừa nhìn bà chăm chú, chậm rãi lên tiếng, "Có phải mẹ đã quá chăm chăm vào cái lợi trước mắt rồi không?" Anh nói, "Con vừa mới vững bước, mẹ lại gây ra động tĩnh lớn như thế, là vì sợ bố quá tín nhiệm con hay sao?"

Lời này trái lại đã đâm trúng điểm mấu chốt, Hứa Tông giật mình, rơi vào im lặng.

Tuy Phan Tấn Nhạc giờ đây đã thế suy sức yếu, nhưng dù sao ông vẫn là người nắm quyền của cái nhà này. Bây giờ, ông chỉ cần ngồi xem hổ đấu, nếu hai đầu cân mất cân bằng, ông vẫn sẽ là người ra tay điều chỉnh cán cân. Tới khi đó, có khi quyền lực của Úc Thừa cũng sẽ bị thu hồi. Thế nên việc này vẫn cứ nên từ từ, chờ đến khi nắm thêm được nhiều thực quyền hơn rồi nói sau.

"Được thôi." Hứa Tông cau mày, "Tự anh làm việc cho cẩn thận, đừng để người ta nắm thóp."

Úc Thừa hờ hững thưa, "Con biết rồi, thưa mẹ."

...

Hôm sau là thứ bảy, cũng là lễ tốt nghiệp của Hoài Hâm. Úc Thừa vốn có kế hoạch đến trường đón cô, nhưng bây giờ anh lại bị kẹt ở Hong Kong không thể phân thân, chỉ đành tiếc nuối xin lỗi cô vì anh đã bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng trong đời cô. Hoài Hâm lại cười an ủi ngược lại anh, bảo rằng không sao cả.

Trong trường có phát sóng trực tiếp, cũng có thợ chụp ảnh chuyên nghiệp, đến lúc đó cô có thể gửi sang cho anh.

"Em không giận thật sao?" Ánh mắt Úc Thừa trong video đen láy, anh thở dài một tiếng.

Dường như anh rất mong cô tức giận thì phải, Hoài Hâm hấp háy đôi mắt, nói với vẻ đáng yêu, "Được rồi, thật ra em có hơi giận." Cô nhướng mày, "Anh định làm gì để bù đắp cho em đây?"

Hàng mày người đàn ông hơi giãn ra, anh cong môi, khẽ cười, "Làm gì cũng được, anh đều nghe theo em."

"Thế à?" Hoài Hâm cười tủm tỉm, "Vậy em ghi lại nhé, sau khi nghĩ kỹ sẽ nói với anh sau."

Hôm sau, Úc Thừa bận rộn trong phòng làm việc cả một ngày, họp hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, bận đến độ không có thời gian để uống nước. Hoài Hâm gửi cho anh vài tấm ảnh kỷ niệm mặc áo cử nhân của mình. Đôi mắt cô sáng long lanh, gương mặt xinh đẹp nổi bật giữa đám đông. Úc Thừa tranh thủ thời gian xem tin nhắn, lưu lại từng hình một, lại chọn một tấm ảnh để làm ảnh nền trò chuyện của hai người.

Lại tiếp tục bận rộn suốt mấy ngày liên tục, cuối cùng cũng đến cuối tuần. Tầm 11 giờ, Úc Thừa mới kết thúc công việc của mình. Lúc đi thang máy xuống lầu, Úc Thừa vô tình chạm mặt Phan Tấn Sùng, anh bèn gật đầu chào ông ta, "Chào chú út."

"A Thừa à." Phan Tấn Sùng cười, quan tâm hỏi han, "Sao rồi? Đã quen việc chưa?"

"Vẫn ổn ạ." Úc Thừa khiêm tốn trả lời, "Nhưng dù sao con vẫn là người mới, còn phải học hỏi chú út nhiều hơn."

Phan Tấn Sùng bật cười sang sảng, "Thằng bé này miệng cũng ngọt thật đấy." Ông ta hơi dừng lại, "Lâu rồi không gặp, bữa nào chúng ta cùng ăn một bữa nhé."

Úc Thừa nhếch môi gật đầu, "Nhất định rồi ạ."

Sau khi rời khỏi văn phòng, Úc Thừa đứng bên đường thong thả hút hết một điếu thuốc. Mùi thuốc lá thoang thoảng ngập tràn trong khoang mũi, anh cắn điếu thuốc, gửi tin nhắn cho Hoài Hâm, [Em bé đang làm gì thế?]

Cô trả lời lại rất nhanh, [Đang xem phim ở nhà!]

Úc Thừa cụp mắt, mỉm cười, [Phim gì thế em?]

Hoài Hâm, [Khi Harry gặp Sally!]

Úc Thừa, [Anh từng nghe tên, nhưng chưa xem.]

Úc Thừa, [Hay không bé?]

Hoài Hâm vẫn chưa trả lời lại, đúng lúc này, anh lại nhận được tin nhắn của Phó Đình Hựu. Anh ấy chỉ gửi cho anh một địa chỉ nằm ở khu Central ngay cạnh cảng Victoria. Đó là một khu phố khá náo nhiệt, ngoài trung tâm thương mại, nhà hàng, còn có cả một phố quán bar.

Úc Thừa bấm gọi thẳng sang cho anh ấy, nhàn nhã hỏi, "Sao đấy? Muốn hẹn tôi đi uống rượu à?"

"Cũng không khác mấy." Phó Đình Hựu nói, "Đừng hỏi nhiều, cậu nhanh cái chân sang đây là được."

Giọng anh ấy đượm ý cười sâu xa, nói vừa dứt câu cũng cúp máy ngay. Địa chỉ này ở gần công ty, chỉ cách đây tầm mấy con phố, hướng về phía bến cảng và vòng đu quay khổng lồ ngay khu Central.

Trước mặt là khung cảnh đô thị phồn hoa rực rỡ cực kỳ sôi động, du khách trên đường đến rồi lại đi như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt. Vòng đu quay khổng lồ ở phía xa xa như chìm trong ánh đèn màu tím đầy dịu dàng, phản chiếu xuống những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển. Trong lòng Úc Thừa bỗng dâng lên một dự cảm bất thường.

Ngay sau đó, khi vừa quay đầu lại, anh đã trông thấy cô.

Cô bé của anh, duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó.

Trong mắt cô như luôn lấp lánh ánh sáng, đặc biệt là khi anh nhìn về phía cô, những tia sáng ấy lại càng thêm rực rỡ, tựa những vì sao trên bầu trời lạc lối rơi xuống thế gian.

Bao nhiêu mệt mỏi bỗng chốc tan biến trong nháy mắt. Ngay khi Hoài Hâm chạy nhào đến, Úc Thừa vội dang rộng hai tay đón cô ôm vào lòng, khẽ cười than, "Hôm nay là ngày đặc biệt gì thế?"

*** Jeongie:

Cái bạn Tạ Phương Dục cũng thú vị lắm đó! =))))