Lê Đăng Vân nhíu mày, anh ta thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào cố chấp thế này, thế mà còn có người kiên quyết đẩy tiền ra ngoài sao?
Khương Chi nhún vai, nhét tiền vào tay Lê Đăng Vân: “Nhận đi! Nếu các người không nhận thì tôi cũng chột dạ.”
Nghe vậy Lê Đăng Vân cười khổ lắc đầu: “Cô chuyền tay bán những món hàng kia kiếm được bao nhiêu lời mà dám chia hai ngàn cho chúng tôi thế này?”
Khương Chi không lên tiếng, cô chỉ kéo khóa ba lô lại, đặt ở đầu giường.
Thái độ của Khương Chi có thể tùy ý như vậy khiến Lê Đăng Vân phải đánh giá cô cao hơn.
Thời này, với bất kỳ người nào, hai vạn bảy ngàn một trăm đồng cũng là một khoảng tiền cực kỳ to lớn.
Cho dù ở nhà anh ta, anh ta không cần lo ăn uống nhưng muốn kiếm ra hai vạn cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Ở đây, ngoại trừ Lê Sơ là cậu chủ nhỏ chưa từng biết khó khăn trong xã hội và An Thiên Tứ, con nhà giàu sang quyền quý vô cùng ưu việt ra thì ai mà không động lòng với số tiền này.
Nhưng Khương Chi lại rất khác, đột nhiên trở thành người cực kỳ giàu có, cô hoàn toàn không hề đắc ý, tự hào khi trở thành “nhà vạn tệ”, lúc đối diện với một ba lô đầy tiền kia, thái độ của cô cũng giống như nhìn vào một đống giấy trắng, hoàn toàn không d.a.o động.
Lê Đăng Vân tự nhủ, mình nhìn người rất chuẩn, anh ta có thể nhìn ra đối phương thật sự không quan trọng quá nhiều đến số tiền này.
Vì sao lại như vậy?
Trong lòng Lê Đăng Vân rất nghi ngờ, trên mặt anh ta cũng không thể kiềm chế sự thắc mắc và mờ mịt không thể hiểu được.
Khương Chi liếc nhìn vẻ mặt của anh ta nhưng không có ý định giải thích.
Cô không thể kể chuyện của đời trước.
Khi đó, cô từng vì sở thích của mình mà đã bỏ ra cái giá ba trăm triệu mua chiếc ấm sứ đầu phượng Nguyên Thanh Hoa từ một buổi đấu giá.
Hiện tại chỉ mới kiếm hơn hai vạn, có gì đáng để kiêu ngạo chứ?
Sống ở thời đại này, dù hầu hết mọi người đều túng quẫn nhưng cũng không phải không có kẻ có tiền, chỉ có điều kẻ có tiền cũng không dám huênh hoang quá múc, tất cả đều phải kín tiếng.
Cô nhớ rõ, ở đời trước có một tham quan, trong thời kỳ đất nước khó khăn mà tham quan này còn có thể tùy tiện tham ô khoảng năm mươi vạn, ngoài ra còn có một số nhà giàu gả con gái, một món đồ cưới nhỏ cũng hơn trăm triệu. Vì vậy nếu nói những điều này với người sống ở thời đại 80 mà nói chẳng khác gì đang nói chuyện hoang đường.
DTV
Tất cả ở đây cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Lê Sơ rầu rĩ không vui nói: “Chị, em trở về thủ đô rồi, nếu chị muốn liên lạc với em thì tìm anh em nhé.”
Khương Chi: “Được.”
Lê Đăng Vân cũng không nhìn nổi dáng vẻ này của Lê Sơ, anh ta không kìm được nói: “Em đủ rồi đó, cũng đâu phải mấy cô gái hở một chút là đau buồn, xót xa, giả vờ cái gì vậy?”
Vừa nói, một bàn tay đã đập lên ót Lê Sơ, sau đó còn châm biếm: “Lúc vừa mới đến đây, ngày nào cũng hét lên nói cha mẹ mình xem thường mình nên mới ném mình đến huyện Thấm này. Bây giờ chẳng phải được quay lại thủ đô rồi sao? Vì sao cảm xúc lại giống mấy người phụ nữ như thế?”
Lê Sơ liếc mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Anh thì biết cái gì chứ?”
Đột nhiên, giống như nhớ đến chuyện gì đó, cậu ấy vội nói: “Chị, phải nhanh chóng mở nhà xuất bản, cũng phải tranh thủ phát hành tiểu thuyết đi ạ! Nếu truyện (Anh Hùng Xạ Điêu) còn chưa chịu đăng tiếp chương sau, nói không chừng đám người hâm mộ sẽ kéo nhau đến tập trung trước cửa nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân kiếm chuyện mất.”
Khương Chi cau mày. Kiếm chuyện sao?
Lê Đăng Vân ngồi dựa vào ghế sô pha, cười nói: “Có thể như thế thật đó. Tôi nghe bạn của mình nói ngày nào nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân cũng nhận được thư hối thúc, nếu không phát hành chương tiếp theo nữa, rất có thể nhà xuất bản sẽ bị một vòng người rất lớn bao vây lấy.
Trái lại Khương Chi rất bình tĩnh, khóe miệng cô co giật, nói: “Trước đây họ là người nuốt lời, ác nhân tự có ác nhân trị thôi.”
An Thiên Tứ ngồi một bên nghe thấy cũng mờ mịt chưa hiểu gì: (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu)?”
An Thiên Tứ đã từng đọc tiểu thuyết võ hiệp này của nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân, có thể nói nội dung tiểu thuyết rất tỉ mỉ, tình tiết này đan xen với tình tiết khác khiến người đọc bị cuốn vào, lúc đọc An Thiên Tứ còn cảm thán một câu, có một ngôi sao sáng sắp nổi lên trong giới văn học rồi.