Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 96: Ngoại truyện 12




Úc Thừa dừng bước ngay trước cửa phòng, ánh mắt đôi bên chạm nhau, bầu không khí tràn ngập sự gượng gạo đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Hoài Hâm hoá đá, Triệu Triệt len lén buông tay, bao cao su thoắt cái đã rơi trở lại ngăn kéo. Ba người nhìn nhau, cuối cùng, Úc Thừa lại là người lên tiếng trước. Anh cất giọng điềm đạm giải thích với Triệu Triệt, "Anh xuống tìm Tiểu Hâm."

Ở trước mặt anh, Triệu Triệt cũng ngoan hơn hẳn. Chỉ sau vẻn vẹn một giây bất ngờ, cậu chàng vội vàng hắng giọng, ra vẻ bình tĩnh, "Anh rể, em với chị chỉ đang nói chuyện chơi thôi."

"..."

Nghe thấy thế, Úc Thừa đánh mắt nhìn sang Hoài Hâm, đôi mắt hoa đào sâu thẳm vô cùng bí ẩn, không tài nào đoán được cảm xúc bên trong.

Trái tim Hoài Hâm như đang nhảy nhót trong lồng ngực, một luồng hơi nóng xộc thẳng lên mặt. -- Không thể nào, không lẽ anh đã nghe thấy rồi sao a a a a a a!

Trong đầu cô nhanh chóng nhớ lại, lúc nãy khi Triệu Triệt đang nói, anh vẫn chưa đi tới cửa, chắc là... chắc là không nghe thấy đâu. Hu hu hu hu.

Hoài Hâm nuốt nước miếng, lén lén lút lút quan sát vẻ mặt của Úc Thừa, lòng thầm khẳng định lại suy đoán của mình vừa nãy. -- Sắc mặt của anh vô cùng bình tĩnh, không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc khác thường nào.

Thấy thế, cô cũng bình tĩnh lại đôi phần, cất giọng đầy nũng nịu, "À, đúng là em với A Triệt có chút chuyện cần nói. Anh cứ lên trước đi, lát nữa em sẽ lên phòng gặp anh."

Úc Thừa nhìn cô chăm chú vài giây, rồi gật đầu đáp, "Được."

Úc Thừa vừa xoay người định bước lên lầu, đúng lúc bà Triệu Viện Thanh cũng vừa đi tới. Thấy ba người đứng ngoài cửa phòng, bà khó hiểu hỏi bọn họ, "Mấy đứa làm gì mà đứng ngoài này hết thế?"

Hoài Hâm liếm môi, "... Không có gì đâu mẹ."

"Ồ." Triệu Viện Thanh không hỏi nhiều, cười nói, "Mẹ lên gọi tụi con xuống ăn trái cây."

Triệu Triệt phản ứng nhanh nhạy, vội đứng dậy đi ra ngoài cửa, "Dạ con xuống liền."

Mọi người lục tục đi xuống nhà.

Người giúp việc đã chuẩn bị một mâm trái cây cắt sẵn, nào là nho xanh, xoài, dâu tây, dứa, v.v... Cả nhà ngồi trong phòng khách vừa nói chuyện với nhau vừa cười đùa vui vẻ.

Hiếm có dịp cả nhà quây quần đông đủ, mọi người ngồi trên sofa cùng nhau xem một bộ phim tình cảm đã được ra mắt từ năm 2004 - The Notebook.

Phòng khách vô cùng yên tĩnh, Hoài Diệu Khánh ra vẻ tập trung xem phim, Triệu Triệt thì chỉ góp mặt cho đông vui, lẳng lặng trốn ở một góc khuất. Còn bà Triệu Viện Thanh lại coi đến mê mẩn, cả người hơi đổ về phía trước, thả hồn theo bộ phim.

Hoài Hâm tựa vào vòng tay của Úc Thừa, dán vào lồng ngực của anh, vừa xem phim vừa cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ và ổn định của anh,

Đầu phim vẫn còn nhẹ nhàng, càng xem lại càng cảm động trước tình cảm của Allie và Noah. Lời thoại trong phim cũng rất hay, Hoài Hâm cảm thấy chỉ cần nghe một lần thôi cũng đủ khiến cô nhớ mãi trong lòng.

"Tình yêu nào có nhiều lý do đến thế, nếu không thể ở bên nhau, chỉ có thể chứng minh tình yêu không đủ lớn."

"Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, hãy dành ít nhất một lần trong đời để trao trọn con tim cho một ai đó, không mong cầu kết quả, không mong được đồng hành, không mong được sở hữu, thậm chí không mong người sẽ yêu em. Chỉ hy vọng có thể gặp được người trong những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời."

Tình yêu đích thực là phải luôn tiến về phía trước, dù cho có phải đối đầu với thời gian hay cả thế giới.

Nó sẽ cho chúng ta dũng khí, khiến chúng ta tin tưởng rằng -- Chỉ cần nắm chặt tay người trước mặt mình, thì mọi khó khăn gian khổ đều có thể vượt qua.

Dạo gần đây, ông Hoài Diệu Khánh đã vào nếp sinh hoạt lành mạnh, ngủ sớm dậy sớm. Thế nên ông chỉ ngồi một lúc đã quay về phòng nghỉ ngơi. Trước khi bà Triệu Viện Thanh dìu ông lên lầu, bà còn dặn dò người làm chuẩn bị vài vật dụng hằng ngày trong phòng cho Úc Thừa, buổi tối trời lạnh, nhớ chuẩn bị thêm chăn.

Lúc Hoài Hâm đi vào phòng dành cho khách ở tầng ba, người đàn ông vừa mới tắm xong. Anh khoác áo choàng tắm, ngồi dang chân bên mép giường, cầm khăn tắm lau tóc. Thấy cô bước vào, đôi mắt Úc Thừa cong cong ánh lên ý cười.

"Bé à, dì bảo chúng ta chia phòng ngủ mà. Sao em lại tới đây?"

Bà Triệu Viện Thanh là bậc phụ huynh khá truyền thống, theo quan điểm của bà, trước đêm tân hôn thì vẫn nên ngủ riêng. Vừa nãy ở trước mặt bà, Hoài Hâm ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ, nhưng về đến phòng rồi lại không nhịn được, lẻn đi tìm Úc Thừa.

Cô nhích lại gần anh, khẽ chớp hàng mi, đôi mắt trong veo long lanh ánh nước, cô thỏ thẻ, "Vừa nghĩ đến chuyện anh đang ở đây là em lại trằn trọc không ngủ được."

Đây là lời thật lòng, nhưng giọng cô lại như đang cố tình quyến rũ, khiến lòng người xao xuyến.

Ánh mắt Úc Thừa nhìn cô sâu thẳm như đầm mực, anh yên lặng một lúc, rồi cất giọng, "Lại đây."

Đôi mắt Hoài Hâm sáng bừng, cô xoay người đóng cửa lại, lịch bịch chạy tới, chưa kịp đến bên giường đã bị anh ôm choàng lấy eo cô kéo vào lòng mình.

Úc Thừa khẽ cười, hơi thở ấm áp phả xuống bên tai cô. Sau khi xách định cô đã ngồi vững trên đùi mình, anh lại ôm cô xốc lên một tí.

Những nụ hôn dịu dàng lướt qua bên má cô. Cả hai vừa mới tắm xong, trên người thoang thoảng hương thơm tươi mát. Hoài Hâm ngửa cổ, nhịp tim càng trở nên dồn dập.

Cô mấp máy đôi môi như muốn nói gì đó, nhưng bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Úc Thừa đã luồn vào mái tóc của cô, ấn nhẹ vào gáy khiến nụ hôn càng sâu thêm.

Cổ kề sát cổ, Hoài Hâm nhắm chặt hai mắt, dần dần đắm chìm vào cơn say tình. Cô thích sự mạnh mẽ của anh, thích được cùng anh thân mật, Hoài Hâm vô thức vòng tay ôm choàng lấy cổ của người đàn ông.

Quấn quýt một hồi lâu, Úc Thừa tạm dừng, thở hổn hển, "Em bé ơi."

"Dạ?"

Anh tì trán lên trán cô, hơi thở đôi bên như hoà quyện vào nhau. Ánh mắt giao nhau, đôi mắt hoa đào sâu thẳm vô cùng chăm chú, Úc Thừa cụp mắt khẽ mỉm cười, kéo cô ôm vào lòng, "Thật hạnh phúc khi được ở bên em."

Anh không chỉ nói về khoảnh khắc hiện tại, mà anh muốn nói đến khoảng thời gian kể từ khi gặp nhau đến tận bây giờ, anh luôn cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên cô.

Đó là cảm giác như thế nào?

Có lẽ là một ngọn lửa rực cháy mãnh liệt, nhưng không giống như pháo hoa trên bầu trời trong chỉ nở rộ phút chốc rồi lại tan biến mãi mãi. Tựa như tình yêu của Noah và Allie, vượt qua thời gian và không gian, một tình yêu vĩnh viễn không thay đổi.

-- 365 lá thư được gửi đi đều đặn bất chấp nắng mưa. Một tình yêu vẫn giữ được sự điên cuồng, lãng mạn, và nồng nhiệt sau bảy năm xa cách.

Bọn họ là tri kỷ của nhau.

Hoài Hâm rúc vào lòng anh, nhõng nhẽo ghé lên vai Úc Thừa cười ngô nghê, thỏ thẻ đáp lại, "Em cũng rất hạnh phúc."

Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ rằng tiểu thuyết cũng có thể trở thành hiện thực.

Cô từng mong chờ vào một tình yêu chung thuỷ, tin vào định mệnh duy nhất, và rồi vào một ngày nọ, nó đã không còn là những dòng chữ hư ảo trên trang giấy.

Chỉ cần họ ở bên nhau, ngay cả khi không làm gì cũng cảm thấy hạnh phúc. Úc Thừa ôm cô khẽ cười, rồi lại hôn lên má cô. Hoài Hâm như chú mèo con rúc vào lòng anh tìm kiếm sự vuốt ve, khiến Úc Thừa cũng ngả về phía sau, đổ người xuống giường.

Do quán tính, Hoài Hâm nằm sấp trên lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông, dây váy ngủ trắng tinh khôi khẽ tuột xuống một bên vai. Cô cong cong đôi mắt, nằm rạp lên người anh, bắp chân nhỏ nhắn đung đưa giữa không trung.

Từ góc độ đặc biệt này, Úc Thừa vô tình trông thấy bức ảnh nghệ thuật của Hoài Hâm được treo trên đầu giường, cùng concept với bức ảnh đặt trên đầu giường của cô.

Người trong ảnh xinh xắn rạng rỡ, ngây thơ đáng yêu, còn người đang ở trong lòng anh bây giờ lại khiến anh mê đắm.

"Bé ơi."

Tiếng nói trầm thấp khẽ khàng vang bên tai, khiến lòng cô rung động. Úc Thừa trở mình, chống tay đè lên người Hoài Hâm. Anh vừa cúi xuống hôn lên vành tai cô, vừa hạ thấp giọng thủ thỉ, "Ngoài anh chàng nhiếp ảnh gia kia ra, còn ai đã xem qua mấy bức ảnh nghệ thuật của em rồi?"

Cảm giác nhồn nhột lướt qua trên gò má, hàng mi Hoài Hâm rung rung, cô nhất thời không kịp phản ứng lại, "Hửm?"

Hai má cô đỏ lựng, cánh môi ướt át. Úc Thừa đưa tay ấn nhẹ lên môi cô, yết hầu dịch chuyển, "Ngoài tấm ảnh treo đầu giường, em có gửi ảnh cho ai khác không?"

Hoài Hâm hơi nhấc mí mắt, cắn nhẹ lên bờ môi đỏ mọng, toát lên vẻ đẹp kiều diễm nhưng cũng đầy ngây thơ -- Khụ khụ, phải giải thích thế nào đây, cô thật sự rất thích chụp ảnh. Hồi còn học cấp ba cô cũng từng chụp ảnh nghệ thuật, lúc ấy hiển nhiên cũng đã gửi khoe với những người khác. Cô biết ý Úc Thừa đang hỏi đến bạn khác phái, nhưng cô thật sự không còn nhớ rõ.

Bao gồm cả lúc thực tập ở Printer, bởi vì anh lúc nào cũng tỏ ra hờ hững, không chủ động nói chuyện với cô. Khi ấy, cô còn cố ý đổi ảnh nền laptop sang ảnh chân dung của mình, đồng nghiệp đi qua đi lại chắc hẳn cũng đã nhìn thấy.

Đầu óc Hoài Hâm hoạt động hết công sức để tìm từ giải thích, cô chợt thấy Úc Thừa híp mắt lại, chưa kịp ú ớ phản kháng, bỗng có cảm giác đầu gối mình đã chạm lên vai. Ánh đèn trên đỉnh đầu phủ xuống, lấp lánh như những gợn sóng lăn tăn, Hoài Hâm hoảng hồn, thấy anh cầm một thứ ở trên đầu giường lên, "Mang vào cho anh."

Vừa nhìn thấy cái màu quen quen kia, Hoài Hâm giật mình, trừng to mắt, "Sao anh lại có cái này?"

Úc Thừa cười đầy ý vị, "Em tưởng anh không nghe thấy sao?"

Hoài Hâm, "..."

Sao cô có thể ngờ tới, cái thằng Triệu Triệt thích đào hố chôn chị này vừa nãy còn chưa kịp giao dịch thành công, vậy mà đã chạy thẳng đến trước mặt chính chủ nịnh bợ!!!

Ngón tay Úc Thừa vừa thon vừa dài, anh ôm chặt lấy Hoài Hâm. Cô giãy dụa lên tiếng, "Khoá cửa chưa anh?"

Người đàn ông đáp lại một tiếng, rồi anh ôm cô đứng dậy, xoay hai lần chốt cửa, hơi thở nóng rực phả xuống, "Xong rồi."

"Bọn họ sẽ nghe thấy đấy."

Đôi mắt hoa đào hơi cụp xuống, vài sợi tóc còn ướt rủ xuống trước trán, anh cười tủm tỉm, trông cực kỳ gợi cảm, "Vậy thì bé chịu khó một chút nhé."

Hoài Hâm vẫn chưa chịu thôi lý luận với anh, "Chắc không dùng hết được đâu, nhiều quá anh ơi hu hu!"

Màn đêm bên ngoài cửa sổ dần trở nên lung linh mờ ảo, cô nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh nặng nề vang lên bên tai, "Đây là tấm lòng của em trai, chúng ta không nên phụ lòng cậu ấy."

"..."

Đến khi thay đồ sạch sẽ vùi mình vào tấm chăn mềm mại, Hoài Hâm đưa lưng về phía người đàn ông, nằm cuộn mình lại chẳng thèm để ý đến anh.

Lúc này, cô mới muộn màng nhận ra, muốn giải thích nhiếp ảnh gia chụp bộ ảnh kia là nam cũng đã quá trễ rồi. Hơn nữa, người ta là gay! Là gay mà!!! Nhưng dù có cầu xin năn nỉ anh khoan dung thế nào cũng vô dụng, cuối cùng chỉ biết nức nở bật khóc thành tiếng. Hoài Hâm thật sự không thể hiểu nổi, đàn ông ba mươi rồi mà sao vẫn còn sung sức như thế. :)

Tuy nhiên, thời gian còn lại không cho phép cô giở trò giận dỗi, Úc Thừa không thể rời Hong Kong quá lâu, bất kể thế nào thì tối nay anh vẫn phải trở về.

Cũng may vẫn còn thời gian buổi sáng, hai người có thể bàn với nhau xem nên làm gì.

Trình Tranh đặt chuyến bay về Hong Kong trễ nhất cho Úc Thừa, bởi vì lần chia tay này có thể sẽ kéo dài đến đêm Giao thừa mới được gặp lại nhau. Vốn dĩ trước khi cưới, hai bên gia đình sẽ gặp nhau một lần, nhưng nhà họ Phan phức tạp, mọi chuyện đều do Úc Thừa tự quyết định, thế nên bọn họ đã lược bỏ sự kiện này.

Hai người đã đón tết ông Táo ở Bắc Kinh cùng gia đình cô, ông Hoài Diệu Khánh lại là người có tư tưởng tiến bộ, cho phép Hoài Hâm sang Hong Kong đón Tết cùng Úc Thừa.

Sáng hôm sau, đến gần 11 giờ cô mới rời giường, lúc xuống lầu lại đụng mặt Triệu Triệt. Cái thằng ranh này còn dám nháy mắt trêu cô, cô cũng mặc kệ, nhưng ông Hoài Diệu Khánh lại nhìn cô một lúc, dịu dàng hỏi cô hôm nay có kế hoạch gì.

Hoài Hâm cũng chẳng có kế hoạch gì, chỉ cần ở cạnh Úc Thừa thì dù có để thời gian trôi qua cũng không sao.

Lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màn trời chìm trong một màu trắng xoá. Trời đang giữa đông, lại gặp một trận tuyết trắng lãng mạn như thế, hai mắt Hoài Hâm sáng lấp lánh, "Anh ơi, anh thích trượt tuyết đúng không? Giờ đang là lúc mấy sân trượt tuyết đông vui nhất đấy, chúng ta đi trượt tuyết nhé anh!"

"Được." Úc Thừa nhướng đuôi mắt, anh lấy điện thoại ra, "Để anh đặt lịch hẹn."

Sân trượt tuyết vào những ngày mùa đông thế này vốn rất đông người, nhưng hôm nay là ngày trong tuần, thế nên sân bãi khá vắng. Hai người ôm ván trượt, cầm kính trượt tuyết và đồ bảo hộ bước ra ngoài, ánh nắng chiều rực rỡ toả xuống từ trên đỉnh đầu.

Trình độ của Hoài Hâm chỉ tạm xếp vào mức sơ cấp. Cô sợ gây cản trở Úc Thừa nên bảo anh cứ sang đường trượt cao cấp trượt cho thoả thích, không cần để ý đến cô. Nhưng Úc Thừa lại lắc đầu mà nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười dịu dàng, "Anh đi theo em."

Bọn họ bắt đầu xếp hàng, sóng vai nhau theo dòng người thưa thớt lên cáp treo.

Hoài Hâm cũng rất thích trượt tuyết, nhưng cô lại rất ngại chuyện lên lên xuống xuống cáp treo. Vì ván trượt tuyết phải buộc vào chân rất nặng, tốc độ di chuyển cáp treo lại nhanh. Hơn nữa, cáp treo chỉ có một băng ghế dài treo lơ lửng trên không nên cô sợ không giữ được thăng bằng. Hoài Hâm nhớ có lần cô buộc một miếng đệm chống ngã ở mông, lúc cáp treo đi tới mà cô vẫn loay hoay không ngồi lên kịp, khiến nhân viên phải vội vội vàng vàng nhấn nút dừng khẩn cấp.

"Trượt ván đôi mà phải gắn cả đệm rùa hả?" Huấn luyện viên lúc ấy cười muốn tắt thở, "Nếu em có ngã cũng sẽ ngã về phía trước, không té dập mông được đâu."

Bây giờ Hoài Hâm đã có kinh nghiệm, không thèm đeo mấy dụng cụ bảo hộ đáng yêu của mấy cô nhóc nữa mà chỉ cầm mỗi gậy trượt tuyết. Chuyến cáp treo này chỉ có hai người Hoài Hâm và Úc Thừa. Khi băng ghế dài lao tới với tốc độ khá nhanh, Úc Thừa nắm chặt tay cô, cất giọng trầm ấm, "Sẵn sàng chưa em?"

Trái tim Hoài Hâm đánh thịch một cái, cô nghe thấy anh đếm, "Một, hai, ba, tới rồi -- Ngồi lên."

Cơn gió mát rượt sượt ngang qua mặt, Úc Thừa đỡ cô ngồi lên băng ghế một cách vững vàng. Anh thành thạo gạt thanh chắn bảo vệ xuống, ra hiệu cô gác ván trượt lên trên, "Nào, đưa gậy cho anh, để anh cầm giúp em."

Mấy đường trượt cấp độ cao cấp và trung cấp càng lúc càng xa, bọn họ men theo sườn núi uốn lượn đi dần lên cao. Hoài Hâm cẩn thận chuyền gậy trượt tuyết sang cho Úc Thừa, anh nhận lấy rồi treo nó lên cổ tay của mình.

Đúng lúc này, bọn họ đã nhìn thấy mặt trời.

Giữa biển cam rực rỡ, quả cầu nhỏ lơ lửng giữa những gợn mây, chiếu sáng cả một vùng trời rộng lớn. Ánh sáng nhanh chóng biến đổi liên tục, bọn họ từ xa trông tới lại càng xinh đẹp muôn phần.

Úc Thừa kéo kính bảo hộ xuống đeo trên cổ, vươn tay mở khoá kéo trong túi, cười khẽ nói, "Bé ngồi vững nhé, để anh chụp ảnh cho bé."

Ban đầu Hoài Hâm hơi lo vì anh cầm đồ lỉnh kỉnh, nhưng thấy anh giữ điện thoại rất chắc tay thì cũng yên lòng hơn. Cô cởi mắt kính bảo hộ xuống, xoay lưng về phía ánh mặt trời rực rỡ, cười tươi roi rói nhìn vào ống kính.

Một tiếng "tách" vang lên, khoảnh khắc xinh đẹp ấy đã được lưu lại.

Úc Thừa chụp ảnh xong liền mở lại cho cô xem. Hoài Hâm nhoài người đến, chính bản thân cô cũng bị hớp hồn, "Wow, anh chụp đẹp quá đi mất!"

Trong bức ảnh, cô đội chiếc mũ lông màu tím nhạt, trên chóp mũ có một cục bông xinh xắn. Đôi mắt cô trong veo, mái tóc đen dài xoã tự nhiên ở hai bên, có vài sợi tóc khẽ bay lên theo làn gió. Bên dưới là những hẽm núi tuyết trắng xoá được tô thêm vài điểm màu xanh mát mắt của những ngọn cây. Ánh nắng màu đỏ cam phủ khắp nền trời, toả ra một vầng sáng đầy mê hoặc.

Dù bộ đồ trượt tuyết khá bất tiện và nặng nề, nhưng Hoài Hâm vẫn nhoài người sang hôn chụt lên má anh.

Úc Thừa bật cười khe khẽ, ánh mắt khi nhìn cô tràn ngập vẻ dịu dàng và cưng chiều. Anh giơ tay lên, mấy đầu ngón tay lướt qua sợi tóc vương bên má cô, nhẹ nhàng vén nó ra sau tai, sau đó cài tấm ảnh vừa chụp được làm ảnh nền điện thoại.

Không khí yên bình, ánh nắng chiều lưu luyến giữa biển mây rực rỡ, cáp treo trôi lơ lửng giữa không trung, bọn họ cùng nhau tiến tới đỉnh núi, bắt đầu đường trượt cấp độ trung bình.

Úc Thừa cất điện thoại vào túi áo khoác, trả gậy trượt tuyết cho Hoài Hâm. Ánh nắng phủ xuống, đôi mắt hoa đào phản chiếu màu hổ phách vô cùng quyến rũ, "Cùng trượt nhé?"

Họ từ trên sườn núi cao lao nhanh xuống dưới, hoá thành hai điểm nhỏ xíu trên con đường phủ đầy tuyết trắng. Gió lạnh thốc thẳng vào mặt, nhịp tim tăng tốc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Hoài Hâm không cầm lòng được hét thật to, "A a a..."

Đây không phải lần đầu tiên cô được trải nghiệm cảm giác kích thích giải phóng linh hồn như thế này, và gần như mỗi lần như thế, cô đều có Úc Thừa ở bên cạnh.

Và... vẫn sẽ luôn như thế.

Khoảnh khắc Hoài Hâm quay sang, người đàn ông cũng đúng lúc hướng mắt về phía cô, nhìn xoáy vào đôi mắt cô.

Cô cũng đáp lại anh, chăm chú ngắm nhìn gương mặt điển trai với những đường nét rõ ràng, ánh mắt đượm ý cười quyến rũ, Mr.Noah của cô luôn có thể khiến lòng cô xuyến xao.

Ván trượt tuyết vẽ ra những vệt dài trên nền tuyết trắng, bóng cây hai bên đường trượt nhanh chóng lao vun vút về phía sau. Mái tóc tung bay trong gió, đây quả là một chuyến phiêu lưu không trọng lượng đầy phấn khích, mang đến cảm giác tự do và sảng khoái.

Hoài Hâm chơi vui đến độ đến quên mất mình chỉ là một tay mơ, đến khi gần xuống chân núi cô lại không thắng lại được, hoảng sợ hét ầm lên.

"Đừng sợ." Úc Thừa vừa thấp giọng an ủi vừa xoay người lại, lùi về phía sau vài bước rồi dang hai tay ra đón lấy cô.

Kỹ thuật của anh rất tốt, chỉ vài động tác đơn giản đã có thể giúp cô hãm lại tốc độ lao xuống. Tuy nhiên, do quán tính, Hoài Hâm luống cuống lao thẳng vào lòng anh. Úc Thừa lại không chuẩn bị tinh thần phải phanh gấp, cả hai theo đà ngã nhào xuống đống tuyết.

Hoài Hâm nằm trên người anh, chỏm tóc trên đầu dựng đứng lên trông vô cùng ngốc nghếch.

"A a a a a" Tuy không bị thương, nhưng cô vẫn thấy bực mình. Cái tư thế này chẳng đẹp tí nào.

Vẫn còn đang chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, Hoài Hâm bỗng nghe thấy tiếng cười vang vọng từ lồng ngực kề bên.

Bàn tay thon dài rõ khớp xương của Úc Thừa phủ lên mái tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Baby à."

"Hửm?" Cô bĩu môi.

Anh đưa tay xem giờ, mặt đồng hồ phản chiếu một vầng sáng dịu dàng, "Vẫn chưa đến năm giờ rưỡi."

"Hở?" Hoài Hâm khó hiểu hấp háy đôi mắt.

"Còn 1 tiếng 53 phút nữa, bây giờ đi vẫn còn kịp." Chất giọng trầm ấm từ trên đỉnh đầu truyền xuống, nhịp tim vốn vẫn chưa kịp ổn định của cô thoắt cái lại bắt đầu rộn ràng, "Chi bằng bây giờ về nhà lấy hộ khẩu, chúng ta đi đăng ký ngay hôm nay nhé."

*** Tác giả:

Lúc trượt tuyết nhớ phải nhìn đường, nguy hiểm lắm đó ha ha ha!