Trò Chơi Tâm Trí (Mind Games)

Chương 3: Lí do tồn tại (H)




Ôm cơ thể nhỏ bé kia vào lòng, Từ An Vũ nhấc bổng lên một cách nhẹ nhàng. Châu Cẩn Mai thật sự quá gầy, khi được bế lên, hai cánh tay giống như hai thanh trúc vội ôm chặt lấy cổ Từ An Vũ.

Đem nàng đặt xuống giường, Từ An Vũ nằm lên người nàng, cúi đầu hôn xuống. Bàn tay lần mò khắp cơ thể, rồi dừng lại ở hai khoả đầy đặn, nhẹ nhàng nắn bóp.

Bên trong váy ngủ không hề có áo ngực, xúc cảm mềm mại truyền lên tay Từ An Vũ làm cô thoải mái. Rồi sau đó tay chuyển đến phía cổ áo.

Roạtttttttttt

Chiếc váy bị xé một đường dài, rồi lại nhiều vết xé tiếp theo. Chiếc váy giờ như một mớ rẻ rách bị ném xuống sàn. Chẩu Cẩn Mai loã thể trong không khí, vội vàng đưa tay lên, một tay che đi hai khoả đầy đặn, một tay che đi phía bên dưới, hai má cùng với tai bắt đầu đỏ ửng.

Từ An Vũ rất hài lòng, bé con không mặc quần lót, giờ thân thể đã trở về bộ dạng nguyên thủy. Ngọn lửa trong lòng bắt đầu bùng cháy, dù tiết trời đang là mùa thu có chút se se lạnh nhưng lúc này cơ thể cô lại trở nên nóng nực, vội vàng thoát y quần áo trên người mình.

Thân thể không mảnh vải che đậy áp lên người Châu Cẩn Mai. Mở miệng cắn một ngụm ở cổ. Người dưới thân cảm thấy đau liền nhíu mày, hai tay giương lên câu lấy cổ Từ An Vũ, khẽ rên

"Ưm... Vũ"

Nghe thấy tiếng rên nhẹ của Châu Cẩn Mai, Từ An Vũ hưng phấn cắn mạnh hơn, đến khi cảm nhận thấy vị tanh xộc lên khoang miệng, Từ An Vũ mới thoả mãn ngồi dậy.

Bị cắn, Châu Cẩn Mai cứng người lại, tay ôm chặt người Từ An Vũ, nước từ khoé mắt tràn ra, kêu lên thành tiếng

"Aaaaaaaaa...."

Tinh thần Châu Cẩn Mai trở nên khủng hoảng, nước mắt tràn ra nhiều hơn, hai mắt long lanh nhìn chằm chằm Từ An Vũ, trông vô cùng ủy khuất.

Bình thường chị ấy sẽ âu yếm mình nhẹ nhàng, sau đó mới dần dần mạnh bạo, một khi cảm nhận được sự thống khổ, sẽ không còn sự ôn nhu nào nữa. Chị ấy chưa làm gì liền làm đau mình, phải chăng hôm nay sẽ không có khoái cảm nào cả, tuy bình thường thoải mái không quá 1 tiếng, nhưng như vậy cũng đủ rồi, cầu xin chị đừng nhanh như vậy làm đau em mà.

Đôi môi mềm mại hôn lên mắt, nuốt xuống từng giọt nước mắt đang không ngừng tràn ra để trấn an bé con. Tay lần mò xuống phía dưới xoa xoa hoa hạch của nàng.

Cơ thể Châu Cẩn Mai như điện giật, thi thoảng lại giật lên. Cảm giác thoải mái nhưng vẫn không thể trầm luân vì sợ hãi. Tay câu lên cần cổ Từ An Vũ, hai mắt còn vương lại nước mắt, long lanh như trân châu nhìn thẳng vào người đối diện, đòi hỏi cô dịu dàng với mình dù không dám hé miệng.

Dù đã mơn trớn đến như vậy mà hạ thể của Châu Cẩn Mai vẫn trước sau như một, khô khốc.

Thật sự là không có cảm giác sao?

Nghĩ vậy, Từ An Vũ bèn lui xuống, nắm đùi Châu Cẩn Mai dang rộng ra, còn mình thì cúi xuống, đem mặt chui vào giữa hai chân nàng. Đầu lưỡi chạm vào hoa hạch đang chồi lên của nàng, đẩy qua đẩy lại, rồi lướt xuống phía dưới, hôn lên cánh hoa non mềm. Nơi này là vị trí yếu ớt nhất của cơ thể, cũng là nơi khiến cho cơ thể phải trở nên thành thật nhất

Châu Cẩn Mai không biết phải làm gì lúc này, nói đúng hơn, đầu óc nàng hiện giờ trống rỗng, chỉ có thể nằm yên hưởng thụ từng đợt khoái cảm mà Từ An Vũ mang lại. Tay nàng nắm chặt ga giường, môi nàng vì không muốn phải thốt lên những âm thanh xấu hổ mà cắn đến bật máu

Khi Từ An Vũ đưa lưỡi xâm chiếm vào bên trong, chiếc lưỡi như con rắn không ngừng di chuyển, chạm lên từng vách tường cơ thể Châu Cẩn Mai, nàng không còn sức lực kiềm chế được nữa, mở miệng kêu lên những âm thanh vô cùng ái muội

"Ưm.... Aaaa.... Aaa... Ưm..."

Máu tràn ra làm nhuộm đỏ đôi môi bị cắn đáng thương kia, đôi mắt long lanh lại một lần nữa xuất hiện nước mắt, nhưng lần này không còn sợ hãi nữa mà là vì khoái cảm. Châu Cẩn Mai lúc này vô cùng câu dẫn, nhưng lại có chút rụt rè, thật khiến người ta vừa muốn toàn tâm toàn ý săn sóc nàng, lại vừa muốn đem nàng đặt dưới thân mà chà đạp.

Khi chuẩn bị đạt tới cực hạn, Châu Cẩn Mai không ngừng run rẩy, cơ thể phủ một lớp mồ hôi bóng loáng. Rồi khi cao triều đến, nàng cong người, tay nắm chặt ga giường muốn rách, nước từ hạ thể chảy ra, Từ An Vũ há miệng đem nuốt xuống dạ dày, thậm chí còn làm ướt cả mặt của cô.

Hạ thể của Châu Cẩn Mai vô cùng thơm, nàng biết khi nàng và Từ An Vũ làm chuyện yêu, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua giai đoạn này, nàng cũng biết bản thân không thể cản con người này lại được. Cho nên lúc đi tắm, nàng đã rửa vô cùng sạch, dùng cả dung dịch vệ sinh phụ nữ, rồi sữa tắm. Từ An Vũ cảm thấy rất hài lòng, bé con nhà cô tuy ngốc nhưng cũng rất biết ý tứ ở nhiều khía cạnh.

Châu Cẩn Mai thở hổn hển mệt mỏi, nàng vốn dĩ vô cùng yếu ớt, mới trải qua lần đầu lên đỉnh, nàng đã cảm thấy buồn ngủ. Nhưng trò chơi chỉ mới bắt đầu, không thể nào có chuyện Từ An Vũ để yên cho nàng.

Cô rướn người lên áp nàng xuống như vị trí ban đầu, thấy môi nàng chảy máu liền xót xa, cúi đầu hôn nàng, đem những giọt máu đó nuốt xuống, đồng thời cũng để cho nàng cảm nhận được mùi vị nơi tư mật của mình.

Miệng có mùi máu, Từ An Vũ thấy hưng phấn trở lại, cô không còn suy nghĩ sẽ an ủi bé con nữa. Cô nhìn Chẩu Cẩn Mai với đôi mắt điên dại, cái nhìn của con thú với mục tiêu sắp sửa bị mình chà đạp. Bị nhìn chằm chằm, Châu Cẩn Mai còn đang trong cơn mê cảm thấy lạnh sống lưng, nàng ngước lên nhìn con ngươi đó, rùng mình một cái.

Tới rồi, cái gì tới cũng sẽ tới. Nàng sắp bị đem ra làm thịt đến sạch sẽ, sắp bị dày vò tới chết đi sống lại. Nghĩ đến đó, hạ thể vừa được hầu hạ trở nên run rẩy, nàng muốn khép chân lại, nhưng mà Từ An Vũ đang nằm ở giữa, nàng không có cách nào đem hai chân khép lại.

Châu Cẩn Mai lại trở nên đáng thương, con ngươi sợ hãi trào ra nước mắt. Từ An Vũ nhìn thấy, cô biết, nhưng lại chẳng thể nào lay động được cô. Luôn luôn là nàng phải chuẩn bị tinh thần vì sau khi tỉnh dậy bản thân sẽ không xuống được khỏi giường.

Hạ thể của Châu Cẩn Mai đã ướt, tay Từ An Vũ ở cửa ngoài nghịch ngợm qua lại. Tim Châu Cẩn Mai đập nhanh, nàng cảm nhận được cô không cắt móng tay, móng tay thật sự rất dài. Hình ảnh cơn đau xé da, máu chảy xuống ga giường nở rộ như đoá hoa bỉ ngạn, rực rỡ như bức tranh nghệ thuật loé lên trong đầu nàng. Đúng vậy, rồi nàng sẽ phải tiếp tục chịu sự hành hạ trong vài ngày nữa khi đi vệ sinh và rửa chỗ đó.

Dù biết là đau đớn, dù phải chịu đựng thế này 2 năm rồi, dù lúc nào cũng sợ hãi, nhưng sau khi chuyện đó qua đi, nàng lại không có cách nào hận Từ An Vũ, mà Từ An Vũ ngoại trừ trên giường ra thì lúc nào cũng đối xử với nàng vô cùng tốt. Nàng biết Từ An Vũ có bệnh, nên nàng cũng có thể hiểu được, nàng yêu Từ An Vũ đến mù quáng, đến dung túng cho con người này làm mọi điều với nàng. Vốn dĩ cuộc đời nàng đã chấm dứt từ bao giờ rồi, hiện tại còn sống được tới ngày hôm nay, là nhờ Từ An Vũ.

NÀNG TỒN TẠI... VÌ TỪ AN VŨ!

Hết chương 3.