Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 46: Song sinh (2)




Ngôn Khanh giận tái cả người, sau khi bứt trụi nhánh hoa mơ trên bàn, y quyết định đi ngủ.

Khi mở mắt, thuyền mây đã đến trước chân núi nơi môn Phù Hoa tọa lạc.

Là một trong Cửu đại tông môn, dĩ nhiên môn Phù Hoa cũng cư ngụ tại một vùng đất thiêng sinh hiền tài, tiên khí váng vất. Những đỉnh núi trập trùng ẩn giấu sức sống mãnh liệt. Nơi đây không xây dựng bậc thềm pháp trận như tông Vong Tình, nhưng đặt một hồ nước dưới chân núi, đặt tên là "Hồ Kính", cũng hiểu là "hồ Gương".

Hồ Kính trải dài bát ngát với làn nước xanh trong, nhìn xuống từ thuyền mây thì trông nó quả thực rất giống một tấm gương soi tỏ vạn vật. Một cây cầu lưu ly hoa lệ vắt ngang qua mặt hồ, nối liền từ bờ này sang bờ khác.

Hội Thiên Xu Hoành Bạch đồng loạt dừng chân trước hồ Kính và lần lượt bước lên cầu. Còn các vị Thái thượng trưởng lão dẫn đội của Cửu đại tông môn thì vẫn tiếp tục bay thẳng đến đỉnh Tuyền Cơ. Tại đây, Kính Như Ngọc sẽ đón tiếp các vị tu sĩ động hư trong điện Tuyền Cơ, về cơ bản thì đây là lần lộ mặt duy nhất của ả trong đại hội Thanh Vân.

Ngôn Khanh nằm nhoài bên cửa sổ, thấy đám Minh Trạch xuống thuyền, y liền chạy đến chỗ Tạ Thức Y rồi la ó đòi tiếp đất.

"Tạ Thức Y, cho ta xuống, ta muốn xuống!"

Tạ Thức Y ngồi bên bàn dài, ngước mắt, nhìn đuôi mắt hơi ửng đỏ lên sau giấc ngủ của Ngôn Khanh rồi lại dời mắt tỉnh bơ: "Xuống làm gì?"

Ngôn Khanh xách Bất Đắc Chí đang ngủ khò khò giữa đống linh thạch ra ngoài và trả lời bằng giọng điệu biếng nhác: "Xuống thăm dò đối thủ ấy, biết người biết ta trăm trận trăm thắng cơ mà. Ta đến tham gia đại hội Thanh Vân thì đâu thể bám ngươi cả ngày được?"

Rồi còn bị ngươi chọc tức cả ngày luôn nữa, y lén lút bổ sung trong lòng.

Tạ Thức Y im lặng nhìn Ngôn Khanh chốc lát.

Theo ấn tượng của hắn về đại hội Thanh Vân thì hắn không thấy "biết người biết ta" là cần thiết. Tuy nhiên hắn cũng sẽ không từ chối yêu cầu của Ngôn Khanh.

Họ được kết nối với nhau từ thuở thơ bé, quen biết sớm làm họ hiểu rõ đối phương. Do đó những khi chung sống với Ngôn Khanh, Tạ Thức Y chưa từng đóng vai kẻ điều khiển- kẻ khống chế hết thảy mọi chuyện trong lòng bàn tay- mà hắn đã hằng quen thuộc.

Đứng trước mọi hành động của Ngôn Khanh, hắn sẽ nêu ý kiến, nhưng sẽ không áp đặt.

Hắn nhấc tay, lệnh cho thuyền bay dừng lại.

"Tự mình đi xuống."

Trước khi đi Ngôn Khanh còn cố lắm chuyện: "Yêu Yêu không có gì muốn nói với ta sao?"

Tạ Thức Y: "Hm?"

Ôm Bất Đắc Chí trong tay, Ngôn Khanh mỉm cười ranh mãnh: "Ví dụ như thứ nhất không được gây chuyện, thứ hai không được chạy linh tinh, thứ ba không được rêu rao cái danh cố nhân của ngươi ra bên ngoài?"

Tạ Thức Y: "..."

Tạ Thức Y hỏi ngược lại một cách bình thản và tỉnh táo: "Lời vô dụng nhắc lại có ích gì?"

Ngôn Khanh tặc lưỡi, xách Bất Đắc Chí ra ngoài.

Bất Đắc Chí dùng cánh dụi mắt rồi lẩm bẩm với đôi mắt lim dim: "Làm gì đấy làm gì đấy!"

Ngôn Khanh đáp: "Đi kết bạn!"

Đưa mắt nhìn theo Ngôn Khanh mang thanh kiếm gỗ hoa mơ và con dơi đen sì, Ngu Tâm có hơi kinh hồn táng đảm mà hỏi Tạ Thức Y: "Minh chủ, thuộc hạ có cần đi theo không ạ?"

Tạ Thức Y lạnh nhạt ngước mắt, đoạn thờ ơ hỏi: "Đi theo làm gì?"

Ngu Tâm nghiêm túc đáp: "Tu vi của tiền bối còn thấp, thuộc hạ lo tiền bối sẽ gặp phải chuyện khó xử lý hoặc kẻ địch có ý xấu. Ngài ấy cũng không mang linh thạch, không có pháp bảo hộ thân, thuộc hạ không quá yên tâm về ngài ấy khi có chuyện xảy ra."

Ngu Tâm vắt óc vắt xương mới gom góp được đôi chút dịu dàng và săn sóc, cố gắng khiến Minh chủ có ấn tượng tốt về một tay sai tận tụy như mình!

Để tăng tính hình tượng, hắn ta còn tự động vào vai cha của Ngôn Khanh.



Ai ngờ Minh chủ nghe xong lại chỉ cười khẽ.

Bằng giọng nói giễu cợt mà rành mạch, Tạ Thức Y hỏi một cách hứng thú: "Ngươi là cha hắn?"

Chưa kể, giọng lạnh như tiền.

Ngu Tâm: "..."

Toát mồ hôi lạnh, Ngu Tâm quỳ sụp xuống sàn: "Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ lạm quyền!"

Cứu, sao trước kia hắn ta không biết Minh chủ có tính cách xấu xa vậy nhỉ? Mà lời nói cũng cay nghiệt đến thế nữa??

Người đời, bất luận có quen biết Tạ Thức Y hay không thì cũng đã đều nghe nhắc tới tên của hắn, cũng như những cụm từ đi kèm như đệ tử đứng đầu tông Vong Tình, thiên tài, phong tư trác tuyệt. Những người như hắn hẳn nên sẽ như gió tuyết phủ quanh năm trên điện Tiêu Ngọc- sẽ cao ngạo, sẽ lạnh lùng, sẽ không màng thế tục.

Mặc dù trước đây hắn đích thị là kiểu người như thế.

Tuy nhiên sau khi chàng trai trẻ giữ huyết ngọc kia xuất hiện, hình như nhiều thứ đã âm thầm thay đổi.

Xem biểu cảm trên mặt Ngu Tâm thì Tạ Thức Y có thể đoán được đại khái đối phương đang nghĩ gì. Cụp mắt nhìn danh sách đệ tử tham gia đại hội Thanh Vân lần này rồi để tờ giấy lại bàn, hắn giao phó bằng giọng điệu hờ hững: "Chú ý đến người nhà họ Ân của tông Lưu Quang."

Ngu Tâm hơi ngẩn người: "Rõ."

Sau khi rời thuyền, Ngôn Khanh rất tự giác tìm đến hội họp với Minh Trạch.

Trước cầu lưu ly có hai nữ đệ tử môn Phù Hoa, váy xanh cánh trắng, tướng mạo xuất chúng, các nàng cười duyên: "Hồ Kính là thánh hồ tông ta. Do đó đứng trước thánh hồ, xin chư vị tiên nhân chớ sốt ruột, chớ ồn ào mà tiến lên theo thứ tự, qua bờ bên kia sẽ có đệ tử phái chúng ta đưa các vị đi lấy số."

Tông Vong Tình phân đội theo phong, nội phong lên trước, ngoại phong theo sau. Nhưng Ngôn Khanh vừa xuất hiện thì Hoành Bạch đứng đầu đội ngũ đã lập tức phát hiện.

Sợ y phải chịu mất mặt trước Cửu đại tông môn, Hoành Bạch ngoắc tay gọi y: "Yên Khanh, lại đây."

Ngôn Khanh ôm Bất Đắc Chí đến gần với vẻ mặt nhiệt tình: "Lâu lắm không gặp trưởng lão Hoành Bạch, một ngày không gặp như cách ba thu!"

Hoành Bạch bực bội: "Ai cách ba thu với nhà ngươi. Ngươi đứng lên trước cho ta, đừng đi linh tinh."

Ngôn Khanh: "Ờm."

Thiên Xu vui vẻ giới thiệu với mọi người: "Sau khi qua hồ Kính các ngươi sẽ được đưa đi rút thăm. Hai người có hai số giống nhau sẽ trở thành đối thủ cho trận tỷ thí thứ nhất."

Lấy làm căng thẳng, Minh Trạch hỏi nhỏ: "Trưởng lão, đại hội Thanh Vân không chia đội theo tu vi trước ạ? Nhỡ hai tu sĩ nguyên anh đỉnh đụng độ nhau ngay trận thứ nhất, thì người thua sẽ mất mọi thứ hạng hở? Thế thì xui quá."

Thiên Xu nói: "Nên mới bảo ở đại hội Thanh Vân, may mắn cũng là một yếu tố cực kỳ quan trọng."

Minh Trạch tái mặt, lo lắng: "... Trưởng lão, nếu ta bị đào thải ngay trận đầu thì phải làm sao?"

Hoành Bạch nghe mà đảo trắng mắt: "Ngươi đừng nghe Thiên Xu. Có may mắn đến đâu thì khi bảng Thanh Vân đã có tên của một trăm người đứng đầu, ai cũng có tư cách khiêu chiến người trên bảng. Miễn ngươi thắng, thứ hạng của hắn sẽ thuộc về ngươi."

Thiên Xu vuốt râu, an ủi Minh Trạch: "Trưởng lão Hoành Bạch nói không sai, thua trận một cũng không sao, chỉ cần ngươi đủ mạnh thì bảng Thanh Vân sẽ không phụ lòng ngươi."

Minh Trạch: "..." Cậu ta chỉ đến cho đủ lượng, lấy đâu ra tư cách bàn chuyện mạnh yếu.

Quay đầu trong phiền muộn, Minh Trạch nhận thấy mọi đệ tử ở đây đều bình thản như thường, chỉ có mình cậu ta là người mới, còn bỡ ngỡ với mọi thứ. À, Ngôn Khanh cũng là người mới nữa.

Tuy nhiên Ngôn Khanh đang ôm con chim của y và nhìn người của các tông môn khác một cách đầy hứng khởi, như thể y đến môn Phù Hoa đi dạo vậy.

Cậu ta phát hiện ra điều này, thì dĩ nhiên Hoành Bạch cũng thế.

Hoành Bạch rất bực mình trước điệu bộ của Ngôn Khanh.

"Lời ta mới nói ngươi có nghe vào tai không?"



Ngôn Khanh đáp: "Nghe rồi nghe rồi."

Hoành Bạch giận dữ: "Nghe xong quy tắc ngươi không có ý kiến gì à?"

Ngôn Khanh đang lia mắt tìm kiếm phái Hợp Hoan mà y lấy làm hứng thú, nên nghe Hoành Bạch nói vậy y lập tức thốt ra suy nghĩ thật của mình: "Có chứ. Nếu được quyền cướp thứ hạng, thì giờ ta đi thách đấu người số một trong bảng Thanh Vân mùa trước, rồi thắng, thế có phải ta không cần tham gia đại hội Thanh Vân nữa luôn không?"

Hoành Bạch: "..."

Thiên Xu: "..."

Chúng đệ tử: "..."

Ý kiến hay đấy.

Chưa thấy ý tưởng nào hão huyền và quái đản hơn ý tưởng này.

Ngươi, ngươi biết người số một bảng Thanh Vân mùa trước là ai không hả?

Hoành Bạch nổi đóa: "Ngươi đi cho ta xem nào! Giờ chắc hẳn Tạ sư huynh đang ở ngay điện Tuyền Cơ đấy! Ta cho ngươi mượn kiếm! Đi luôn xem nào!"

Ngôn Khanh nhịn cười: "Trưởng lão Hoành Bạch, đứng trước thánh hồ nhà người ta thì ngươi đừng kích động vậy chứ, đừng khiến mặt mũi mình trông xấu xí quá."

Hoành-Bạch-xấu-xí muốn đạp thẳng Ngôn Khanh xuống hồ.

Mặc dù số người tham gia rất đông nhưng cầu lưu ly cũng rất dài, theo thứ tự thì đã sắp đến lượt Ngôn Khanh. Y nhìn thấy người quen ngay ở đầu cầu: Tôn Quân Hạo. Tôn Quân Hạo đã đến nguyên anh hậu, hẳn cũng dưới ba trăm tuổi, là đệ tử dự thi lần này.

Mà người phụ trách rút thăm... các đạo hữu nói xem có khéo không cơ chứ, lại chính là vị Thái thượng trưởng lão nhà họ Tôn- trưởng lão Thương Thanh.

Đây quả là cuộc hội ngộ của những kẻ địch xưa.

Hoành Bạch không biết ân oán giữa họ, cậu chàng giục Ngôn Khanh với ánh mắt kỳ lạ: "Ngẩn ra đấy làm gì. Lên rút thăm đi."

Ngôn Khanh đủng đỉnh: "Ờm."

Thương Thanh đứng trước hồ Kính trong y phục phấp phới, khí chất nghiêm nghị. Liếc thấy Ngôn Khanh, lão khựng lại một giây. Rồi rất nhanh đã lại giả bộ không màng mà lệnh cho đệ tử bên cạnh tiến lên đưa ống rút thăm.

Đệ tử nói: "Mời."

Ngôn Khanh lấy đại một số.

Đoạn mở ra nhìn.

Ha, bốn trăm bốn mươi tư.

Lúc này, phía kế bên cũng có giọng nói vang lên: "Bốn trăm bốn bốn?" Người đọc bật cười thoải mái: "Ân Bách huynh, số này may mắn đấy."

Ngôn Khanh: "?"

Quay đầu, Ngôn Khanh thấy gần đó là một nhóm đệ tử tông Lưu Quang. Tông Lưu Quang mặc áo đen tuyền, bên trên thêu mặt trăng mặt trời màu vàng rực và chùm sao lấp lánh. Người rút được số bốn trăm bốn mươi tư hẳn là người thuộc tông thất nhà họ Ân: mi tâm có dấu ấn hình củ ấu màu đỏ, tướng tá hung ác, nét mặt ghét bỏ, rõ ràng không hài lòng về mấy con số này.

Nhưng trước thánh hồ của môn Phù Hoa, gã không dám làm càn, chỉ có thể thu lệnh bài vào tay áo và cười lạnh với những người bên cạnh: "Là may mắn với ta, nhưng với đối thủ của ta thì lại không may mắn lắm rồi."

Người đứng bên cũng có dấu ấn củ ấu đỏ giữa ấn đường, tên này cười nhẹ: "Phải, Ân Bách huynh giờ đã là nguyên anh hậu, trận đầu ai gặp phải huynh là kẻ đấy xui."

Nữ tì bưng ống rút thăm mỉm cười: "Mời hai vị tiên nhân rời đi trước, nhường cho vị kế tiếp đi lên."

Ở tông Lưu Quang, Ân Bách nổi tiếng với tính tình tàn bạo. Gã cầm lệnh bài, quay lại, sau khi thấy người tiếp theo gã lập tức nở nụ cười ác ý: "À, Ân Vô Vọng, đến lượt ngươi rồi."