Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 45: Song sinh (1)




Tạ Thức Y bước ra khỏi phòng thì thấy Ngu Tâm đã chờ sẵn bên ngoài từ lâu.

"Minh chủ."

Tạ Thức Y cụp mắt, kiếm Bất Hối lam nhạt trong tay áo hóa thành pháp trận bao lấy gian phòng trước mặt. Dựa vào hiểu biết của hắn về Ngôn Khanh, thì Ngôn Khanh bây giờ hoặc sẽ giận dữ đì vò nát hoa mơ, hoặc sẽ lên giường ngủ thẳng.

Tạ Thức Y đứng lẳng lặng ngoài phòng, hồi lâu mới xoay người đến một gian phòng khác.

Vừa vào bên trong, mấy chú chim ruồi với sắc màu rực rỡ đã sà thoắt xuống từ mái hiên. Có điều, lông đuôi nhỏ dài của chúng lại hắt ra ánh lạnh băng và sắc bén. Chúng chỉ dám lượn quanh Tạ Thức Y và cất lên tiếng hót trầm, mà không dám lại gần hắn.

Tạ Thức Y ngồi xuống trước bàn, vạt áo tuyết chất chồng trên đất, mái tóc đen tuôn dài như suối chảy.

Đứng cách hắn mấy bước, Ngu Tâm thưa với Tạ Thức Y một cách cung kích: "Minh chủ, Tần Trường Hi hiện chưa rời châu Nam Trạch, nhà họ Tần đã âm thầm cấu kết với môn Phù Hoa trăm năm nay, nhưng vẫn chưa rõ mưu đồ của chúng. Ta nghi chúng sẽ ngáng đường ở đại hội Thanh Vân lần này."

Tạ Thức Y đáp một tiếng hời hợt, sau đó ngước mắt, bình tĩnh hỏi: "Đã điều tra xong sáu người trước đây ta lệnh cho các ngươi gϊếŧ rồi chứ?"

Sắc mặt Ngu Tâm ổn định lại, hắn nghiêm túc nói: "Thưa, đã điều tra xong."

"Hai huynh đệ Ân Hiến và Ân Quan nhà họ Ân thường hoạt động tại nhân gian. Dưới sự uy hiếp của chúng, rất nhiều quốc gia đã cho xây dựng buồng giam giữ trong bí mật. Ma chủng thức tỉnh sẽ bị quan phủ truy bắt và đưa vào buồng giam giữ, rồi được bàn giao cho nhà họ Tần sau đấy."

Một con chim ruồi đậu lên đầu ngón tay Tạ Thức Y. Hắn cụp mắt, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như thường: "Nói tiếp đi."

Ngu Tâm báo cáo: "Còn bốn người Tần Trường Phong, Tần Trường Thiên, Tiêu Lạc Nhai, Tiêu Thành Tuyết thì tạm thời đều hành động tại châu Tử Kim, chưa dính dáng đến châu Nam Trạch."

"Hai huynh đệ họ Tiêu phụ trách tìm ma chủng ở châu Tử Kim. Còn hai huynh đệ họ Tần thì có dính líu đến tất cả các chợ đen và các phiên đấu giá."

Ngẫm nghĩ chốc lát Ngu Tâm lại bổ sung: "Ma chủng thuộc hạ truy bắt lần trước, cũng chọn đến hội đấu giá đầu tiên sau khi bị đẩy vào đường cùng."

Tạ Thức Y: "Ngươi điều tra sảnh đấu giá ấy chưa?"

Ngu Tâm: "Chưa thưa Minh chủ... Có người vào theo sau khi thuộc hạ tiến vào. Lúc hắn đi ra thì hầm ngầm dưới sảnh đấu giá cũng sụp đổ."

Tạ Thức Y không lên tiếng, ngón tay thon dài khẽ gập, chớp mắt, toàn bộ chim ruồi trong phòng đều tan thành bụi phấn rồi bay lả tả như sao.

Khi ấy hắn đến hội đấu giá trực tiếp từ đỉnh Ngọc Thanh, dù đúng là luôn chỉ để ý đến Ngôn Khanh, nhưng cũng không có nghĩa hắn không nhận ra tình cảnh lúc bấy giờ. Thực tế, chỉ một cái liếc mắt hời hợt cũng đã đủ làm Tạ Thức Y hiểu rõ chuyện xảy ra.

Đại trận đoạt xác không hoàn thành, dấu vết của lửa cháy quanh lồng, cũng như khuôn mặt sợ hãi của Kính Như Trần và tấm kính song sinh nàng ta nắm chặt.

Tạ Thức Y nói: "Giao cho ta danh sách đệ tử các phái có mặt tại đại hội Thanh Vân lần này."

Thoáng ngẩn người, Ngu Tâm cung kính đáp: "Rõ."

Rất hiếm khi Ngu Tâm được phép tiếp xúc trực tiếp với Tạ Thức Y như bây giờ.

Vị Tiêu Ngọc điện chủ trẻ tuổi này đã nắm quyền cao chức trọng trong tay từ lâu, không ai biết trước những suy tính trong đầu ngài ấy. Ngu Tâm không rõ nguồn cơn vinh hạnh của mình, không hiểu sao mình lại được Minh chủ chỉ đích danh đi theo, nhưng hắn ta có thể đoán khả năng cao là nhờ có Ngôn Khanh. Dẫu sao, dù thế nào thì Ngu Tâm cũng sẽ thi hành mọi mệnh lệnh của Tạ Ứng mà không dám hỏi nguyên cớ.

Ngu Tâm đã từng chứng kiến cuộc hội họp của cửu tông tại điện Tiêu Ngọc rất nhiều lần trong bóng tối. Đây là bữa tiệc của giống loài lang sói, sát khí ngùn ngụt của bóng đao ánh kiếm ẩn giữa những khuôn mặt tươi cười. Có thể tưởng tượng ra, kẻ muốn có được câu trả lời từ Minh chủ, ắt phải trả một cái giá đắt hơn chỉ đơn thuần là máu.

*

Tông Lưu Quang, mấy ngày sau tang lễ.

Tông chủ phu nhân cuối cùng cũng vực dậy được tinh thần từ đau đớn.

Dưới ánh trăng lẻn vào cửa sổ, bà ta ngồi bên giường và lo lắng nắm tay Ân Vô Vọng: "Vô Vọng, con thật sự muốn tham gia đại hội Thanh Vân à?"



Ân Vô Vọng dựa vào giường, mặt mày vẫn tái màu bệnh tật. Gã toan mở miệng, nhưng lời đến đầu môi gã lại vội quay đầu ho sù sụ. Dấu ấn trên ấn đường gã này một đỏ hơn, ánh mắt cũng tràn trề oán hận. Nắm chặt lấy tay mẹ, gã ngẩng đầu rồi nghiến răng nghiến lợi: "Vâng, mẹ, ta nhất định phải tham gia đại hội Thanh Vân."

Tông chủ phu nhân rưng rưng nước mắt: "Nhưng sức khỏe con bây giờ..."

Trong hơi thở gấp gáp, Ân Vô Vọng nhìn tóc bạc trên đầu mẹ mình mà càng thấy đau lòng, gã khàn giọng nói: "Ta khỏe rồi. Mẹ, đại ca nhị ca đều đã mất, mẹ chỉ còn mình ta, ta không thể tiếp tục trở thành gánh nặng cho mẹ được."

Tông chủ tông Lưu Quang cưới vô vàn bà vợ bé, con cái cũng vì thế nhiều thành đống thành đàn, mà tài năng hay trí tuệ của chúng thì đều ưu tú. Từ bé đến lớn, Ân Vô Vọng luôn bị giễu cợt vì tu vi thấp trong những buổi tiệc gia đình.

Ánh mắt của đám gái trai kia như những lưỡi đao cắt xẻ linh hồn gã.

Thậm chí toàn bộ Thượng Trùng Thiên đều đang cười nhạo gã.

Tự ti và oán hận tích tụ lâu năm khiến gã ngày một cực đoan. Bây giờ, hai chữ "thiên tài" chỉ cần vừa cất lên đã làm gã run rẩy và cứng ngắc chân tay.

Trước kia gã có hai người anh ruột, nên bản thân gã có thể làm một đứa trẻ sống vô tư lự. Nay hai người anh đều đã qua đời, gã không thể tiếp tục núp sau lưng mẹ, không thể để đám thiếp thất vênh váo đè đầu cưỡi cổ mẹ gã.

Đầu cài hoa trắng, mắt ngân ngấn lệ, tông chủ phu nhân khẽ nói: "Vô Vọng, đừng lo, bây giờ mẹ không cần gì cả, các nàng nói sao cũng được, bây giờ mẹ chỉ muốn con được bình an."

Ân Vô Vọng nở nụ cười ngơ ngác, cảm xúc gần như điên dại lóe lên trong mắt gã: "Không, mẹ, ta không muốn bình an."

Máu trào lên trong cổ họng gã: "Mẹ, ta đã sống bình an cả đời, đổi lại được cái gì?!"

"Mẹ mặc chúng nói gì thì nói? Không, ta phải khiến chúng câm miệng! Mẹ, mẹ biết Thượng Trùng Thiên nói gì về ta chứ?"

"Chúng bảo ta là đồ phế vật, là thằng ngu, là kẻ tu hành nhờ linh đan, bảo ta không bằng con chó! Ai ai cũng xem thường ta!"

Tông chủ phu nhân đau đớn đến rơi lệ, không thốt nổi lời nào.

Ân Vô Vọng thở hồng hộc, mặt mày dữ tợn.

Tại phái Hồi Xuân, kiếm ý của Tạ Ứng xuyên qua ấn đường đã đẩy nỗi căm hận điên cuồng của gã lên đến cao trào.

... Thậm chí gã còn không bảo đảm được cho cái mạng mình.

Ân Vô Vọng chưa từng gặp Tạ Ứng trước kia, nhưng đã nghe danh hắn vô số lần.

Như mây và bùn, như ánh sáng và bóng tối.

Cuộc đời của gã và của Tạ Ứng hoàn toàn là hai thái cực.

Khi gã bị cả Tạ Thức Y khinh thường vì tài năng kém cỏi, Tạ Ứng lại gây chấn động toàn thiên hạ với danh nghĩa thiên tài.

Khi gã bị đám con cháu thế gia chế giễu trong tiên yến, Tạ Ứng lại đứng ở tít tắp đằng xa, nơi mà người ta chỉ dám nhìn lên với ánh nhìn ngưỡng mộ.

Thậm chí, cha gã coi rẻ, ghẻ lạnh gã, nhưng lại kinh hồn bạt vía mà không dám đặt chân lên điện Tiêu Ngọc.

Có lẽ từ lâu, đã không phải là ghen tỵ nữa.

Là hận.

Không chỉ là hận Tạ Ứng, mà hận cả giới Tu chân dùng "tư chất" đánh giá mọi người. Hận những ánh mắt coi thường xấu xí của chúng, hận cả cái lòng thương hại như nhìn xuống từ trên cao! Hận cái gọi là thiên tài!

Gã không cần thương hại, gã muốn giẫm nát mọi người dưới chân.

Gã muốn đứng ở vị trí của Tạ Ứng!

"Mẹ, ta sẽ làm được." Ân Vô Vọng quệt máu trên môi, ánh mắt hắt ra vẻ âm u quái đản. Mắt gã rất giống mắt tông chủ tông Lưu Quang, sắc bén, nghiêm túc như mắt chim ưng.



Ân Vô Vọng lại nói: "Mẹ, trước đấy mẹ bảo ta đến phái Hồi Xuân, ta đã tìm thấy bí cảnh và cũng nắm được một vài cơ hội. Giờ ta đã kết anh rồi. Thiên tư đã khác hẳn ngày xưa."

Sau giây lát sửng sốt, Tông chủ phu nhân mừng chảy nước mắt và nắm chặt tay gã: "Thật sao Vô Vọng? Vậy tốt quá." Vành mắt đỏ au theo cảm xúc thương xót con trai, bà ta vừa ôm chầm lấy con vừa khóc lóc: "Vô Vọng, mẹ đã không nghĩ mấy năm nay con khổ sở như thế. Ôi chao! Rốt cuộc kẻ nào đã chế giễu con! Mẹ sẽ rút lưỡi chúng ngâm rượu cho con uống!"

Gã đã không vào bí cảnh Tử Tiêu.

Không có cơ hội nào hết.

Ân Vô Vọng đã nói dối.

Nhưng gã chỉ chậm rãi vỗ lưng cho mẹ, nuốt xuôi ngụm máu vừa trào lên: "Không sao, mẹ, chuyện này sẽ không xảy ra thêm nữa."

Ân Vô Vọng nhắm mắt, nhớ lại ngày về tông môn. Cha gã vội vã lo chuyện phái Hồi Xuân nên đã tức giận mà kéo mẹ gã rời đi sau đó. Hoa đào lả tả rơi cùng tuyết, giấy trắng phần phật khắp muôn nơi. Vị Tần tam công tử đeo mặt nạ bạc, người khoác hồng y, và nụ cười mỉm của gã ta lọt vào tầm mắt Ân Vô Vọng.

Tần tam công tử mở lời với cái vẻ ngạc nhiên nhưng điềm đạm: "Ngươi là Ân Vô Vọng?"

Ân Vô Vọng nằm nhoài giữa tuyết, ấn đường tái xanh và rét lạnh bởi Bất Hối kiếm ý. Nhưng tại khoảnh khắc giọng nói ấy cất lên, hận thù lại cồn cào trong ruột gã.

Giữa tiếng gió thét gào, những lời đàm tiếu lại xoẹt qua tai gã.

"Ta đoán, tên ăn hại nổi tiếng nhất Thượng Trùng Thiên này là cái vị thiếu tông chủ tông Lưu Quang kia đấy..."

"Ân Vô Vọng vẫn ở kỳ kim đan à? Kỳ cục thật. Với địa vị của tông Lưu Quang thì chắc chắn sẽ không thiếu linh đan linh dược gì, và với số linh đan đấy đến chó cũng kết anh được rồi ấy chứ."

"Ha ha ha ha xem ra tên Ân Vô Vọng này còn không bằng con chó."

"Nghe bảo Ân tông chủ cũng chẳng muốn nhận mặt đứa con này, cái danh thiếu tông chủ là do mẹ gã sống chết đòi bằng được cho gã, vì sợ gã ăn hiếp đấy."

"Tông chủ phu nhân nghĩ gì vậy? Một thiếu tông chủ kỳ kim đan thì càng dễ bị chê cười ấy chứ?"

"Ha ha ha ha ha."

Gã nhìn Tần Trường Hi trong tuyết. Gia chủ nhà họ Tần, cũng là một thiên tài không ló mặt, ba trăm tuổi đã đến kỳ đầu động hư. Ân Vô Vọng, Ân vô vọng. Tên của gã thốt ra từ miệng lũ thiên tài, dường như đều mang hàm ý châm chọc.

Lấy làm hứng thú, Tần Trường Hi cười nói: "Ân Vô Vọng, ngươi muốn báo thù không?" Nói đoạn gã ta phe phẩy quạt xếp: "À thôi, bỏ đi. Thù hằn Tạ Ứng thì chỉ bằng ngươi, sợ rằng đến chết cũng không báo thù nổi. Ta hỏi câu khác, ngươi muốn mạnh hơn không?"

Ân Vô Vọng nằm dưới tuyết, môi run lên nhưng không nói gì.

Thừa Ảnh cũng đã đi theo cha gã, giờ ở đây chỉ còn mình gã.

Lúc bấy giờ gã cứ như con chó, vừa thảm hại vừa đáng thương. Bước lại gần giữa trời ngập tuyết, Tần Trường Hi ngồi xổm xuống, khóe môi dưới lớp mặt nạ bạc chậm rãi giương cao. Tần Trường Hi nói bằng giọng điệu coi khinh, tư thế của kẻ bề cao gã cũng lười che giấu.

"Ân Vô Vọng, ta có một cách có thể giúp ngươi mạnh lên. Đổi lại ngươi phải giúp ta một chuyện, ngươi thấy thế nào?"

Ân Vô Vọng ngẩng phắt đầu, tuy không trả lời nhưng vẻ khát vọng đã hiện ra trong mắt gã. Những ngón tay siết chặt vốc tuyết, tâm trí gã chỉ còn lại một suy nghĩ: mạnh lên.

Thấy được phản ứng như dự liệu, Tần Trường Hi mỉm cười, lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong tay áo.

Và nói: "Uống nó, là ngươi có thể trở thành thiên tài."

Ân Vô Vọng run run đoạt lấy lọ thuốc trong tay Tần Trường Hi mà không hề do dự. Mở nút, gã thấy bên trong là một chất lỏng sền sệt và hôi hám, nó chậm chạp lúc nhúc và rít gào như còn đang sống. Có vẻ nó đã bị một sức mạnh quái đản ngưng kết thành đan dược, như một con rắn nằm trong kén.

Hoàn toàn không lo Tần Trường Hi sẽ hại mình, gã nín nhịn cảm giác buồn nôn và nuốt thẳng viên đan dược.

Tần Trường Hi mỉm cười quan sát gã, sau cùng mới ung dung nói: "Ân Vô Vọng, ta nghe nói, đạo lữ mà Tạ Ứng mới đưa về tông môn phải lòng ngươi say đắm?"