Chỉ còn lại 1 tiếng 53 phút, nếu hôm nay không kịp thì chỉ có thể chờ qua Tết.
Khoảng thời gian 1 tiếng 53 phút này có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng không có lần nào lại khiến người ta vừa hồi hộp vừa lo lắng, đồng thời cũng khiến người ta háo hức mong chờ như thế này.
Hoài Hâm và Úc Thừa nhanh chóng thay đồ rồi rời khỏi khu trượt tuyết, quay về nhà lấy hết các giấy tờ cần thiết, sau đó đi thẳng đến cục dân chính.
Xét theo một khía cạnh nào đó, bọn họ là cùng một kiểu người, thích du lịch, thích tự do khám phá và dừng chân ở bất kỳ nơi mình thích, và dĩ nhiên cũng rất thích những điều bất ngờ ngoài kế hoạch.
Chiếc xe việt dã lao đi vun vút, Hoài Hâm như vừa chạy vừa nhảy lên dãy bậc thang trong biệt thự. Nhóm người làm trong nhà đều nhìn hai người bọn họ với vẻ ngạc nhiên, cô cũng không có thời gian giải thích lý do, chạy xộc thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai, lục tung đồ đạc trong phòng.
Đối với chuyện Úc Thừa chỉ bay từ Hong Kong sang đây chơi vài ngày mà vẫn mang theo giấy tờ tuỳ thân, Hoài Hâm cảm thấy quá đỗi thần kỳ, "Sao anh lại nghĩ đến việc mang theo hộ khẩu bên người thế?"
Người đàn ông trầm giọng đáp, "Anh từng có ý tưởng này, thế nên cứ mang theo cho chắc."
Nhìn Hoài Hâm ngồi xổm trước két sắt, cầm điện thoại đối chiếu những món đồ cần mang theo trên website, chốc chốc lại cau mày trầm tư. Úc Thừa đi tới, mỉm cười nói, "Anh đã kiểm tra rồi, mọi thứ đều đầy đủ."
"Ồ." Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp sáng bừng lên.
Hoài Hâm đứng thẳng người dậy, đôi môi chúm chím hơi hé mở, trông cô có vẻ bẽn lẽn thẹn thùng, "Lần đầu em kết hôn nên không tránh khỏi căng thẳng, mong anh thông cảm."
Hàng mi dài hơi rủ xuống, ánh mắt của cô tựa như một dòng suối trong vắt, lấp lánh ánh sáng. Đôi mắt Úc Thừa sẫm lại, anh cúi đầu hôn cô, "Anh cũng là lần đầu tiên."
"..."
"Anh cũng rất hồi hộp."
Anh chầm chậm nhấn nhá từng chữ, "Mong em bé chỉ bảo anh thêm."
...
Cũng may là Úc Thừa đã chuẩn bị từ trước, những thủ tục liên quan đến công chứng tài sản trước hôn nhân và lập quỹ tín thác đều đã được hoàn tất từ sớm. Vì thế, dù cho hai người có "điên rồ" một lần như hôm nay cũng không có vấn đề gì.
Mọi sắp xếp của Úc Thừa đều nhằm mục đích tối đa hoá lợi ích cho cô, thế nên Hoài Hâm không hề lo lắng chút nào.
Lúc chạy đến cục dân chính thì cũng vừa khéo là lượt đăng ký cuối cùng. Úc Thừa đã gọi một người bên phía nhà họ Phan ở Bắc Kinh đi cùng nhằm kiểm soát tin tức từ cánh truyền thông ở Hong Kong. Nếu có bất kỳ tin đồn nào bị rò rỉ, phải xử lý quan hệ truyền thông ngay lập tức.
Trong suốt quá trình làm thủ tục, trái tim Hoài Hâm cứ như đang nhảy nhót trong lồng ngực, rộn ràng như trống vang. Cô cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc chụp hình cũng thế, cô chỉ máy móc làm theo hướng dẫn từ đầu đến cuối, cuối cùng cũng cầm được cuốn sổ màu đỏ trên tay.
Đến tận khi bước ra ngoài, Hoài Hâm vẫn còn ngơ ngẩn như người đi trên mây, cảm thấy như mình đang nằm mơ. Phía đường chân trời đã nhuộm một màu hồng tím, cơn gió chiều nhẹ nhàng lướt qua hai gò má cô.
Đúng lúc này, Úc Thừa chợt dừng bước, xoay người lại nắm chặt lấy tay Hoài Hâm.
"Tiểu Hâm à."
Ánh mắt sâu lắng nhìn cô vô cùng nghiêm túc, anh cất giọng trầm thấp gọi tên cô.
Trong khoảnh khắc ấy, như nhận được một lời bảo đảm, hai chân cô cuối cùng đã chạm đất. Hoài Hâm cảm nhận rất rõ ràng, hạnh phúc trước mắt vô cùng chân thật.
-- Cô không hề nằm mơ, mọi thứ đều là thật.
Đôi mắt Hoài Hâm bắt đầu nhoè đi, bờ môi mấp máy như muốn nói gì đó, Úc Thừa khom người, đưa tay ôm cô vào lòng.
Một cái ôm mạnh mẽ đủ khiến cô cảm thấy an tâm.
Dưới ánh hoàng hôn đầy lãng mạn, anh khẽ hôn lên trán cô, khàn giọng cười nói, "Tân hôn vui vẻ nhé, em bé khóc nhè của anh." ...
Mấy phụ huynh trong nhà rất thích lên kế hoạch. Từ chuyện kết hôn, lễ cưới, đón Tết, đến thực đơn bữa cơm tất niên cũng đều phải lên kế hoạch, nên mua cây quất hay mua hoa thuỷ tiên, thậm chí nên dán câu đối gì lên cửa cũng phải lên kế hoạch.
Với một chuyện trọng đại như kết hôn thế này, bà Triệu Viện Thanh đã đích thân tìm thầy xem ngày lành tháng tốt, và được thầy phán rằng tổ chức lễ cưới vào đầu tháng Ba là đẹp nhất.
Ai mà có ngờ, Hoài Hâm và Úc Thừa nhất thời hứng chí rủ nhau đi đăng ký kết hôn khiến hai cụ luôn đề cao tư tưởng truyền thống hoàn toàn chết sững.
Khi ấy, cả phòng khách như chìm trong bầu không khí yên lặng. Ngay sau đó, bà Triệu Viện Thanh đột ngột đứng bật dậy khỏi sofa, vội vàng chạy ra ngoài xem lịch.
Hôm nay có phải ngày tốt để đi đăng ký kết hôn không?!
Hai phút sau, sắc mặt bà cũng dịu lại, bà đưa tay xoa ngực rồi quay về chỗ ngồi.
Thích hợp kết hôn, khai trương, cầu phúc. Cũng còn may, cũng còn may!
Hoài Diệu Khánh hắng giọng một tiếng, nhìn Hoài Hâm đang mím môi cố gắng nhịn cười, ông trừng mắt nhìn cô, "Con còn cười được à? Hôm nay may là con chọn đúng ngày, coi như con vẫn còn may đấy."
Hoài Hâm rụt cổ, trốn vào lòng Úc Thừa, "Dạ."
Úc Thừa ôm vai cô, rướn môi tiếp lời, "Thưa ba mẹ, đây là ý của con, xin ba mẹ đừng trách Tiểu Hâm."
Anh đổi xưng hô vừa nhanh vừa mượt, trái tim Hoài Hâm đánh thịch một cái, hai vành tai đỏ ửng, cô giả vờ bình tĩnh quơ một trái quýt trên bàn lột vỏ rồi ăn.
Hoài Diệu Khánh cũng nghẹn lời, che miệng ho khan, cũng bốc một trái quýt trên bàn lên ăn.
Với Hoài Hâm, Hoài Diệu Khánh còn dám dạy dỗ một hai câu, nhưng Úc Thừa vừa lên tiếng, ông lại không biết phải nói gì.
Ông chỉ có một đứa con gái duy nhất, đang độ tuổi đẹp nhất mà đã lập gia đình, hiển nhiên trong lòng ông không nỡ xa con.
Tuy nhiên, nếu bỏ qua những vấn đề khác, Hoài Diệu Khánh phải thừa nhận một điều rằng, ông rất hài lòng với chàng rể này. Đặc biệt là khi ông đổ bệnh, Úc Thừa đã cho người chăm sóc ông từng li từng tí, càng khiến ông cảm thấy chàng trai này rất đáng tin cậy.
Bây giờ, nhìn thấy hai đứa nó bốc đồng như thế, Hoài Diệu Khánh thật sự không biết phải nói sao.
Hoài Hâm không hề hay biết những trăn trở đang cuộn trào trong suy nghĩ của ba mình, cô chỉ cảm thấy ông rất thích xưng hô mà Úc Thừa vừa gọi mình lúc nãy.
Vị ngọt từ múi quýt mọng nước xâm chiếm cả cõi lòng của Hoài Hâm, cô không cầm lòng được nhìn về phía người đàn ông, đôi mắt lấp lánh ánh nước.
Hoài Hâm tách trái quýt ra thành mấy múi nhỏ rồi đút cho Úc Thừa. Người đàn ông hé miệng định ngậm lấy, cô lại nghịch ngợm rụt tay lại không đút cho anh. Đôi mắt lúng liếng vô cùng tinh nghịch, cô bỏ múi quýt vào miệng mình, lúc nhai hai má cô còn phồng lên, trông đáng yêu cực kỳ.
Đôi mắt long lanh ấy vẫn cứ nhìn anh chăm chú, có vẻ như cô đinh ninh rằng các cụ đang ngồi ở đây nên anh không thể làm gì được cô.
Úc Thừa cúi đầu, đưa tay chọc nhẹ lên gò má mềm mại của cô, ánh mắt đầy ý vị thấp thoáng một chút thích thú.
Hoài Hâm lại đút thêm cho anh một múi quýt, Úc Thừa cũng giả vờ hé miệng, nhưng cô lại nổi hứng trêu anh giật lại múi quýt. Không ngờ anh lại bất ngờ chụp lấy cổ tay Hoài Hâm, cắn luôn múi quýt trên tay cô.
Trong lúc đùa giỡn, một ít nước từ múi quýt chảy xuống, Hoài Hâm bỗng cảm nhận được đầu lưỡi Úc Thừa lướt qua mấy đầu ngón tay của cô, cơn nóng ran bỗng chốc truyền đến.
Một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể, đến cả xương đuôi cụt cũng tê rần, Hoài Hâm cầm lòng không đặng nuốt nước miếng, không dám hó hé thêm.
"Khụ... khụ... khụ..."
Bên cạnh truyền đến tiếng ho khan đầy khoa trương của ông Hoài Diệu Khánh như một lời nhắc khéo tế nhị. Hoài Hâm lập tức định thần lại, nhớ ra mình vẫn còn đang ở trong phòng khách, mặt mày đỏ bừng lên.
Ông Hoài Diệu Khánh hỏi cô, "Tinh Tinh à, hai đứa con đặt vé máy bay lúc mấy giờ thế?"
Hoài Hâm hắng giọng một tiếng, vừa len lén nhìn trộm Úc Thừa vừa đáp, "Con cũng không biết nữa, anh ấy lo hết."
"..."
Trên mặt ông Hoài Diệu Khánh như viết rõ dòng chữ "quá ngứa mắt với đôi vợ chồng son này", Hoài Hâm đánh mắt sang Úc Thừa cầu cứu, anh mỉm cười, trả lời thay cô, "Chuyến bay chín giờ tối ạ."
Tính ra thì chẳng còn bao lâu nữa là đến giờ lên đường, hai người thu dọn hành lý xong xuôi, Hoài Hâm nũng nịu ôm Hoài Diệu Khánh, Triệu Viện Thanh và Triệu Triệt từng người một, "Năm sau gặp lại cả nhà nhé!"
Cô dặn đi dặn lại ông Hoài Diệu Khánh nhớ giữ gìn sức khoẻ, không được làm việc quá sức, tranh thủ mấy ngày nghỉ này đến bệnh viện kiểm tra. Cô cũng lên tiếng nhờ bà Triệu Viện Thanh, "Mẹ ơi, mẹ canh chừng ba nhé, ba không biết chăm sóc bản thân đâu..."
Bà Triệu Viện Thanh chăm chú nghe cô lải nhải bên tai, nói không ngừng nghỉ, tất cả đều là thói quen không tốt của ông. Ông Hoài Diệu Khánh bất lực xua tay, "Được rồi nhóc con, ba biết rồi!"
Ông nhìn sang Úc Thừa chỉ cười không nói gì ở bên cạnh, dặn dò, "A Thừa à, con giúp ba chăm sóc Tinh Tinh cho tốt nhé."
Úc Thừa nắm tay Hoài Hâm, mỉm cười gật đầu, "Dạ, ba cứ yên tâm."
...
Hôm đó, khi bọn họ đáp xuống Hong Kong đã là rạng sáng. Sau một ngày dài mệt mỏi, hai người vội vàng tắm rửa rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau khi thức dậy, Hoài Hâm phát hiện mình đang nằm gối lên tay của người đàn ông. Mà anh vẫn còn đang say giấc, hàng mi vừa dài vừa dày khẽ rung rung.
Sườn mặt người đàn ông hiện ra với những đường nét góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, ngay cả dáng vẻ nhắm mắt ngủ say của anh cũng cực kỳ quyến rũ.
Ánh nắng len lỏi vào phòng ngủ, hai người như đang tắm trong biển nắng vàng đầy dịu dàng. Hoài Hâm khẽ trở mình trong chăn, bắt đầu nghịch ngợm đếm lông mi của anh.
Ôi, đẹp quá đi mất.
Thích quá đi mất.
Hoài Hâm không nhịn được rướn người lại gần thêm một chút, đôi môi mềm mại đặt lên má anh một nụ hôn.
Úc Thừa không có phản ứng gì, Hoài Hâm mím môi, lại nhấc người chạm nhẹ lên môi anh.
Chụt! Hôn trộm thành công, đôi mắt cô sáng lấp lánh. Khi cô đang định "rút quân" thì bất ngờ bị anh ôm chặt lấy vòng eo. Người nào đó dùng sức ghì chặt không để cô chuồn đi. Trống ngực Hoài Hâm đập dồn dập, cô vừa nhấc mí mắt, bất ngờ chạm phải đôi mắt đen láy quyến rũ kia.
"Em bé à." Úc Thừa vòng tay ôm lấy Hoài Hâm, anh cúi xuống kề sát bên tai cô, cười khẽ, "Bé đang làm gì thế?"
Bờ môi anh chạm nhẹ lên vành tai Hoài Hâm, cảm giác ngứa râm ran xen lẫn cơn tê dại chạy dọc khắp cơ thể. Hàng mi cô rung rung, Hoài Hâm vô thức liếm môi, chống khuỷu tay lên lồng ngực anh, chột dạ đáp, "... Không làm gì hết."
Anh hạ tầm mắt, nhích lại gần một chút, cất giọng đầy ẩn ý, "Thật không?"
Hơi thở ấm áp vấn vít, không khí như dần loãng đi, không gian cũng trở nên thu hẹp lại. Vành tai Hoài Hâm đỏ như máu, "... Ừm."
"Em..." Cô vội vàng nói lảng sang chuyện khác, "Em có một người bạn đang làm ở ngân hàng đầu tư bên Hong Kong, năm nay cô ấy không về ăn Tết. Nghe tin em sang đây, cô ấy còn bảo em dẫn anh đến gặp cô ấy đấy."
Úc Thừa liếc mắt nhìn cô, anh không ừ hử gì, giống như đang cho cô cơ hội, lại giống như đang thích thú xem cô sẽ lấp liếm thế nào.
Dưới ánh nhìn đầy ẩn ý của anh, Hoài Hâm nuốt nước miếng, nói tiếp, "Nhưng em không chắc chuyện này có ảnh hưởng đến tập đoàn hay không nên đã từ chối. Em nói với cô ấy rằng bạn trai em rất bận rộn, đến giờ cô ấy vẫn chưa biết anh là ai..."
Lúc trước, Hoài Hâm luôn giới thiệu với mọi người rằng Úc Thừa là bạn trai mình. Bây giờ cô vẫn chưa nhận ra phận của mình đã thay đổi, lúc nói chuyện cũng không hề nhớ ra chuyện mình vừa mới đi đăng ký kết hôn vào ngày hôm qua. Ánh mắt Úc Thừa chợt tối lại, cánh tay vô thức siết chặt eo cô.
"Sao cơ?"
"Hở?" Hoài Hâm chớp mắt.
"Anh là gì của em?" Úc Thừa hỏi.
Hoài Hâm ngẩn ra vài giây, sau đó mới lấy lại tinh thần, nhịp tim trong lồng ngực như trống vang.
Không... không phải xưng hô này.
Cô cuộn chặt mấy đầu ngón tay, bỗng dưng lại thấy ngại ngùng đến lạ.
Làm sao bây giờ, cô vẫn chưa quen miệng với cái từ ấy. Vành tai Hoài Hâm đỏ lựng, cô cắn môi lẩm bẩm vài tiếng, nhưng vẫn không thể thốt ra khỏi miệng.
"Anh ơi." Cô cuộn người vùi vào lồng ngực Úc Thừa, định dùng chiêu nhõng nhẽo để thoát kiếp nạn này.
Mấy đầu ngón tay thon dài của Úc Thừa nhẹ nhàng mơn trớn, chạm lên chiếc nhẫn bạc trên tay Hoài Hâm.
Anh khẽ cười, vuốt ve lòng bàn tay của cô một lúc, bỗng véo nhẹ một cái, cất giọng như đang giục cô trả lời, "Hửm?"
Chạy trời không khỏi nắng, Hoài Hâm ngượng ngùng đưa tay che mặt, giọng nói nũng nịu vang lên trong lòng anh, mong được "khoan hồng", "Ông xã ơi..."
Tiếng gọi ấy giống như tiếng ngâm nga se sẽ, ngay chính Hoài Hâm cũng không nghe rõ. Mãi một lúc lâu sau mà vẫn không thấy người đàn ông có động tĩnh gì, cô bẽn lẽn hé mi mắt, "Em..."
Cô còn chưa dứt câu, đôi môi đã bị người nọ chiếm đoạt.
Đôi mắt anh sẫm lại, bao cảm xúc mênh mang như đang cuộn trào nơi đáy mắt, mấy ngón tay đan chặt vào những kẽ tay của Hoài Hâm, ấn chặt xuống ghế.
Người làm trong nhà họ Phan vô cùng tận tâm, mỗi khi đến bữa ăn, họ đều sẽ đến gõ cửa phòng thông báo, trừ những lúc được Úc Thừa dặn trước. Cách đó không xa là phòng của Phan Diệu, Hoài Hâm không biết cô bé đã dậy hay chưa, lại nghĩ đến bên ngoài sẽ có người qua lại, cô chỉ biết cúi đầu cắn chặt mép chăn.
Miếng vải cotton bị kéo căng theo từng nhịp đều đặn, bàn tay với những khớp xương rõ ràng nắm lấy cổ tay mềm mại của cô, siết chặt không buông.
Anh muốn cô gọi thêm một lần nữa, Hoài Hâm nức nở nói không ra hơi. Úc Thừa bỗng dừng lại, lật người Hoài Hâm lại rồi ôm cô vào lòng.
"Em bé gọi thêm lần nữa đi." Anh khẽ thì thầm, cất giọng khản đặc dỗ dành cô.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ đẹp đến lạ thường, nơi đây là biệt thự sườn núi, có thể ngắm trọn khung cảnh phồn hoa của thành phố cảng này. Hoài Hâm biết, càng đứng ở nơi cao thì sẽ càng cô đơn, nhưng không sao cả, bây giờ đã có cô ở bên cạnh anh rồi.
Hai người áp má kề tai vô cùng thân mật. Nụ hôn của Úc Thừa tựa như cơn sóng mạnh mẽ ập tới, bọn họ ôm chặt lấy nhau trên đài cao.
Gương mặt Hoài Hâm như được phủ thêm một lớp phấn hồng, cô không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng khẽ hé môi thơm, kề bên tai anh thỏ thẻ, "Ông xã ơi."
...
Tết năm nay vô cùng đặc sắc.
Sau khi Úc Thừa nắm quyền, tuy không tổ chức tiệc gia đình linh đình như Hứa Tông trước đây, nhưng dù sao thì đây cũng là năm đầu tiên sau khi thay anh lên nắm quyền gia tộc, thế nên đêm giao thừa vẫn đông vui như thường.
Vào những dịp thế này, người ta chỉ mong có thể được quây quần cùng người thân của mình, nhưng Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông lại không tiện sang đây, Hoài Hâm và Úc Thừa bèn ở trong thư phòng gọi video cho hai cụ.
Hai cụ không rành công nghệ, nhưng nhờ có Tiểu Lưu ở bên cạnh nhiệt tình hỗ trợ, chẳng mấy chốc, gương mặt cười tươi roi rói của ông Úc Vệ Đông đã xuất hiện trên màn hình.
Úc Thừa mất một lúc mới khiến bà Hầu Tố Hinh nhớ lại cậu trai đang ở trước mặt mình là ai, nhưng xưa nay anh luôn là người kiên nhẫn. Hoài Hâm lẳng lặng đóng cửa phòng, nhường lại không gian cho anh và ba mẹ của mình trò chuyện cùng nhau.
Một lúc sau, Úc Thừa dịu dàng gọi cô quay trở vào, Hoài Hâm mỉm cười nhìn về phía màn hình, vui vẻ chào hỏi hai cụ.
Thị trấn nhỏ ấy tuy đơn sơ và mộc mạc, nhưng lại ngập tràn không khí ngày tết, thậm chí họ còn loáng thoáng nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng từ phía bên kia.
Nói chuyện được một lúc thì cũng đến giờ hai cụ phải nghỉ ngơi, lúc này cô và anh mới chúc hai cụ ngủ ngon rồi đi xuống lầu.
Lần trước, Hoài Hâm đã gặp gần hết thân thích của Úc Thừa ở Hong Kong, nhưng hôm nay, cô có thể cảm nhận được thái độ của bọn họ đối với cô đã thay đổi.
Nếu lần trước bọn họ vẫn còn mang theo tâm thái nửa tin nửa ngờ, thì lần này, họ đã trở nên cung kính hơn hẳn. -- Xét cho cùng, mọi người đều đã biết chuyện tên của Hoài Hâm đã được thêm vào quỹ tín thác của gia tộc.
Lớp con cháu trong nhà như chị họ, em họ của Úc Thừa đều kéo đến bắt chuyện với cô, nhiệt tình mời cô đi dạo phố, xem biểu diễn thời trang.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ, bầu trời đêm bất ngờ bừng sáng trong tích tắc.
"Mau nhìn kìa..." Không biết là ai đó reo lên, mọi người đứng ở ban công đồng loạt nhìn ra bên ngoài, ngắm trọn màn pháo hoa bung nở rực rỡ trên bầu trời phía bên cảng Victoria xa xa.
Tạm biệt năm cũ, chào đón năm mới, lại thêm một năm nữa trôi qua.
Người đàn ông mặc âu phục, đi giày da vô cùng lịch lãm, anh cầm ly rượu vang trên tay, đứng trước cửa sổ sát sàn ở lầu hai mỉm cười hờ hững tiếp chuyện với mọi người. Hoài Hâm ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay Úc Thừa lại cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau.
Trong đám đông náo nhiệt, mọi người đều đang mải mê ngắm pháo hoa, chỉ có hai người bọn họ trao cho nhau một ánh nhìn đầy quyến luyến.
Hoài Hâm mỉm cười.
Năm nào cũng luôn vui vẻ, năm nào cũng gặt hái được nhiều thành công. -- Năm nay, cô vẫn muốn dành cho Úc Thừa một lời chúc như thế.
Cũng mong rằng, bọn họ năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng như ngày hôm nay.
***
Tác giả:
Chương sau sẽ bị đồng nghiệp phát hiện ha ha ha.