Trò Chơi Tâm Trí (Mind Games)

Chương 2: Chị không ép em




Vì không muốn Từ An Vũ phải đợi lâu, Châu Cẩn Mai đã cố tắm nhanh hết mức có thể, nhưng vì muốn bản thân phải thật sự sạch sẽ, cho nên nàng đã phải cào đến toàn thân không chỗ nào không đỏ, có chỗ còn bị bật máu ra, thời gian cũng như vậy không thể xem là ngắn.

Từ An Vũ đã tắm xong từ rất lâu, tóc đã được sấy khô đang thả buông ở sau lưng, cô đang ngồi trên sofa đợi người, chân vắt sang một bên, vừa nhâm nhi tách trà vừa đưa mắt về phía cửa sổ ngắm khung cảnh bên ngoài. Vì là ở nhà nên cô chỉ mặc đơn giản áo thun trắng tay lửng, quần dài màu đen. Trông thì đơn điệu nhưng treo trên người Từ An Vũ lại trở nên cuốn hút đến lạ thường. Người ta nói "người đẹp vì lụa" nhưng với vóc dáng của Từ An Vũ thì phải nhờ có cô, những bộ quần áo mới có cơ hội phô diễn vẻ đẹp của mình.

Từ nhỏ đã chăm tập thể thao, nên Từ An Vũ cao đến 1m78, mặc dù là cao nhưng lại rất ốm. Với ngoại hình mà bao người mong ước, ở bên ngoài, cô luôn là trung tâm của sự chú ý. Không chỉ vì vóc dáng, mà nhan sắc của cô cũng là một điểm nhấn. Đôi mắt to sâu không thấy đáy khiến cho người ta như bị hút vào không thoát ra được, sống mũi cao không giống như người Châu Á, môi có độ dày vừa phải, khi thoa lên lớp son đỏ quyến rũ liền trở thành mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành

Lúc Từ An Vũ sắp mất kiên nhẫn muốn đứng dậy xông thẳng vào phòng để tìm bé con thì người cũng đã đến. Châu Cẩn Mai chỉ đơn giản mặc chiếc váy ngủ tơ lụa màu đen, vì là loại váy mỏng mềm mại nên có thể thấy lấp ló cả đường cong cơ thể của nàng. Cô nhìn nàng một cái, nuốt một ngụm nước bọt. Châu Cẩn Mai chẳng cần làm gì nhưng vẫn có thể câu dẫn được cô. Truyện hay luôn có tại { T R U М t r u y e n .V Л }

Đặt tách trà xuống bàn, Từ An Vũ chân dài bước nhanh tới trước mặt Châu Cẩn Mai, đem nàng ôm vào trong lòng. Châu Cẩn Mai cơ thể nhỏ bé chỉ vẻn vẹn 1m58, rất dễ dàng bị Từ An Vũ đem chôn vào trong lồng ngực. Bị ôm chặt có chút khó thở, nhưng nàng vẫn để yên cho người kia ôm. Đây là người nàng yêu, yêu đến mù quáng, kể cả là nàng biết chuyện gì sắp xảy ra với nàng, nàng cũng không trốn chạy. Mà căn bản nàng cũng không thể trốn chạy khỏi Từ An Vũ, thể xác và linh hồn này vốn dĩ không còn là của nàng nữa rồi.

Ở bên Từ An Vũ 2 năm, đôi lúc Từ An Vũ phát tiết nàng vô cớ, nhưng cũng không vì thế mà tình cảm của nàng nhạt dần đi. Ngược lại, nàng lại càng yêu lấy con người này, tuy mỗi lần "yêu" Từ An Vũ đều rất mạnh bạo khiến nàng đau, nhưng cũng vì sự mạnh bạo đó, nàng lại nhìn ra được tính chiếm hữu của Từ An Vũ dành cho nàng.

Ôm Châu Cẩn Mai đã rồi, Từ An Vũ mới để ý tóc nàng còn ướt, chỉ tùy tiện lau qua. Thấy vậy Từ An Vũ liền cao hứng, có thể làm gì đó cho Châu Cẩn Mai là điều vô cùng hạnh phúc. Nghĩ như vậy cô liền kéo nàng ra ghế sofa ngồi, còn bản thân mình thì đi lấy máy sấy, trực tiếp sấy tóc cho nàng. Nếu như có thể, cô chỉ muốn ôm nàng cả đời này không rời, đáng tiếc, cô còn phải đi làm, còn phải nuôi bé con.

Khác với tóc xoăn dài ngang lưng của Từ An Vũ, tóc của Châu Cẩn Mai chỉ ngắn qua gáy. Vì nàng chỉ ru rú ở trong phòng nên tóc cũng là do nàng tự cắt. Từ An Vũ nhớ 2 năm trước khi mà Châu Cẩn Mai đang học năm cuối cấp 3 nàng đã từng nói

"Em mà ra trường một phát em sẽ nhuộm đủ 7 sắc cầu vồng luôn"

Nhưng mà đã 2 năm rồi, tóc bé con vẫn là tóc nguyên thủy, chưa từng đụng tới thuốc nhuộm dù chỉ là một chút. Còn bản thân mình thì đã đổi 7749 kiểu tóc và màu nhuộm rồi. Nghĩ đến đó liền nói:

"Em có thích nhuộm tóc không? Nếu em không dám ra ngoài tiệm, vậy để chị mua thuốc về nhuộm cho em."

Nghe thấy lời đề nghị của Từ An Vũ, Châu Cẩn Mai thở dài lắc đầu

"K-không cần đâu, d-dù sao em cũng chẳng ra ngoài. C-có điều, nếu Vũ thích."

Từ lúc Châu Cẩn Mai về ở cùng với Từ An Vũ, trạng thái của nàng đã không được bình thường. Đến bây giờ tình trạng càng trở nên tồi tệ hơn, nàng dần dần nói ít đi, khó khăn trong việc giao tiếp. Dù có cố gắng nhưng cũng không thể đưa nàng trở lại như ngày đầu mà Từ An Vũ gặp nàng.

Khi ấy Châu Cẩn Mai là một cô bé nhút nhát với người lạ nhưng với người quen thì nói rất nhiều, rất hay cười. Đôi khi trên mặt lộ ra chút u buồn, nhưng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ lạc quan yêu đời của mình. Từ An Vũ biết, đằng sau sự lạc quan yêu đời đó là cả một chuỗi bi thương. Cũng chỉ có duy nhất Từ An Vũ là được nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn bi thương của Châu Cẩn Mai. Chỉ là bây giờ không cần phải như vậy nữa, vì đã xuất hiện một Châu Cẩn Mai u buồn, hoà mình vào bóng tối, nàng không cần phải đeo lên lớp mặt nạ nào cả. Nàng không còn bạn bè, không ra ngoài tiếp xúc với xã hội, nàng tự do sống thật với chính bản thân mình trong căn phòng 20 mét vuông.

"Nếu em không thích, chị cũng sẽ không ép em."

Vì tóc của Châu Cẩn Mai ngắn nên sấy rất nhanh, tóc đã khô, Từ An Vũ vừa cất máy sấy vừa nói chuyện.

Ngồi xuống phía đối diện, Từ An Vũ rót một tách trà rồi đưa cho Châu Cẩn Mai. Hai tay Châu Cẩn Mai đưa ra nhận lấy một cách ngoan ngoãn, miệng thổi ly trà nóng nhẹ nhàng nhấp môi. Từng động tác nhìn có vẻ bình thường nhưng qua con mắt của Từ An Vũ lại trở nên câu nhân.

Ngọn lửa dục vọng vừa được dập tắt lại bùng lên, không kiềm chế, Từ An Vũ đứng dậy đi về phía Châu Cẩn Mai, đưa tay giật lại tách trà đang ở trên môi kia đặt xuống bàn, thay vào đó là môi của mình.

Môi của Châu Cẩn Mai rất mềm, Từ An Vũ như được thưởng thức mĩ vị nhất trần đời. Khi tách được hàm răng của nàng ra, lưỡi cô liền xâm nhập vào khoang miệng mà càn quét mật ngọt. Từ An Vũ rất thích hôn sâu, cô luôn thể hiện ra tính chiếm hữu của mình bằng sự áp đảo, mỗi lần hôn đều rút hết khí lực của Châu Cẩn Mai, đến khi nàng không thể thở được nữa mới dừng lại.

Hai tay lần mò sờ soạng khắp cơ thể Châu Cẩn Mai, mỗi chỗ khi được chạm đến đều rất mẫn cảm, nàng rên nhẹ lên một tiếng. Từ An Vũ đã quá quen với thân thể này, rất biết cách làm cho nàng thoải mái.

Môi hôn nhẹ từng tấc da thịt, từ môi cho tới tai, tới cổ rồi dần dần xuống xương quai xanh. Mỗi vị trí Từ An Vũ đều để lại ấn kí đánh dấu chủ quyền, Châu Cẩn Mai là của cô.

Hai tháng cô công tác bên ngoài, mặc dù trước ngày chuẩn bị đi đã muốn nàng vô cùng nhiều, lưu lại vô số vết hôn ngân, thậm chí là có cả vết cắn. Thế nhưng bây giờ đã mờ đi gần hết, thậm chí vết cắn cũng đã được bóc vảy lành lại. Cho nên đợt này được nghỉ dài hạn, có thể ở nhà quấn quít với bé con, đừng hòng chỗ nào trên cơ thể của bé con có thể trốn thoát khỏi ấn kí của cô.

Hết chương 2.