Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 99: Ngoại truyện 15




Úc Thừa đã từng nói với Hoài Hâm rằng anh sẽ tự tay lo liệu toàn bộ hôn lễ. Tuy nhiên, vẫn có một vài chi tiết cần phải dựa vào sở thích của Hoài Hâm mới có thể đưa ra quyết định.

Cả hai đều không thích ồn ào, vì vậy họ đã quyết định sẽ tổ chức một hôn lễ nho nhỏ tại một địa điểm xinh đẹp nào đó ở nước ngoài trước, chỉ mời gia đình và bạn bè thân thiết. Sau đó, họ sẽ chọn thời gian tổ chức một bữa tiệc cưới linh đình dành cho các khách quý ở Hong Kong, mời tất cả các nhân vật nổi tiếng trong giới đến tham dự.

Tuy nói là hôn lễ, nhưng thật ra đây là một cơ hội du lịch và nghỉ dưỡng tuyệt vời. Úc Thừa đề nghị đến Bắc Âu, Hoài Hâm cực kỳ háo hức. Và sau khi lướt web tham khảo một hồi, cô cảm thấy Thuỵ Sĩ không tồi, bèn quyết định chọn Zermatt, một thị trấn nhỏ xinh đẹp được bao quanh bởi dãy núi Alps hùng vĩ làm địa điểm tổ chức hôn lễ.

Đây là một địa điểm du lịch khá ít người biết đến, nhưng phong cảnh lại vô cùng xinh đẹp, còn được khách du lịch đặt cho một cái tên mỹ miều là "Chốn thiên đường tại nhân gian". Khi những dòng sông băng vẫn chưa tan, khắp nơi đều phủ một màu trắng tinh khôi của tuyết, có tác dụng thanh lọc tâm hồn.

Sau Tết, công việc ở tập đoàn cũng nhiều hơn, Úc Thừa lại bắt đầu bận đến tối tăm mặt mày. Hoài Hâm cũng bắt đầu học kỳ mới cho chương trình thạc sĩ, thế nên bọn họ đã quyết định sẽ tổ chức lễ cưới vào dịp Tết năm sau. Như thế, cả hai cũng sẽ có đầy đủ thời gian để chuẩn bị hơn.

Trong học kỳ này, hai người vẫn phải tiếp tục tình trạng yêu xa, tuy nhiên tuần nào Úc Thừa cũng sẽ bay đến Bắc Kinh để thăm cô. Đôi khi Hoài Hâm thấy xót vì anh phải cực khổ chạy qua chạy lại hai bên, cô sẽ sang Hong Kong chơi với anh một thời gian.

Hai người cứ thế bay qua bay lại gặp nhau, vậy nên suy nghĩ thoáng vụt qua trước đây lại bắt đầu xuất hiện một lần nữa. Có một lần Úc Thừa bay sang thăm cô, sau màn âu yếm quấn quýt buổi tối qua đi, Hoài Hâm vùi vào lòng người đàn ông, áp mặt lên hõm cổ của anh, bất ngờ lên tiếng, "Hay là em sang đó với anh nhé?"

Úc Thừa cúi đầu, vừa nắm tay cô xoa nắn trong lòng bàn tay vừa dịu dàng hôn lên vành tóc mai của cô, anh hạ giọng thật thấp, "Anh không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của bé."

"Không, ý em là sau này cơ." Hoài Hâm hơi nhổm người dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, "Đợi sau khi tốt nghiệp, em muốn vào tập đoàn làm việc, muốn được ở bên cạnh anh."

Hoài Hâm không có định hướng rõ ràng về nghề nghiệp tương lai. Tài chính vốn là lĩnh vực cô yêu thích, dù làm môi giới cho ngân hàng đầu tư, làm cho quỹ tư nhân, hay làm nghiệp vụ thị trường cho doanh nghiệp, cô đều cảm thấy hứng thú.

So ra thì, tập đoàn Phan thị có quy mô lớn, có thể giúp cô rèn luyện năng lực và phát huy giá trị của bản thân một cách tốt nhất. Chỉ là những người khác không có cơ hội tốt như thế mà thôi. Huống chi có được sự ủng hộ từ Úc Thừa, con đường này cũng sẽ vững vàng hơn, và càng có lợi cho sự phát triển tương lai của cô hơn.

Úc Thừa nhìn cô đăm đăm, ánh mắt anh hơi sẫm lại, nhất thời không lên tiếng.

Anh có thể cho cô bất kỳ chức vị nào, nhưng mấu chốt của vấn đề không phải nằm ở chỗ này.

"Anh ơi, em không muốn phải xa anh nữa."

Hoài Hâm nhoài người sang, áp mặt lên lồng ngực của anh, lắng nghe nhịp tim đập vững vàng bên tai, nghiêm túc nói, "Em muốn được ở bên cạnh anh, muốn được gặp anh bất cứ lúc nào, không phải lo lắng vì phải xa nhau nữa."

Ở bên anh, cô được trải nghiệm vô số lần đầu tiên. Tình yêu nồng nhiệt, ấm áp đầy ngọt ngào. Bên cạnh đó, cũng có cả những khó khăn và nỗi nhớ nhung khi phải yêu xa. Đêm nào cũng muốn được anh dịu dàng ôm vào lòng dỗ dành rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ, nhưng đôi khi, một nửa giường bên kia lại lạnh lẽo trống vắng.

Ánh mắt Úc Thừa sâu hun hút, anh vẫn không lên tiếng, nhưng bàn tay lại ấn chặt vào gáy cô, kéo ghì cô vào lòng mình.

"Nếu thế thì em sẽ rất vất vả." Giọng anh gần như khàn đi.

Sao anh lại không muốn được ở bên cô kia chứ? Nhưng Hong Kong là nơi anh sẽ ở lại thường xuyên, thế nên cô phải nhân nhượng vì anh. Nếu ông Hoài Diệu Khánh và bà Triệu Viện Thanh vẫn ở Bắc Kinh, nghĩa là Hoài Hâm sẽ không thể về thăm ba mẹ thường xuyên như trước.

Hoài Hâm mím môi, đưa tay vòng qua ôm lấy cổ anh.

"Sức khoẻ của ba không tốt, em sẽ thường xuyên hỏi thăm ông, đốc thúc ông tái khám định kỳ, hoặc cũng có thể đưa bọn họ sang Hong Kong cùng chúng ta. Chỉ cần gia đình ở cùng nhau thì kiểu gì cũng sẽ có cách."

Úc Thừa cúi đầu xuống như muốn nói điều gì, nhưng cô đã ngăn anh lại, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng, thậm chí nét mặt còn thoáng vụt qua vẻ lạc quan, "Hai người ở bên nhau vốn đã chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Chắc chắn sẽ gặp khó khăn, cũng sẽ thấy vất vả, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện được ở bên cạnh anh, em không còn sợ những khó khăn vất vả ấy nữa."

Tiếng hít thở nhè nhẹ khẽ khàng vang lên nghe như tiếng thở dài. Hoài Hâm đưa bàn tay mềm mại phủ lên vị trí trái tim của anh, đôi mắt xinh đẹp long lanh ánh nước, tựa như ánh trăng phản chiếu trên mặt biển.

Ánh mắt người đàn ông lại như màn đêm sâu thẳm bên ngoài cửa sổ. Khi hơi thở hai người vừa hoà vào nhau, anh hơi cúi đầu, khẽ khàng mút lấy môi cô, dịu dàng đến lạ.

"Tiểu Hâm."

Anh khàn giọng gọi tên cô rồi không nói thêm gì.

Nhưng Hoài Hâm lại hiểu ý anh.

Tên gọi.

-- Mỗi một lần gọi tên đều là một lần tỏ tình kín đáo.

Anh muốn nói với cô rằng, anh yêu cô vô ngần, anh trân trọng cô, cũng hạnh phúc khi thấy cô luôn giữ được sự vui vẻ.

...

Sau hai học kỳ liên tiếp với thời khoá biểu dày đặc, cuối cùng cũng đã đến lễ Giáng sinh mà Hoài Hâm vẫn luôn mong ngóng.

Trong thời gian này bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, Úc Thừa bận rộn suốt cả năm cũng chỉ vì muốn dành ra một kỳ nghỉ dài hai mươi ngày cho hôn lễ, và cùng cô hưởng tuần trăng mật.

Khách mời chỉ khoảng hai mươi mấy người, tất cả đều là bạn bè thân thiết của hai bên gia đình.

Ông Hoài Diệu Khánh và bà Triệu Viện Thanh đã chuẩn bị hành lý từ sớm. Triệu Triệt lại càng nôn hơn, cúp cả học để đi chơi. Bà Hầu Tố Hinh và ông Úc Vệ Đông tuy đi đứng bất tiện, nhưng dù sao đây cũng là sự kiện trọng đại chỉ có một lần trong đời, Úc Thừa vẫn mong có thể cùng bọn họ chia sẻ khoảnh khắc đáng nhớ ấy. Anh đã mời hộ lý tốt nhất để đi theo chăm sóc sức khoẻ cho hai người.

Phía nhà họ Phan do Phan Tuyển đưa Phan Diệu đến tham dự, bên Hong Kong thì có nhóm bạn Phó Đình Hựu, Chu Cần và Tề Gia Huy. Khách mời của Hoài Hâm cũng chỉ có mấy người bạn đại học của cô, bao gồm ba con nhóc dở hơi cùng phòng ký túc xá.

Phải nói rằng, đây quả là một sự kết hợp hiếm thấy. Lúc nghe thấy danh sách khách mời, Khương Khả Khiết sững sờ tại chỗ. Cô nàng là nhân viên trong ngân hàng đầu tư nên thỉnh thoảng có thể chạm mặt mấy CEO và chủ tịch này nọ, nhưng tên tuổi đẳng cấp như nhà họ Phó và nhà họ Tạ thì quả thật là ở một tầng mây khác so với bọn họ.

Đây chính là đỉnh của kim tự tháp, là nơi mà mọi người phải ngước nhìn và vây quanh, nhưng lại không bao giờ có thể với tới.

Hơn nữa, đây không phải kiểu tiệc xã giao đông đúc đến độ chẳng thể nhớ tên nhau, vì các khách mời đều là nhân vật được "chọn mặt gửi vàng", thế nên mọi người cũng dễ dàng trò chuyện và giao lưu với nhau hơn.

Nhớ đến trong một bài tập đọc ngày xưa từng có một câu, "Nếu người giàu sang xin chớ quên bạn cũ", hồi còn đi học, bạn bè đều thích lấy câu này ra để trêu nhau. Còn bây giờ, Khương Khả Khiết quả thật có cảm giác "một người làm quan, cả họ được nhờ", kích động đến độ lắp ba lắp bắp, "Cục cưng ơi, con giỏi quá đi!! Mẹ yêu con chết mất!!!"

Tuy nhiên, khoảnh khắc khiến nhóm ba cô nàng Chử Thi Nhiên sốc nhất chính là lúc gặp mặt Úc Thừa.

Trước thềm lễ cưới, Hoài Hâm đã giới thiệu sơ lược về lý lịch của anh cho ba cô bạn biết trước. Nhà trai là danh gia vọng tộc của Hong Kong, thế nên bọn họ chỉ có ấn tượng chung chung rằng gia thế rất dữ dằn, rất giàu có, nhưng vẫn chưa liên tưởng đến nhân vật từng xuất hiện trong phỏng vấn của buổi toạ đàm cấp cao diễn đàn Kinh tế lần trước.

Đến khi Hoài Hâm dẫn ba cô bạn đến giới thiệu với Úc Thừa, người đàn ông khôi ngô lịch lãm nở nụ cười dịu dàng, điệu bộ thong dong, lịch sự lên tiếng chào hỏi, ba người mới vỡ lẽ.

Chử Thi Nhiên đứng một bên hạ thấp giọng chửi thề một tiếng, cố gắng hết sức mới kiềm chế được bản thân.

Có ai còn nhớ Hoài Hâm đã từng nói gì trong nhóm chat hay không???

-- Cô nói Úc Thừa là bạn trai mình, bọn họ sắp kết hôn rồi.

Mà cô nàng đã từng trả lời thế nào???

Nhớ lại đoạn tin nhắn ngớ ngẩn trước "chính cung nương nương", Chử Thi Nhiên nhắm chặt hai mắt, chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống trốn cho rồi.

Có ai mà ngờ được, những lời nói đùa ấy lại trở thành thật chứ?!

Ai mà ngờ tới đâu chứ a a a a a a a a!!!???

Chử Thi Nhiên nghĩ, đợi mình về nhà là có thể viết cả series truyện ngắn trên Zhihu - lấy tên là Bạn tôi là kẻ chiến thắng của cuộc đời.

"A a a a a a a a!" Ba cô bạn gào thét, múa may quay cuồng, mãi một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, ồn ào ríu rít vây quanh Hoài Hâm, bắt cô phải thuật lại câu chuyện tình yêu cảm động lòng người của mình.

Trước thềm Giáng sinh, Zermatt đẹp rực rỡ như chốn bồng lai tiên cảnh, đỉnh Matterhorn phủ một màu tuyết trắng, thị trấn nhỏ nép mình trong triền núi của dãy Alps ở gần đó toả ra một vùng sáng màu vàng rực rỡ từ những ngọn đèn. Đứng từ trên cao nhìn xuống giống như đang lạc vào một rừng đom đóm lấp lánh.



Tuy dân số của thị trấn chỉ có vài ngàn người, nhưng các cư dân đã bắt đầu rộn ràng chuẩn bị trang trí cho ngày lễ. Gần như trước cửa mỗi nhà đều có một cây thông Noel với vô số vật dụng trang trí, xanh xanh đỏ đỏ đan cài vào nhau trông vô cùng sinh động và bắt mắt.

Khách sạn chỗ bọn họ ở nằm ngay cạnh một nhà thờ Gothic xinh đẹp, và cũng chính là nơi tổ chức hôn lễ trong kế hoạch của bọn họ. Cuối đường Bahnhofstrasse là một con sông nhỏ với dòng nước trong xanh như ngọc bích.

Từ trong phòng nhìn ra có thể trông thấy đỉnh Matterhorn hùng vĩ thấp thoáng phía xa xa. Khi màn đêm buông xuống, khi trăng sao cùng nhau toả sáng, khung cảnh trở nên nên thơ và yên bình đến lạ.

Trong nhà cũng có suối nước nóng, mỗi phòng có một ao tắm riêng nên rất riêng tư, tầm nhìn cũng rất thoáng đãng.

Nhóm người lớn đã đi nghỉ, nhóm trẻ lại tụ tập mở party.

Đều là bạn bè thân thiết với nhau nên bọn họ có thể thoải mái mà không cần câu nệ. Mọi người cùng nhau uống rượu, tâm sự mọi thứ trên đời với nhau, tận hưởng ngày đông ấm áp bên lò sưởi đang cháy bập bùng và vùi mình trên chiếc sofa mềm mại, vừa thư thái vừa dễ chịu.

Úc Thừa và Hoài Hâm ngồi ở giữa, đàn ông trò chuyện về những chủ đề quen thuộc như đầu tư, tình hình chính trị hiện tại, thị trường kinh doanh, và nghệ thuật, còn mấy cô gái lại trò chuyện rôm rả với nhau về những chuyện bên lề.

Chuyện tình của Hoài Hâm chỉ mới kể được một nửa chưa đến hồi kết, năm sáu chị em kề sát lại với nhau háo hức bàn tán. Nhưng vì tránh để chính chủ nghe thấy, bọn họ đã cố gắng ghìm giọng thật thấp.

Nào là ai rung động trước, ai chủ động bắt chuyện trước, ai theo đuổi trước, cầu hôn thế nào, rồi đến kỷ niệm đáng nhớ nhất, và ti tỉ câu hỏi khác mà không biết chán. Sau khi hỏi hết các chi tiết và nghiền ngẫm một hồi, mấy đôi mắt của đám chị em sáng rực lên, giống hệt mấy em fan được cắn "đường" của OTP.

"Câu hỏi cuối cùng!" Khương Khả Khiết hỏi, "Thích anh ấy ở điểm nào?"

"Cái này à." Hoài Hâm cười tủm tỉm, ngại ngùng cụp mắt, nhìn bàn tay Úc Thừa đang đặt trên gối mình, còn anh lại nhoài về phía bên kia nói chuyện với nhóm Phó Đình Hựu. Cô bèn nắm lấy bàn tay thon dài của anh lên nghịch, "Mọi người muốn nghe bản cut hay bản full?"

"Đương nhiên là bản full rồi!"

Hoài Hâm a một tiếng kéo dài, hấp háy đôi mắt, "Thế thì phải kể đến sáng mai mất."

Hương vị tình yêu lan toả khắp nơi, nhóm Chử Thi Nhiên tròn mắt vừa ước ao vừa ghen tị dùng sức véo tay cô một cái, "Mau kể đi!!"

"Rồi, rồi, để mình kể." Hoài Hâm mím môi, chầm chậm nở nụ cười ngọt ngào.

"Ừm... mình thích vẻ chín chắn của anh ấy, thích sự galant, dịu dàng, thích cách anh ấy vừa quan tâm vừa săn sóc mình rất chu đáo; Bọn mình cũng có rất nhiều điểm tương đồng, anh ấy rất hiểu mình, cũng biết cách tạo bất ngờ và lãng mạn, mỗi khi ở bên cạnh anh ấy đều khiến mình vô cùng hạnh phúc."

"Đôi lúc mình lại tự hỏi, sao bản thân lại may mắn đến thế, giữa biển người mênh mông lại may mắn gặp được anh ấy, và làm thế nào mà bọn mình có thể vượt hết mọi khó khăn để có thể nắm tay nhau đi đến ngày hôm nay. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, đối với mình, anh ấy là một sự tồn tại độc nhất, là người tuyệt vời nhất trên thế giới."

Đám bạn vốn chỉ muốn hóng hớt chuyện vui, nhưng càng nghe mọi người lại càng ghen tỵ.

"A a a a a a a ngọt quá đi mất!!!"

"Không chịu nổi nữa rồi hu hu hu!!!"

Tiếng la hét ồn ào khiến Úc Thừa quay sang, anh nhìn về phía Hoài Hâm, gương mặt cô nhóc đã đỏ bừng, đôi mắt trong veo như phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Cô không biết mình lúc này quyến rũ đến mức nào.

Hoài Hâm không biết anh có nghe thấy mấy lời cô nói hay không, nhưng Úc Thừa lại không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, rồi anh nhoài người sang, hôn chụt lên má cô trước ánh mắt của mọi người.

Ngược đãi dân FA trắng trợn, đúng là không chừa đường sống cho người ta mà. Nhóm Chử Thi Nhiên trừng mắt nhìn chăm chăm, rồi lại bắt đầu dấy lên một trận la hét ồn ào khác.

Đám người Phó Đình Hựu lắc đầu bật cười, tiếng ly rượu chạm vào nhau trên không trung vô cùng vui tai, ánh lửa từ lò sưởi hắt đến khiến dòng rượu trong ly cũng trở nên óng ánh hơn.

Tiếng cười đùa ầm ĩ vang vọng cả không gian ấm áp trước mắt. Bên ngoài tuyết rơi trắng trời, bọn họ vui vẻ chơi đùa đến nửa đêm, sau đó quay trở về phòng ngủ của mình.

Có lẽ do chuyến du lịch khiến tâm trạng vui vẻ hơn nên hôm nay Hoài Hâm tràn đầy năng lượng. Khó khăn lắm mới tranh thủ được thời gian ở riêng với Úc Thừa, cô bèn đề nghị với anh rằng, cô muốn tắm suối nước nóng.

Bể tắm nước nóng trong phòng bọn họ có view nhìn thẳng ra Matterhorn đẹp nhất. Úc Thừa chống tay hai bên sườn Hoài Hâm từ phía sau, giam cô vào giữa lòng mình và thành bể.

Những vì sao le lói tia sáng trên bầu trời, hơi thở người đàn ông vấn vít kề bên, anh ghìm giọng thật thấp, cất tiếng trầm thấp gọi cô, "Baby à."

"Hửm?" Trên trán lấm tấm mồ hôi, tay Hoài Hâm đan chặt vào tay anh, quấn quýt không rời.

Lúc này, Hoài Hâm đón lấy những nụ hôn rải rác bên vành tai. Hơi nước toả ra khắp nơi, lại một lần nữa Hoài Hâm đã cảm nhận được niềm hạnh phúc vô vàn khi được gần gũi cùng với người mà mình yêu thương nhất.

Quên cả thời gian, quên mất bản thân đang ở nơi nào, cô chỉ nhìn thấy anh. Trong đầu, trong lòng cũng chỉ có mỗi mình anh, không thể chứa thêm bất kỳ người nào khác.

Đêm đã sâu, khi Hoài Hâm dần chìm vào mộng đẹp, cô bất ngờ nghe thấy Úc Thừa khe khẽ thở dài bên tai, "Em cũng là sự tồn tại độc nhất, là người tuyệt vời nhất trên thế giới này."